Chuyển ngữ: Trầm Yên
........................................................!
Dù rằng Sở Tê cực kỳ bài xích Dạng Nguyệt, nhưng sau khi chứng kiến tất cả, hắn vẫn không kiểm soát được mà phẫn nộ oán hận.
Có thứ gì đó điên cuồng nảy nở trong xương cốt, xấu xí mà khuếch đại.
Khí đen vờn quanh thân, ánh mắt lẫn khuôn mặt Sở Tê đều nhuộm sự tàn nhẫn và âm độc.
Thần quân ôm chặt hắn, nói với hắn: "Em muốn làm gì ta cũng ủng hộ em."
Trong đồng hoang đã mọc đốm mốc đen bỗng hé nở một đóa hoa tươi, như một chùm ánh sáng tiến vào, điểm xuyết thêm sắc trắng trên nấm mốc xấu xí, toàn bộ đều bị thẩm thấu tiêu diệt tựa bồ công anh.
Sở Tê ngẩng mặt nhìn y, khuôn mặt sạch sẽ không dám chắc lắm: "Dù em muốn giết Tư Đạo...!ngài cũng ủng hộ em sao?"
"Tất nhiên."
Ánh mắt y dịu dàng mà kiên định, bình tĩnh lại nghiêm túc: "Bất kể ra sao."
Yêu Tác bên cạnh nuốt nước bọt.
Hắn ta hao tốn rất nhiều tinh lực, lúc này trông hết sức yếu ớt: "Cẩn thận tai vách mạch rừng, không có tâm tinh, Thiên Đạo có thể ở bất cứ nơi nào."
Ma chủ nhìn Sở Tê không rời.
Ông ta thấy hắn như có hai gương mặt, có thể hóa thân thành ma quỷ trong nháy mắt, cũng có thể lập tức biến về con trẻ.
Ngây thơ, tàn nhẫn, điên cuồng, ác độc, thậm chí có cả thuần túy.
Rất nhiều mặt cấu thành Sở Tê, nhưng lạ thay sự kết hợp này lại vô cùng hài hòa, giống như hắn làm ra điều gì cũng có thể khiến người ta bất ngờ.
Tâm tinh Thiên Đạo.
Đồng tử ông ta khẽ co lại, như đang suy tư gì.
"Đúng rồi." Sở Tê bỗng nhiên nhớ tới gì đó, không coi ai ra gì mà dính lấy Thần quân, ngẩng mặt hỏi: "Nếu ta báo thù cho Dạng Nguyệt, vậy có phải những pháp bảo Dạng Nguyệt luyện chế đều nên thuộc về ta hay không?"
Ma chủ nheo mắt.
Yêu Tác vội vàng nói: "Dạng Nguyệt đã rời đi rất lâu, pháp bảo rơi rụng khắp nơi, ngươi muốn đi tìm sao?"
"Ta muốn cái tốt nhất kia." Sở Tê thản nhiên nói: "Âm Dương Quái Khí ở đâu? Ta muốn đoạt về."
Âm Dương Quái Khí là pháp khí do Dạng Nguyệt đúc ra, xảo trá tai quái, lúc chiến đấu sẽ thay đổi hình thái trong chớp nhoáng, khi thì là đao, khi thì là kiếm, khi lại là roi hoặc côn, vạn pháp hợp nhất, có thể nói đây chính là một pháp bảo có tư tưởng của chính mình, phối hợp với Dạng Nguyệt rất nhuần nhuyễn, còn có lực sát thương rất cao.
Khi Sở Tê tiến vào luân hồi đã bị pháp khí kia hấp dẫn không thôi, cảm thấy nó cực xứng với mình.
Thần quân khẽ cười, Ma chủ bỗng nhiên lạnh lùng hừ một tiếng, nói: "Qua vạn năm pháp khí sớm đã đổi chủ, ngươi muốn cướp về, chỉ sợ có người không muốn."
"Người nào không muốn?"
"Dĩ nhiên là chủ nhân hiện tại của nó."
Sở Tê trừng ông ta, Ma chủ mặt không cảm xúc nhìn thẳng hắn, chẳng chịu nhường nhịn.
