Nước ấm trong suối chảy róc rách, Thần quân vỗ tay lên bình phong đã gập vào một bên, ánh mắt dừng trên người thiếu niên trong suối.
Có lẽ biết y chạy không thoát nên Sở Tê không để tâm đến y lắm.
Hắn lười biếng nghiêng đầu gội mái tóc dài.
Tóc đen dính nước càng thêm đen, năm ngón tay đọng nước càng thêm trắng, ngón tay tinh tế xuyên qua lọn tóc.
Màu đen sà xuống vai đối lập với làn da tuyết trắng, tạo cảm giác tương phản cực kỳ mãnh liệt.
Dấu vết do bị roi quất vào vốn nên xấu xí dữ tợn, nhưng khi sinh ra trên người hắn lại thành một vẻ đẹp điên đảo.
Thần quân lật tay vận khí, Sở Tê liếc thấy, cười khẽ một tiếng: "Vô dụng.
Trong nước an thần có đồ kìm hãm linh lực.
Ngài đè xuống mạnh hơn cũng chỉ làm nhiều hưởng ít, khó được như ý."
"...!Ta lại chọc tới ngươi khi nào?"
Mấy ngày nữa chính là tháng , Sở Tê đã đồng ý hết thảy.
Y thật sự không cách nào hiểu được vì sao ngay lúc này Sở Tê lại vẫn gài mình một vố.
"Sư phụ ngốc." Sở Tê túm thẳng tóc dài đã gội xong ra sau đầu.
Ngón tay buông lỏng, tóc dài lỏng lẻo tản ra.
Vẻ mặt hắn nghiêm túc: "Dù ngài chọc tới ta, ta cũng sẽ không cố ý bắt nạt ngài mà."
"Vậy ngươi làm thế này có ý gì?"
"Ta làm như vậy...!là vì thích ngài." Sở Tê dựa lên thành suối, cằm tì xuống hai cổ tay đang giao nhau, ánh mắt nhìn y chứa đựng đầy nét dịu dàng: "Ta đồng ý với ngài rằng sẽ về nhân gian làm một người tốt.
Nhưng trước đó ta muốn hồ nháo thêm mấy ngày nữa.
Bởi vì...!ta thật sự rất thích ngài, sư phụ à."
Thần quân khép mi, cơ thể chậm rãi trượt xuống.
Ác ý trong mắt Sở Tê chợt lóe rồi biến mất, lại trở nên thuần lương vô hại, dỗ dành y: "Ngài sợ gì chứ? Giải dược ở ngay đây, qua ăn là được rồi.
Ta có đắng đâu."
"...!Nhóc con điên."
Thần quân nói nhỏ, lao lực khuỵu đầu gối ngồi xuống nền, lật tay điều tức, đè ép sóng nhiệt tới mãnh liệt như núi lửa.
Sở Tê thi pháp, đĩa bánh hoa bay về phía hắn.
Hắn cầm một miếng lên bỏ vào miệng, ngắm nghía gương mặt kìm nén của Thần quân, nói: "Nếu ta là nhóc con điên thì ngài chính là người bảo thủ."
Vừa dứt lời, hắn lập tức cảm thấy hai danh hiệu này rất xứng đôi, đắc ý cười hai tiếng.
Thần quân tập trung điều tức, không hề để ý đến hắn.
Sở Tê nuốt một miếng bánh hoa xuống, tiếp tục nổi ý đồ xấu.
Hắn lui về sau hai bước, đôi tay nhúng xuống nước, sau đó dùng sức hất mạnh một phát.
Một làn nước lớn xối thẳng lên mặt Thần quân, dưới sự thêm thắt của pháp thuật thì chính là mưa to hắt đầy mặt y.
Nước kia ấm áp, khi dính lên mặt lần nữa làm bùng lên nhiệt độ vất vả lắm mới giảm xuống được, quấy rầy y niệm Tĩnh Tâm Chú và dẫn linh lực đi từ từ trong cơ thể.
Thái dương Thần quân ướt đẫm, lông mi khẽ run, gắng sức ngưng tụ lại linh lực vừa bị rối loạn, càng tập trung niệm Tĩnh Tâm Chú hơn.
