“Một tháng rồi, có thích ứng sinh hoạt tại trung học chưa con?” Mẹ hỏi.
“Dạ đã thích ứng rồi ạ.” Hạ Dã vô tư nói.
“Sắp tới là kỳ kiểm tra đầu tiên con phải cố gắng chuẩn bị nhé.” Mẹ lại nói.
“Dạ vâng ạ.”
Một tháng trôi qua, đã xảy ra rất nhiều chuyện.
Ví dụ như giáo viên chuyển chỗ ngồi vài lần, chuyển những bạn học hay nói chuyện riêng đi chỗ khác. Em ngồi ở tổ thứ hai tính từ cửa, cuối cùng lại cách Giang Tịch Xuyên không xa lắm.
Ví dụ như đám nữ sinh bắt đầu chia làm hai phe do Trương Niệm Niệm đứng đầu và Lý Thiện đứng đầu. Bởi vì bàn phía sau là Trương Niệm Niệm nên Hạ Dã hiển nhiên trở thành một thành viên trong phe Trương Niệm Niệm.
Ví dụ như ánh mắt Hạ Dã bắt đầu bất giác mà nhìn về phía một góc áo trắng của Giang Tịch Xuyên.
Vừa vào học, Hạ Dã cúi đầu viết chữ, lại thật sự không viết ra được cái gì, em ngẩng đầu lên vừa nhìn, đã liếc thấy bóng dáng góc áo đồng phục trắng tinh, em có thể nhìn thấy rất rõ ràng xuyên qua rất nhiều người. Hạ Dã nghĩ là trùng hợp, có lẽ do góc độ ngẩng đầu của em quá mức trùng hợp, nhưng thực sự lúc rảnh rỗi có thể ngắm trai đẹp cũng là một lựa chọn không tồi, Hạ Dã thầm nghĩ.
Về sau, tần suất liếc nhìn của Hạ Dã ngày càng nhiều.
Em bắt đầu “bị ép” trộm chú ý đến Giang Tịch Xuyên, dưới mắt phải có nốt ruồi lệ chí, khi làm bài không nghĩ ra sẽ gãi đầu, có thói quen ở sạch, học tập rất nghiêm túc. Lúc ăn cơm cũng sẽ nhìn, nhìn hầu kết của cậu di chuyển khi uống nước, nhìn ngón tay thon dài khi cậu cầm đũa.
Hạ Dã không biết từ khi nào, em đã trở nên hiểu rất rõ về Giang Tịch Xuyên.
Giống như chỉ cần là cái gì có liên quan đến Giang Tịch Xuyên, em đều có thể nhớ rất rõ ràng.
Từ khi khai giảng bắt đầu Giang Tịch Xuyên đã trở thành một chủ đề bàn tán của rất nhiều người, vì vẻ ngoài đẹp trai đã gây ra một trận nghị luận không nhỏ tại lớp. Các nữ sinh cùng khoá gọi cậu là trai đẹp lạnh lùng, bởi vì nhìn cậu có vẻ lạnh nhạt, mặt lại không có cảm xúc gì. Thỉnh thoảng Hạ Dã có thể nghe được nữ sinh lén nghị luận về Giang Tịch Xuyên, còn nghe nói mới khai giảng một tháng đã có chị gái khoá trên gặp cậu bày tỏ tình cảm.
Quan hệ của em và Giang Tịch Xuyên bắt đầu ở những lần nói chuyện phiếm lúc ăn cơm, dần dần mọi người kéo gần khoảng cách hơn nhờ cùng thảo luận bài học.
Hạ Dã nghĩ thầm Giang Tịch Xuyên mới không phải là trai đẹp lạnh lùng. Có lẽ là do người ở ký túc tương đối ít nên mọi người chơi cùng nhau dễ dàng, quan hệ rất tốt, đôi lúc ăn cơm sẽ cùng nhau trách móc giáo viên cho bài tập quá nhiều, bài kiểm tra quá khó, Vương Tung nói Giang Tịch Xuyên là học sinh giỏi còn cảm thấy bài kiểm tra quá khó thì cậu làm sao mà sống, Giang Tịch Xuyên bình tĩnh nói: “Tớ còn chơi game nữa, cậu sống nổi không?” Vương Tung tò mò hỏi: “Học sinh giỏi ơi, học sinh giỏi à, cậu chơi game gì thế?” Giang Tịch Xuyên vẫn cứ bình tĩnh mà nói: “LOL.”
