Chuyện đã bại lộ, Sở Tê thu hồi phân thân.
Không biết Thần quân ra từ khi nào, nhưng bóng dáng không dính bụi trần đứng trên biển máu của y lại lần đầu khiến Sở Tê cảm thấy bản thân với đôi tay nhuộm đỏ máu tươi tiếp cận y có lẽ thật sự là một loại khinh nhờn.
Trước khi quyết định báo thù, Sở Tê vốn định giấu được bao lâu hay bấy lâu, nếu bị phát hiện cùng lắm lao lên cọ máu vào người y, khinh nhờn y trọn trọn vẹn vẹn.
Y mà dám nói lời không dễ nghe thì lại đâm y thêm một đao, giam y thêm một lần.
Nhưng tại khoảnh khắc nhìn thấy Thần quân, hắn bỗng phát hiện mình chỉ cần ngẫm xem y sẽ nói gì thôi cũng trở nên rất tức giận.
Ngoại trừ giận còn có một cảm xúc kỳ quái khác đang lan tràn, tựa như tủi thân, tựa như khổ sở, lại tựa như đau lòng.
Hắn nâng ngọc tỷ, đưa ngôi vị Hoàng đế cả thiên hạ đều muốn cho Nhị ca ca để lấy lòng, vậy mà Nhị ca ca cũng không thể chấp nhận hắn, chỉ sợ Thần quân sẽ nói ra lời càng khó nghe hơn.
Sở Tê chạy khỏi thành Nghiệp Dương, lao lên núi, ngồi thụp xuống sau một cây liễu rất lớn.
Hắn cúi đầu nhìn thoáng qua đôi chân bị máu nhuộm ngày càng xấu xí của mình, rốt cuộc mới như nhớ tới gì đó, biến ra một chiếc xẻng nhỏ, đào cái hố, thả da lông chồn bé bỏng vào.
Rồi tiếp tục che đậy kín mít da lông màu trắng này dưới lớp bùn đất.
Mây đen tụ đầy trời, tiếng sấm dần lan gần tới.
Một tiếng động chợt vang lên bên tai, có người bỗng thở dài một tiếng.
Một người râu ria mà thôi, Sở Tê không thèm quay đầu lại.
Vạt áo màu đen xuất hiện trước mặt hắn: "Chúng ta lại gặp nhau rồi."
Sở Tê chẳng hề để ý.
Vạt áo phết đất, đối phương ngồi gập chân trước mặt hắn, giọng nói kia tựa như khen ngợi, lại tựa như trào phúng: "Ngươi tàn nhẫn thật đấy."
Cuối cùng Sở Tê cũng cho hắn ta một ánh mắt, con ngươi trong trẻo ánh lên dung nhan tuấn dật của nam nhân, hắn nói: "Tình huống cỏn con như vậy cũng có thể dọa đến Nhị Đương gia Ma Vực ư?"
Yêu Tác mặt đối mặt với hắn một lát, nói: "Ta chưa từng tham dự tàn sát."
"Phải không?" Khóe miệng Sở Tê cong lên, nói thẳng: "Vậy có lẽ Ma Vực các ngươi nên đổi một Đương gia khác."
Sát khí lan tràn, Yêu Tác đột nhiên né tránh lui về phía sau, khó khăn lắm mới thoát được chiêu đánh bất ngờ xảo quyệt này, Sở Tê đã quay về dáng vẻ không chút để ý.
Hắn nhìn đối phương bằng vẻ mặt vô tội, thuận miệng nói: "Chỉ đùa chút thôi, ngươi chạy xa như vậy làm gì?"
Yêu Tác sờ lên cần cổ vừa bị vẽ ra vết máu, lòng còn sợ hãi: "Ngươi coi đây là đùa?"
"Ta đang đùa thật đấy." Sở Tê xoay người, lười nhác tránh ra, nói: "Nhưng nếu kỹ thuật của ngươi không bằng ta, bất cẩn bị ta giết thì cũng là do ngươi xui xẻo."
"...!Ta thấy Thiên quân trừng ác đang ở gần đây, suy nghĩ cho ngươi táng tận thiên lương, không chỗ để trốn nên muốn dẫn ngươi về Ma Vực tránh đầu sóng ngọn gió." Yêu Tác vẫn giữ khoảng cách với hắn, đen mặt nói: "Sao ngươi lại không biết tốt xấu thế chứ."
"Hừ."
Sở Tê khịt mũi coi thường.
Yêu Tác ngẩng đầu bầu trời càng ngày càng nhiều mây đen, ánh mắt dừng tại bờ vai mảnh khảnh đơn bạc của hắn, bỗng nhiên nhấc tay, bung một chiếc pháp bảo dạng ô xòe che trên đầu hắn.
