Gấu Trúc Đại Nhân Nhà Ta

chương 40: thôn bát tự hoang vu

Truyện Chữ
Trước
Sau
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thôn Bát Tự tựa như bức tranh thủy mặc, đập vào mắt một màu đen, nhìn từ xa, ngay cả hình dáng thôn ra sao cũng khó bề nhận ra.

Ngay cả Mộc Hoa thượng tiên cũng phải ra ngoài bảo vệ thôn, cho dù có quả cầu linh lực, một khi tiếp xúc với khói đen sẽ lập tức bị lệ khí làm xuất hiện vết rách, không thể phòng hộ. Hắn khoanh tay đứng, thở dài: “Độc nước mắt Phượng Hoàng, quả nhiên nằm ngoài tầm kiểm soát của lục giới.”

Anh em Dưa Chuột Ngốc một trái một phải ngồi trên vai hắn, ộp ộp hai tiếng xem như trả lời.

Mộc Hoa thượng tiên ngẩng đầu nhìn bầu trời khó phân rõ màu sắc, bình minh vừa hiện ra, thoáng có chút sức sống: “Chiếu theo canh giờ đã ước định, có lẽ họ sắp tới rồi.”

“Ộp ộp, giờ Thìn gặp.”

“Sắp rồi.”

Trong hoàng cung, Linh Đang tự tay mặc quần áo cho Tiểu Phượng hoàng. Thấy mắt hắn đầy sức sống, không mơ màng, không ngái ngủ, nàng hỏi: “Ngủ ngon sao?”

“Dạ.” Hắn gật đầu, “Ở trong mai rùa thoải mái hơn ở phòng này. Mẹ, chúng ta chuyển thứ này về nhà đi, đáy giếng thật sự quá nhỏ, lại nhiều nước.”

Linh Đang nhớ tới lời Phong Cẩm từng nói, Tiểu Phượng hoàng không thể trưởng thành ở nhân gian, hắn sẽ đưa cậu bé đến Phượng tộc để tìm người chăm sóc. Nhưng Tiểu Phượng hoàng đã nhận định họ là cha mẹ, quan hệ này cũng phải cắt đứt, nếu không ngày sau vào tộc, cũng sẽ vì tưởng niệm phàm trần mà không thể dung nhập tộc đàn. Thậm chí ngay cả người trong tộc cũng sẽ thấy hắn nhiễm uế khí thế gian, không muốn chân chính tiếp nhận hắn.

Phẩm tính quá cao quý, cao quý đến mức chỉ nhận người thật thuần khiết, mà không chấp nhận kẻ mang dáng dấp loài người.

Một sinh linh như vậy, Linh Đang không tài nào hiểu nổi.

Nàng ôm hắn, hệt như ôm em trai, người thân của mình: “Lát nữa mẹ ra ngoài làm việc, chờ mẹ về, mẹ sẽ chuyển thứ này đi.”

Nửa câu đầu là thật, nửa câu sau là giả.

Chờ hắn tỉnh lại, có lẽ đã ở trong đàn Phượng Hoàng.

Tiểu Phượng hoàng gật đầu: “Dạ. Có điều, ngủ ở đây tuy dễ chịu, nhưng không có ai nói chuyện với con, trống rỗng, rất quạnh quẽ.”

Linh Đang cười nói: “Ít người chẳng phải rất tốt ư? Mấy hôm trước ở dưới giếng còn chưa đủ ầm ỹ sao?”

“Tuy Hồng Cát tỷ tỷ rất ầm ĩ, nhưng lúc con ngủ, tỷ ấy cũng không cho người khác làm ồn.”

Linh Đang khựng lại: “Ai nói thế với con?”

“Một tỷ tỷ khác.”

“Tỷ tỷ nào?”

Tiểu Phượng hoàng ngẫm nghĩ: “Một tỷ tỷ ngồi khoanh chân gần giếng.”

Linh Đang ngẩn người, hô hấp thoảng ổn định lại: “Tỷ tỷ kia trông như thế nào?”

“Con không nhìn rõ lắm, vì tỷ ấy đã biến thành một bức tượng đá, bên cạnh tỷ ấy còn có một bức tượng khác. Nghe thấy họ nói chuyện, con liền hóa linh thức dạo chơi, đi tới đi lui bên cạnh họ. Tỷ ấy liền nói với con.”

“Tỷ ấy nói những gì?”