Thấy y mặc quan phục nghiêm chỉnh, thái độ bình tĩnh, toàn bộ khuôn mặt lại như ngọc trắng treo tường, thái dương và lông mi ướt át, nước đọng chảy xuống cằm, khi nhìn kỹ thấy rõ vẻ đẹp cấm dục.
Sở Tê nhìn chằm chằm y, sự nghiền ngẫm dâng lên trong mắt.
Có vẻ Thần quân thật sự không biết rằng y càng bình tĩnh sẽ càng khiến người ta muốn đảo loạn y; càng kháng cự sẽ càng khiến người ta muốn chinh phục y; càng tuân thủ lễ nghĩa sẽ càng khiến người ta muốn thấy y thất lễ; càng bảo thủ không chịu thay đổi sẽ càng khiến người ta muốn cho y nổi điên; càng thanh cao ngạo nghễ sẽ càng khiến người ta muốn kéo y rơi đài.
Chẳng bằng phóng đãng hơn chút còn đỡ, như vậy có lẽ Sở Tê sẽ mất hứng thú với y.
Sở Tê hứng lên, lại hắt y thêm vài lần.
Vai và ngực Thần quân nhanh chóng ướt sũng.
Nước ấm áp càng đè nén hô hấp y hơn.
Cuối cùng không thể nhịn được nữa, y ngước mắt nhìn sang.
Nhìn thấy y muốn tỏ ra trang nghiêm lạnh lẽo như trước, nhưng tóc ướt đẫm dúm vào, bạch y dán sát lên ngực, thật sự không uy nghiêm nổi.
Huống hồ dù y có uy nghiêm Sở Tê cũng chẳng sợ.
"Sư phụ, đừng dây dưa dây cà nữa, còn cứ tiếp tục như vậy thì giải dược sẽ ngâm đến nhăn mất."
Thần quân thở từng nhịp nặng nề, cố sức nói: "Xem ra do ta ngày thường quá...!dung túng cho ngươi."
"Vâng vâng vâng." Sở Tê phụ họa: "Đồ nhi vô pháp vô thiên như vậy đều do sư phụ cưng chiều giỏi."
"......" Không phải hiểu như vậy.
Rầm.
Nội tức của Thần quân đột nhiên trống rỗng, y mở lớn đôi mắt, lại bỗng nhắm vào: "Ngươi ra đây làm gì?!"
"Đã nói là giải dược sắp ngâm đến nhăn rồi mà." Sở Tê đi về phía y, lại nghe thấy y ra lệnh: "Mặc xiêm y cẩn thận."
Sở Tê rất không vui liếc y một cái.
Cuối cùng nể sắc đẹp nên vẫn nghe lời y.
Hắn kéo áo ngoài khoác lên người, giống như chú mèo tuần tra lãnh địa, đôi chân mảnh khảnh chậm chạp bước ra, đi chân trần về phía Thần quân."
Hắn dừng trước mặt Thần quân, nhìn xuống đối phương từ trên cao, sau đó nhấc chân nhẹ đạp đạp lên bờ vai y, nói: "Sư phụ, sao ngài cứ chẳng chịu nhìn ta thế?"
"......"
Thần quân im lặng ngồi dưới đất, từ góc độ này mà y dám xem là có vấn đề ngay.
Sở Tê suy nghĩ, ngồi thụp xuống trước mặt y, vươn tay nâng mặt y.
Thần quân nhấp môi kháng cự, nhưng vẫn bị hắn xoay mạnh khuôn mặt qua.
Y buồn bực nhướng mi, nhíu mày nói: "Sở Tê..."
Giọng nói khàn khàn hơi mất sức.
"Thật ra từ lần đầu tiên nhìn thấy ngài ta đã vô cùng thích ngài rồi." Sở Tê nhìn y, nghiêm túc nói: "Lúc ấy ta đã nghĩ, dù phải dùng bất kỳ phương pháp nào cũng phải có được ngài."
Hô hấp Thần quân hỗn loạn.
"Ta biết ngài muốn duyên bèo nước với ta." Sở Tê nhích tới gần hôn nhẹ lên trán y.
Hằn quỳ xuống đất, đôi tay vươn ra ôm đầu Thần quân vào nơi lồng ngực, ngón tay cọ qua tóc dài của y, nói: "Dù rằng ta vẫn luôn muốn bầu bạn bên cạnh ngài, nhưng còn cách nào bây giờ đây? Ta đã quyết định nghe theo ngài, trở về nơi thuộc về ta."
