Nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Hướng Dương Viễn, biểu cảm khí phách ngời ngời lập tức vỡ vụn.
Tạ Cảnh Địch nhất thời không hiểu, ánh mắt ngơ ngác.
“Hướng Thang Viên, cái đó, em, ra rồi sao?” Hùng Hạo Nhiên cười lấy lòng hai tiếng hì hì, một tay còn lại bất động thanh sắc đẩy Tạ Cảnh Địch ra. Tên ngu kia, đừng có lại gần như thế a, muốn tôi chết sao!
“Hai người cứ từ từ nói chuyện đi.” Hướng Dương Viễn lạnh mặt, muốn ra khỏi phòng.
“Này, không được đi!” Hùng Hạo Nhiên cuống lên, định đứng dậy giữ cậu ở lại, đột nhiên nhớ tới nơi quan trọng của mình mà lộ ra sẽ bị nguy hiểm, đành phải rúc lại chăn: “Hướng Thang Viên, đứng lại cho anh!”
Tạ Cảnh Địch mê man nhìn người này rồi nhìn người kia, hỏi Hùng Hạo Nhiên: “Ai thế? Là tên nhóc ở đồn công an đó hả? Hai người rất thân sao?”
Lời vừa nói ra, Hùng Hạo Nhiên như nhìn thấy trên đỉnh đầu của Hướng Dương Viễn đang bốc khói, quả thực là cuống muốn chết: “Không phải đã nói rồi sao! Là đồ đệ của tôi, Hướng Thang Viên! Rốt cuộc đã bao giờ cậu nghe tôi nói chuyện chưa hả!”
“..” Tạ Cảnh Địch rất oan ức: “Anh nói hồi nào?”
“Năm ngoái đó! Không phải có lần gặp nhau ở dưới tầng đã nói một lần rồi sao! Còn cả lúc nãy nữa! Cậu có phải bị mất trí nhớ không thế hả!”
Tạ Cảnh Địch cau mày nghĩ một hồi, bỗng nhiên sực tỉnh: “Ớ! Chính là cái người làm đổ bình dấm chua đó hả, là người anh bảo đang cưa đó hả! Ây nha! Suýt nữa thì quên là có người này rồi! Bảo sao tên nhóc này nhìn quen thế. Thế hai người giờ sao rồi?”
“Biến đi, biến mau! Lần này đúng là bị cậu hại chết mà!” Trong lúc hai người nói chuyện thì Hướng Dương Viễn đã ra khỏi phòng bệnh, Hùng Hạo Nhiên không thèm để ý đến mặt mũi nữa mà nhanh tay ngồi trong chăn mặc quần.
“Này! Hạo Nhiên! Vết thương của anh…” Tạ Cảnh Địch hét lên một tiếng đầy kinh hãi, sau đó liền nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp trên hành lang. Hướng Dương Viễn vốn đã bỏ đi giờ quay lại, mở tung cửa đi vào: “Hùng Hạo Nhiên kia! Anh bị điên sao?! Nếu anh không sợ vết thương nứt ra thì cứ động đậy đi!”
“Em không chạy thì anh không động!” Hùng Hạo Nhiên thở gấp.
Hướng Dương Viễn ngẩn người rồi bày vẻ vô tội nói: “Em chỉ xuống dưới mua mấy chai nước thôi mà. Có cần kích động thế không?”
“…”
Mua nước xong thì Hướng Dương Viễn cũng bình tĩnh lại, từ từ về phòng bệnh.
Đại khái do lúc nãy vừa trải qua ‘nỗi sợ hãi’, giờ nghĩ lại thấy đồ đệ nhà mình vốn không phải là người dễ xúc động nên bao nhiêu lo lắng cũng bay mất tăm luôn, thay vào đó là tình trạng lười nhác như bình thường, nhìn thấy cậu đi vào thì vẫy vẫy tay, mắt cười tít.
Cậu trong lòng khinh thường con gấu kia, vừa đi vừa nghĩ – Rõ ràng đáng khinh đến cực điểm nhưng mình vẫn không tự chủ được mà bao dung anh ta, dung túng cho anh ta, lẽ nào đây chính là hội chứng Stockholm trong truyền thuyết? (Hội chứng Stockholm hay quan hệ bắt cóc là thuật ngữ mô tả một loạt những trạng thái tâm lý, trong đó con tin lâu ngày chuyển từ cảm giác sợ hãi, căm ghét sang quý mến,đồng cảm, có thể tới mức bảo vệ và phát triển phẩm chất xấu của kẻ bắt cóc.)
Tạ Cảnh Địch vẫn còn đang đứng như trời trồng ở một chỗ, biểu tình thì dại ra, suýt chút nữa thì phun nước trong miệng.
Hùng Hạo Nhiên hiển nhiên là rất hài lòng với hiệu quả này, ôm lấy vai Hướng Dương Viễn kéo về phía mình, nói: “Tạ Cảnh Địch, đây là vợ tôi, sau này tôi sẽ không cưới, mà đúng ra muốn cưới cũng không được, sao nào? Đây chính là người của tôi, sau này cậu mà còn ăn nói thô lỗ với cậu ấy thì cứ cẩn thận tôi đó.”
Tạ Cảnh Địch dùng biểu cảm khó tin nhìn Hướng Dương Viễn một lúc rồi nói: “Ờm.”
Hướng Dương Viễn lấy bình nước đập vào đùi Hùng Hạo Nhiên, tức giận quát: “Ai là vợ của anh cơ chứ! Tôi đây là đàn ông!”
“Đàn ông không thể làm vợ sao? Ai quy định vợ bắt buộc phải là phụ nữ thế? Nếu em muốn cũng có thể gọi ‘mình’ cũng được.” Hùng Hạo Nhiên không biết xấu hổ mà ngụy biện.
Hướng Dương Viễn làm bộ muốn nôn – Làm thế là kéo thấp chỉ số thông minh của tôi, anh nghĩ tôi sẽ làm sao?
Hùng Hạo Nhiên cười ha ha, một chút tư thái của vị cảnh sát vì dân phục vụ nên bị thương cũng không thấy đâu.
Tạ Cảnh Địch cảm thấy bản thân không thể tiếp thu được vị chiến hữu vốn lãnh khốc lại trở nên buồn nôn như vậy nên uyển chuyển biểu đạt: “Hạo Nhiên à, anh cũng không sao nữa thế thì tôi về trước nhé. Trong đội còn có…”
Chưa chờ đối phương dứt lời, Hùng Hạo Nhiên đã không kiên nhẫn phẩy tay, vẻ mặt là kiểu ‘Lăn xa được chừng nào thì lăn luôn chừng đấy đi!’
Tạ Cảnh Địch cơ hồ muốn che mặt, tên khốn này với mình đã quen biết trên dưới năm rồi mà khi có vợ lại trở thành vô tình vô nghĩa như này sao!
Ngược lại là Hướng Dương Viễn, lúc nãy vì trí tưởng tượng quá phong phú nên mới có thái độ đầy địch ý với Tạ Cảnh Địch, giờ đã xác định hai người họ không có cái gì thì lại thấy xấu hổ: “Nếu không thì… anh ở lại ăn bữa cơm rau dưa với chúng tôi nhé.”
Tạ Cảnh Địch quyết đoán ngồi xuống: “Được.”