Chuyển ngữ: Trầm Yên
........................................
Sở Tê trắng đêm không ngủ là thật, nhưng tỉnh ngộ lại là lời nói vô căn cứ, tất cả đều do hoàn cảnh xa lạ và vết thương gây ảnh hưởng đến.
Hắn biết rõ sau khi Thần quân tĩnh dưỡng một đêm, mặc dù thần lực không thể khôi phục trọn vẹn, nhưng dù chỉ thêm một tí xíu cũng đủ để đối phó với con mèo nhỏ mình đây.
Trước kia ở trong cung hắn từng nghe nói câu "Không việc thiện nào hơn biết sai chịu sửa". Thần quân đàm kinh diễn giáo, tiêu kiếp hành hóa, tất nhiên cũng sẽ phổ độ trí tuệ chúng sinh, nhận sai trước hẳn là đúng nhất.
Sở Tê làm chuyện gì cũng rất nghiêm túc, cặp mắt kia quả thực có một loại phúc hậu vô hại trời cho, trong trẻo sạch sẽ, mặc kệ hắn nói gì cũng đều toát ra sự ngây thơ chân thành tha thiết.
Thần quân cũng không ngủ cả đêm, chuyện xảy ra ở sơn động luôn bất thình lình nhảy ra cắt ngang quá trình điều tức của y. Nguyên đêm không khôi phục nổi một tầng công lực. Trong lòng y biết không giết người này sẽ khó mà tiêu bớt nỗi hận bị giam cầm, cần phải giải quyết một cách dứt khoát nhanh chóng, loại bỏ nó mới có thể sảng khoái.
Nhưng vừa đối mặt, thằng nhãi này thế mà lại tự mình nhận sai, chặn đứng cơn tức giận dâng đầy của y trước ngực, tiêu không bớt, nuốt không trôi.
Gương mặt Thần quân âm u, đạp nước mà đến, đứng thẳng bên cạnh hắn.
Sở Tê không hề ngẩng đầu, phương hướng quỳ của đôi chân lại thay đổi, vững vàng nhích sang đối diện với y.
Dáng người hắn mảnh khảnh, dưới lớp vải dệt bạch y mỏng có thể thấy rõ hình dạng xương sườn hai bên. Nhỏ xíu một cục, cúi rạp dưới chân Thần quân, không đáng giá nhắc tới.
Nhưng chính vật nhỏ không đáng giá nhắc tới như vậy lại phạm phải tội nghiệt ngập trời, giam cầm y tại sơn động hai ngày.
Năm ngón tay của Thần quân siết chặt, xương cốt ma sát đến phát ra tiếng.
Sở Tê tỳ trán trên mặt đất nghe thấy tiếng động này, con ngươi xoay chuyển, thầm nghĩ chẳng lẽ Thần quân cũng giống cẩu Hoàng đế, cảm thấy hắn nhận sai không có thành ý?
"Ngươi nói ngươi sai rồi." Thần quân cất lời hỏi hắn: "Vậy ngươi nói xem, ngươi có nên chết hay không?"
Sở Tê suy tính một chút, suy bụng ta ra bụng người. Nếu mình hỏi người khác như vậy mà đối phương trả lời rằng đáng chết, thì nhất định Sở Tê sẽ không chút do dự tiễn kẻ đó đi chầu trời.
Vì thế hắn trịnh trọng nói: "Tiểu Thất cho rằng, dù mình có tội, nhưng tội không đáng phải chết."
"Ồ?" Giọng điệu Thần quân không nghe ra vui giận, cao cao tại thượng, để lộ cảm giác lương bạc bễ nghễ: "Nói thử xem, tội của ngươi không đáng chết chỗ nào?"
Sở Tê nói lý đúng sự thật: "Vấn đề khác không nói, chỉ riêng việc hoan hảo Long Dương, cá nước thân mật, Thần Phàm giao hợp này, không phải Thần quân cũng hưởng cực lạc sao? Dù rằng ngoài miệng nói không muốn, nhưng ngài đặt tay lên ngực tự hỏi xem, thân thể có từng nói nửa tiếng "không"......"
