Trở lại trong phòng, Hướng Dương Viễn mặt nghiêm túc kêu Hùng Hạo Nhiên cởi quần áo.
Hùng Hạo Nhiên ngồi yên trên salon, cười hì hì nói: “Đồ đệ ngoan, tôi chỉ tới ăn cơm thôi. Quà sinh nhật như lấy thân báo đáp coi như cũng được. Đều là người quen cả, động chạm thân thể như vậy có lẽ không được hay lắm.”
Hướng Dương Viễn bị hắn chọc cho bật cười liền đập hắn một phát. Tuy là rất muốn đập cho tên ngốc này một phát thật đau nhưng vẫn là vì hắn đang bị thương nên cũng không nỡ mạnh tay.
Hùng Hạo Nhiên bên trong chỉ mặc một cái sơ mi ngắn tay. Tay phải còn quấn một tầng dày băng gạc, vết máu loang lổ.
“Tôi đã nói không muốn quấn băng mà cứ thích làm lớn chuyện. Nhìn khó coi chết đi được.” Hùng Hạo Nhiên xói mói xem kỹ tay mình, tựa hồ rất bất mãn: “Ai, băng thế này làm mai một cơ nhị đầu tươi đẹp của tôi.”
Hướng Dương Viễn nâng mắt nhìn hắn, trong lòng cậu có chút xoắn xuýt không lý do cùng bất an. Muốn hỏi hắn vì sao mà bị thương, bị thương có nặng không, nhưng lời ra khỏi miệng lại thành: “Sao tôi không biết cơ nhị đầu của anh có để còn có thể dùng từ tươi đẹp để hình dung nhỉ?”
Hùng Hạo Nhiên véo hai má cậu: “Ha, tôi không cười nhạo hai cánh tay có tẹo của cậu là tốt lắm rồi đó.”
Hướng Dương Viễn nhẹ nhàng đập rơi tay hắn, đi vào phòng tìm một cái áo lông ấm đi ra, cẩn thận để hắn mặc lên, lại nới rộng cổ tay áo ra chút. Im lặng một hồi rồi cậu nói: “Bị thương mà không ngoan ngoãn ở viện đi mà còn chạy loạn khắp nơi. Anh ngại mệnh mình dài quá à?”
Hùng Hạo Nhiên nhíu mày, hỏi: “Đau lòng?”
“Tai hoạ lưu ngàn năm. Tôi đau lòng anh làm gì.”
Hùng Hạo Nhiên cười cười. Cậu bị hắn cười đến cả người không được tự nhiên, vứt một câu: “Tôi vào bếp hâm nóng lại đồ” rồi bỏ chạy vào bếp.
Qua một ngày, hai người lại cùng nằm một giường. Hướng Dương Viễn kiêu ngạo nói, xem giường của tôi rộng rãi thế chứ, không như của nhà anh, hai người ngủ chật muốn chết.
Hùng Hạo Nhiên ám muội nhìn chằm chằm cậu nói: “Đồ đệ ngoan, thì ra lúc cậu vào liền nghĩ phải ngủ một giường với tôi a.”
Hướng Dương Viễn mặt nóng lên, mắng: “Nằm mơ đi. Nếu không phải tôi thấy anh suýt được vinh danh liệt sĩ thì đã không để anh ngủ lại rồi.”
“Ghê gớm…”
Hướng Dương Viễn nhăn mặt, kéo chăn đắp kín cho hắn rồi sờ trán thấy không sốt mới lạnh nhạt hỏi: “Đúng rồi, rốt cuộc vì sao lại bị thương? Không phải lúc xuống cầu thang bị ngã gẫy tay rồi thừa cơ đến lừa tôi chứ?”
Hùng Hạo Nhiên bày vẻ mặt oan ức: “Cậu cũng quá không quan tâm tôi đi. Giờ mới nhớ đến mà hỏi.”
“Tôi không quan tâm anh! Hoàn toàn không quan tâm anh!” Hướng Dương Viễn cắn răng, hận thù nói: “Tôi sao lại muốn quan tâm tên lưu manh vô tâm vô phế nhà anh? Đừng nói bị thương ở tay, dù cho tên kia muốn bắn vào đầu anh cũng sợ là bị độ dày da mặt cản lại.”
Hùng Hạo Nhiên ngó Hướng Dương Viễn, tò mò hỏi: “Mới một ngày không gặp mà sao cậu lại nóng tính hơn thế chứ?”
“Tôi còn muốn đập anh một trận, muốn thử không?”
Hùng Hạo Nhiên lập tức nhắm mắt, lắc đầu.
Hướng Dương Viễn hừ một tiếng, tắt đèn nằm xuống cạnh hắn, tức giận nói: “Nếu khó chịu thì gọi tôi dẫn đi viện.”
Hùng Hạo Nhiên nói không dám, rồi không nói gì nữa.
Trong phòng ngủ yên tĩnh lại, tiếng đồng hồ tích tắc, hơi thở của hai người nối tiếp nhau, có vẻ họ mệt lắm rồi.
Hướng Dương Viễn rất mệt nhưng lại không ngủ được.
Quả nhiên vẫn chưa hiểu được tên ngốc này, sự lo lắng cùng khẩn trương lúc nãy vẫn chưa tan hết. Nghĩ mãi vẫn không hiểu vì sao Hùng Hạo Nhiên lại có thái độ hời hợt thế. Với tính của hắn thì khi bị thương sẽ gào to hận không thể cho cả thế giới biết chiến tích anh hùng của mình, rồi giả bộ bệnh tật để tranh thủ đồng tình, tiếp theo tiện thể tìm một cái cớ thật hay để nô dịch mình chứ?
Vì sao nửa đêm canh ba lại chạy tới đây, một chữ cũng không chịu nói về nguyên nhân?
Quả nhiên mình còn chưa hiểu rõ tên ngốc này a. Hướng Dương Viễn nhìn chằm chằm trần nhà, thầm nghĩ, cho dù hai người sau khi tan tầm có nhiều thời gian đa số đều đi cùng nhau, bất kể công việc hay là đấu võ mồm thì đều ăn ý đến người ngoài cũng không hiểu được. Cho dù tên kia nói sinh nhật chỉ muốn ở cùng cậu, còn có lúc cậu đang tắm xông vào ‘giải quyết’, hay gọi cậu là ‘Đồ đệ ngoan’ hai năm liền, mà bây giờ hai người ngủ trên cùng một giường, chỉ thoáng động là chạm tới đối phương.
Chính mình còn chưa hiểu rõ được hắn.
Buồn bực trở mình, Hướng Dương Viễn thầm phỉ nhổ bản thân tự nhiên nhạy cảm. Cái gì chứ, cũng chỉ là đồng nghiệp mà thôi, hiểu rõ đối phương cũng không có cơm mà ăn. Hắn không muốn nói là chuyện của hắn, mình ở đây tự kỉ làm gì cho tốn sức.
Thật là tự mình đa tình quá đuê!!!!!!!!!
Trong lòng đang nổi bão, tên Hùng Hạo Nhiên vốn yên tĩnh thật lâu đột nhiên lên tiếng: “Hướng Thang Viên.”
“Sao!”
Hùng Hạo Nhiên tựa hồ cười nhẹ rồi nói: “Khi đó, tôi cách hắn chưa đến m.”
Hướng Dương Viễn ngạc nhiên quay sang, Hùng Hạo Nhiên vẫn nằm nghiêng như lúc đầu, ngữ khí bình bình như đang nói chuyện của người khác: “Tôi quá bình tĩnh nghĩ hắn không dám nổ súng, không nghĩ tới hắn vẫn bắn.”
Hướng Dương Viễn đau lòng, môi giật giật nhưng không nói được gì.
“Lúc nghe thấy tiếng súng, tôi nghĩ quả này chết chắc rồi. Lạ là, xung quanh có nhiều người gọi tên tôi mà tôi chỉ nghĩ đến cậu.”
Hướng Dương Viễn theo bản năng mà siết chặt tay: “Bởi vì vạn nhất bị thành tên tàn tật thì tôi là bảo mẫu tốt nhất cho anh hả?”
Hùng Hạo Nhiên cười thành tiếng: “Tôi đang nghĩ, nếu có cậu ở đó, liệu có gào khóc chạy tới ôm tôi không?”
“Quên đi, anh có phải là gì của tôi đâu thì tôi khóc làm gì?”
“Thật sao?” Hùng Hạo Nhiên không sầu não được bao lâu liền khôi phục lại bản tính trêu người làm thú vui: “Tôi vốn định nói. nếu cậu khóc quá hoành tráng thì tôi sẽ đành phải cầu hôn cậu thôi.”
“Mơ! Vì sao đến lúc chết mới phải cầu hôn với tôi! Để tôi thủ tiết à!!!”
Hùng Hạo Nhiên đại khái không nghĩ sẽ nhận được đáp án như vậy, nhất thời không nói được gì. Lúc này cậu mới ý thức được mình vừa kích động nói lời kinh hãi thế tục, nhất thời hận không thể cắn đứt lưỡi mình.
Một lúc sau, Hùng Hạo Nhiên thổi thổi vào tai Dương Viễn: “Này, đồ đệ ngoan, tôi không phải còn chưa chết sao?”
Hướng Dương Viễn quay lưng về phía hắn, mắt nhắm chặt làm bộ cái gì cũng không nghe thấy.
Hùng Hạo Nhiên thấy cậu không để ý đến mình liền nổi hứng muốn đùa. Vươn tay tới, gãi gãi tóc phía sau của cậu như đùa với cún con, nhẹ nhàng từng cái, chầm chậm không ngừng. Hướng Dương Viễn bị gãi đến mức thoải mái, cuối cùng cũng buồn ngủ, ý thức dần mơ hồ.
Giấc ngủ khác trước đây, như có thêm gì đó mềm mại, ấm áp, ôn nhu ở thái dương của mình.