Chuyển ngữ: Trầm Yên
........................................
Thần quân Tư Phương không khéo nói dối, đây là điều thứ nhất.
Phàm nhân Sở Tê này không phải người lương thiện, đây là điều thứ hai.
Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, rồng lên nước cạn tôm giỡn mặt. Thần quân Tư Phương dùng lượng kinh nghiệm sinh tồn ít ỏi tích lũy trong sinh mệnh dài lâu của mình để cân nhắc tình hình trước mắt, cuối cùng lựa chọn yên lặng đối phó.
Khuôn mặt Sở Tê càng nhăn càng chặt, sự khó chịu tích lũy càng ngày càng dày.
Thần quân âm thầm cảnh giác, sợ hắn lại nổi lên ý đồ xấu.
Chợt thấy đối phương bỗng hé miệng, ngáp một cái thật to.
Đầu lông mày Thần quân khẽ giật, Sở Tê cũng bị hành động ngáp từ trên trời giáng xuống này làm cho ngẩn ngơ, trên khuôn mặt đang lộ vẻ hung ác thoáng xuất hiện sự mơ màng. Hắn hoảng hốt chớp mắt một cái, giơ tay dùng sức dụi dụi mắt, lau sạch nước mắt mông lung buồn ngủ.
Thời điểm nhìn lại, tướng hung hăng đã yếu đi rất nhiều.
Thần quân cất lời: "Vừa qua giờ Tý, ngủ thêm chút nữa đi."
Không biết có phải vì ảo giác hay không, hắn vậy mà lại nghe ra trong giọng nói kia ẩn chứa ý dỗ dành dẫn dụ, Sở Tê sửng sốt một lát, tiếp tục dụi mắt, sau đó nghe lời ôm lấy eo y, một đầu tóc đen vùi vào lồng ngực Thần quân, lại lần nữa nhắm hai mắt lại.
—— "Ngủ thêm chút nữa đi."
Khi còn rất nhỏ, trong một sơn động hoang tàn tương tự thế này, hắn nằm gọn trong lòng a nương, nửa đêm bị tiếng sói hoang dọa tỉnh, cũng chưa từng nghe được lời nói như vậy.
Bởi vì đại hạn Tây Bắc nên Tiêu phi bị vứt bỏ, một làn sóng trừ yêu từng nổi dậy tại Thành Nghiệp Dương. Các bá tánh dâng lên Yêu Sách Vạn Dân, chọn lọc những từ ngữ đanh thép nhất chỉ trích yêu phi họa quốc, vì vậy mới khiến cho Tây Bắc mấy năm nay mất mùa, tiếng oán than khắp nơi.
Quốc sư tính ra yêu phi kia là hồ ly tinh ngàn năm trước làm hại Nam Đường chuyển thế, nói đến ra hình ra dạng. Vì vậy yêu phi kia đã bị đuổi khỏi cung. Nàng ôm đứa con bị bản thân làm liên lụy, không khác gì chuột chạy qua đường bị người người hô đánh. Không còn cách nào, nàng đành phải kéo theo thân thể bệnh tật trốn vào núi sâu, làm hàng xóm với sói hổ, dạy đứa con mới tròn tuổi đoạt thức ăn với dã thú.
Còn thiếu một việc nữa.
Sở Tê nắm lấy tay Thần quân, đặt lên sau gáy mình, điều khiển bàn tay xoa nhẹ.
Như vậy mới đúng.
Hắn thoải mái tự nhiên coi bàn tay kia như tay a nương vuốt ve đầu mình. Mãi đến khi tê tay mới nhẹ nhàng đặt ở trên đầu mình. Để phòng ngừa tay lại rơi xuống, hắn ngoan ngoãn nằm im.
Không biết qua bao lâu, Sở Tê đã sắp ngủ, chợt nghe Thần quân gọi: "Tiểu Thất?"
Giọng nói này thật dễ nghe, Sở Tê vẫn duy trì tư thế vùi đầu vào lòng y không nhúc nhích, khóe môi hơi cong lên.
Sau một thời gian dài yên tĩnh, bàn tay kia bỗng như có tri giác, bắt đầu động đậy, sau đó thử dịch khỏi đầu hắn sang bên cạnh.
Có vẻ như đang cố hết sức nên tốc độ dịch chuyển rất chậm.
Sở Tê mở to mắt, ý cười biến mất.
Tay rơi xuống, Thần quân lặng lẽ cử động cổ tay, dùng linh lực không còn thừa là bao trong cơ thể, bấm đầu ngón tay niệm thần chú. Y muốn một kích trúng luôn, chế ngự Sở Tê trước rồi rời khỏi nơi này. Chờ trở về Thần điện sẽ điều tức cẩn thận sau.
Ngàn vạn suy nghĩ chỉ xảy ra trong chớp mắt, ngón tay nâng lên của y bỗng khựng lại, linh lực ít ỏi đến đáng thương trong cơ thể lại lần nữa bị đánh tan.
Thứ làm ổ trước ngực y nhìn qua cực kỳ ngoan, nhưng khi xuống tay lại vừa nhanh vừa tàn nhẫn, đập thẳng một linh phù lên ngực y. Ngón tay bấm niệm thần chú của Thần quân lại rũ xuống, tri giác vất vả lắm mới khôi phục được cũng biến mất theo.
Sở Tê vẫn chưa thay đổi tư thế, nhỏ giọng kể chuyện xưa cho y: "Khi còn nhỏ ta rất sợ sói, mỗi khi gặp nó sẽ nằm xuống giả chết, hy vọng nó có thể ngoan ngoãn rời khỏi, đôi bên đều bình an không gặp chuyện gì."
"Nhưng nó lại cứ muốn tới làm ta sợ, ta thật sự rất sợ hãi. Không còn cách nào, ta chỉ đành giết chết nó."
Tư Phương Dịch: "......"
"Ngươi nên ngoan một chút đi." Sở Tê rầu rĩ nói: "Chúng ta còn phải ở bên nhau thật thật lâu, ngươi cứ luôn như vậy sẽ khiến ta khó xử lắm."
Hắn nói một cách nghiêm trang, vẻ mặt Tư Phương Dịch càng thêm lạnh lẽo.
"Ngoan cố chống cự. Ngươi nhân lúc cháy nhà đi hôi của, cũng nên hiểu rõ ta sẽ không ngồi chờ chết."
"Không phải nhân lúc cháy nhà đi hôi của." Sở Tê không vui ngồi thẳng người dậy, nghiêm túc nói: "Ta đã muốn ngươi rất lâu, đây là đạt được như ước nguyện."
"Ngươi làm ta trọng thương, âm thầm đánh lén, kéo ta đến nơi này, còn......" Y mím môi, lạnh lùng nói: "Còn dám nói bản thân không phải kẻ nhân lúc cháy nhà đi hôi của?"
"Ta không giết ngươi."
"Ngươi làm nhục ta như vậy, chi bằng giết ta đi."
Sở Tê thoáng mở to đôi mắt, một lúc lâu sau mới nói: "Bởi vì ta thích ngươi. Ngày ấy ta đuổi theo ngươi một quãng xa như vậy, ngã đau lắm, còn chảy rất nhiều máu, mà ngươi cũng chẳng thèm liếc nhìn ta lấy một lần. Ta vất vả biết bao mới bắt ngươi tới tay được, ngươi không khen ta thì thôi, còn muốn vu oan cho ta, nói ta khinh nhục ngươi?"
Lần này Tư Phương Dịch thật sự bị hắn chọc tức đến cười, ý trào phúng trong mắt ngấm tới tận xương: "Ngươi đang giả vờ không hiểu hay không hiểu thật? Ta không cam nguyện bị ngươi giam cầm tại đây, mỗi khắc ở chung với ngươi đối với ta mà nói đều là giày vò. Ngươi còn vì vậy mà đắc chí cho rằng ta nên khen ngươi?"
"Ngươi nghe rõ cho ta." Lời nói y đĩnh đạc tàn khốc, uy nghiêm vô cùng: "Ngươi thả ta ra, việc này sẽ chấm dứt tại đây. Nếu không đợi ta thoát thân rồi, nhất định sẽ lấy tính mạng của ngươi."
Sở Tê ngây thơ mờ mịt: "Ta không giết ngươi, ngươi lại muốn giết ta?"
"Chỉ bằng tội đại nghịch bất đạo, xúc phạm thần linh cũng đủ cho ngươi chết một trăm lần."
Đôi mắt âm u tối tăm của y nén xuống cơn giận. Y ở địa vị cao lâu rồi, sớm đã quen với việc được người ta tôn sùng kính sợ. Chỉ một câu đơn giản cũng cất chứa uy hiếp đe dọa, dưới hoàn cảnh bình thường đều đủ khiến người ta im miệng, quỳ rạp trên mặt đất run bần bật.
Dưới hoàn cảnh bình thường.
Trong lòng Sở Tê chợt lạnh.
Nhưng ngay sau đó, một cỗ ác khí lại xông thẳng lên trán hắn. Người hắn lấy được bằng bản lĩnh, vì sao phải thả?! Sở Tê nhe răng, nhào lên trước cắn phập vào làn da giao giữa vai và cổ của y.
Thần quân: "!"
Đây rốt cuộc là thứ gì mà không sợ trời không sợ đất thế này!?
Tư Phương Dịch không thể động đậy, cứ vậy mà bị cắn một phát. Hàm răng kia cắn gập vào sâu, như thể sắp kéo rách da thịt y xé xuống, khi rời đi, máu ngập giữa các kẽ răng.
"Sở Tê......"
Sở Tê không để ý tới y. Hắn cắn một phát xong cũng coi như xả được giận, nhìn thấy vai ngọc kia bị vết máu làm bẩn, hắn lại nghiêm túc liếm sạch máu.
Tư Phương Dịch chán ghét nghiêng đầu, một bàn tay bỗng nhiên dò tìm tới đầu y. Phát quan trên đỉnh đầu bị kéo ra, tóc dài rối tung xõa xuống. Không đợi y phản ứng xong, vai trái đã bị đẩy mạnh.
Thân thể Thần quân không chịu kiểm soát mà đổ xuống. Bạch y tóc đen trải rộng trên mặt đất. Sở Tê nhích người đè lên, lòng bàn tay nâng phát quan bạch ngọc đính lông vũ kia, nhìn xuống y từ trên cao.
Thần quân biến sắc.
"Không phải chỉ là chết thôi sao?" Phát quan trong tay bị tung lên cao, chuỗi ngọc rung động trên không trung, sau khi rơi xuống đất quấn lấy lông vũ lăn nửa vòng, ngấm vào bùn đất.
"Chết trên người Thần quân, thành quỷ cũng không thiệt."
Phối hợp với tiếng gió núi tựa còi thổi và tiếng sét đánh ngoài sơn động.
Trên núi vừa lạnh vừa ướt, vài nơi vẫn còn tuyết đọng chưa tan. Giữa một vùng tuyết trắng tinh, mưa bắt đầu rơi xuống tí tách, hạt mưa ướt đẫm, có nhỏ có to, có nặng có nhẹ, phát ra những tiếng động dày đặc lại tinh tế.
Những hạt mưa đó đều để lại dấu vết trên nền tuyết.
Động vật trong núi vội vã tránh né, cây cối lại không có chỗ trốn, giọt mưa rơi xuống khiến lá cây xanh biếc run run rẩy rẩy, mỗi lần gặp những hạt mưa to hơn chút còn không chịu nổi mà bị đè cong, mãi đến khi hạt mưa kia trôi theo đầu nhọn lá xuống dưới mới tạm thời khôi phục như thường.
Thần Điện nơi Tư Phương cư trú có bốn mùa như nhân gian. Nhưng có lẽ vì chủ nhân không ở đó nên tuyết rơi hơi chậm lại. Giữa tuyết vực trắng tinh dư ra hai nụ hoa mai đỏ thắm.
Mưa đêm xuân dường như có linh hồn, cảm thấy nụ hoa mai hé nở kia thật đáng yêu, vì vậy cứ ra sức bắt nạt, lộp độp rơi xuống. Nhưng hoa mai có bản tính của mình, mưa rơi càng nặng hạt sẽ càng kiên cường vững vàng.
Trên mái hiên hậu viện vẫn còn sót lại những tảng băng. Hơi lạnh tại đây và tuyết đều di chuyển rất chậm, vốn ngoan ngoãn treo mình dưới hiên, thanh lãnh sạch sẽ, trong sáng tựa chủ nhân, nhưng giờ phút này lại bị trận mưa xuân tới bất ngờ này hòa tan. Ban đầu chỉ là mưa nhỏ tí tách, sau đó mưa lớn dần, nước mưa như những mũi tên, dòng nước xiết ùa ra, dần trở nên hư ảo.
Trận mưa này kéo dài từ giờ Sửu tới giờ Mão, ánh nến trong sơn động vẫn rất ổn định. Một con thiêu thân không biết từ đâu tới bỗng lao vào, lăn lộn không ngừng trong ngọn lửa, cho đến khi kiệt sức không còn chỗ trốn, chỉ có thể bị đốt thành tro tàn.
Tư Phương Dịch chậm rãi thu hồi tầm mắt, khóe mắt y ửng đỏ, ngón tay khẽ giật giật, ngay cả nắm chặt cũng không làm được.
Vừa rồi khi mưa tạnh Sở Tê lại đập thêm cho y hai linh phù.
Lúc này bọn họ tóc đen dây dưa, Sở Tê gối lên cánh tay y, ngủ một cách vô tư không tim không phổi.
Thần quân Tư Phương cao cao tại thượng bị bắt nằm trên mặt đất trong sơn động cùng một tiểu sắc quỷ dơ bẩn lấm lem, chuyện như vậy mà truyền ra ngoài chỉ sợ sẽ khiến Thần giới cười đến rụng răng.
Không thể để Sở Tê tiếp tục sống.
Thần quân ổn định hơi thở, sát khí trong mắt lắng đọng tới tận cùng.
Ngày hôm sau, mới giờ Tỵ Sở Tê đã tỉnh, hắn mở to mắt, chuyện thứ nhất làm chính là xem xét Thần quân bên cạnh.
Kịp thời bổ sung bùa chú cho Thần quân, làm y khó mà điều tức được, không cách nào tự do hoạt động, lẳng lặng nằm bên người hắn, giữ nguyên trạng thái sau khi bị khinh nhờn.
Môi sưng lên, làn da nơi đầu vai cũng rách, trên người còn có từng dấu đỏ rải rác, vài vết bầm ứ đọng cùng những chỗ trầy da, còn lại đều là trừng phạt phải chịu vì nói lời chọc giận Sở Tê.
Tuy vậy vẫn rất đẹp, đẹp đến mức người ta muốn gặm nhấm thêm mấy phát nữa.
Nghĩ gì làm nấy, Sở Tê lại nhích tới, hôn mạnh lên môi Thần quân.
Hai mắt nhắm chặt của Thần quân mở ra, ánh mắt như muốn ăn thịt người.
Sở Tê gặm hài lòng rồi mới tách khỏi y, vừa dìu đỡ y dậy, vừa nhẹ giọng nói: "Hôm qua thiệt cho ngươi rời. Chờ sau này ta có phòng to chắc chắn sẽ sắm một chiếc giường lớn, không bao giờ để ngươi phải ngủ trên mặt đất nữa, được không?"
Có lẽ chê hắn làm bẩn mắt, Thần quân quay mặt đi.
Sở Tê đun nước nóng pha vào nước lạnh, lau người cho y. Cả người Thần quân căng chặt, thấy hắn không hề kiêng kỵ mà dịch khăn xuống dưới, y bỗng quát lớn: "Nghiệp chướng nhà ngươi!"
Sở Tê dừng tay, thấy hơi thở y dồn dập, mặt lại đỏ bừng, không khỏi nghi hoặc: "Làm gì mà giận thế? Ta chỉ sợ ngươi khó chịu thôi."
Thần quân mấp máy môi, nói bằng giọng khàn khàn: "Ta không cần."
Sở Tê rướn người qua, ngửi ngửi cơ thể y.
Tư Phương Dịch: "......"
Thiếu niên trưng ra bản mặt mèo bự: "Thật sự không cần sao?"
Tư Phương Dịch: "......"
Ngón tay y siết chặt, nhìn chằm chằm đôi mắt sạch sẽ trong trẻo của đối phương, viền mắt dần đỏ ửng lên, giọng nói càng khàn hơn: "Sở Tê...... Ngươi đừng quá đáng như vậy nữa."
Sở Tê quả thực đã xúc phạm thần linh, những nơi có thể khinh nhờn đều đã khinh nhờn hết, nhưng vẫn cảm thấy nơi nào đó chưa được thỏa mãn, giống như đi sai một bước.
Nhưng hắn không giỏi chuyện Long Dương, cũng không biết còn cách nào có thể bắt nạt Thần quân mỹ mạo vô song này, tốt nhất vẫn nên làm kiểu gì để người đời chỉ cần liếc qua cũng biết Thần quân bị hắn vấy bẩn ấy. Đợi hắn có bản lĩnh hơn chút chắc chắn sẽ ấn Thần quân lên đám mây, cho người khắp thiên hạ nhìn y bị bắt nạt.
"Thế này đã là quá đáng sao?" Sở Tê sung sướng với mộng tưởng hão huyền, không màng thân thể bởi vì kháng cự mà căng chặt của y, khăn lông lau thẳng xuống, nói không chút để bụng: "Hôm nay ta còn muốn đến Nam Phong Quán, học chút chuyện càng quá đáng hơn đây."
"Ngươi còn muốn càng.....ưm......!"
Sở Tê nhào lên, tiếp tục chặn miệng y.
Hắn cọ vào chóp mũi cao thẳng của Thần quân, nhỏ giọng oán trách: "Sao ngươi lại nói chuyện dễ nghe thế nhỉ? Đôi môi này chỉ khiến người ta muốn hôn lên thôi."