Chờ lúc Hướng Dương Viễn đun xong nước, mang theo trà cụ ra ngoài thì Hùng Hạo Nhiên đang yên lặng ngồi đối diện với mẹ mình, hai mặt nhìn nhau, có thể thấy là hai người chưa nói với nhau câu nào.
Hướng Dương Viễn dừng một chút, rồi đi đến: “Mời bác uống trà, cũng muộn rồi, bác ở lại dùng cơm luôn nhé.”
Mẹ Hùng nhướn mắt, mặt không thay đổi mà đánh giá Hướng Dương Viễn, lạnh lùng đáp: “Ừm.”
Hướng Dương Viễn dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Hùng Hạo Nhiên, Hùng Hạo Nhiên hắng giọng, mất tự nhiên nói: “Khụ khụ, giờ nấu cơm cũng mất một lúc, chúng ta ra ngoài ăn là được rồi. Mẹ, mẹ muốn ăn gì?”
Mẹ Hùng cúi đầu không nói, Hướng Dương Viễn thấy bầu không khí không tốt liền vội vã giải thích: “Không sao đâu, em làm nhanh lên là được rồi, xong nhanh thôi…”
“Muốn ăn đầu nó chiên giòn.” Mẹ Hùng nhìn chằm chằm thằng con, một chút bộ dáng nói đùa đều không có.
Hướng Dương Viễn thấy như có gió lạnh thổi sau lưng, thức thời ngậm miệng.
“Đầu, đầu con ăn không ngon đâu…” Hùng Hạo Nhiên sờ sờ đầu.
Mẹ Hùng yên lặng một lúc, ngược lại, đưa mắt ra nhìn người đang nỗ lực hạ thấp sự tồn tại của mình kia – Hướng Dương Viễn.
Hướng Dương Viễn thấy bà nhìn mình, lập tức ưỡn thẳng lưng: “Mời bác uống trà.”
… Vừa nghe là thấy ở thế hạ phong rồi.
“Cậu đang ở cùng Hạo Nhiên sao?”
“À, vâng ạ. Cháu, cháu tên là Hướng Dương Viễn. Làm việc ở đồn công an từ năm , khi đó bọn cháu là cộng sự.”
Mẹ Hùng thong thả nhấp ngụm trà, hỏi tiếp: “Cha mẹ cậu của biết chuyện của hai đứa không?”
“Biết ạ…”
“Họ nói sao?”
“Họ… không nói gì ạ, ừm, lúc bắt đầu có chút tức giận, mắng vài câu, sau đó thì tốt hơn.” Hướng Dương Viễn tả cảnh hòa bình giả tạo, chọn điều không ảnh hướng đến toàn cục, cậu không dám nói mẹ mình đánh Hùng Hạo Nhiên như nào, vạn nhất bà ấy trả lại như thế thì mình phải làm sao…
Hùng Hạo Nhiên ngồi đối diện điên cuồng gật đầu.
“Hừ, mẹ cậu mắng vài câu tốt rồi, con trai tôi vì cậu mà hai năm rồi chưa về nhà.”
“Mẹ, rõ ràng là vì lần nào về nhà con cũng bị mẹ đánh mà. Hơn nữa, không phải chỉ vì em ấy, mẹ còn bảo bắt con từ chức, cậu không đồng ý đâu, mẹ cũng đừng quá đáng…”
“Bác à, tính của anh ấy vốn vậy mà, không đâm đầu vào tường thì không quay lại. Rõ ràng là bản thân có lỗi trước lại còn dám mạnh miệng. Cháu đã nói với anh ấy là chỉ cần bác tha lỗi cho anh ấy, đồng ý cho chúng cháu thì chúng cháu sẽ thường xuyên đến thăm bác.” Hướng Dương Viễn thấy Hùng Hạo Nhiên càng nói càng không đúng liền nhanh chóng ngắt lời, thành khẩn nói: “Hùng Hạo Nhiên tuy không nói ra nhưng cháu biết anh ấy rất nhớ bác. Bác cho anh ấy cơ hội thay đổi đi.”
Thần sắc của mẹ Hùng hơi thay đổi, nhướn mày nhìn về phía Hướng Dương Viễn, lòng Hướng Dương Viễn khẽ động! Thật giống, đúng là di truyền mà, cái biểu cảm hung hăng khiêu khích người kia thật giống quá đi.
“Thay đổi? Cậu muốn nó thay đổi như thế nào? Là chia tay cậu hay không làm cảnh sát nữa?”
Hướng Dương Viễn không dám lên tiếng, hầy, cẩn thận đến đâu vẫn nói sai a.
Mẹ, yêu em ấy hay làm cảnh sát, hai chuyện này con thấy mình không hề sai. Lúc đó con không nên cãi lại mẹ, còn nói những lời vô ích kia, nhưng bao nhiêu nỗ lực theo đuổi công việc mình thích lại bị mẹ phủ định ngay từ những câu đầu tiên. Mẹ có nghĩ tới cảm nhận của con không?”
Hướng Dương Viễn bực mình, sao lại lôi em vào?! Rốt cuộc tên ngốc nhà anh có biết nói chuyện không vậy?
“Hơn nữa, lúc nói chuyện mình là đồng tính cho mẹ thì giữa con và em ấy chưa có gì hết.” Hùng Hạo Nhiên nhìn Hướng Dương Viễn, biểu tình là lạ, rõ ràng là có tình yêu sâu đậm nhưng không che giấu nổi sự lúng túng trong ánh mắt: “Con, con yêu thầm em ấy rất lâu rồi nhưng đến mấy tháng trước bọn con mới tiến đến với nhau.”
“…” Hướng Dương Viễn mặt đỏ bừng, hai bên tai nóng rực.
“Con biết, đối với mẹ mà nói, con trai mình lại thích đàn ông là chuyện kinh hãi thế tục, cần thời gian rất lâu để tiếp nhận. Cho nên, con muốn tình cảm của mình rõ ràng, trước hết nói cho mẹ, muốn chờ mẹ gật đầu đồng ý rồi mới bước tiếp. Nhưng con không đợi được sự đồng ý của mẹ, nhưng với em ấy, con không muốn đợi thêm nữa.” Giọng của Hùng Hạo Nhiên đầy ắp tình cảm và sự kiên định: “Mẹ, con rất để ý đến cảm thụ của mẹ nên cả một khoảng thời gian dài, con sợ làm mẹ giận mẹ khóc. Lúc ở cùng em ấy, tuy là rất muốn mang em ấy về nhà nhưng vẫn phải nhịn lại. Giờ mẹ đã đến, con sẽ nói cho cho mẹ biết. Nếu con có thể làm gì để bù đắp cho việc làm mẹ đau lòng thì con sẽ làm. Nhưng chuyện chia tay em ấy và từ chức là không thể. Xin lỗi mẹ, con không phải là đứa con tốt. Thế nhưng có thực sự hi vọng mẹ có thể đồng ý.”
Hướng Dương Viễn nghe mà muốn khóc.
Thì ra, ba năm trước, Hùng Hạo Nhiên ngày đó làm cậu nhất kiến chung tình, không phải là giả bộ a…
Mẹ Hùng Vẫn luôn cúi đầu, không thấy được biểu tình.
“Mẹ à, con yêu em ấy. Em ấy tốt lắm. Nếu như mẹ hiểu em ấy thì nhất định sẽ đồng ý chấp nhận em ấy thôi.” Hùng Hạo Nhiên tiến lại gần rồi nắm chặt bàn tay mẹ mình đang đặt trên đầu gối.
“Mẹ…”
Mẹ Hùng ngẩng lên, ngoại trừ vành mắt có chút hồng, tâm tình có vẻ cũng không tệ lắm, nhưng giọng vẫn lạnh lùng: “Còn biết gọi tôi là mẹ? Nếu không phải tha thứ cho anh thì tôi lặn lội đường xa tới thăm anh làm gì?”
Hùng Hạo Nhiên sững người, nhất thời không biết nên nói gì.
Trong phòng khách yên lặng hồi lâu, Hướng Dương Viễn suy nghĩ xem mình nên nói gì để không phá hỏng cục diện này, liền nghe thấy Hùng Hạo Nhiên gấp gáp hỏi: “Thế… sao mẹ vào nhà được?”
“À, mẹ bảo cậu trộm chìa khóa của Tiểu Hướng về đánh một cái.”