"Bịch!"
"Ùm ——"
Hắn còn chưa nói hết câu, Thần quân bỗng vung tay áo. Sở Tê không kịp đề phòng, thân thể bị một lực lượng khổng lồ hất bay, rơi thẳng xuống hồ nước lạnh đầu xuân.
Nhiệt độ nước trong hồ dưới vực này rất thấp, hồ nước sâu không thấy đáy, lạnh băng tới tận xương. Sở Tê bất ngờ bị sặc mấy ngụm nước, giãy giụa ngóc đầu lên, tóc đen như mực dán trên gương mặt trắng nõn, vết sẹo có vẻ nhạt bớt trong giá lạnh, tựa vết rạn trên vật báu, càng thêm sáng trong, lại chứa vài phần mỹ lệ tàn khuyết.
Làn da đã trắng giờ càng trắng hơn, mái tóc đã đen nay càng đen nhánh, cũng càng sáng ngời tinh khôi có thần.
Hắn run run, đôi môi run rẩy, liều mạng bơi về bờ. Thần quân thờ ơ lạnh nhạt, đợi hắn bơi tới gần bờ lại vung tay áo. Trong nháy mắt, Sở Tê tiếp tục bị hất bay ra giữa hồ. Hắn bị sặc ho hai tiếng, không thuận theo, không buông tha, cũng không ngẩng đầu lên, liều mạng bơi vào bờ. Khoảnh khắc gần chạm được tới bờ, hắn lại bị ném văng ra ngoài lần thứ ba.
Toàn thân Sở Tê lạnh như băng, hai tay gần như không cách nào cử động. Hắn cạn kiệt sức lực, gắng gượng giữ vững cân bằng trong nước, trong thái độ dần dần xuất hiện oán khí.
Hàm răng bị đông lạnh va lập cập vào nhau, hắn lớn tiếng kêu: "Ta nói sai ư?! Thân thể của chính ngươi là cái dạng gì, ngươi dám nói mình không hiểu rõ sao? Ngươi có động eo hay không? Có dám thề với trời hay không?"
Gương mặt Thần quân đỏ lên, ngực bị lửa giận thiêu đốt đến đau đớn. Năm ngón tay y tách ra thành móng vuốt, Sở Tê lập tức bị một lực lượng vô hình kéo lên bờ, rơi uỵch xuống bên chân y.
Y phục không hợp với thân thể dán sát lên thân hình mảnh khảnh càng trở nên không phù hợp. Sở Tê thở gấp vài tiếng, nỗ lực nhấc tay ôm lấy chính mình, gắng gượng cắn răng, lại vẫn nghe thấy tiếng hai hàm răng va chạm.
"Gàn bướng hồ đồ." Thần quân gằn từng câu từng chữ, năm ngón tay tích tụ lực lượng khổng lồ: "Hôm nay không giết ngươi khó mà tiêu bớt nỗi hận trong lòng."
Dù thần lực của y chỉ khôi phục chưa được đến một tầng, nhưng uy áp xuất hiện trong nháy mắt kia vẫn khiến người ta không thở nổi. Sở Tê ngẩng mặt, nhìn bàn tay đẹp kia phóng đại trước mắt, chụp mạnh lên đỉnh đầu y.
Trong mắt hắn bỗng trào ra hận ý ngập trời: "Ngươi là cái thể loại thần gì? Bảo hộ ai? Cầm thứ công chính nào?!"
Tay Thần quân khựng lại, nhìn ra oán khí đã thành hình trên người hắn, còn chứa hắc khí tràn đầy, lập tức biến sắc.
Thiếu niên này chẳng qua mới chỉ - tuổi, lại có hận ý chấp nhất đến vậy. Nếu giết hắn thật chỉ sợ oán khí sẽ ngưng kết, hóa thành Lệ Quỷ.
Y đối diện với hai mắt Sở Tê, đang nhíu mày chần chờ, chợt thấy lòng bàn tay đau xót, lập tức rụt tay về. Quả nhiên một mũi tên sắc nhọn đã ghim vào bàn tay y, chỉ chút nữa thôi sẽ đâm thủng mu bàn tay.
Vừa ngước mắt lên, thiếu niên đã té ngã lộn nhào lao thẳng vào trong rừng.
Đó là mũi tên Sở Tê tự rút ra từ bả vai, hắn bẻ gãy phần đuôi cánh, giấu mũi tên nhỏ kia trong tay áo để phòng thân, lại không ngờ sẽ phải dùng trên người Tư Phương Dịch.
Thần quân cái chó má gì. Hắn vừa nhấc đôi chân bị đông cứng chạy như điên vừa nghĩ thầm: Ta coi ngươi như đại bảo bối, thế mà ngươi lại ruồng bỏ ta như giày rách. Một khi đã vậy thì đừng trách lòng ta tàn nhẫn. Ngày nào đó gặp lại, nếu ngươi rơi vào thế yếu, ta chắc chắn sẽ không thương tiếc, lấy xuống cái đầu trên cổ ngươi.
Sở Tê chạy như bay, gió lạnh thổi qua y phục ẩm ướt, các khớp xương đều bị đông lạnh đến đau nhức, hắn lại không dám dừng chân ngơi nghỉ chút nào. Mãi đến khi y phục không hợp với người kia gây ra chuyện xấu, bị hắn giẫm chân lên, cả người ngã uỵch xuống đất.
Sở Tê kêu rên một tiếng, giá lạnh tê dại mài mòn thân thể đau đớn. Hắn bị ngã đến ngốc người một lúc, trước mắt biến thành màu đen. Chờ tới khi màu đen rút đi, hắn bỗng thấy có một quả màu xanh lá rơi xuống trước mặt.
Sở Tê thoáng sửng sốt, lập tức vươn tay nâng quả kia lên ôm vào lòng. Hắn ngẩng đầu xem xét, thấy một cây đại thụ cành lá tốt tươi, không biết là chủng loại thần tiên gì mà ngay đầu xuân đã mọc đầy quả trám, quả nào cũng lớn, một tay khó hái. Nhìn qua hình như chưa chín, nhưng nếu sau này không ra được thì ở đây cũng không lo không có cái ăn.
Sở Tê không đợi lâu, ôm quả kia chạy thêm một lúc. Nhìn thấy một hốc cây đen nhánh, hắn khựng bước, quỳ sụp xuống, khom lưng bò vào. Động này rất lớn, thừa chỗ giấu mình hắn. Sở Tê trốn vào xong, lòng bàn tay cọ cọ quả trám, để tới gần mũi khẽ ngửi, không có mùi gì, há miệng cắn một miếng.
Chua quá.
Mặt hắn lập tức lại.
Còn nước còn tát, chờ quả trám chín, cắt ra phơi khô hẳn sẽ ăn được khá lâu.
Vừa rồi bắt con chim kia, chưa ăn được mấy miếng đã bị quăng mất, lúc này bụng dạ hắn đói cồn cào, nhưng thứ này thật sự quá chua, hắn cắn mà răng cũng mềm nhũn. Không dám tiếp tục cắn, hắn chỉ đành liếm láp chỗ vừa cắn ra lỗ hổng, miễn cưỡng để miệng mình bận rộn.
Trước kia thời điểm không có gì ăn, một miếng thịt hắn cũng có thể liếm rất lâu, mãi đến khi tìm được đồ ăn khác mới dám ăn luôn. Nếu trong tay không có gì thì thật sự không thể tự tin nổi.
Một thân hình nho nhỏ bỗng chui vào, là một con sóc màu xám. Nó ôm một mầm cây nhỏ nhảy nhót chạy vào, vừa ngẩng đầu lên liền mắt to trừng mắt nhỏ với Sở Tê.
Sở Tê lập tức duỗi tay ra bắt, sóc con sợ tới mức lông dựng đứng, ném mầm cây xuống vội vàng nhảy ra ngoài.
Thật đáng tiếc.
Cơ thể bị lạnh cứng, không bắt được, nếu không đã có thịt để ăn rồi.
Sở Tê nhặt mầm cây sóc ném lại lên, nhét thẳng vào miệng, chẳng biết xấu hổ mà chiếm đồ ăn của động vật nhỏ.
Thần quân rút mũi tên trong lòng bàn tay ra, xé góc áo băng bó qua loa vết thương rồi đuổi theo.
Tìm được Sở Tê cũng không khó, chỉ cần nghiêng tai lắng nghe âm thanh của những vật có linh là sẽ biết hắn chạy đi đâu.
Y không rõ vì sao đối phương là một Hoàng tử chân chính mà lại có dã tính khó khuần như vậy, vô pháp vô thiên, thậm chí sau khi làm ra chuyện sai lầm còn không hề áy náy, bị trừng phạt cũng không biết tỉnh ra, lại có mặt mũi oán hận người khác.
Còn cả hành động ăn thịt tươi nuốt máu sống kia...... Không giống con người, ngược lại càng giống một con sói hoang non đội lốt da người kiếm ăn ở nhân gian hơn.
Thần quân băng qua rừng cây, ủng trắng không dính bụi trần, một đường đi tới cạnh hốc cây nơi Sở Tê ẩn nấp.
Hơi thở bên trong biến mất, là Sở Tê đang cố tình nín thở.
Nhưng hắn thật sự quá lạnh, run lên từng đợt, vẫn phát ra âm thanh rất nhỏ.
Cái động kia rất thấp, Thần quân đứng đó một lúc lâu, phát hiện Sở Tê không định ra ngoài, đành phải mở miệng ra lệnh: "Ra đây."
Sở Tê vẫn không nhúc nhích, người như hắn mỗi khi gặp chuyện đều có chủ trương của mình, không quen nghe theo mệnh lệnh của người khác.
Thần quân đứng thêm chốc lát, không thể không hạ mình ngồi xổm xuống. Hốc cây quá thấp, ngồi xổm thôi vẫn chưa đủ, y còn phải hạ thấp bả vai mới có thể nhìn thấy thiếu niên trong động.
Sở Tê đang rũ lông mi liếm quả xanh trong lòng, hàm răng tinh tế cọ lên thịt quả, miệng nhấm nháp, miễn cưỡng có thể an ủi ngũ tạng đang ồn ào náo động.
Phát hiện y nhìn mình chăm chú, thiếu niên chậm rãi ngước mắt lên, thái độ chuyển từ cảnh giác sang oán độc, mắt nhìn chằm chằm vào y.
Tư Phương Dịch lại lần nữa nhíu mày.
Y không cách nào hiểu được cảm xúc này của Sở Tê tới từ đâu, sao có thể cố chấp một cách rõ ràng như vậy? Giống như cả thiên hạ này đều đang nợ hắn.
"Ra đây." Y tiếp tục cất lời: "Ta tha cho ngươi một mạng."
Bản thân Sở Tê vốn đã nói dối thành tính, tất nhiên sẽ không dễ dàng tin tưởng người khác, đặc biệt là một gia hỏa có thực lực mạnh mẽ hơn cả mình.
Hắn không nói một lời, trong mắt chất chứa đề phòng cùng hung ác.
Thần quân yên lặng một lát thì đứng lên. Một lát sau, Tiên hạc ưu nhã cất bước chân dài chậm rãi đi tới, ngậm theo một chiếc hộp nhỏ.
Thần quân nhận lấy hộp, gỡ nắp hộp ra, một lần nữa ngồi xổm xuống, đặt một đĩa bánh hoa quế màu vàng nhạt ở cửa động, lại nhìn về phía Sở Tê: "Ăn không?"
Sở Tê không nhúc nhích.
Một mâm gà nướng thơm ngào ngạt cũng được đặt ở cửa động.
Sở Tê nhìn chằm chằm trong chốc lát, ánh mắt chuyển động, nhìn về phía Thần quân.
"Bản tôn nhất ngôn cửu đỉnh, nói không giết ngươi thì ắt sẽ không động thủ."
Sở Tê không nói lời nào, hung ác rút đi, chuyển thành đề phòng xen lẫn hoang mang.
Thần quân bưng mâm gà nướng hắn đã nhìn chăm chú rất lâu kia lên. Y vừa cử động, Sở Tê lập tức rụt người vào trong.
Ánh mắt Thần quân nhàn nhạt, đặt mâm vào trong động, giọng điệu hơi chế giễu: "Kiêu ngạo giậu đổ bìm leo kia của ngươi đâu rồi?"
Sở Tê mặc kệ y nói thế nào. "Tránh mạnh đánh yếu, né hại theo lợi" là điều hắn luôn khắc sâu trong xương cốt. Lúc nào nên xuân phong đắc ý thì xuân phong đắc ý, lúc nào nên ủ rũ cụp đuôi thì ủ rũ cụp đuôi. Cuộc sống như băng qua dãy núi trập trùng, thung lũng và đỉnh núi tồn tại xen kẽ. Mấy ngày nữa không chừng bọn họ lại thành người kiêu ngạo.
Đồ ăn đưa tới trước mặt, Sở Tê cuối cùng cũng tiến lên bắt lấy, rồi lại nhanh chóng lùi về, một ngụm xé xuống miếng thịt gà lớn, hết sức chuyên chú lấp đầy dạ dày mình.
Thần quân nhìn thiếu niên tham ăn, nụ cười mang theo ý trào phúng: "Không muốn sống, muốn ta?"
Y đứng lên, phất tay áo rời đi.
Tiên hạc cong cần cổ cao dài tinh tế, nhìn thoáng qua động, do dự một lát mới run run cánh, bước dài đuổi theo Tiên quân, sau đó lại thả chậm bước chân, trở về trạng thái ưu nhã.
Thần quân khoanh tay mà đi, bạch y nhẹ nhàng, đĩnh đạc như tùng, bước chậm nơi rừng núi cũng như dạo trong Thần cung. Dương xuân bạch tuyết, dáng vẻ muôn vàn(cả dung mạo và tư thái đều rất đẹp).
Sở Tê nhắm mắt theo đuôi, men theo cây cối thô to, vừa lẩn trốn vừa theo xa xa phía sau.
Thần quân và mạng, cái nào quan trọng hơn?
Nếu ta hướng tới thế mạnh, đẩy được thân Thần thì có thể liều mình tự đoạt lấy Thần quân.
Nếu Thần quân ở thế mạnh, ta sẽ chấp nhận chết, tự rời bỏ Thần quân và tuân theo số phận.
Sở Tê không rõ vì sao y lại cười nhạo mình. "Xuân phong đắc ý mã đề tật" (Gió xuân mát rượi thỏa sức phi ngựa, ý chỉ đường thăng quan rộng mở), "Tứ diện Sở ca Ô giang ngạn"(Hạng Vũ nghe thấy quân đội hát Sở ca ven sông vào ban đêm, cho rằng Lưu Bang đã đến, nản lòng thoái chí tự vẫn bỏ mình. Binh bại như núi đổ, đại thế đã mất, dù hắn có giỏi đến mấy cũng không thể cứu vãn), xưa há bằng nay, còn đánh đồng sao?
"Hắt xì ——"
Hắn bỗng nhiên hắt xì một cái, nam nhân phía trước dừng bước.
Sở Tê nấp sau thân cây, hắn mím môi, nghe được giọng nói phía xa kia tựa cao sơn lưu thủy(tri âm tri kỷ), thanh lãnh kiềm chế: "Lại đây."
Hắn trầm tư trong khoảnh khắc ngắn ngủi. Nếu Thần quân thật sự muốn giết hắn thì căn bản chẳng cần tốn nhiều công sức như vậy. Nếu đã không ra tay thì nên không ra tay thật.
Xác nhận xong tính mạng của mình không bị đe dọa, hắn đúng lý hợp tình ưỡn ngực đi ra ngoài: "Qua thì qua! Dù sao ta cũng không cần mặt mũi."
Thần quân: "......"
Mở rộng tầm mắt, thế mà lại có người dù nghe lời cũng khiến người khác tức giận như vậy!