"Ta sẽ nghe lời phụ hoàng, sẽ hòa nhập với hoàng huynh, cùng bọn họ thảo luận xem nên làm thế nào để mưu cầu phúc đức cho vạn dân...!Có lẽ phụ hoàng sẽ còn ban cho ta một nữ tử xinh đẹp làm thê tử..." Giọng hắn chan chứa tình cảm, bản thân lại cảm thấy nực cười, gương mặt lộ rõ vẻ trào phúng, nhưng ngữ điệu vẫn ôn hòa như cũ: "Cuộc đời của ta quá ngắn, với ngài mà nói chẳng qua chỉ là một cái búng tay.
Hai tháng này với kẻ hèn ta đây mà nói có lẽ sẽ thành kỷ niệm khắc ghi cả đời, nhưng ngài chắc chắn sẽ nhanh chóng quên đi."
"Ta là cô nhi bị nhân gian vứt bỏ, may mắn gặp ngài nên mới có được cuộc sống mới.
Nếu không chỉ sợ hiện tại ta đã sống một đời dưới địa ngục, trở thành Lệ quỷ chốn nhân gian." Hắn đau đớn nói, sự châm chọc trong mắt càng dày đặc hơn, nụ cười cũng càng ngày càng nghiền ngẫm: "Nhưng ngài nói muốn độ ta.
Sao ta có thể bỏ được, để ngài độ không thành công đây?"
"Ta thề...!sau này sẽ không bao giờ gây thêm phiền phức cho ngài nữa."
Có lẽ vì dược tính của thuốc quá mạnh, cũng có lẽ vì lời hắn nói khiến người ta quá động lòng.
Mọi chuyện trong phòng tắm xảy ra vô cùng tự nhiên.
Trong suối nước phát ra tiếng vang rất lớn, nước dâng lên cao quá nửa người.
Nhiều ngày trôi qua, Sở Tê cuối cùng cũng thỏa mãn mong muốn lần nữa, vững vàng gặm sạch đại bảo bối.
Sở Tê rất hài lòng về việc này.
Ngủ một giấc dậy, bản thân đang nằm trên giường của Thần quân.
Hắn lười biếng duỗi ngón tay, híp nửa mắt, nghiêng đầu tìm kiếm bóng dáng Thần quân trong phòng.
Không ở trên giường, không ngồi bên bàn, cũng không đùa nghịch bàn cờ của y.
Người đi đâu rồi?
Sở Tê nhắm mắt lại, ngáp một cái, làn da tiếp xúc thân mật với ổ chăn khiến người ta cảm thấy thật an tâm.
Hắn làm ổ tại chỗ một lát, bỗng nhiên nghĩ tới tên Nhập chết trong Sở quán kia, lập tức giật mình ngồi thẳng dậy.
Hầy.
Hắn nhíu mày, nghĩ thầm: Chẳng lẽ hôm qua quấn y quá nhiều lần nên làm y bị thương rồi?
Hắn vội vàng xuống giường, khoác thêm y phục đi ra ngoài, vừa liếc qua đã thấy Thần quân đang ngồi trong sân nghịch thảo dược của hắn.
Nghe thấy tiếng động, Thần quân quay đầu nhìn thoáng qua hắn, lại nhàn nhạt thu ánh mắt về, nói: "Tỉnh rồi? Trong hộp đồ ăn trên bàn có cơm đấy."
Sở Tê vòng qua, đi tới trước mặt nhìn y.
Một đêm trôi qua, trên người Thần quân dường như thiếu đi vài phần thanh lãnh, trở nên ôn nhuận hơn rất nhiều.
Mặc dù nhìn qua vẫn không quá thân thiện với người khác, nhưng Sở Tê bất giác cảm thấy hai người như xích lại gần nhau hơn cả lúc trước.
Hắn nghiêng đầu quan sát vết đỏ trên cổ Thần quân, thấy y nhìn lướt qua mình thì lại dời tầm mắt xuống, nhìn chằm chằm eo của y không rời.
Không khí trong sân hơi kỳ quái.