Hắn ta cầm cán dù, cánh tay duỗi thẳng tắp, tiếp tục giữ khoảng cách với Sở Tê, thấy hắn nhìn mình liền xụ mặt nói: "Nhìn ta làm gì, đây là ô che trời, có thể đảm bảo cho ngươi không bị bọn họ phát hiện."
Sở Tê dừng bước, trong mắt lộ sự nghi ngờ.
"...!Sao? Bị cảm động rồi à?"
"Vì sao lại giúp ta?"
Yêu Tác yên lặng một lát.
Thật ra ngày Sở Tê bị trói trên đài hành hình ngày ấy hắn ta cũng ở đó.
Hắn ta không cách nào hiểu được rốt cuộc ác ý của những người đó tới từ đâu.
Chẳng qua chuyện này không liên quan tới mình nên hắn ta chỉ đứng xa xa nhìn.
Nhưng Sở Tê hôm nay lại khiến hắn ta khó mà quên được.
Hắn ta chưa bao giờ gặp ai giống Sở Tê, hòa hợp giữa sạch sẽ và đẫm máu, giữa ngây thơ và tàn nhẫn, trở thành một người cực đoan như thế.
Hắn ta nhìn thấy đối phương ngồi ở đầu thuyền đung đưa chân, lúm đồng tiền như hoa, câu mấy con cá lớn đang chảy máu phía sau thuyền, kéo thành một dải đen đỏ từ trong hồng thủy.
Hắn ta cũng thấy đối phương kéo trường kiếm đi vào miếu Thần, tiếng kêu thảm thiết như tiếng ca động lòng người, mỗi bóng dáng ngã xuống đều như nhảy một điệu múa kỳ diệu, ngay cả máu vẩy ra thi nhau rơi xuống kia cũng thành nét điểm xuyết mỹ lệ nhất.
Trong bức họa sênh ca mạn vũ được tô lên từ tính mạng vô số người, nụ cười của Sở Tê vui vẻ, hân hoan, thậm chí còn thuần lương vô hại.
Hắn ta như thấy được một đóa hoa trắng tinh bị ngâm vào canh máu đặc sệt, không thể không cắm rễ tại đó.
Thân hoa vì hút đầy máu mà trở nên điên cuồng dữ tợn, nhưng đóa hoa nở rộ tại canh máu đặc sệt kia vẫn trong sáng lấp lánh, thể hiện sự sạch sẽ và thuần túy kia trước người đời một cách không hề kiêng nể.
Trong khoảnh khắc đó, thậm chí hắn ta còn nghĩ rằng nếu cứu Sở Tê khi hắn bị trói trên đài hành hình lúc ấy thì có phải mọi chuyện sẽ khác hiện tại hay không.
Không phải vì những người bị báo thù đó.
Chỉ đơn giản do hắn cảm thấy thân hoa sạch sẽ mềm mềm kia nên tự do sinh trưởng trong vùng nước trong vắt, lười biếng thích ý xòe lá nở hoa, từ đầu tới chân, từ khi nở rộ tới khi tàn lụi, đều vẫn giữ trọn vẻ tự nhiên vô tội.
"Mượn sức ngươi." Yêu Tác nói: "Xem thấy sức mạnh của ngươi không tồi, muốn dẫn ngươi về Ma Vực làm Tam Đương gia."
Con ngươi Sở Tê đen láy, ánh mắt hắn thoáng dừng trên mặt Yêu Tác, nói: "Thứ này thật sự dùng được như vậy?"
"Dĩ nhiên rồi."
Sở Tê nhìn lướt qua mây đen tụ lại đằng trước, sau đó một tay đoạt dù về, bá đạo nói: "Từ giờ trở đi nó là của ta."
Hắn đi phía trước, Yêu Tác vội vàng đuổi theo: "Dựa vào đâu chứ?"
"Ngươi đánh thắng được ta sao?"
"......" Xem từ mức độ ra tay tàn nhẫn của Sở Tê...!việc này thật khó nói.
"Đánh không thắng thì chính là của ta."
"...!Chúng ta có thể làm bằng hữu, một pháp bảo thôi, không đến mức phải náo loạn tới mức ngươi chết ta mất mạng."
"Vậy ngươi tặng nó cho ta là được rồi."
"Sao ngươi có thể đòi đồ của người khác đúng lý hợp tình như thế?"
"Ngươi không cho, ta giết ngươi."
Yêu Tác im lặng một lát, lẩm bẩm nói: "Nếu đánh thật thì cũng chưa chắc ta sẽ bại trước ngươi..."
Sở Tê liếc hắn ta.
Yêu Tác giơ tay đầu hàng: "Ta nói là ta không tới đánh nhau với ngươi, ta muốn dẫn...!à mời, ta muốn mời ngươi tới Ma Vực, làm Tam Đương gia."
"Ta không cần Tam Đương gia." Sở Tê nói: "Nếu muốn ta đi thì ta phải làm lão đại."
Yêu Tác không nhịn được cười một tiếng, nói: "Bằng ngươi? Ta không giỏi đánh nhau, ngươi có thể đánh thắng được ta, nhưng chưa chắc sẽ đánh thắng được đại ca của ta."
"Ma chủ Lâm Uyên." Sở Tê nói: "Cho ta thời gian mấy ngày, ta và gã chưa đoán được ai sống ai chết."
"Ngươi đấy...!sao cứ sống sống chết chết, đánh nhau cũng có thể đánh lấy lệ thôi, không cần tổn hại đến tính mạng."
Trong cuộc đời của Sở Tê không có cụm từ không tổn hại đến tính mạng, đánh với thú hoang như vậy, đánh với người cũng thế, đánh với Minh Đạm càng thế hơn.
Không có sống chết, lấy đâu ra thắng bại?
Lỡ như bên bại ghi hận trong lòng, muốn tìm hắn trả thù thì sao?
Nhưng hiện tại quân phạt ác còn ở đây, Sở Tê cũng không tiện phá hỏng đường lui của mình, hắn nói: "Thích đánh hay không đánh cũng được, dù sao hoặc là ta làm lão đại, hoặc là mời ta ngồi lên chiếc ghế mới.
Muốn ta nghe lệnh các ngươi á? Nằm mơ đi."
"Vậy ngươi đang định trở về với ta sao?"
Sở Tê rủ hàng mi xuống.
Huyết y chưa khô, mặc trên người khá khó chịu, nhưng hắn không định thay.
Báo được đại thù quả thực sảng khoái, chỉ là sau đó hắn cũng không biết bản thân nên tới đâu.
Hắn không muốn về Thần điện, về Thần điện đối mặt với sư phụ chắc chắn lại phải nghe y răn dạy.
Người như sư phụ sẽ không hiểu được hắn đâu.
Dĩ nhiên hắn có thể tắm rửa sạch sẽ rồi mới về tìm sư phụ, tiếp tục che giấu sự ác độc của mình, bịa đặt một lời nói dối tiếp tục lừa gạt y, nói với y rằng mình sai rồi, sau này sẽ không như vậy nữa.
Nhưng hắn đột nhiên không muốn.
Về phần tại sao không muốn, hắn cũng không nói rõ được.
Chỉ là không muốn...!gạt y tiếp thôi.
Trả giá bằng hư tình giả ý, cũng chỉ có thể đổi lấy đáp lại hư tình giả ý.
Quá không thú vị.
Hắn vừa đi vừa nghĩ, nhẹ nhàng hỏi: "Thích một người...!Có phải thật sự sẽ không làm chuyện đối phương ghét không?"
Yêu Tác bị hỏi đến nghẹn họng, hắn ta suy ngẫm một lát, mới nói: "Đúng.
Thích một người chắc chắn phải tốn hết tâm tư lấy lòng hắn, mong hắn vui, dù mình phải chịu thiệt cũng muốn hắn được vui vui vẻ vẻ."
Sở Tê nghiêng đầu, vụng về tự hỏi.
Hắn chưa từng chịu thiệt, hắn muốn gì sẽ lập tức đòi lấy, chưa bao giờ để ý đến cảm nhận của sư phụ.
Khi đâm y là vậy, khi giam y là vậy, khi ôm y là vậy, khi bám y là vậy.
Lần báo thù này...!rõ ràng biết y sẽ không vui, cũng vẫn làm.
Ta đây...!có vẻ không thích sư phụ nhỉ?
Vậy tiếp tục quấn lấy y cũng không thú vị nữa.
Chẳng bằng...!buông tha cho y đi.
Hiện tại Sở Tê có năng lực tự bảo vệ mình, không cần sư phụ ở bên.
Nếu không thích y thì chi bằng để y được bình bình yên yên, dù sao Sở Tê cũng thấy phiền khi y cứ nhắc mãi rồi.
Hắn là người xấu, sư phụ là người tốt.
Người xấu không thích người tốt, người tốt lại luôn muốn cảm hóa người xấu.
Nhưng người xấu như Sở Tê còn lâu mới bị cảm hóa dễ dàng.
Sở Tê mím môi, nói: "Ta đến Ma Vực với ngươi."
Hắn còn muốn tìm Minh Đạm báo thù, nếu tiếp tục ở lại nơi này cũng sẽ chỉ bị sư phụ bắt về phạt quỳ.
Hắn sẽ không tự dẫn mình lên Thiên đình, vậy chẳng bằng tới Ma Vực tìm kiếm cơ hội.
Hắn và Yêu Tác ăn nhịp với nhau, tiếp tục đi về trước, bỗng nhiên nhìn thấy mây đen đầy trời dần tan đi.
Yêu Tác khó hiểu ngẩng mặt lên, nói: "Sao họ lại đi rồi?"
Sở Tê cầm ô, ngẩng đầu nhìn.
Sau khi mây đen tan đi, mây trắng lại lần nữa xuất hiện, bên trong chùm mây mềm mại, một bóng dáng bạch y giáng xuống, dáng hình quen thuộc khiến Sở Tê nhẹ nhàng siết chặt cán ô.
Rõ ràng không thích y, vì sao vừa thấy y...!lại vẫn muốn lao tới?
"Ây." Yêu Tác đằng trước gọi hắn, nói: "Chỗ này có trận pháp thượng cổ, chỉ huyết thống Ma Tộc mới khởi động được, nó có thể giúp chúng ta trở về Ma Vực trong phút chốc.
Ngươi mau tới đây."
Sở Tê thu hồi tầm mắt, cùng Yêu Tác đi vào trong trận pháp, thu ô che trời lại.
Bên trong tầng mây, Thần quân bạch y tung bay, vào khoảnh khắc ô che trời cụp lại, toàn bộ ánh mắt của y lập tức khóa chặt hắn.
Y đột nhiên quay người, lao nhanh về phía này.
.
Hãy tìm đọc trang chính ở TRUMTRU YEN.o r g
Sở Tê bình tĩnh đối mặt với y.
Yêu Tác đã khởi động trận pháp, lẩm nhà lẩm nhẩm, nói: "Lần này ngươi cùng ta trở về, tiện thể ta phải dùng mắt luân hồi xem thử rốt cuộc kiếp trước ngươi đã tạo nghiệt gì mới được..."
"Sở Tê!" Chất giọng quen thuộc vang lên từ bên trên, vừa trầm vừa gấp: "Em đi đâu đó?"
Yêu Tác nhỏ máu vào mắt trận, ánh sáng trắng lóe lên, Sở Tê đứng trong vùng linh lực dao động điên cuồng, nhìn chăm chú vào y.
Bóng dáng Thần quân càng ngày càng gần, bên trong ánh mắt trào ra cơn giận dày đặc: "Nếu em dám tới Ma Vực thì đừng bao giờ trở về nữa."
Sở Tê chỉ nhìn y.
Thần quân vận chuyển linh lực tăng tốc, bóng dáng lao tới càng lúc càng nhanh.
Sở Tê bỗng không nhịn được cười.
Hắn nhớ tới đêm Giao Thừa lần đó, mình ôm theo điểm tâm Tết, cố chấp đuổi theo phía sau Thần quân, liều mạng không dám dời tầm mắt khỏi dáng vẻ kia.
Lúc ấy hắn nghĩ rằng Thần quân có thể quay đầu lại nhìn hắn một lần thôi, vì vậy dù có bị ngã xuống đất, lăn từ trên đường dốc xuống, bị cành nhọn ghim vào lòng bàn tay thì hắn cũng không khóc.
Nhưng khi vừa ngước mắt, nhìn thấy người cao cao tại thượng kia dừng lại bên cạnh mình, hắn lập tức cảm thấy bản thân như được quan tâm.
Trong khoảnh khắc đó, hạnh phúc lớn lao bủa vây chặt chẽ quanh hắn.
Hắn ngẩn ngơ nhìn đối phương, mặc cho trước mắt trở nên mơ hồ cũng không dám nhấc tay gạt đi.
Nhưng cũng chỉ trong nháy mắt mà thôi.
Thần quân quay người rời đi, cũng rút hết toàn bộ hạnh phúc đang bủa vây quanh hắn.
Từ thời khắc đó, hắn đã quyết định, bất kể ra sao cũng phải không từ thủ đoạn đạt được đại bảo bối.
Hắn vẫn luôn cho rằng mình thích đại bảo bối.
Nhưng thì ra...!đó không gọi là thích ư...!
Sư phụ không cảm thấy đó là thích, Yêu Tác cũng không cảm thấy đó là thích.
Nếu muốn có được không phải thích, vậy cái gì mới là thích đây? Sở Tê không có đáp án.
...!Ngài cũng có hôm nay sao?
Sở Tê nghĩ rất xấu xa: Ngài cũng có một ngày chạy đuổi theo ta ư?
Nhưng tiếp theo hắn lại suy sụp cúi mặt.
Sư phụ chẳng qua chỉ muốn bắt hắn về dạy dỗ mà thôi.
"Sở Tê..." Yêu Tác đứng trước cửa lớn dẫn tới Ma Vực đang rộng mở trong không khí, chần chờ hỏi: "Ngươi còn đi không?".