“Nhiều lắm, nhưng lúc tỉnh dậy con lại quên hết.” Tiểu Phượng hoàng cúi đầu nghịch viên ngọc trong tay, ngẫm nghĩ một hồi rồi vui vẻ nói, “Con thích tỷ tỷ kia.”

Linh Đang sờ đầu hắn, tâm trí như lạc vào cõi thần tiên: “Vì sao?”

“Vì hơi thở trên người tỷ ấy giống mẹ.”

Linh Đang bỗng khựng lại, không khỏi ngừng động tác xoa đầu Tiểu Phượng hoàng. Nàng nhớ tới chuyện Phong Cẩm từng đề cập với mình trước đó, vị Chiến Thần Vân Sơ kia.

Chiến Thần Vân Sơ mất tích, thôn Bát Tự kỳ lạ, giếng nước đầy linh khí, đứa trẻ bị vứt bỏ đột ngột xuất hiện trên sườn núi – Nàng, và cả bức tượng đá có hơi thở giống nàng mà Tiểu Phượng hoàng bắt gặp…

Linh Đang đặt toàn bộ sự việc cạnh nhau, đột nhiên phát hiện việc này có thể xâu chuỗi với nhau bằng một sợi dây.

Nếu Chiến Thần Vân Sơ không chạy trốn, mà bị phong ấn cùng yêu quái kia. Hơn nữa, nơi phong ấn chính là thôn Bát Tự, vừa hay là giếng nước nằm trên sườn núi, vậy dễ dàng giải thích vì sao cái giếng kia khác những nơi khác.

Nhưng hơi thở giống nhau chưa chắc đã có cùng nguồn gốc, Linh Đang vẫn chưa biết về thân phận của mình.

Tiểu Phượng hoàng có linh khí thuần khiết nhất, có thể tiến vào những nơi sâu nhất trong giếng, đây là chuyện mà ngay cả người có pháp lực cao cường như Long Tứ, hay người có linh khí tinh thuần sáng ngang với Phượng Hoàng như Khuẩn Nhân đều không thể làm được, chẳng trách họ lưu lại xem xét, nhưng không điều tra được gì.

“Linh Đang?”

Tiếng gõ cửa kèm theo giọng nói từ tốn vang lên, Linh Đang lấy lại tinh thần, đứng dậy mở cửa.

Phong Cẩm đứng ngoài cửa, thấy nàng đã mặc quần áo tử tế, nói: “Sắp đến giờ hẹn rồi.”

“Cha.”

Nghe thấy tiếng hắn, tiểu Phượng hoàng lập tức lao ra, giày cũng chưa kịp đi. Phong Cẩm khom người ôm lấy hắn, mỉm cười: “Giày cũng chưa đi mà đã lao ra rồi.”

“Con không lạnh.”

Phong Cẩm ôm tiểu Phượng Hoàng vào phòng, đặt lên giường, hắn và Linh Đang, một người ngồi bên trái, một người ngồi bên phải, nhìn cậu bé. Ở chung không lâu, cũng không có thời gian rảnh để thể nghiệm tấm lòng người làm cha làm mẹ. Khoảnh khắc bắt đầu lấy máu chế thuốc, cũng là lúc duyên hết. Sống lại, Phượng Hoàng tỉnh dậy, sẽ quên hết chuyện trước kia, hắn cũng đã kể chuyện này cho Linh Đang biết.

Tiểu Phượng hoàng cảm thấy không khí lặng lẽ thay đổi, có chút bất an: “Sao vậy ạ?”

Linh Đang mỉm cười: “Không có gì…” Nàng ôm hắn vào lòng, nhẹ nhàng ra hiệu Phong Cẩm ra tay.

Phong Cẩm chỉ vào gáy hắn, ngón tay để gần nửa tấc, rốt cuộc ấn nhẹ một cái.

“Lạch cạch.” Viên ngọc nằm trong đôi tay nhỏ bé rơi xuống, đó là thứ Linh Đang đưa cho hắn, hiện tại nằm lẻ loi dưới đất, không có chủ nhân.

Phong Cẩm nói: “Cô ra ngoài trước chờ một lát, ta lấy máu và nguyên đan, chỉ một lát là xong.”

Linh Đang gật đầu, khom người nhặt viên ngọc kia lên, để vào lòng rồi đi ra ngoài.