Sát ý bị đè nén chực chờ trào ra từ mắt hắn, lại vì không đánh được người ta mà chỉ có thể nghẹn.
Hắn bỗng nhiên ngoảnh mặt lại, ôm chặt cổ sư phụ, phồng má làm nũng: "Sư phụ."
Ma chủ lại nói tiếp: "Sư phụ ngươi là đại hiền, sao có thể ủng hộ chuyện hỗn tới cỡ này của ngươi?"
Sở Tê không để ý tới ông ta: "Sư phụ ơi, em muốn lấy lại đồ của mình, có sai không?"
"Không."
"Nếu nói đồ của Dạng Nguyệt là đồ của ngươi." Ma chủ lại nói: "Vậy đồ của ngươi cũng là đồ của Dạng Nguyệt sao?"
Sở Tê hết sức khó chịu: "Hắn chính là ta, của ta vẫn là của ta."
"Thiên hạ há có đạo lý ngang ngược như vậy?" Ma chủ nhìn ra bản tính của hắn, tiếp tục nói: "Muốn ta nói, nếu ngươi muốn đoạt lại pháp khí thì cần phải chia một nửa sư phụ ngươi cho Dạng Nguyệt mới được."
Thần quân nở nụ cười.
Sở Tê nhìn chằm chằm Ma chủ bằng ánh mắt không cảm xúc: "Hắn đã chết."
"Dù người đã chết thì cũng nên công bằng với hắn."
Sở Tê quả thực hận không thể ăn luôn ông ta: "Ta cứ không cho đấy!"
Hắn nổi giận xong, bỗng nhiên phát hiện ra gì đó: "Vì sao ngươi không muốn ta đoạt đồ của Dạng Nguyệt về?"
Hiển nhiên Ma chủ không thiện lương nói lời công chính gì.
Sở Tê nhìn chằm chằm ông ta bằng vẻ mặt nghi ngờ.
Yêu Tác biết chuyện bên cạnh xấu hổ nói: "Âm Dương Bảo Khí ở chỗ chúng ta."
Lòng Sở Tê co rụt lại, lập tức trở nên đề phòng, đồng thời quay sang nhìn sư phụ.
Thần quân nói: "Dạng Nguyệt cũng cổ quái như em, pháp khí của hắn đều bị đặt những cái tên không đứng đắn.
Sau khi hắn biến mất, pháp khí rơi tại Tiên giới, Minh Đạm giao cho Cung Đại A bảo vệ, mọi người cảm thấy Quái Khí bất nhã nên đổi thành Bảo Khí."
Sở Tê vẫn cảm thấy Quái Khí dễ nghe.
Nhưng sư phụ nói quả thực không sai, tính cách của Dạng Nguyệt kia cũng tương tự với mình đôi chút.
Sở Tê không dám chắc lắm.
Nếu pháp khí ở nơi khác thì hắn còn có thể hợp sức với Ma chủ đoạt về, nhưng hiện giờ ở trong tay Ma chủ lại rất dễ tạo thành hậu quả chia của không đều.
Đặc biệt là khi hắn mới chịu thiệt dưới tay Ma chủ xong.
Không dám chắc thì không dám chắc, Sở Tê vẫn luôn nói móc người khác để thể hiện sự bất mãn của mình: "Thì ra ngỗng lớn và Ma Vực đều là tín đồ của con trai ta..."
Hắn gọi Âm Dương Quái Khí là con trai mình, không hề thấy thẹn mà chiếm thành quả lao động của Dạng Nguyệt.
Vẫn tiêu chuẩn kép như cũ, không chịu chia sư phụ cho Dạng Nguyệt.
Thần quân vỗ vỗ đầu hắn, nói: "Ma chủ cũng không phải người không nói đạo lý, nếu muốn kết thành liên minh thì ắt sẽ trả pháp khí về cho nguyên chủ."
Sắc mặt Ma chủ sa sầm xuống: "Thần quân hẳn nên hiểu rõ rằng hiện giờ chúng ta hỗ trợ lẫn nhau.
Ma Vực bọn ta không có các ngài vẫn sẽ đánh lên Thiên giới như thường."