Thần quân nghiền thuốc trong yên lặng một lát, cuối cùng không nhịn nổi bực mình, hỏi: "Nhìn cái gì?"
Sở Tê lập tức sáp lại gần y, ngồi xổm xuống bên đầu gối y, kéo chân y ra, ngẩng mặt lên hỏi han đầy quan tâm: "Hôm qua ta không làm đau ngài chứ?"
"......"
Thần quân duỗi tay đẩy nhẹ đầu hắn, trách mắng: "Ăn cơm đi."
"Nếu đau ngài nhớ phải nói đấy."
Hắn vẫn thích đại bảo bối lắm, nếu chết mất thì quá tiếc.
Sở Tê nghĩ: Khó trách đại bảo bối bài xích chuyện đó với hắn như vậy, e rằng không quá dễ chịu.
Không thì về sau bớt đi vài lần?
Nhưng chuyện đó thật sự rất tuyệt.
Hơn nữa trước khi bắt đầu đại bảo bối kháng cự ghê lắm, vậy mà lúc lâm trận lại rất nỗ lực luôn.
Chẳng lẽ xong việc mới không thoải mái? Cũng có khả năng.
Thật ra đừng nói là đại bảo bối, ngay cả hắn chơi xong cũng hơi bị đau eo mỏi chân đây.
Lúc hắn còn đang nghĩ ngợi, Thần quân đã nghiền xong thuốc, đẩy cái đầu dính lên đầu gối y ra, nói: "Ta tới phòng đan dược."
Y thật sự rất để bụng chuyện thuốc cho Sở Tê.
Tới ngày này đã chuẩn bị cho hắn mấy chục chiếc lọ, vốn định cho hắn một chiếc túi Càn Khôn nhỏ cất vào, lại nghĩ thứ này tuy không lạ kỳ gì trong mắt người tu hành, nhưng vào tay phàm nhân lại thành hiếm có, y lo hắn hoài bích có tội nên lại cất về.
"Ta và ngươi đã có nghĩa thầy trò, nếu thật sự gặp chuyện khó xử thì cũng không cần câu nệ."
Ngày ấy khi y muốn giết Sở Tê, con ngươi cất giấu oán độc ngập trời của thiếu niên đã từng khiến y cho rằng đoán chừng phải tốn mấy năm mới có thể thuần hóa hắn.
Không ngờ mới qua hai tháng ngắn ngủi, Sở Tê vậy mà đã tự mình nghĩ thông suốt.
Có điều cũng đúng.
Một đứa trẻ mười mấy tuổi có gì mà không thể hòa tan được oán hận đâu?
"Ngươi là một đứa trẻ thông minh, ngộ tính rất tốt, hiện giờ còn gia tăng bản lĩnh." Thần quân xoa đầu hắn, nói: "Ta tin chỉ cần ngươi nguyện lòng thì dù đi tới đâu cũng có thể sống rất tốt."
Sở Tê ngồi trên ghế, không nhịn được vươn tay vòng qua eo y, mềm giọng nói: "Nhưng ta thấy hơi không nỡ xa sư phụ."
Thần quân không nói gì.
Người và Thần không chung đường.
Thiếu niên lỗ mãng hấp tấp xâm nhập vào sinh mệnh y, ép buộc tạo ra một đoạn dây dưa không xóa được, là nghiệt duyên nhất thời không cách nào nói rõ.
Y đã sống rất lâu, nhìn thấu được một số việc, lại có chút cảm xúc tỉnh tỉnh mê mê.
Sở Tê quá trương dương tươi đẹp, yêu hận đều nồng cháy như lửa đốt, chẳng qua mới chỉ ở chung hai tháng mà đã như nhiều năm tỏ tường.
Nếu ở chung lâu hơn, chỉ sợ sẽ khiến lòng y bén rễ nảy mầm.
Việc đã đến nước này, nếu Sở Tê nhất quyết muốn ở lại, tất nhiên y sẽ không mạnh mẽ xua đuổi.
Nhưng nếu Sở Tê đã quyết định trở về thì chứng tỏ hắn vẫn còn lưu luyến với nhân thế.
Dĩ nhiên y sẽ dốc hết toàn lực thỏa mãn đối phương.
Hoang đường đã nhiều ngày, tạm cho là độ oan gia này, về sau không tiếp tục nghĩ nhiều nữa.
"Sư phụ." Oan gia lại gọi y.
Thần quân rũ mắt, hỏi: "Còn muốn gì nữa?"
"Có phải ngài có một chiếc roi dài, truyền thuyết nói ngài đã từng dùng nó kéo một con thuyền lớn bị yêu ma tập kích trên biển đi ngàn dặm thẳng tới bến cảng, còn thả roi cứu phụ nữ và trẻ em khỏi chết đuối không? Người ta gọi đó là Roi Cứu Đời."
"Đúng là có chuyện này." Thần quân ngồi xuống bên cạnh hắn, nói: "Xem ra ngươi đã nghe qua Kính Thần Huấn."
"Tất nhiên là nghe qua rồi.
Lúc ấy ta còn không tin cơ." Sở Tê nhìn y bằng ánh mắt trông mong, nói: "Ngài có thể tặng ta chiếc roi đó được không?"
"Ngươi muốn nó làm gì?"
"Sau này không bao giờ gặp lại nhau nữa, ta mang theo roi đó bên người, thời thời khắc khắc đều có thể nhớ rõ sư phụ là Bồ Tát sống, sau này cũng thuận tiện làm Bồ Tát sống cứu đời."
Ánh mắt thiếu niên đơn thuần thẳng thắn.
Thần quân nhìn thẳng vào hắn một lát, trong lòng tựa an ủi tựa cảm khái.
Y nhấc tay, một chiếc roi trắng chuôi gỗ xuất hiện trong lòng bàn tay.
Sở Tê nhìn đến tặc lưỡi: "Rõ ràng trên sách viết là roi vàng."
Thần quân lập tức cười: "Thế nào? Chẳng lẽ ngươi muốn cầm nó đi đổi lấy bạc?"
"Không đâu." Sở Tê vươn tay nhận lấy.
Mặc dù kiểu dáng đơn giản nhưng lại cực kỳ rắn chắc, cảm xúc rất được.
Hắn hỏi: "Ngài tự làm sao?"
"Lúc ấy tình hình nguy cấp nên ta tiện tay làm luôn.
Không ngờ sau này lại bị người đời truyền thành vô cùng kỳ diệu."
Sở Tê ngắm nghía, yêu thích không buông tay: "Nó đã cứu nhiều người như vậy, ắt hẳn đã được truyền thừa kính ngưỡng và tín niệm của vô vàn người."
"Hiện giờ cũng là vật có linh." Ánh mắt Thần quân nhìn chiếc roi kia như đang nhìn đứa con của chính mình, nói: "Năm đó người ta coi nó là cứu đời, hiện tại ta sẽ đổi tên nó thành Trường Thiện.
Ngươi mang theo nó bên người, hãy nhớ kỹ lời ta nói..."
Y nhích người tới gần Sở Tê, đôi mắt sáng như nước, lời nói sâu sắc: "Chuyện ngươi làm với ta nếu đổi thành người khác thì đã sớm giết chết ngươi rồi.
Ta lấy ơn báo oán, hy vọng ngươi cũng có thể thêm chút đức hạnh, sao?
"Được." Sở Tê vui vẻ ôm Trường Thiện vào lòng, chậm rãi nói: "Ta nhất định sẽ đối xử với nó thật tốt, để tất cả mọi người đều biết ta và sư phụ là một thể."
Thần quân nhìn hắn thêm chốc lát, ngăn chặn sự phiền muộn nơi đáy mắt, đứng dậy nói: "Được rồi, nghỉ ngơi sớm chút đi."
Sở Tê chạy hai bước tới ôm y, mặt cọ loạn sau lưng y: "Đêm cuối cùng rồi, ngài bồi ta nữa đi."
Chuyện gì nên xảy ra đều đã xảy ra, tất cả đều phát triển theo chiều hướng tốt.
Thần quân cũng không từ chối yêu cầu của hắn.
Cả đời Thần quân Tư Phương độ vô số người, nhưng người khiến y phải dốc hết vốn liếng, thậm chí ngay cả bản thân cũng đáp vào luôn thì cũng chỉ có mình Sở Tê.
Cũng may sau ngày mai là có thể công thành viên mãn, trần ai lạc định.
Về phần những cảm xúc dư lại, y còn có thời gian rất rất dài chậm rãi chải vuốt.
Ngày hôm sau, từ sáng sớm Thanh Thủy đã thay quan phục thỏa đáng, đi tới trước cửa phòng Thần quân.
Hắn ta đứng ở cửa, vừa nhìn thoáng qua đã thấy thiếu niên ngồi trước gương đang ngắm nghía một chiếc roi dài quen thuộc.
Phía sau, Thần quân đang cầm lược chải đầu cho hắn.
Hắn ta nhớ Sở Tê chưa bao giờ áo mũ chỉnh tề, thỉnh thoảng mặc thì đến mão cũng nghiêng, thật sự là tứ chi không cần quy cách.
Kiếp trước rốt cuộc đứa nhỏ này đã tích đại đức gì mới có thể khiến Thần quân quan tâm đến thế, còn tự mình chải đầu tết tóc cho.
Hắn ta gọi bằng giọng hơi chua: "Sở Tiểu Thất."
"Chuyện gì?"
"Hôm nay ngươi trở về, còn về đây nữa không?"
Ít nhiều gì hắn ta vẫn hơi mong ngóng Sở Tê sẽ trở về.
Tuy nhãi con này không phải người dễ đối phó, nhưng nếu không sinh sự với hắn thì hắn cũng sẽ không gây chuyện.
Ngoại trừ việc muốn đoạt Thần quân với hắn ta khiến người người thấy ghét này, hắn ta tự nhận mình ở chung với Sở Tê vẫn không tồi.
Về phần đoạt Thần quân...!Hắn ta tự hiểu được.
Thần quân không phải của Sở Tê, cũng không phải của hắn ta.
Trước kia hắn ta và Thần quân quanh năm suốt tháng cũng không nói được với nhau mấy câu.
Từ sau khi Sở Tê đến, trong Thần điện thật ra náo nhiệt hơn rất nhiều.
"Nếu ta sống tốt ở nhân gian thì tất nhiên sẽ không trở lại." Sở Tê nói một cách đương nhiên: "Thế nào? Ngươi nhớ ta sao?"
"Phì." Thanh Thủy nói: "Ai thèm đồ bạch nhãn lang nhà ngươi."
Quả nhiên là sói con không tim không phổi, nói linh tinh gì không biết.
Nhưng điều này với những vị Thần có sinh mệnh vô ngần như bọn họ mà nói cũng là chuyện tốt.
Sở Tê rồi cũng có khi phải tiến vào luân hồi.
Nếu còn ở chung lâu hơn nữa thì chỉ sợ ngày rời đi sẽ khó mà chia xa.
Có điều...Thanh Thủy chợt nhìn thoáng qua Thần quân, cứ cảm thấy dường như đối phương có chút cô đơn.
Chắc chắn mình hoa mắt rồi.
Vì để nghênh đón Thần quân, nhân gian đã sớm chuẩn bị thỏa đáng tất cả mọi thứ ở Thần đàn.
Thần đàn này được xây dựng uy nghiêm tráng lệ, ở giữa còn có tượng điêu khắc của Thần quân.
Tất nhiên các bá tánh không chiếm được cơ hội tới gần nghe Thần quân dạy bảo, nhưng dù phải chen chúc ở ngoài họ vẫn vui vẻ chịu đựng.
Muôn người trong Thành Nghiệp Dương đều đổ xô ra đường.
Từ sáng sớm Cảnh Đế đã dẫn theo tất cả con cháu Hoàng thất liên quan chờ ở dưới Thần đàn.
Quang cảnh lặng ngắt như tờ.
Phía sau Thần đàn trùng điệp, trên các mái hiên đều treo một chiếc chuông đồng, tổng cộng có mười sáu chiếc.
Gió thổi qua, tiên âm lững lờ, êm tai gột hồn.
"Thần quân, Thần quân tới......"
Không biết người nào nói một câu, các bá tánh bên ngoài Thần đàn bất kể nam nữ già trẻ đều vội vã uốn gối quỳ lạy, đôi tay giơ lên cao, đồng loạt hành hương.
Ánh mắt của Cảnh Đế dừng giữa không trung.