Phong Cẩm quay lại nhìn Tiểu Phượng hoàng, lúc này đã mê man, hắn cầm lấy tay cậu nhỏ, đâm một mũi lên ngón giữa của hắn.

Ngón tay liền với trái tim, lấy máu từ nơi này có thể giúp cậu bé tránh khỏi đau đớn.

Phượng Hoàng có ba giọt lệ, máu cũng chỉ có ba giọt. Lấy một giọt, lại lấy đi nguyên đan, Phượng Hoàng nhất định sẽ chết. Nhưng Phong Cẩm không lấy máu, chỉ lấy nguyên đan của hắn, sau đó đưa tay về phía mình, niệm pháp chú, giọt máu đỏ thẫm bay ra khỏi ngực, cộng lại thành ba giọt, dung hợp với nguyên đan của Phượng Hoàng.

Khoảnh khắc chân thân của Tiểu Phượng hoàng biến mất, không thấy hình người, không thấy cánh chim, quay về thành một quả trứng Phượng Hoàng, đợi đến ngày ấp trứng, lại trở về là một Phượng hoàng cao quý, chưa từng dính hơn uế khí trốn nhân gian, đến lúc đó, nguyên đan sẽ được hình thành lại.

Lấy máu xong, sắc mặt Phong Cẩm tái nhợt, hắn hạ giọng niệm chú thuật dung hợp. Mãi đến khi nguyên đan triệt để dung hợp với máu lấy từ tim, hắn mới ngừng chú thuật. Thở nhẹ một hơi, hắn đứng lên, nắm trong tay viên chu đan đỏ thẫm, đi ra ngoài. Cửa mở ra, người đang đi qua đi lại bên ngoài dừng bước, xoay người nhìn hắn, trên mặt tràn đầy lo lắng, thấy hắn, nàng khựng lại, tiến lên dìu hắn: “Sao sắc mặt huynh kém vậy? Chẳng lẽ pháp thuật kia là cấm thuật?”

Phong Cẩm cười nhạt: “Dùng cấm thuật sẽ bị Thiên đình trách phạt, hiện tại thiên binh đâu có đến. Chỉ là pháp thuật kia quá lợi hại, hao tổn chút nguyên khí.” Không đợi nàng hỏi về Tiểu Phượng hoàng, hắn liền đưa trứng Phượng Hoàng cho nàng xem, “Chờ ta mang nó đến tộc Phượng Hoàng, không lâu sau, nó sẽ phá xác, bắt đầu cuộc đời mới, đây xem như là kết cục tốt nhất của thằng bé, ở lại bên chúng ta, thằng bé sẽ không thể trưởng thành.”

Linh Đang sờ lớp vỏ trứng kiên cố, nàng còn nhớ cảnh mình ném nó vào nồi đun, dường như đã qua mấy đời: “Cho dù về sau phá xác, thằng bé cũng không nhận ra chúng ta đúng không?”

“Ừ.”

Linh Đang im lặng: “Vậy cũng tốt!.”

Phong Cẩm lại đưa viên chu đan cho Linh Đang xem, nói: “Vứt chu đan vào giếng, đồng thời làm sạch nước giếng là có thể xua tan chướng khí.”

Việc này không nên chậm trễ, Phong Cẩm cất trứng Phượng Hoàng đi, chuẩn bị sau khi mọi chuyện kết thúc, nhờ Mộc Hoa thượng tiên đưa nó đến rừng ngô đồng lớn hơn phía Tây. Nghĩ xong xuôi hết thảy, hắn cầm tay Linh Đang, cả hai cùng đi về thôn Bát Tự.

Linh Đang nhớ tới chuyện Tiểu Phượng hoàng đề cập, nhưng thời gian không còn nhiều, nàng chủ kịp kể sơ qua: “Tiểu Phượng hoàng nói với ta, dưới đáy giếng có hai bức tượng đá biết nói, trong đó có một bức tượng là nữ.”

Phong Cẩm giật mình, ghi tạc việc này trong lòng: “Trước mắt cứ giải trừ khí độc đã.”

“Ừm.”

Đến giờ Thìn, mặt trời ló rạng, Mộc Hoa thượng tiên cảm thấy khí độc sau lưng có xu thế lan toả rộng hơn. Nếu thôn Bát Tự là vỏ trứng, vậy khí độc chính là lòng trắng trứng, càng tụ càng nhiều, tựa như sắp phá vỡ vỏ trứng, lan tràn khắp bốn phương tám hướng.