"Ngươi đợi một vạn năm, còn có thể đợi tiếp sao?" Thần quân nhìn về phía ông ta, nói: "Huống hồ Pháp khí ở trong tay người không phải Dạng Nguyệt là thế nào, ngươi hẳn rõ ràng hơn ta."
Quái Khí đúng là quái thật, ở trong tay Dạng Nguyệt nó chính là vũ khí đại sát, thiên biến vạn hóa phối hợp ăn ý, nhưng ở trong tay người khác thì lại lúc thế này lúc thế nọ.
Ngươi muốn nó đánh giáp công, nó biến thành trường kiếm; ngươi muốn đánh tầm xa, nó biến thành chủy thủ, cứ không chịu cho người ta vừa ý.
Đây cũng là nguyên nhân Ma chủ bị phản phệ.
Nhưng từ sau khi Dạng Nguyệt mất tích, những đại năng muốn thuần phục quái khí hệt như Nhân tộc muốn thuần phục ngựa hoang, tu sĩ muốn thuần phục yêu thú.
Trước khi thành công, muốn bọn họ chắp tay nhường thì nhất định không thể cam lòng.
"Tiểu đồ đệ này của ngài đã không còn là Tiên quân Dạng Nguyệt có được tâm tinh, một khi bị quái khí phản phệ ắt không chỉ đơn giản là bị thương như ta."
Thần quân hỏi Sở Tê: "Em muốn thử không?"
Sở Tê nhanh chóng gật đầu.
Ai mà chẳng muốn đạt được vũ khí đại sát chứ.
Sở Tê không thèm che giấu chút tham niệm nào trong mắt.
Thần quân khẽ mỉm cười, nói với Ma chủ: "Bất luận phản phệ ra sao, đều có ta gánh vác."
"Được." Lời nói đã đến nước này, Ma chủ cũng nói dứt khoát: "Chắc hẳn Thần quân đã biết, lần chinh phạt Thiên giới này, Ma Vực rất cần người tài, nhưng bạn nhỏ này hiện tại rõ ràng vẫn chưa đủ tư cách.
Người ta muốn ít nhất phải đánh được trăm chiêu với Minh Đạm."
Thần quân như ngộ ra điều gì: "Phán định như thế nào?"
" ngày sau hắn có thể đánh với ta trăm chiêu sẽ tính là đủ tư cách, ta sẵn sàng hai tay dâng bảo khí." Lời tuy là vậy, nhưng trong mắt ông ta có ý châm chọc ngầm thấy rõ: "Năm đó Tiên quân Dạng Nguyệt trăm ngày đăng Tiên, ngàn ngày phong Thần, bạn nhỏ này đã là chuyển thế của hắn thì hẳn thiên phú tạm được, ta đây cũng không tính là làm khó người khác."
Ông ta chỉ dùng "thiên phú tạm được".
Hiển nhiên tu vi Sở Tê đạt được ở tuổi này không khiến ông ta hài lòng.
Thật ra ông ta nói cũng không sai.
Dù rằng so với rất nhiều phàm nhân và người tu đạo, Sở Tê đã được coi như tiến triển thần tốc, nhưng nếu so sánh với Dạng Nguyệt tâm tinh kề cận kia thì vẫn kém xa.
Đây cũng là lý do vì sao rõ ràng Ma chủ biết hắn là Dạng Nguyệt chuyển thế mà vẫn ngó lơ hắn vài ngày.
Ông ta thật sự không đặt Sở Tê hiện tại vào mắt.
ngày đối với Dạng Nguyệt mà nói không phải quá khó khăn, nhưng đối với Sở Tê đã mất đi tâm tinh mà nói chắc chắn chính là khó như lên trời.
Nói xong trong lòng Ma chủ liền có tiêu chuẩn: "Tương tự như vậy, nếu bạn nhỏ không đủ tư cách, vậy thì đừng bao giờ đề cập tới chuyện đòi bảo khí nữa."
Sau khi lĩnh giáo thực lực Ma chủ, Sở Tê cũng biết rõ đối phương đang cố ý làm mình khó xử, hắn mấp máy môi, muốn nói không thì thư thả chút thời gian, nào ngờ Thần quân lại đồng ý thẳng luôn: "Một lời đã định."
Sở Tê hơi khó mà tưởng tượng.
Hắn nghĩ trăm lần cũng không ra, đi theo Thần quân trở về nơi tạm trú, vừa vào cửa đã hỏi: "Nếu em không làm được thì sao bây giờ?"
"Vậy tạm không cần, chờ em có bản lĩnh rồi lại cướp về."
Sở Tê thoáng ngẩn ngơ: "Ngài đồng ý nếu thua sẽ không bao giờ mơ đến quái khí nữa rồi mà."
"Là ta đồng ý chứ em có đồng ý đâu."
"......" Sở Tê vừa cảm thán sư phụ thế mà đã học được cách xảo quyệt, vừa khó chịu nói: "Từ nay về sau em chính là sư phụ, sư phụ chính là em, em và sư phụ có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu."
Thần quân ngồi xuống trước bàn, nâng tay áo rót nước, buồn cười: "Em vẫn còn để ý điều này sao?"
"Em không để ý, nhưng sư phụ để ý mà." Sở Tê ngồi xuống đối diện y, tay chống cằm, nhìn dung nhan khuynh thế của Thần quân, ngọt ngào nói: "Sau này em sẽ suy nghĩ cho sư phụ nhiều hơn, để sư phụ biết Tiểu Thất thích sư phụ thật thật đó."
Nghĩ đến việc sư phụ biết mình cực kỳ cực kỳ thích y, trong lòng Sở Tê lập tức không ngăn được vui vẻ.
Đây là lần đầu Sở Tê cảm giác được rằng thì ra chỉ thích người khác thôi cũng đủ để trái tim trở nên ngọt ngào.
Khóe môi Thần quân cũng như bị nước đường thấm dần, nói: "Hiểu chuyện vậy?"
"Vì thích sư phụ, yêu sư phụ mà."
Thần quân đưa cho hắn một chén nước, Sở Tê không nhận, muốn được đút, dường như đã làm nũng thành tinh.
Uống xong, hắn lại muốn Thần quân lau miệng cho mình, bắt đầu nổi lòng tiểu nhân: "Ngài nói xem Lâm Uyên kia có giữ lời hay không?"
"Ma chủ có thể làm Ma chủ, ắt phải có chút phẩm chất dọa lui người ta."
Thần quân nói: "Hắn đã dám nói ra, nhất định sẽ làm được."
Sở Tê hơi yên tâm, hỏi tiếp: "Sư phụ có bí quyết tu luyện nhanh nào không?"
"Không có."
"Thật sự không có sao?" Sở Tê không tin lắm: "Nhưng từ sau khi bị bỏng, em luôn cảm thấy tu luyện thuận lợi hơn cả trước kia.
Em cứ tưởng sư phụ lén cho em ăn thần đan diệu dược gì cơ."
Thần quân bật cười.
Dĩ nhiên không phải thần đan diệu dược gì, bởi vì cấy linh tương đương với việc Sở Tê trực tiếp lấy những gì có sẵn trên người y, kết hợp với thiên phú tiến triển của bản thân, hiển nhiên tu luyện mau lẹ không gì sánh bằng.
"Vậy sư phụ cảm thấy không đi lối tắt thì phần thẳng của em lớn không?"
"Em nào còn lối tắt để đi?" Thần quân lên tiếng: "Ngoan ngoãn tập trung tu luyện là được rồi."
"Nhưng..." Sở Tê dẩu môi, nói: "Em không muốn thua, em không chỉ muốn đánh trăm chiêu với ông ta, em còn muốn đánh ông ta trọng thương nữa."
"Đừng làm việc ngốc." Thần quân khuyên hắn: "Em không thể chỉ giết lên Thiên giới bằng lực lượng của mình mình được, vẫn cần dựa vào lực lượng của Ma Vực."
"Không phải em có sư phụ sao?"
Thần quân không nói.
Sở Tê nghĩ quá đơn giản.
Nếu thật sự giúp hắn tu luyện đến mức có thể đánh bại sư phụ, Thần quân sẽ nhanh chóng bị hắn rút cạn, chỉ sợ ngay cả thân hình cũng khó có thể giữ nổi.
Y suy tính phương pháp vẹn toàn đôi bên, Sở Tê lại bỗng chạy tới, ngồi xổm bên cạnh y, đẩy y: "Sư phụ tốt ơi, ngài giúp em đi.
Rõ ràng ông ta đang coi thường em, em nhất định phải giết ông ta lấy lại uy phong."
Ngữ điệu Thần quân nhàn nhạt: "Trước kia đâu phải em chưa từng bị coi thường."
"Nhưng khi đó em không có sư phụ mà." Sở Tê nói: "Bây giờ em có sư phụ, sư phụ sẽ giúp em, đúng không? Không phải chúng ta có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu sao?"
Hóa ra là chờ y ở chỗ này.
Thần quân cười như không cười: "Em muốn sư phụ trực tiếp truyền công?"
Sở Tê lập tức nói: "Em không nói vậy mà."
Không nói như vậy, nhưng lại nghĩ như vậy thật.
Sở Tê mong đạt được sư phụ, được tất cả của sư phụ, còn mong sẽ mạnh hơn cả sư phụ, không phải lo ngày nào đó sư phụ sẽ vứt bỏ hắn.
Nếu hắn đã tin tưởng sư phụ thì ắt sẽ tin tưởng tới cùng.
Nhưng nói sao thì bản thân hắn cũng là nhục thể phàm thai, sư phụ là thân thể thần tiên.
Nếu sau này có thể tìm được phương pháp trường thọ trường sinh thì thôi, còn nếu không tìm thấy...!
Vậy đành phải làm phiền sư phụ chết cùng hắn rồi.
Có lẽ sư phụ sẽ cam tâm tình nguyện đi cùng hắn, nhưng tính mạng là một thứ quan trọng xiết bao, Sở Tê biết tầm quan trọng của sinh mệnh với bản thân.
Hắn sợ đến thời khắc đó, sư phụ không thể ra tay với chính mình được.
Thế nên cứ làm thay y trước đã, vậy mới càng yên tâm hơn.
Có điều tiền đề cần thiết của việc này là hắn phải lớn mạnh hơn sư phụ.
Hắn biết mình chỉ còn duy nhất đời này, lỡ như...!lỡ như xảy ra chuyện...!
Hắn không còn tâm tinh, sẽ chẳng là gì cả.
Hắn không thể chịu đựng được việc sư phụ ở bên người khác.
Hắn xót cho sư phụ cô độc, cũng lo lắng sư phụ trải qua quãng thời gian dài đằng đẵng không có mình, sẽ chọn phu quân khác.
Suy nghĩ chút thôi đã không chịu nổi rồi.
Vậy nên...!vì giúp đoạn tình cảm kia vào ngày đó kết thúc càng trọn vẹn hơn...!
...!Đành phải để sư phụ chịu thiệt chút, chết cùng hắn là được rồi.
Đôi mắt Thần quân thấu đáo, biểu cảm sâu xa, nói: "Thật ra không phải không có lối tắt để đi."
"Gì cơ?"
"Song tu."
"...!Song tu...!là song tu...!kiểu kia sao?"
Thần quân gõ nhẹ đầu hắn, nói: "Đó chỉ là phương pháp song tu trong thoại bản.
Tới giai đoạn này của em, muốn mau chóng tăng tu vi lên thì giới tình giới dục sẽ càng nhanh hơn."
Sở Tê xoa đầu, thoáng ngây ngô mờ mịt.
Song tu có thể nhanh chóng tăng tu vi đôi bên lên, nhưng thật ra còn có một phương pháp song tu khác, tên là Trợ Tu.
Tu giả cấp cao hỗ trợ tu giả cấp thấp, chỉ một người được lợi nên sẽ nhanh hơn cả song tu.
Nhưng giữa bọn họ có nhân duyên Cấy Linh.
Trợ tu sẽ tương đương với việc trợ giúp Sở Tê cắm rễ, càng nhanh chóng nhấm nuốt toàn bộ y.
Một bên lớn mạnh, bên khác ắt sẽ suy yếu.
Một bên tồn tại, bên khác ắt sẽ biến mất.
......................................................!
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Thất: Vậy...!sau này khả năng...!sư phụ phải chịu thiệt chết cùng ta rồi...!
Sư phụ: Ta chết trước, em đừng động đậy..