Nghe được “Liên minh huyền thoại” Hạ Dã liền chú ý, chọc chọc Giang Tịch Xuyên: “Cậu cũng chơi Liên Minh?”
Hạ Dã dần có rất nhiều bạn, quan hệ với Giang Tịch Xuyên cũng ngày càng thân, hai người thường xuyên hẹn nhau hai tiếng cùng xem thi đấu đến nửa đêm, còn nhớ rõ cuộc gọi duy nhất thời trung học của họ là để hẹn nhau cùng xem trận chung kết Liên minh huyền thoại. Ở đầu dây bên kia Giang Tịch Xuyên kích động mà kêu to ngay thời khắc mấu chốt, Hạ Dã làm gì còn tâm tư xem thi đấu, một lòng hướng về Giang Tịch Xuyên.
Giang Tịch Xuyên học toán rất giỏi, mỗi lần kiểm tra đều xếp hạng nhất. Hạ Dã thành tích học tập cũng không kém, đôi khi sẽ giành hạng nhất với Giang Tịch Xuyên. Có một lần Giang Tịch Xuyên rớt hạng, Hạ Dã lại thăng hạng làm họ tìm được thú vui mới. Mỗi tháng kiểm tra phân định thắng thua, người thua mời nước người thắng. Giang Tịch Xuyên thậm chí khoe khoang: “Tớ không ngại được uống nước miễn phí mỗi tháng.”
Bọn họ thường xuyên tìm được điểm chung ở đối phương.
Hạ Dã thích nói chuyện phiếm cùng cậu cho tới nửa đêm, trở thành bạn bè rất thân của nhau.
Lúc đầu do không hiểu rõ về cậu, em đối với Giang Tịch Xuyên chú ý đơn thuần là do thích những thứ xinh đẹp, sau này rung động là do họ có quá nhiều điểm tương tự nhau. Về sau thì sao? Trở thành bạn tri kỷ, thân thiết nhiều hơn như là muốn mạng của em mất thôi, Hạ Dã nhớ rõ khi cậu thấy EDG chiến thắng đã vui vẻ như trúng số, mời cậu uống sữa bò còn dính cả sữa lên ria mép, thậm chí khi chơi game còn hỗ trợ giúp đỡ mọi người, tất cả đều làm em mê muội.
Ngẫu nhiên vài lần có thể nghe được các bạn trêu chọc quan hệ của hai người, Hạ Dã ngại ngùng đến đỏ mặt không dám nói ra một câu. Giang Tịch Xuyên thì có vẻ như không để ý, chỉ cười nói: “Đi đi đi, đừng trêu chọc nữ sinh.”
Giang Tịch Xuyên thực sự rất lịch sự phong độ. Chỉ vì việc nhỏ này mà rung động, em thật là hết thuốc chữa.
Em biết Giang Tịch Xuyên không ngại vì cậu coi em như là bạn bè, còn chính mình thì sao? Chính mình cũng giống như vậy sao?
Em không biết.
“Hạ Dã, có cùng đi WC không?” Trương Niệm Niệm hỏi. Vừa lúc Hạ Dã không có việc gì nên đứng dậy cùng đi.
Trương Niệm Niệm kéo tay cô hỏi: “Cậu có phương thức liên hệ của Giang Tịch Xuyên không? Cậu và cậu ấy quan hệ rất tốt còn gì.” Lúc mới khai giảng có rất nhiều người hỏi phương thức liên hệ của Giang Tịch Xuyên, bị hỏi phiền em cũng liền không cho, hiện tại trừ những người có quan hệ thân thiết thì rất ít người có phương thức liên hệ của Giang Tịch Xuyên.
“Sao vậy? Ai cần?” Hạ Dã tỏ vẻ bình thường hỏi nhưng thực tế trong lòng đã vô cùng xoắn xuýt, theo bản năng, em không muốn cho người khác biết phương thức liên hệ của Giang Tịch Xuyên.
“Một bạn nữ ban thích Giang Tịch Xuyên, xin tớ phương thức liên hệ.” Trương Niệm Niệm nói xong vừa vặn đến WC. Hạ Dã đổi đề tài khác: “Cậu đi trước đi tớ ở bên ngoài chờ.”
Ai biết rằng khi ra ngoài Trương Niệm Niệm vẫn lải nhải hỏi phương thức liên hệ, Hạ Dã mềm lòng, và dường như muốn chứng minh điều gì trong lòng mình, em liền cho cô bạn phương thức liên hệ.