Gặp Quỷ

chương 16

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

CHƯƠNG THỨ MƯỜI SÁU

Bất quá, khi La Kỳ do dự lại do dự sau đó phải tự ép mình đi vào cửa hàng bánh bao dò xét tin tức, đại môn Trần Ký lại lạnh lùng đóng chặt.

La Kỳ chỉ có thể nhòm nhòm qua liêm cửa, mặt nghệt ra, buồn bực không nói nên lời.

“A? Lão Trần? Đi đón con trai từ sớm rồi.” Lý đại gia bị y ngăn lại hỏi thăm, tay giữ chặt dây không cho con chó nhỏ nhảy loạn, “Tiểu Xa tiểu tử kia hôm nay trở về mà. ”

“Như vậy a, cháu cám ơn bác.” La Kỳ khách khí hướng lão nhân gia cười cười.

Lý gia khoát khoát tay, tiếp tục dắt chó đi dạo.

La Kỳ không biết phải làm gì tiếp theo, chỉ đành trở về nhà —— bởi vì, kỳ nghỉ hè đã đến.

Kỳ nghỉ hè đến, thành phố đột nhiên vô cùng náo nhiệt. Bất kể nhiệt độ bên ngoài có cao bao nhiêu, thời gian có muộn thế nào, luôn có học sinh cùng sinh viên khắp nơi dạo phố, vì vậy trạm thai người đi kẻ ở cũng tăng lên đáng kể.

Quỷ đối với tình trạng trước mắt cũng không mấy quan tâm: Dù sao, chen chúc hay không cũng chẳng mắc mớ gì tới hắn. Thế nhưng La Kỳ ngược lại không muốn buồn bực cũng khó —— thường ngày đến cuối tuần, trạm thai thường rất vắng vẻ, vì vậy y có thể quang minh chính đại cùng quỷ tán gẫu; Nhưng bây giờ người đến người đi, không cẩn thận một chút liền bị hiểu nhầm thành kẻ điên ngay.

“Vậy tối nay gặp nhau đi.” Quỷ thờ ơ, La Kỳ lại cảm thấy trong lòng hắn nhất định là đang cười to a.

Về phần nguyên nhân tại sao y không vui vẻ như tiểu tử kia…… La Kỳ cảm thấy giữa đêm hôm đi gặp mặt một con quỷ thì có gì hay ho.

Thấy đối phương bộ dáng ủy khuất, quỷ quả nhiên cười rộ lên:“Uy uy, anh là trẻ con sao?”

La Kỳ trừng hắn, yên lặng quay đi.

Mấy lần liên tiếp đi gặp quỷ vào buổi tối, La Kỳ đều bắt gặp mấy đôi tiểu tình nhân quấn quýt yêu đương nơi trạm thai vắng vẻ.

Như vậy, như vậy phải nói làm sao?

“Nói nhảm,” Quỷ vung vẩy đôi chân, “Tôi ở đây cũng đã bốn năm, mấy cảnh này chẳng lẽ lại chưa từng thấy qua?”

La Kỳ có chút sinh khí, quả muốn đem quỷ cùng đôi nam nữ học sinh trung học kia kéo tới đánh một trận —— đáng tiếc, người phía trước y đụng không tới, người phía sau quần áo xốc xếch đã sớm bỏ chạy mất dạng.

“Tóm lại, không thể để cho hắn tiếp tục ở trạm thai ngây ngô!” La Kỳ càng thêm quyết tâm.

Thế nhưng đại môn Trần Ký lại một lần nữa đóng chặt, y nhìn cảnh đó mà lòng muốn phát hỏa.

“Nga, ngày mai quay lại xem sao.”

La Kỳ ủ rũ cúi đầu quay về nhà, ngã vào ghế salon, trong đầu suy nghĩ vẩn vơ, thời gian cũng trôi qua thật nhanh.

Công việc an ổn, cũng không ai cố ý gây khó dễ —— chỉ cần là người sáng suốt thì đều nhìn ra La Kỳ chẳng cso khả năng cạnh tranh gì hết —— ngược lại nghiên cứu sinh mới được tuyển vào công ty, chưa gì đã bị nhân viên khác soi mói sai bảo. La Kỳ là loại không thích đi quản chuyện của người khác, thỉnh thoảng mấy lần nhìn không nổi, mới âm thầm giúp đõ tiểu tử kia một chút. Qua vài lần, tiểu tử kia liền coi La Kỳ như đại ca kết bái, luôn đem mọi chuyện ra than phiền với y.

La Kỳ tuy là một người chậm chạp, thế nhưng lại rất nhạy cảm, tiểu tử kia quả thật có nền móng rất tốt: Bằng đại học hạng ưu, phong hoa chính mậu, nếu không trải qua một chút khổ đau thì sẽ khó thành công.

Bất quá La Kỳ sẽ không nói ra, cứ để cuộc đời dạy hắn, chỉ sợ cách thức sẽ không dễ chịu mà thôi.

Ngoại trừ mấy vấn đề nho nhỏ kia, bây giờ có thể khiến cho La Kỳ phiền lòng, tựa hồ chỉ có chuyện của quỷ mà thôi.

Vì đã quyết giúp quỷ đầu thai chuyển thế, cho nên La Kỳ mỗi ngày ngồi ở trạm thai càng lúc càng lâu, đôi khi hai người cùng im lặng, đôi khi quỷ lại ngân nga một giai điệu kỳ quái nào đó, còn La Kỳ sẽ ở một bên an tĩnh lắng nghe.

Một ngày lại một ngày trôi qua.

Thật ra mấy chủ đề quỷ nói, La Kỳ đều không quá hứng thú;Nhưng chỉ cần đối phương mở miệng, y liền cảm thấy mấy thứ kia cũng chẳng nhàm chán lắm.

“Ai ……” La Kỳ khe khẽ thở dài, trong miệng nhàn nhạt chua xót, “Lại quên mua cơm trưa rồi.”

La Kỳ từ trên ghế salon bò dậy, đi vào bếp lục mỳ gói, sau đó thuần thục cho vào nồi đun sôi, mỳ chín liền cho vào bát, thêm chút gia vị, cuối cùng là bưng ra phòng khách ngồi xử lý.

Y không đói bụng, nấu mì bất quá là bởi đến giờ ăn cơm mà thôi.

“Không a, còn có nguyên nhân khác nữa.” Trong lòng y tựa như có một giọng nói cất lên, pha chút cười cợt, “Ngươi chẳng qua là không muốn tiếp tục nghĩ đến hắn đi?”

La Kỳ ngây ra bất động, sau đó cảm thấy nghẹn ứ nơi cổ họng.

Cố ăn xong bát mỳ, La Kỳ cầm chén đũa ném vào bồn rửa, quay lại phòng khách, người vẫn như cũ mềm oặt ngã vào ghế salon.

Máy điều hòa mua đã lâu tất nhiên sẽ có tạp âm, La Kỳ vừa nghe từng đợt kêu “ro ro” vừa nhìn đồng hồ ngẩn người.

“Có lẽ mình nên tìm đạo sĩ hoặc bà đồng?” Y nghĩ thầm, “Bà cụ hàng xóm không phải có người quen làm việc này sao? Hay là thử hỏi một chút? Nếu không biết đâu lại tìm được biện pháp nào đó……”

La Kỳ cảm thấy rất hưng phấn, thế nhưng còn chưa tận hưởng sung sướng bao lâu, y đã bị dội ngay một gáo nước lạnh:“Hình như mấy vị đạo sĩ nổi tiếng đều bị cản sát thúc thúc bắt vào trại giam rồi a……Ngô, hay là thôi quên đi.”

“Bây giờ phải làm cái gì mới tốt a?”

Cho nên vào ban đêm, La Kỳ vẫn như cũ đến trạm thai kể lại sự việc trải qua trong ngày.

May mắn không có ai đứng chờ xe, y thở phào nhẹ nhõm: Vậy là mình sẽ không cần đè ép cổ họng giả bộ ho khan nữa.

La Kỳ bước nhanh hơn, tiến đến gần quỷ vẫy vẫy tay.

Đối phương ngược lại không thèm để ý đến y, nghẹo đầu cười khúc khích.

Thấy thế La Kỳ đành cất tiếng gọi:“Uy !Cậu đang làm cái gì đấy!”

“A? La Kỳ!” Quỷ rốt cuộc cũng chú ý đến sự tồn tại của y. Hắn hưng phấn nhào tới,sau đó đột nhiên dừng lại, vẻ mặt vô cùng kỳ quái.

“Hôm nay xảy ra chuyện gì mà lại hưng phấn như thế?” La Kỳ vừa hỏi, vừa nhảy qua phía trước trạm thai.

Quỷ lập tức phiêu đến bên cạnh y, vặn vẹo ngón tay ấp úng, một đôi mắt lượng dọa người.

La Kỳ cẩn thận lui lại nửa bước:“Cậu muốn làm gì?”

“Tôi có thể làm gì a!” Quỷ “hắc hắc” cười hai tiếng, “La Kỳ, tôi thấy anh ấy rồi!”

“A?” La Kỳ sửng sốt, “Cậu nói cái gì?”

“Tôi nhìn thấy anh ấy rồi!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio