Chuyển ngữ: Trầm Yên
......................................................
Sở Tê vẫn như trước, tà tâm bất tử.
Cũng đúng thôi, đồ vật mình muốn chưa đoạt được tới tay giống như đại thù không thể đi báo, thật sự không cách nào cam tâm.
Hắn không ngừng hôn lên mặt Thần quân. Chóp mũi một chút, khóe môi một chút, gương mặt một chút, khiến trên mặt Thần quân nơi đâu cũng là xúc cảm mềm mại hắn để lại.
Tiếng "chụt" vang lên tới tấp như mưa, thỉnh thoảng xen lẫn tiếng "tách". Thần quân rất nhanh đã rối loạn trận tuyến, bị hắn ép cho liên tục lui về phía sau, lưng đụng trúng cửa gỗ: "Tiểu Thất..."
Chân rối loạn, hơi thở rối loạn, trái tim cũng rối loạn.
"Sư phụ." Động tác của Sở Tê ương ngạnh, giọng điệu lại mềm nhũn. Hắn hỏi bằng giọng hơi khó chịu: "Sau này không còn được gặp ta, ngài sẽ không nhớ ta sao?"
Thần quân nhìn khuôn mặt hắn gần trong gang tấc, băng mỏng trong mắt gặp mùa xuân, lặng lẽ tan chảy. Y nghe thấy bản thân nói: "Ngươi có thể thường xuyên trở về thăm ta."
Sở Tê tò mò: "Ngài thật sự mong ta thường xuyên trở về thăm ngài?"
Điều này thật ra không ổn lắm.
Người và Thần không chung đường, sinh mệnh ngắn ngủi của Sở Tê cùng lắm chỉ kéo dài trăm năm, nhưng cuộc đời của Thần quân còn rất rất dài. Đã chú định vô duyên, vốn nên chấm dứt như vậy.
Thần quân quyết định đuổi hắn đi chính là vì không muốn liên lụy với hắn quá nhiều.
Y yên lặng một lát, nhẹ nhàng nắm chặt tay Sở Tê. Đối phương bỗng tiến lên lần nữa, hơi thở giao hòa, Sở Tê nghiêm túc nói: "Ta biết ngài đang dỗ ta, ngài vốn chẳng hề muốn ta tới tìm ngài. Đợi sau khi ta trở về ngài chắc chắn sẽ quên ta luôn, phải hay không?"
"... Không phải."
"Có phải ngài chê ta xấu không?"
Câu hỏi này thật sự quá đột ngột. Thần quân nao nao, ngưng mắt nói: "Không."
Lời này y nói thật. Sở Tê vốn không hề xấu. Cốt tương của hắn quá đẹp, vết sẹo kia giống như vầng trăng khuyết, tạo ra một vẻ đẹp không trọn vẹn, khiến người ta thương tiếc.
Thần quân vươn tay vén tóc dài bên má hắn, ngón tay cái cọ qua vết sẹo nhô lên, nói: "Trước khi về ta sẽ giúp ngươi nghĩ cách xóa vết sẹo này đi."
Sở Tê phồng má: "Rõ ràng ngài chê ta xấu."
"Tuyệt đối không phải việc này."
"Vậy vì sao ngài phải xóa sẹo cho ta?"
"Ta nói là nếu ngươi để bụng..."
"Ta không để bụng."
Sở Tê thật sự không để bụng. Mặt bị rạch thì thế nào? Trên người toàn sẹo thì đã sao? Những kẻ gọi hắn là đồ quái dị, nói hắn như con cóc ghẻ đều mong hắn nhận rõ từ đáy lòng rằng mình là một người hèn mọn đê tiện, thậm chí còn không xứng đáng tồn tại trên đời.
Vậy cứ phải theo ý của bọn họ ư? So với bất kỳ ai khác, Sở Tê càng rõ bản thân tốt bao nhiêu. Hắn thích câu nói "Chúng sinh bình đẳng" của Phật. Nếu hắn và Phật đều bình đẳng, thì tại sao đồ quái dị và mỹ nhân không thể bình đẳng?
Thế nên hắn thương tích đầy mình và Thần quân gió mát trăng thanh cũng phải bình đẳng.
Thậm chí những kẻ sỉ nhục thóa mạ, bắt nạt đánh đập hắn kia cũng bị Sở Tê giẫm dưới lòng bàn chân trong lòng. Hắn tự nhận bản thân còn cao quý hơn những kẻ này nhiều.
Cuối cùng Thần quân cũng phát hiện điểm khác giữa Sở Tê và người thường.
Mỗi người khi rơi vào nghịch cảnh đều sẽ tự oán tự hối, nhưng Sở Tê thì không.
Hắn cũng sẽ không.
Kể cả vào lần đầu tiên hai người gặp mặt, thiếu niên bất ngờ lao thẳng vào Thần điện; hay lần thứ hai gặp mặt, cố chấp ương ngạnh đuổi theo sau y; hoặc như lần thứ ba, không chút lưu tình vỗ mạnh độc chưởng lên lưng y; lần thứ tư bị y hất xuống nước lạnh, quật cường như thú non liều mạng bơi về bờ......
Trên người Sở Tê có một bản năng không chịu thua, luôn thẳng tiến không lùi. Hắn biết rõ mình muốn làm gì, biết rõ mục tiêu của mình là gì. Không quan tâm lời bàn tán xung quanh thế nào hay hoàn cảnh ra sao, hắn trước sau vẫn kiên định không thay đổi.
Mặc kệ ngàn vạn người hướng về đâu, Sở Tê có nhận định riêng thuộc về Sở Tê. Có lẽ chân lý của hắn đi ngược lại phần lớn người. Nhưng trên thế giới này, vĩnh viễn sẽ không có Sở Tê thứ hai.
Thần quân chậm rãi cúi đầu, cụng nhẹ trán với thiếu niên.
Đây là lần đầu tiên y chủ động thân thiết với Sở Tê, dưới tình huống Sở Tê không nói dối, không sử dụng bất kỳ thủ đoạn gì.
Sở Tê lập tức bắt lấy cơ hội, chu môi hôn y, lại bỗng bị một ngón tay của Thần quân đè lên môi, ép cái miệng đã dẩu ra phải lùi về. Hắn lại hơi khó chịu.
Thần quân chợt cười. Ngân hà lắng đọng ngàn vạn năm trong mắt y thức tỉnh sinh động trước mặt thiếu niên, lộng lẫy chuyển động, tỏa ra ánh sáng dìu dịu.
Khiến Sở Tê nhìn đến ngẩn người.
Thần quân như vậy vượt xa hoàn toàn xuân sắc vô biên bên ngoài.
Thần quân cứ nhìn hắn như vậy một lát, tiếng nói êm tai tựa tiếng trời: "Muốn thân thiết với ta đến vậy?"
Sở Tê nuốt nước miếng, trong đôi mắt trong trẻo sạch sẽ phản chiếu dung nhan của Thần quân, nói: "Muốn."
"Vì sao muốn?"
"Nghĩ muốn nên muốn."
"Nếu ta không nghe theo thì sao?"
"Vậy chính là ngài chê ta xấu."
"......" Hắn vẫn chưa quên việc này.
"Nếu không ghét ta..." Sở Tê nói tiếp: "Vậy thì ngài hôn ta đi."
Hôn hắn, chắc chắn hắn sẽ muốn tới tận trời cao. Không hôn hắn, chỉ sợ lại phải nhận oán hận, không biết mất bao lâu mới dỗ được.
Thần quân rất hối hận. Vừa rồi y không nên vì động tình nhất thời mà trêu đùa hắn. Hiện giờ mình cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống, tiến thoái lưỡng nan.
Thấy y khó xử, quả nhiên trong mắt Sở Tê lại tràn ra sự bất mãn. Mãi đến khi Thần quân khẽ cường điệu: "Chỉ vì muốn chứng minh không chê ngươi, không được nghĩ nhiều."
Y nhích người tới, chạm lên mặt Sở Tê như chuồn chuồn lướt nước.
Tính tình như Sở Tê, nói là dỗ nhưng cũng cực kỳ dễ dỗ, chỉ nghe theo hôn một cái thôi, tất cả cảm xúc trái chiều lập tức bị vui mừng nhảy nhót thay thế. Quả nhiên hắn vui tới muốn trời cao, lao tới kéo xiêm y Thần quân ra.
Không phải nghĩ nhiều, chỉ do bản thân hắn chính là người được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, vênh mũi lên mặt với người ta. Thần quân nói gì không quan trọng, quan trọng là hắn cho rằng bản thân mình được hoan nghênh tiến thêm một bước, vậy là đủ rồi.
Thần quân không ngăn nổi, cổ áo bị kéo loạn xạ, lộ ra xương quai xanh. Không thể lui được, chỉ đành quay người đi về phía cửa. Lôi lôi kéo kéo làm y vướng phải bậc cửa, vốn có thể ổn định cơ thể, kết quả Sở Tê đằng sau lại thuận thế đẩy một phát, hai người lập tức ngã túm tụm vào nhau ở ngoài cửa.
Bạch y nhiễm bụi bặm, tóc cũng dính tầng bụi mỏng. Chết tiệt. Sở Tê lại không làm người.
Thiếu niên nhào lên người Thần quân, thấy y chật vật lập tức vui sướng khi người gặp họa: "Sao ngài ngốc xít thế, đi đường cũng không xong."
Thần quân điều chỉnh hơi thở, quát lớn: "Xuống dưới."
"Không xuống." Sở Tề áp bả vai xuống, nhìn y chằm chằm, nghiêm trang nói: "Vừa rồi ngài do dự khiến ta cảm thấy rất khổ sở."
"Sao ta không nhìn ra ngươi khổ sở?"
"Nếu cho ngài xem thì còn gọi gì là khổ sở?" Sở Tê trực tiếp nằm sấp xuống, gối đầu lên vai y, thổi khí bên tai y: "Sư phụ tốt, ngài từ con luôn đi, được không?"
Thần quân nghiêng đầu, gương mặt và vành tai đều phiếm hồng: "Hồ nháo."
"Vì sao ngài không chịu chứ?" Sở Tê thật sự không hiểu: "Rõ ràng eo của ngài còn động rất..."
"Câm miệng."
Thần quân trừng hắn, mặt càng đỏ hơn: "Dậy cho ta."
"Không muốn."
Hắn ăn vạ, bất động. Thần quân đành phải tự mình ngồi dậy, bị bắt kéo theo hắn, khẽ nói: "Vừa mới cảm thấy gần đây ngươi đổi tính..."
"Ưm ưm ưm --" Sở Tê bị y làm cho mất kiên nhẫn, lập tức cắn một ngụm. Thần quân không trốn được, mặt lập tức bị hắn gặm thành một dấu rất buồn cười.
Sở Tê gặm xong liền bò lên, đẩy mạnh y một cái, hừ: "Không thú vị."
Thật sự rất không thú vị.
Hắn buồn vui thất thường. Theo hắn thì phải chiều đủ đường, không theo ý chút thôi sẽ lập tức không vui, thật sự giống lời Thanh Thủy nói, không tim không phổi. Rất khó phân biệt rõ rốt cuộc là chân tình hay giả ý.
Thần quân bị hắn đẩy đến căng mình. Nhìn theo bóng dáng khó chịu rời đi của hắn, một lúc lâu sau mới cúi đầu vỗ vỗ bụi trên người, đứng dậy.
Một lần nữa đi vào phòng đan dược, nhìn qua cửa sổ, Sở Tê đã tiếp tục cầm kiếm lên. Có lẽ bởi vì cảm xúc kém nên chiêu thức lần này của hắn tàn nhẫn sắc bén hơn trước rất nhiều. Không giống kiếm pháp Thần quân dạy, ngược lại giống như chiêu thức giết chóc thực chiến.
Thần quân nhíu mày lại.
Sở Tê không vui trong lòng. Sau khi luyện kiếm xong cũng không để ý tới y. Thật ra trong khoảng thời gian này hắn đã hồi tâm rất nhiều. Vốn dĩ phải vô dục vô cầu với Thần quân, ai biết y tự nhiên nói chuyện với mình bằng ngữ điệu đó. Ánh mắt chứa đầy ý không tha kia chẳng phải đang quyến rũ hắn sao?
Kết quả mình vừa lao lên, người ta lại không vui.
Chỉ được xem, không được ăn. Sở Tê ghi hận.
Sáng sớm hôm sau, Tiên trưởng Vô Vọng bỗng nhiên tới tiểu trúc bốn mùa.
Sở Tê tu hành tiến bộ thần tốc khiến cho Thanh Thủy há hốc miệng. Cung Đại A kịp thời biết được tiến triển mới nhất, ví dụ như trong bảy ngày Sở Tê hoàn thành Dẫn Linh Nhập Thể tầng thứ năm, ví dụ như Thần quân đã bắt đầu dạy hắn chín thức Phù Quang, ví dụ như Sở Tê rất nhanh đã hiểu rõ ba thức, tốc độ nhanh tới mức làm người ta líu lưỡi.
Thanh Thủy bởi vậy mà từng nói chuyện riêng với Thần quân một lần, được dặn không được thông báo thiên phú quá mạnh của Sở Tê ra khắp nơi. Vì thế Thanh Thủy đành ngậm miệng. Gần đây có người hỏi thăm tình hình, hắn ta liền nói Đông nói Tây.
Ban đầu thật ra Vô Vọng không quá tin tưởng lời Thanh Thủy, nhưng sau đó phát hiện Thanh Thủy nói năng thận trọng, trong lòng ông liền có suy đoán mơ hồ, chọn một ngày tới tiểu trúc bốn mùa.
Cảnh sắc ở tiểu trúc biến hóa theo mùa. Hoa đào nở đầy cây. Sở Tê mặc một bộ bạch y, cầm thanh trường kiếm Thần quân thường dùng trong tay. Nơi kiếm phong xẹt qua, một cánh hoa bị cắt đứt giữa không trung. Cánh hoa đào kia vốn vừa nhỏ vừa mảnh, nếu có thể lấy ba thước thanh phong cắt phẳng thì ngoại trừ tay mắt lanh lẹ còn cần khống chế linh lực cực kỳ tỉ mỉ chuẩn xác. Lực mạnh thì cánh hoa bay mất, lực nhẹ lại không thể cắt nó ra.
Vô Vọng xem đến quặn thắt, vẻ mặt khó mà tin nổi.
Sở Tê vừa mới tới Thần điện bao lâu? Chỉ trong hai tháng ngắn ngủi thế mà có thể luyện thành trình độ người thường tốn vài thập niên mới đạt được. Nói cách khác, tu vi một ngày của hắn gần như có thể đuổi kịp tu vi hơn năm của người khác!
Ông ngừng thở, chớp chớp mắt, một đường đi tới bên người Thần quân dưới ánh nhìn hết sức chăm chú của Sở Tê, cúi người nói: "Thần quân."
Tư Phương đứng dậy theo bản năng, Vô Vọng vội vàng ấn y xuống, đồng thời ngồi xuống bên cạnh y, hỏi: "Thần quân, tìm được người rồi?"
Nghe ngụ ý của ông, Thần quân lại lần nữa nhìn về phía Sở Tê, chậm rãi nói: "Tiên trưởng cũng cảm thấy... hắn là người nọ?"
"Thiên phú tốt như thế, phóng mắt khắp Tam giới... cũng chỉ có vị kia."
"Chẳng qua chỉ cao hơn phàm nhân thôi, Tiên trưởng không cần nghĩ nhiều."
Vô Vọng nhìn thoáng qua góc mặt y, không xác định được y thật sự nghĩ vậy, hay đơn giản không muốn nói nhiều về việc này. Nhưng bất kể là cái nào thì ông cũng không tiện tiếp tục hỏi nhiều, đành phải nở nụ cười: "Thần quân nói rất đúng."
Ông như suy tư gì, chưa ngồi được bao lâu đã đứng dậy cáo từ. Trong lòng ông chắc chắn Sở Tê này chỉ sợ chính là Dạng Nguyệt chuyển thế. Nếu không vì sao sau khi xảy ra chuyện kia Thần quân vẫn bao bọc Sở Tê, thậm chí còn thu vào môn hạ?
Vậy nên khi trở về, việc đầu tiên ông làm chính là triệu tập các đệ tử tới, trầm giọng dặn dò: "Các con nghe cho kỹ, sau này gặp lại Sở Tê nhất định phải đi đường vòng."
Thính Phong đen mặt: "Vì sao?"
"Người hung ác cùng cực, có thù tất báo như vậy, tất nhiên có thể tránh thì cứ tránh." Vô Vọng nói lời sâu sắc: "Hiện giờ bản lĩnh của hắn lớn, nếu tiếp tục trêu chọc chỉ sợ sẽ không còn tính mạng."
Chúng đệ tử vội vàng đồng ý.
Vô Vọng vừa đi, gia hỏa hung ác cùng cực lập tức thu kiếm, đi thẳng tới bên Thần quân, cầm bình ngọc trên bàn lên uống nước, hỏi Thần quân: "Ông lão kia tới đây làm gì?"
"Biết ngươi thiên phú tuyệt hảo, đặc biệt tới quan sát."
Ánh mắt Sở Tê sáng lên, chắp tay sau lưng, ho nhẹ một tiếng, chờ mong đầy cõi lòng nói: "Vậy Thần quân cảm thấy... so với Dạng Nguyệt, thiên phú của ta thế nào?"
Dường như không ngờ hắn sẽ hỏi như vậy, Thần quân thoáng khựng lại, sau đó đứng dậy rời đi, nhàn nhạt ném xuống một câu: "Ngươi chính là ngươi, cần gì so sánh với người khác."
Đang độ tháng ba, gió xuân hơi lạnh. Sở Tê đứng một lát, không chút để ý ngửa mặt, đổ nước trà trong bình vào trong miệng. Hắn nuốt hết chất lỏng trong miệng xuống, ánh mắt nhìn theo hướng Thần quân biến mất, nhấc tay lau miệng.
Không so hắn với Dạng Nguyệt là ý gì? Cảm thấy hắn so không bằng? Hay là hắn không xứng được so?
Bất kể là vế nào cũng khiến hắn cực kỳ khó chịu.
Cộng thêm chuyện hôm qua, sự bất mãn trào ra trong lòng Sở Tê, cơm trưa cũng không ăn đã trực tiếp đi hái thuốc.
Hắn học rất nhanh, hàng ngày ngoại trừ học pháp thuật thì mưa dầm thấm đất cũng học xong luyện đan. Sau khi hái thuốc trở về, hắn liền nghiêm túc bá chiếm phòng đan dược của Thần quân, chọn một lò luyện đan yêu thích, đổ các thứ trong lò ra, chiếm cho mình dùng một cách đúng lý hợp tình.
Thần quân đi ra từ trong phòng, nhìn thấy viên thuốc nhỏ bị ném ra, sắc mặt khẽ biến đổi, mắng hắn: "Sở Tê!"
Sở Tê giả vờ không nghe thấy.
Thật đúng là tiểu bạch nhãn lang, không thuận ý chút thôi đã la lối khóc lóc trả thù.
Thần quân chán nản, đứng bên viên thuốc đó một lúc lâu, nói: "Đây là thuốc giảm đau cho ngươi, hiện giờ chỉ sợ dược hiệu đã giảm hơn nữa."
Sở Tê khẽ phồng má, vẫn giả vờ không nghe thấy, tiếp tục mân mê lò luyện đan nhỏ mình bá chiếm được, trông còn rất để bụng.
Thần quân không quay đầu, rời khỏi đan phòng.
Y đồng ý với Sở Tê rằng lúc hắn đi sẽ cho một lọ thuốc giảm đau. Bây giờ bị chen ngang, vốn định thôi, nhưng sau khi đóng cửa phòng nhập định một lúc lâu, cuối cùng vẫn đứng dậy, nhấc sọt thuốc lên, ra khỏi tiểu trúc.
E rằng kiếp trước nợ hắn.
Mà thôi, qua mấy ngày nữa, đợi đến tháng thì đuổi hắn đi thật xa, mắt không thấy tâm không phiền.
Hái thuốc trở về, trong đó có một phần cần lột vỏ cứng, Thần quân cầm tới, bóc được quả nào đặt xuống quả đấy, chờ khi bóc xong, lòng bàn tay đã ửng đỏ.
Y lại đứng dậy đi lấy dụng cụ nghiền thuốc hình thuyền, nghiền nhuyễn.
Tối đến, Sở Tê bỗng cầm thuốc mình đã luyện xong tới, coi bộ hoàn toàn không so đo hiềm khích trước đây, vui mừng nói: "Sư phụ ngài xem đan dược kéo dài tuổi thọ của ta đi, luyện có đúng mùi vị hay không?"
Thần quân không hề nâng mí mắt, hiển nhiên không muốn để ý đến hắn.
"Sư phụ?" Sở Tê kéo tay áo y.
"Không xem." Thần quân lạnh nhạt nói: "Thời gian ngươi luyện không đủ, chắc chắn sẽ không thành công."
"Thiên phú của ta tốt, học nhanh, tất nhiên cũng sẽ luyện ra thuốc này nhanh."
Kiểu ngụy biện gì đây? Thần quân bị hắn chọc tức đến "xùy" một tiếng, đẩy tới đẩy lui dụng cụ nghiền, nói: "Vớ vẩn."
"Không vớ vẩn." Sở Tê cầm lên đưa tới bên miệng y, ôn tồn nói: "Ngài nếm thử xem."
Thần quân né tránh: "Ta sợ trúng độc."
"Sẽ không độc chết sư phụ." Sở Tê vừa dứt lời lập tức nhét thẳng vào miệng mình: "Ta ăn cho ngài xem."
Ánh mắt Thần quân trầm xuống, cuối cùng vẫn lo lắng hắn bị ngộ độc, duỗi tay nói: "Lấy tới đây."
Sở Tê ngoan ngoãn đưa cho y. Sau khi Thần quân nhận lấy thì dùng lực miết nhẹ, để vụn thuốc vỡ ra trên đầu ngón tay lên mũi khẽ ngửi, thuốc bột tiến vào trong mũi, y thoáng chần chờ: "Sao trong đây lại có Cúc Bách Nhật?"
"Hở?" Sở Tê rót chén nước đưa cho y, nói: "Không có Cúc Bách Nhật mà."
Thần quân vỗ vỗ tay, thuận thế nhận lấy nước trà, hỏi: "Có phải ngươi nhầm Kỳ Hồng với Cúc Bách Nhật không?"
"Oa. Sư phụ thật lợi hại." Sở Tê nói: "Vậy có phải đan dược kéo dài tuổi thọ này vô dụng hay không?"
"Tất nhiên là vô dụng, độ lửa của ngươi căn bản không đạt tới." Thần quân uống ngụm trà, nhìn vẻ mặt thất vọng của hắn, lại chỉ trích: "Còn làm hỏng một lò đan dược của ta. Ngươi nói xem mình có nên chịu phạt hay không?"
Sở Tê dựa lên bàn, nhấp nhẹ đầu lưỡi, nhìn y bằng ánh mắt trông mong, nhỏ giọng nói: "Nên."
Cũng hiểu chuyện đấy. Sự buồn bực trong lòng Thần quân dần tan, vỗ vỗ đầu hắn, đặt chén nước về, nói: "Phạt ngươi đêm nay ngủ sớm chút, trở về nghỉ ngơi đi."
"Ta bồi sư phụ thêm lát nữa." Sở Tê nói: "Cách ngày không còn mấy ngày. Lòng ta bứt rứt, không ngủ được."
"Bứt rứt gì?"
"Ta sợ dù ta trở về cùng ngài thì bọn họ vẫn sẽ không thích ta."
"Không đâu." Giọng Thần quân ôn hòa: "Chỉ cần sau này ngươi đừng hành động cực đoan, làm điều tốt giúp mọi người. Bọn họ đuối lý, sẽ không tìm ngươi gây phiền phức."
"Ta cảm thấy sư phụ nói rất đúng." Sở Tê sờ lên bàn tay nghiền thuốc của y như đang vuốt ve một khối ngọc quý giá: "Bọn họ đuối lý, nhất định sẽ không dám chủ động trêu chọc ta nữa."
Thần quân trốn tránh theo bản năng, chợt thấy miệng khô lưỡi khô, nơi bị sờ qua trên tay cũng có cảm giác hơi tê dại.
Y bất giác nhìn về phía Sở Tê: "Trên người ngươi có mùi gì vậy?"
"Mùi thuốc nha." Sở Tê chống tay lên má, cười ngâm ngâm: "Cúc Bách Nhật thêm nước an thần, cộng thêm mùi Bách Nhật Xuân trên người ta. Sư phụ, ngài chạy không thoát đâu."
Nước an thần vốn chỉ có tác dụng an thần, có sẵn trong phòng Thần quân. Cúc Bách Nhật đứng một mình cũng không có vấn đề gì, nhưng Bách Nhật Xuân vốn chính là hương phẩm điều chế từ nhiều loại dược liệu, có mùi hương ngọt lịm câu hồn. Ba thứ này hợp với nhau lập tức không ổn, trở thành tổ hợp cực kỳ dễ gây ra hỏa hoạn.
Sở Tê vốn cũng muốn hạ loại thuốc khác, nhưng Thần quân tiếp xúc với đan dược quanh năm, y nhất định có thể phát hiện ra dược phẩm của đơn thuốc dân gian. Nhưng ba loại này không quá giống nhau, tách lẻ ra không xảy ra chuyện gì, hợp vào thì lại cực kỳ hiếm gặp. Thần quân thấy cũng không nghiên cứu, xác suất mắc mưu lớn hơn.
Mi tâm Thần quân thể hiện rõ sự kinh hoàng. Y chợt đứng dậy, cất bước muốn đi, cảnh tượng trước mặt lại đột ngột thay đổi. Trong nháy mắt bọn họ đã đi từ phòng ngủ chính tới phòng tắm.
Không gian chật hẹp lập tức khiến không khí trở nên áp lực. Thần quân chống tay lên bức tường bên cạnh, nói giọng khàn khàn: "Ngươi học được... Di Hình Hoán Ảnh... khi nào?"
Sở Tê lười biếng giơ tay, bình phong sau bồn nước khép lại, các ống xả nước bằng tre ở hai bên bồn nước nghiêng xuống, nước ấm cuồn cuộn chảy ra.
Hắn nâng bước đi tới, y phục trên đầu vai trượt xuống, nói như lẽ đương nhiên: "Tùy tiện lật sách học được, chẳng qua hơi cố sức, tác dụng cũng không lâu."
Hắn bước vào bồn tắm, vốc nước hắt lên mặt, mái tóc rối tung ướt đẫm, chơi đùa với nước một lát vẫn chưa quay đầu lại, nói: "Ta có thời gian một đêm bồi ngài. Đừng nóng nảy, ngài từ từ tới, lúc nào thì cao hứng, lúc nào thì xuống dưới."
"Sở Tê......" Thần quân tiến lên hai bước.