Chuyển ngữ: Trầm Yên
Phổ biến lại kiến thức: Nhập = Công, Nạp = Thụ
........................................
Trên người Thần quân không có chỗ nào là không hoàn mỹ.
Sở Tê đè ngón tay y lên bờ môi mình, nhìn y bằng ánh mắt trông mong..
Cảm giác đại não đem tới khi tiếp xúc với tri thức lý luận mới quá dữ dội, thúc giục người ta không chờ nổi muốn lập tức thực hành, xác định xem cảm giác kia có chân thực hay không.
Nhưng Nhập chết rồi.
Lúc mới biết đến chuyện này, quả thực Sở Tê cũng thấy hơi lưỡng lự. Hắn đứng ở đầu sông lật đi lật lại quyển sách xem một lúc lâu.
Thì ra Nạp lại là sài lang hang hổ, khiến Nhập rơi vào cửu tử nhất sinh.
Xuất phát từ lòng thận trọng, hắn đã tự mình khảo sát một chút, kết luận rằng đường hầm rất chật hẹp, muốn vào cực kỳ khó khăn.
Mà phàm nhân Nhập kia lại là vật yếu ớt, chết tại chỗ Nạp cũng không quá khó hiểu.
Chuỗi suy luận này mạch lạc rõ ràng, luận điểm đầy đủ xác thực, mặc kệ là đại bảo bối như Thần quân thì cũng khiến người ta khó mà xuống tay. Nhưng đã vất vả bắt người tới tay rồi lại không làm được gì thì không khỏi quá phí công.
Sở Tê suy nghĩ rất lâu, thử tìm kiếm lối tắt, quả nhiên nhận ra điểm bứt phá. Thằng chả đã chết kia là thân thể phàm nhân. Thần quân có thiên phú dị bẩm, thần lực dư thừa, ắt không cần băn khoăn về vấn đề này.
Nhưng để tránh cho bảo bối vất vả lắm mới đoạt được mới dùng một lần đã hỏng, Sở Tê vẫn đi mua hai hộp thuốc. Chưởng quầy cười tủm tỉm bảo đảm với hắn: "Bảo hành trọn gói, dễ vào dễ ra, Nhập Nạp cùng hưởng, đôi bên hài lòng."
Sở Tê gật gật đầu, tác phong làm việc của hắn không ướt át bẩn thỉu, cũng không sợ đối phương lừa hắn. Nếu đại bảo bối chết thì để cả nhà chưởng quầy chôn cùng là được rồi.
Có điều về sau chỉ sợ khó gặp lại vưu vật này.
Để phòng ngừa bất trắc, Sở Tê tự mình thử thuốc trước. Không thể phủ nhận thứ này dùng rất tốt, khá hơn trước đó nhiều.
Thần quân lờ mờ phát hiện ra điều bất thường, lúc này sao đồ tồi lại có chút...... Ừm, ướt ướt át át?
Tuy từ ngữ hình dung này hơi kỳ quái nhưng lại chuẩn không cần chỉnh. Nhìn qua Sở Tê quả thực đã mềm mỏng nhu hòa hơn rất nhiều, hung ý rút bớt, lại thêm vẻ sóng sánh ánh nước.
Thần quân cau mày, tay vẫn bị hắn nắm, không nhịn được bực bội nói: "Buông ra."
Sở Tê không thả, hắn lại ướt ướt át át nhìn Thần quân thêm một lát, sau đó dịch người ngồi lên đùi y, dịu dịu dàng dàng đặt lên môi y một nụ hôn.
Lại nữa.
Thần quân càng nhíu chặt mày, trong mắt tràn đầy kháng cự: "Trời vẫn đang sáng, ngươi không có việc gì để làm sao?"
Sở Tê vừa ngắm nghía gương mặt tuấn mỹ vô song của y, vừa nắm tay y dẫn dắt xuống phía dưới, giọng điệu êm ái dịu dàng: "Ánh chiều đã ngả về Tây, trời sắp tối rồi."
Đồng tử Thần quân co rụt lại.
Sở Tê hơi nghiêng đầu, hỏi y: "Có thể không?"
Thần quân: "????"
"Ta đang nói." Sở Tê vô cùng kiên nhẫn, giữ lấy đầu ngón tay y lay nhẹ: "Ngươi cảm thấy nơi như vậy đủ để "vào được ra được" không?"
Sau một thoáng yên tĩnh ngắn ngủi.
Cuối cùng Thần quân cũng tiêu hóa được hành động này của hắn, vẻ mặt lập tức chuyển sang âm lãnh: "Ngươi có từng học qua lễ nghĩa liêm sỉ?"
"Đã học qua lễ, nghĩa, liêm." Sở Tê nói: "Chưa học sỉ."
Hắn nói xong thì không nhịn được cười, vừa sửa từ ngồi dựa thành khóa ngồi, vừa vươn tay vén lên tóc dài bên tai: "Lão khọm kia đã từng hỏi ta lời này, nói cái gì mà lễ nghĩa liêm, vô sỉ...... Ngươi cũng muốn mắng như vậy sao? Hửm?"
Khi nói chuyện hắn cũng không dừng động tác, đầu ngón tay Thần quân bị đưa ra đẩy vào, ánh mắt dần trở nên phức tạp, nói một cách gian nan: "......Dừng tay, ta không mắng ngươi."
"Ngươi cứ mắng đi." Cuối cùng Sở Tê cũng buông tay y ra, hai tay vòng qua cổ y, thuận miệng nói: "Ta làm việc mình thấy sảng khoái, ngươi mắng lời ngươi thấy hả hê, một công đôi việc."
Thế này mà cũng là một công đôi việc?!
Sở Tê cụng trán y, hôn lên chóp mũi y.
Hô hấp của Thần quân thoáng rối loạn. Y muốn nghiêng đầu, lại bị hắn bưng lấy mặt. Sở Tê vừa nghiêm túc vừa dịu dàng nói: "Yên tâm, ta sẽ không để ngươi chết."
Sau khi Sở Tê về cung, hắn bị ép phải học rất nhiều thứ: thơ từ ca phú, cầm kỳ thi họa...... Tất nhiên hắn chỉ nhớ rõ những thứ mình thích.
Ví dụ như kỹ thuật làm gốm sứ.
Đầu tiên ngươi phải tìm được loại bùn phù hợp, chuyển động đĩa quay, đôi tay bọc lấy bùn, dựa vào lực xoay của đĩa quay mà nắn thành hình. Lần đầu thực hành, Sở Tê vụng về, làm thành một chiếc ly thon dài kỳ kỳ quái quái.
Hôm nay tìm thấy khối bùn mới thành hình một nửa trong bụi ô thảo, tuy không có đế quay nhưng nếu đã thích thì chỉ nặn tay thôi cũng không thành vấn đề. Bùn trắng lúc lắc đong đưa trong lòng bàn tay, Sở Tê làm tròn chức trách, muốn tạo ra một món đồ cho Thần quân, nhưng khi ngước mắt lên lại phát hiện đối phương đang trợn mắt giận nhìn, không có lấy chút cảm kích.
Sở Tê thoáng không vui, lập tức nhấc bàn tay dính bùn trắng ấn nhẹ lên chóp mũi Thần quân, nhìn y bỗng trừng lớn đôi mắt, hắn cảnh cáo: "Trừng nữa ta bôi lên mặt ngươi đó."
Thần quân nén giận.
Sở Tê tập trung nặn tượng đất, chờ xong xuôi thì ném vào lửa nung thành một vật dụng tinh xảo, nhìn qua dùng rất ổn.
Núi tuyết trên cao kia đổ xuống.
Không biết từ khi nào một đội quan binh đã tiến vào trong núi, dẫn đầu là hai vị công tử mặc cẩm y, một vị tóc dài che khuất nửa khuôn mặt, trên mặt toát ra vẻ âm u đáng sợ, người này chính là Sở Ngạn.
"Hắn không chết thật ư?" Sở Ký cất lời, hỏi: "Không phải huynh tận mắt trông thấy hắn rơi xuống vực sao?"
"Không chết." Sở Ngạn nói: "Chúc Kỳ đã thấy, còn giao đấu với hắn. Vẫn tung tăng nhảy nhót lắm."
Sở Ký nhìn thoáng qua hắn ta: "Bắt được người rồi định phân chia thế nào?"
"Ta một ngày, huynh một ngày, nhất định phải khiến hắn sống không bằng chết."
Sở Ngạn không trả lời. Thật ra hắn ta vốn không hận Sở Tê như vậy, ngay từ đầu cũng chỉ ghen tỵ hắn mới trở về đã đoạt đi không ít sự chú ý từ phụ hoàng, sau đó là ngứa mắt Sở Tê ỷ vào gương mặt đẹp kia mà muốn làm gì thì làm, đức hạnh vô pháp vô thiên.
Quan trọng nhất chính là lúc Sở Tê rút lưỡi ái thiếp của hắn ta, rõ ràng Cảnh Đế đã nói sẽ phạt trượng Sở Tê, nhưng khi Sở Tê trưng ra gương mặt kia hỏi: "Phụ hoàng tìm con có chuyện gì?"
Cảnh Đế lại chỉ răn dạy vài câu rồi thả hắn chạy.
Năm đó yêu phi chỉ dựa vào một khuôn mặt mà độc sủng hậu cung, hiện giờ lại đến lượt tiểu súc sinh trở về từ nơi núi rừng hoang dã này. Chỉ bằng một khuôn mặt cũng có thể ngó lơ tất cả kỷ cương quy tắc trong cung, khiến người ta không thể giận nổi.
Vì vậy hắn ta rạch mặt Sở Tê, họa thủy đông dẫn(dùng thủ đoạn để người khác phải chịu tổn thất thay mình), đáng tiếc Sở Tê lại là thằng ngốc, sau khi mất đi dung mạo vẫn không biết thu liễm, gây thù chuốc oán khắp cung, cuối cùng ngay cả Cảnh Đế cũng ghét bỏ hắn như giày rách.
Mối thù của Sở Ngạn và Sở Tê truyền từ đời mẫu phi bọn họ, hiện tại lại thêm chuyện đứt tai này. Thù mới hận cũ chồng lên nhau, Sở Ngạn không lột một tầng da của hắn sẽ không từ bỏ ý đồ.
Có điều tra tấn tiểu súc sinh kia cũng là việc mấy năm nay bọn họ yêu thích nhất. Đôi mắt sạch sẽ trong trẻo đó quá xinh đẹp, thời điểm nó bị lấp đầy bởi thù hận càng tăng thêm mỹ cảm kinh người. Giống như việc hành hạ một con thú nhỏ đáng yêu đến chết khiến người đứng xem có khoái cảm biến sự tốt đẹp thành tà ác.
Bởi vì ngọn núi này nằm gần bờ vực trước Thần điện, nên vào buổi tối sẽ xuất hiện sương mù mờ mịt, giống như được khoác thêm một bộ tiên y.
Trong Thần điện cũng nổi lên sương mù. Một trận gió thổi qua, sương mù tựa tiên y kia bị thổi tản đi, tuyết vực lại lần nữa hiện ra. Hai đóa mai đỏ bị mưa xối đêm qua vẫn kiên cường bám mình trên cành, bị gió thổi hơi run rẩy.
Trong sơn động, bóng người đong đưa.
"Sở Tê, ngươi nghe......"
"Dừng cái gì?" ("nghe" đồng âm với "dừng" - tīng)
"Nghe...... có người."
Sở Tê nghiêng tai. Ngón tay Thần quân giật giật một cách khó khăn, đầu ngón tay cọ qua bùn đất dưới nền. Y khép hờ mắt, ổn định hơi thở, nói: "Ta nghe ra bọn họ đang tìm ngươi."
Không cần y nói, tiếng động kia đã càng ngày càng gần. Sở Tê nằm trên người y, dựng tai nghe ngóng.
"Bẩm Tứ Điện hạ, bên này không có."
"Chưa tìm được tung tích của Thất Điện hạ."
Tiếp theo là giọng Sở Ngạn: "Tiếp tục tìm, chắc chắn hắn vẫn còn ở đây."
Sở Ký nói: "Xem có sơn động nào hay không, nhãi con sói hoang thích nhất chỗ đó."
Tiếng khôi giáp va chạm trên người quan binh nghe rõ mồn một.
Thần quân vô lực, khẽ động đậy cánh tay, nói: "Sở Tê, đủ rồi, nếu bị người ta phát hiện ngươi giam cầm ta ở chỗ này, ngươi đoán bọn họ, ưm...... sẽ đối xử với ngươi như thế nào?"
Y định nghiêm khắc, nhưng tiếng nói lại không tự chủ được mà nghẹn lại. Hai ngày nay chắc chắn chính là giai đoạn chật vật nhất trong cuộc đời làm thần của y.
Đôi tay Sở Tê chống lên đầu vai y, cúi xuống hôn gương mặt y. Tư Phương Dịch nhắm hờ mắt, lông mi ướt át, hô hấp càng dồn dập hơn, chỉ nghe Sở Tê nói: "Vẫn chưa kết thúc đâu."
Ánh nến lắc lư, lòng bàn tay Thần quân cọ xát trên mặt đất, năm ngón tay cào ra đường cong hỗn loạn.
"Sở Tê......"
Miệng y bị một bàn tay nặng nề đè lại.
"Tứ Điện hạ, bên này có một sơn động!"
Không biết là ai kêu một tiếng, đồng tử Thần quân mở lớn, trong mắt thoáng xẹt qua sự hoảng loạn xen lẫn kiên định lãnh lệ, các giác quan phóng đại vô hạn tại khoảnh khắc này.
Một loạt tiếng bước chân vang lên.
Lời chưởng quầy nói quả nhiên không sai, dễ vào dễ ra, Nhập Nạp cùng hưởng. Thần quân hài lòng hay không thì không biết, bởi dù sao Sở Tê cũng rất thích.
Cơ thể hắn hài lòng đủ rồi, cuối cùng cũng buông lỏng bàn tay che miệng y. Bốn mắt nhìn nhau, hắn lại hôn y "bẹp" một tiếng, nhẹ giọng nói: "Thần quân quả nhiên không giống người thường."
Thần quân nhấp môi, năm ngón tay càng cào mạnh hơn, trong mắt sóng sánh ánh nước, nhu nhược động lòng người.
Sở Tê thong thả ung dung đứng dậy, túm lấy áo khoác trùm kín y từ đầu tới chân, ngón tay ấn mạnh lên bờ môi y, nói: "Ngươi đừng lên tiếng, ta đi đánh lạc hướng bọn họ."
Sở Ký và Sở Ngạn song song chạy tới, chỉ liếc qua thôi thì khó mà nhận ra đó là một sơn động. Hai người nhìn thoáng qua nhau, đang định cất bước tiến tới, bất chợt nghe thấy một giọng nói vang lên: "Đám phàm nhân các ngươi, dám to gan quấy bản tôn thanh tu, không muốn sống nữa sao?"
Theo tiếng nhìn sang, một người khoác bạch y, đầu đội ngọc quan, khăn choàng trên vai, thắt đai ngọc đính lông vũ đang đứng phía trước cách đó không xa, mão ngọc đai lông vũ phối với Thần quân như tỏa sáng dưới ánh trăng, nhìn qua không giống giả mạo.
Có Sở Ngạn dẫn đầu, những người liên quan lập tức đồng loạt quỳ xuống, sợ hãi đến lạnh run: "Thần quân thứ tội, chúng dân đang lùng bắt......"
"Bản tôn mặc kệ, các ngươi mau mau rời đi, chớ chọc giận ta."
Mọi người run rẩy.
Bóng dáng bạch y kia đứng lặng dưới ánh trăng, vạt áo phất phới, lông vũ bay tán loạn, phàm nhân không dám liếc nhìn mũi chân của ngài lấy một lần. Sở Ký và Sở Ngạn cũng không dám ngẩng đầu dây, lập tức đồng thanh nói: "Vâng, tiểu nhân cáo lui, xin Thần quân cứ tự nhiên."
Bọn họ khom người lui xuống. Sở Ngạn cẩn thận cúi đầu nhìn dưới chân mình, chỉ có Sở Ký không nhịn được, ôm theo lòng tràn ngập khát khao cùng dè dặt, liếc nhìn Thần quân thêm một lần.
Bọn họ thật sự đã may mắn gặp được người cao ngạo thánh khiết như vậy sao? Hôm nay xem như trúng mánh rồi....... Hử?
Hắn ta bỗng nhiên khựng người, nheo đôi mắt lại.
Tiên y của Thần quân xưa nay sạch sẽ gọn gàng hợp quy tắc, sao giờ tự dưng lại dày thêm một tầng, không hợp với thân thể nhỉ? Còn ngọc quan kia... hình như đeo lệch phải không?
Hắn ta nắm chặt ám tiễn trong tay, chậm rãi nhấc tay lên.
Mũi tên phá không mà ra, trên mặt Sở Ngạn lộ vẻ ngạc nhiên, Sở Tê lại phản ứng cực nhanh, không hề quay đầu, cứ thế xoay người tránh thoát. Ngọc quan trên đỉnh đầu lung lay rơi xuống, hắn lập tức duỗi một tay đỡ được.
Sở Ngạn hoàn hồn: "Sở Tê?!"
Sở Ngạn cười lạnh: "Giỏi cho Sở Tê nhà ngươi! Đại nghịch bất đạo giấu diếm bức họa Thần quân, hiện giờ còn dám giả mạo tên húy của Thần quân! Thói xấu không đổi, tội thêm một bậc, xem hôm nay ngươi còn trốn được tới đâu!"