h sáng, đồn công an tiếp nhận một vụ án. Hướng Dương Viễn nhìn lên nhìn xuống không dưới lần, cuối cùng nhấc điện thoại gọi cho trung tâm chỉ huy.
“Xin chào, trung tâm chỉ huy nghe.”
“Tôi là Tiểu Hướng ở đồn công an XX.”
“Có chuyện gì sao?”
“Tôi… muốn hỏi một chút, vụ án vừa nãy…”
“Ý cậu là vụ tìm mèo hả?” Ngữ khí đối phương tràn đầy hả hê: “Chúc các cậu may mắn! Ha ha ha!”
“…” Trung tâm chỉ huy thay người lúc nào vậy? Đại thúc thích nói trịnh trọng kia đâu mất rồi?”
“À đúng rồi! Cây ở công viên Hồ Tân kia khá nhiều đó, tìm sẽ rất phiền, các cậu nhất định phải tìm người biết leo cây đó.”
“Đã…biết…a”
Cúp điện thoại, Hướng Dương Viễn quay lại phòng, yếu ớt hỏi: “Các đồng chí, ai trong số các đồng chí biết leo cây?”
Các vị đồng nghiệp đang ngồi trong văn phòng không hổ là những tay lão làng lõi đời, vừa nghe thấy tình huống không ổn liền đồng loại cúi đầu bận rộn làm việc. Thậm chí Lưu Đại Võ còn cầm hẳn quyển ‘Quy phạm xử lý công viêc trong cơ quan công an’ (đại ý thế) lên đọc, lẽ nào anh ta không thấy mình đang cầm ngược hả???
Hướng Dương Viễn đứng ở cửa bị ăn quả bơ, khóc không ra nước mắt.
Con người từ lúc bắt đầu ca làm vẫn trắng trợn lười biếng – Hùng Hạo Nhiên sau khi đọc xong tin giải trí cuối cùng, phong cách mà vứt tờ báo, dí đầu thuốc xuống gạt tàn, tung chìa khoá trong tay trực tiếp kéo vai Hướng Dương Viễn ra ngoài, vừa đi vừa oán giận nói: “Chẳng lẽ trên đời này còn có thứ mà thầy cậu không làm được sao? Dám đi hỏi người khác, đến cùng có biết ai mới là cộng sự của cậu không hửm?
Hướng Dương Viễn bi thương nhìn hắn hỏi: “Anh đi thật à?”
Hùng Hạo Nhiên hừ một tiếng, tỏ vẻ khinh thường: ‘Cậu bé nhà mình thật là thiếu hiểu biết, sư phụ đây vách đá cũng đã trèo qua thì leo cây là cái gì cơ chứ!”
“Vâng vâng vâng, đúng là khoác lác không bị tính là vi phạm pháp luật mà.”
Hùng Hạo Nhiên nhíu mày: “Không tin sao?”
“Không tin.” Hướng Dương Viễn nói như đinh đóng cột.
“Khinh bỉ tôi là phải trả giá rất lớn đó, khà khà.” Hùng Hạo Nhiên cười xấu xa, lên xe hỏi: “Đi đâu?”
“Công viên Hồ Tân.”
Công viên Hồ Tân là nơi mà mấy cụ già hay đến, cách đồng công an không xa, đi mấy phút là đến nơi. Bà cụ mất mèo đang cuống lên, lôi tay Hướng Dương Viễn mà thở ngắn than dài, đau lòng muốn chết. Cậu vốn là người dễ mềm lòng, lần này làm tinh thần trách nhiệm tăng cao, quyết tâm phải tìm ra mèo con.
“Mèo con, mau ra đi! Meo meo meo, đừng quậy nữa, bà nội con gấp muốn chết rồi kìa.” Vén mấy bụi cây thấp, cậu dùng giọng tràn ngập tình cảm mà gọi mèo con.
Đã tìm được phút rồi mà công viên lại lớn như thế, bóng dáng mèo con vẫn không thấy đâu.
Hùng Hạo Nhiên đứng sau cậu, ngậm điếu thuốc, nhàn nhàn thở ra câu: “Hướng Thang Viên, mông cậu thật tròn.”
“…Ngại ghê, tôi mặc quần đó.”
“Không sao, cố gắng nhìn vẫn có thể nhìn ra được hình dáng.”
“Làm khó anh rồi…”
“Hừm, nhìn nhiều thành quen.”
“… Nếu như tôi không nhầm thì anh cũng là cảnh sát đó, phiền anh chuyên nghiệp chút đi, đến chỗ khác tìm đi.”
“Tôi đang tìm mà.”
“Sao tôi lại không thấy thế?” Hướng Dương Viễn thẳng eo, hung ác trừng Hùng Hạo Nhiên: “Tôi chỉ thấy anh đang nói mát thôi.”
“Tôi nói mát hồi nào, mông của cậu vốn rất…”
“Hùng Hạo Nhiên!!! Nếu không làm việc thì cút! Tôi không cần tên cộng sự háo sắc!!!!” Hướng Dương Viễn giận thật rồi, cơn tức không phải nhỏ, nếu không phải biết bản thân không đánh lại tên này thì cậu nhất định đập tên ngốc trước mặt một trận ra trò.
Hùng Hạo Nhiên nhìn cậu mắng một lúc, im lặng, đi chỗ khác.
Biết sai rồi? Hướng Dương Viễn nhìn bóng lưng cô đơn của hắn, nghĩ thầm, không phải nãy mình mắng quá năng lời chứ? Lại đi mắng một tên lưu manh không biết xấu hổ…
Kết quả, Hùng Hạo Nhiên đi đến cây đa um tùm cách bọn họ không xa, chỉ lên trên: “Đồng chí cảnh sát Hướng à, nó ở đây lâu rồi, là tôi tìm ra đó.”
Ha?! Hướng Dương Viễn giương mắt, nhoằng cái hết tức.
Con vật nhỏ lông mềm mềm ở làm ổ trên cây không thèm động đậy, ngủ đến là sướng. Màu lông trắng pha vàng, con vật bé nhỏ, đúng là con mèo đang mất tích của bà cụ mà.
“…Hùng Hạo Nhiên.”
“Hửm?”
“Anh, đã, sớm, tìm, thấy?”
“Đúng thế.”
Hướng Dương Viễn kìm nén mong muốn bóp chết tên này hỏi lại: “Tại sao không nói cho tôi?”
“Nhìn cậu giả tiếng mèo kêu rất hay.”
“…”
“Đồ đệ ngoan, cậu muốn cảm tạ tôi như nào đây?”
“Này, hình như đây cũng là vụ án của anh đó…”
“Nhưng người bà cụ nhờ là cậu a.”
“Anh còn có thứ gọi là liêm sỉ không?”
Hùng Hạo Nhiên nghiêm túc suy nghĩ một lát rồi nghiêm túc… lắc đầu.
Hướng Dương Viễn đang tức muốn xì khói mà cũng phải bật cười, đập lên vai hắn một phát: “Nghiêm túc chút đi, trèo lên mang nó xuống đi.”
Hùng Hạo Nhiên không trả lời, chỉ sâu xa nhìn cậu.
Hướng Dương Viễn có dự cảm không tốt.
“Đồ đệ ngoan, không phải cậu không tin là tôi biết leo cây chứ?”
“…” Nhất định là có việc không hay sắp xảy ra.
“Nếu không thì… cậu thử leo lên xem?”
“…”