Mắt thấy người cưỡi mây kia đang dần dần tới gần, ông ta lập tức không kìm nén được tình cảm kích động, tiến lên hai bước, quỳ rạp xuống đất.
"Thiên tử không cần giữ lễ tiết." Một lực lượng vô hình nâng ông ta dậy.
Mọi người phía sau ông ta vẫn giữ tư thế quỳ lạy.
Trên khuôn mặt già nua của Cảnh Đế tràn đầy vui mừng.
Bởi vì không dám nhìn thẳng thần nhan nên đôi mắt không biết hướng về đâu.
Ông ta đặt tay trước ngực, chân thành nói: "Tụ họp mỗi giáp hôm nay, cảm ân Thần quân đã đến."
Nếu Thần quân không đến thì chỉ sợ tụ họp mỗi giáp năm nay cũng chính là lúc Sở thị của bọn họ diệt vong.
Tất cả mọi người đều sẽ cho rằng Thần quân vứt bỏ Hoàng thất.
Ông ta không nghe thấy Thần quân đáp lời, ngược lại nghe thấy một tiếng cười lạnh lùng không chút che giấu.
Tiếng cười nhạo này quá quen tai, Sở Ngạn và Sở Ký quỳ gối đằng sau đều có chút đứng ngồi không yên.
Thiên tử do dự ngẩng đầu, ánh mắt dừng trên một khuôn mặt vô cùng quen thuộc.
Vết sẹo trên đó vẫn còn, tóc lại không rối tung mà gọn gàng sạch sẽ, được buộc sau đầu.
Vầng trán cao trơn bóng lộ ra ngoài, cốt tương tinh xảo hiện ra rõ ràng.
Tất cả đều khác với khi trước, điều duy nhất không thay đổi chính là ánh mắt cực kỳ xinh đẹp mang theo vẻ châm biếm mỉa mai kia.
Ánh mắt nhìn người phụ thân là ông ta đây như đang nhìn một con kiến, hoặc là giòi bọ.
Môi Thiên tử khẽ nhúc nhích: "Tiểu...!Tiểu Thất......"
"Sở Tê và Thần quân có duyên thầy trò, mấy ngày trước vẫn ở tại Thần điện." Thanh Thủy cất lời: "Mọi việc trong cung Thần quân đã hiểu rõ.
Lần này tự mình đưa người về, Thiên tử hẳn là sáng tỏ ý này."
Cảnh Đế nhìn về phía Sở Tê bằng vẻ mặt không dám tin tưởng.
Đầu tiên ông ta kinh hãi, sau đó lại vui mừng tột độ, vội nói: "Trẫm sáng tỏ, đây thật đúng là phúc phận của Tiểu Thất.
Tiểu Thất, còn không mau bái tạ Thần quân?"
Sở Tê cười như không cười, trong mắt chứa đầy vẻ hứng thú.
Thanh Thủy đành phải nói tiếp: "Thần quân và hắn đã là thầy trò, một ngày làm thầy cả đời làm cha.
Thần quân coi hắn như con trai ruột thịt, lễ nghĩa này đều miễn."
"Vâng vâng vâng! Đại chủ nói rất đúng, là trẫm cổ hủ.
Kính mời Thần quân."
Thiên tử tự mình dẫn Thần quân tới chỗ ngồi.
Đằng kia, mọi người đang quỳ lạy cuối cùng cũng chậm rãi ngẩng đầu lên.
Theo Hoàng hậu dẫn đầu, tất cả mọi người đều nghẹn họng trân trối nhìn về thiếu niên đã bị hủy dung.
Sở Tê cười khẽ một tiếng, quay người đuổi theo Thần quân, không biết sống chết mà cầm lấy bàn tay rũ xuống của Thần quân trước mặt bao người.
Thiên tử không dám nhìn thần nhan vẫn luôn nửa cúi đầu, thấy thế vẻ mặt thoáng cứng đờ.
Những người khác cảm thấy nhìn thẳng mũi chân Thần quân thôi cũng là khinh nhờn ngài, giờ đây đột ngột bị cảnh này hung hăng đánh trúng.
Chỗ đám con cháu Hoàng thất đã hơi rối loạn.
................................................
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Thất: Thần, của ta, thấy rõ chưa?
Mọi người:......!Đệt..