Trước tình hình này, ngay cả hắn cũng có chút sốt ruột. Nếu dựa theo tốc độ này, chỉ e những sinh linh trong phạm vi vạn dặm đều gặp phải tai ương. Nghĩ đến đây, hắn chợt kinh sợ, hoá ra không phải Vô Kiểm Nhân không muốn khiến trăm họ lầm than, thực ra độc nước mắt phượng hoàng chỉ thôn tính ngàn dặm, nhưng mượn thôn Bát Tự, nó có thể khuếch tán ra vạn dặm.

Quả là một yêu quái đáng sợ, lấy đi nhiều sinh mạng vô tội như vậy cùng một lúc, rốt cuộc có lợi gì cho hắn.

Một trận gió từ trên trời bay tới, xoáy tròn một vòng, hai bóng người hạ xuống đất.

“Ộp ộp, Linh Đang.”

Linh Đang vừa chạm đất, ngẩng đầu lên liền thấy thôn Bát Tự tối đen như bị vẩy mực, nàng vô cùng kinh ngạc, không ngờ khí độc đã lan tràn đến mức này.

Biết giải độc là chuyện cấp bách, Phong Cẩm nói: “Hai anh em giao nhân các ngươi đứng đây cùng Linh Đang để bảo vệ vòng ngoài, ta và Mộc Hoa thượng tiên vào trong.”

Hai anh em lập tức nhảy xuống khỏi vai Mộc Hoa thượng tiên, hóa chân thân, cầm thương bạc trong tay, đứng bên cạnh Linh Đang.

Mộc Hoa thượng tiên nói: “Quả câu linh lực không đủ uy lực, độ ăn mòn của khí độc quá lợi hại, không gì có thể kháng cự.”

Phong Cẩm lấy trứng Phượng Hoàng ra khỏi tay áo, lại bọc bằng quả cầu linh lực, nói: “Độc nước mắt Phượng Hoàng vốn không có cách giải, nhưng con của chúng lại có thể, những Phượng Hoàng khác thì không thể. Mà khí độc của cha mẹ sẽ không làm tổn thương con họ.”

Mộc Hoa thượng tiên giật mình, lại cảm thán: “Hổ dữ không ăn thịt con… Cho dù đã chết, ngay cả một giọt lệ cũng có ràng buộc. Phượng Hoàng quả là…”

Phong Cẩm khẽ gật đầu, cầm trứng Phượng Hoàng đi về phía trước. Khí độc đen như mực, gặp quả trứng liền tản ra. Hai người tạo ra một khoảng trống nhỏ, mỗi bước đi, khí độc tản ra, mặt đất trong sạch trở lại

Đi tới bên cạnh giếng, hai người cúi đầu nhìn xuống, nước giếng vẫn trong veo như suối, không hề bị ăn mòn.

Phong Cẩm vừa lấy chu đan ra, một đám khói đen chui ra từ đáy giếng, lao về phía hai người. Mộc Hoa thượng tiên quát một tiếng, vung một chưởng, cưỡng chế nó, lại hóa thành kim chưởng, kiềm chế đám khói đen. Nhưng sức mạnh này khổng lồ đến bất ngờ, hắn nhất thời lui chừng ba tấc, không thể đứng ổn định.

Phong Cẩm vung tay áo dài, một làn gió màu xanh quét qua, hắn chui vào giếng, ngăn chặn khói đen, sau đó nhanh chóng ném viên chu đan trong tay phải xuống giếng. Đám khỏi đen tựa như lửa gặp nước, gào thét một tiếng, lập tức lui tán. Ánh sáng trắng nổ tung dưới giếng, nước giếng bắn ra ngoài như suối phun, lại như mưa rơi.

Mưa tinh lọc khó độc đang tụ lại, dần dần loại bỏ tấm bình phong khí độc vây quanh thôn như lớp vỏ trứng, một trượng, mười trượng, trăm trượng… Quét sạch mọi nơi. Mưa nuốt chửng lớp chướng khí mù mịt này, thôn Bát Tự dần dần lấy lại dáng vẻ ban đầu. Núi trong sạch, mưa thanh tân, không khí sạch sẽ, khôi phục vẻ tường hòa như ngày xưa.

Truyện Chữ
Trước
Sau
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio