Edit: Vi Vi
Beta: Tiểu Tuyền
Hân Hân vốn đang dịu dàng nghiêm túc bôi thuốc cho anh ta, nhưng tai lại nghe thấy âm thanh không hài hòa lắm, lòng giật thót, ngẩng đầu lên thì thấy một nam một nữ xuất hiện trong hình ảnh lập thể có tính chân thực hơn D, nam nắm chặt chân dài của nữ, vừa làm động tác vừa giải thích cho mọi người nghe đó là gì, phải chơi đùa thế nào mới có thể trở thành một người đàn ông thực thụ.
Phụt!
Cái này không giống như tivi, tivi mà tự mình xem còn đỏ mặt tim đập nữa là, huống chi bên cạnh còn có một người đàn ông mà mình nhìn kỹ đều khá hài lòng, hơn nữa lại trong tình huống như vậy, trời ạ, sét đến đánh cô đi!
Thì ra kênh này là kênh người lớn, Cesar sờ cằm hoàn toàn không nghĩ rằng người máy đứng phía sau sẽ có cử động xấu hổ gì. Người máy sao lại xấu hổ chứ?
Nhưng mà kênh này và tiết mục này đúng hợp ý anh ta, nhìn nữ người máy trên đó thì anh ta vô cảm, nhưng nghĩ đến số thì cảm giác sẽ là dấu tích.
Cổ họng anh giật giật nói: “Cô nằm ở trên giường, chúng ta làm theo.....”
Làm theo cái đầu nhà anh, lần đầu tiên Hân Hân có xung động muốn đập bẹp người đàn ông này. Cô nóng nảy suýt thì bật khóc, nếu bình thường anh làm thì cứ làm đi, nhưng lại đưa ra yếu cầu vào lúc này, da mặt cô dày cỡ nào mới có thể đồng ý?
“Tôi...... Làm làm......” Hân Hân sốt ruột nên nói không rõ.
Nhưng cô lại khiến Cesar hiểu lầm, anh đứng bật lên, hai tay nắm chặt lấy bả vai cô, mặt hơi ửng đỏ, đôi mắt màu vàng lóe ra ánh sáng đáng sợ, nói: “Thế làm đi......”
“Tôi đi làm bữa ăn khuya......” hic hic, xen lẫn tia nức nở, Hân Hân rơi lệ chạy ra khỏi phòng của đại thống soái, chỉ bỏ lại anh mang vẻ im lặng, nhớ rằng hình như mình không sai bảo cô đi làm bữa ăn khuya mà, chương trình của số này có phải đã rối loạn hết rồi không?
Hân Hân quả thật đang rối loạn, thậm chí lúc xắt rau còn bị đứt tay. Máu chảy ra ngoài, cô cuống quít tìm hòm thuốc dự bị, lấy thuốc dán dán vào. Không thể để cho bọn họ phát hiện mình đang chảy máu, thế thì phiền to. Làm xong bữa ăn khuya rồi nhưng làm sao để bưng qua là chuyện rất nhọc nhằn, rối rắm một lúc, bụng lại đau đớn, cô tưởng là phản ứng sinh lý, cho nên vọt vào nhà cầu.
Nhưng đi vào thì lại hết chỗ nói rồi, không ngờ dì cả của mình tới (ý là kinh nguyệt đến).
Tới đây đã hơn hai tháng, cô vẫn quên mình còn có chức năng của con gái này. Lúc này bị thì làm thế nào, quan trọng là cô không có đồ to lớn như băng vệ sinh.
Không có cách nào, cô xé một miếng to từ quần áo cũ để dùng.
May mà trước giờ cô không có tật đau bụng khi đến tháng, cho nên rửa tay xong thì bưng bữa ăn khuya vào phòng của đại thống soái. Còn chưa chờ anh mở miệng, cô lập tức nói “Số muốn đi nạp điện xin chủ nhân cho phép.”
Quả nhiên thấy đại thống soái Cesar ngơ ngác một chút, anh vốn đã hơi quên rằng số là một người máy rồi, lúc này bị cô nhắc nhở thì nhiệt tình vừa rồi cũng tiêu tan hơn nửa, liền nói: “Đi đi!” Vốn đang mong đợi cô quay về cùng mình xem kênh , nhưng người ta quay về lại muốn đi nạp điện anh có cách gì nữa?
Cũng không thể nhìn cô hết điện ngã xuống giường, Cesar đành phải thả đi, chờ người đi rồi thì anh cũng tắt máy điện toán thông minh. Số không có mặt, tự mình nhìn học cũng vô ích.
Bạn nhỏ của anh vừa rồi còn hùng dũng ngẩn cao đầu, giờ thấy người đi một cái liền rũ xuống rồi. Đành phải tắm rửa ngủ, vì buổi tối người ta nạp điện nên không về.
Trong phòng không có người máy phát ra tiếng hít thở kia thì mình thậm chí thấy cô đơn rồi, thật vất vả mới ngủ thiếp đi, không ngờ hôm sau người máy kia còn dự định nạp điện vào buổi tối. Mà anh bận rộn, ban ngày không gặp được cô vài lần chỉ muốn đến tối ôn tồn với cô một lát mà cô lại phải nạp điện.
Đại thống soái không vui, cảm thấy dường như số muốn trốn tránh mình. Một người máy sao lại trốn tránh chủ nhân của mình chứ? Anh nhanh chóng cảm thấy đó là ảo giác.
Việc của một tinh cầu đã rất nhiều, huống chi Cesar sở hữu không chỉ một tinh cầu. Lại sắp tới ngày khai giảng trường sĩ quan, hàng năm anh đều phải tự mình ra mặt chọn người, năm nay cũng không ngoại lệ. Đã có mấy nghìn người đăng ký, chủng tộc cũng khác nhau.
Để chọn ra những người khống chế quân đội toàn bộ các hành tinh, anh nhất định phải đích thân làm, nếu không sao biết dùng phương pháp nào để thu phục một tướng quân trung thành với bản thân mình chứ!
Cho nên hai ngày này anh toàn ăn cơm trong phòng làm việc, tầng ba phủ của đại thống soái chính là chỗ làm việc của anh.
Ngồi đã lâu, anh ưng ý năm người trong khóa này, nhưng mà còn chưa biết sức chịu đựng của bọn họ như thế nào, những điều này phải đích thân đi dò xét.
Mắt thấy không còn sớm cô cũng nên tới rồi, đang suy nghĩ thì cửa mở ra, số mặc một bộ váy dài màu trắng đến. Hai ngày nay dường như cô rất thích mặc váy, thật ra thì anh rất thích nhìn hai chân cô, cảm thấy trắng trắng mềm mềm sờ nhất định thoải mái.
Cô để thức ăn lên trên bàn, thấy anh đi tới thì vội lùi lại hai bước. Chu kỳ của mình là năm ngày, hôm qua và hôm nay là ngày mất máu nhiều nhất, dữ nhất! Thỉnh thoảng bản thân mình còn ngửi thấy mùi máu tươi, lại càng không kể đến đại thống soái rồi.
“Hôm nay muộn.” Anh ngồi xuống, vừa ăn một ngụm liền cau mày nói: “Tại sao, hai ngày này mùi trên người cô khang khác, giông giống mùi sắt rỉ, có phải là bị rỉ sau khi bị ẩm không? Không đúng, cô không phải là đợt người máy ban đầu rồi, trên người không nên có mùi sắt rỉ mới phải.”
Á......
Hân Hân hết chỗ nói rồi, đó mới không phải là mùi sắt rỉ mà là mùi máu tươi, lúc nào đại thống soái ngài phản ứng chậm như vậy rồi. May mà cô đã sớm nghĩ kỹ biện pháp, liền nói: “Máu động vật chứa dinh dưỡng phong phú, mấy ngày qua tôi tăng thêm món máu đông lạnh và máu luộc trong thức ăn của ngài, lúc xử lý thì dính vào người một ít.”
Đại thống soái biết mình rất thính mũi, cho nên không nghĩ kỹ liền tin.
Người máy sẽ không nói láo, cho nên anh căn bản cũng không hề hoài nghi cô.
Hân Hân thấy anh không nói thì thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó đại thống soái lại hỏi: “Tối nay cô còn nạp điện ư, ban ngày đã làm cái gì?”
“Luyện tập robot chiến đấu, đã sửa xong mang về rồi.” Lấy cớ nhất định phải suy nghĩ kỹ càng, ví dụ như hiện tại thì ăn chắc rồi.
Không ngờ cô còn tuân thủ mệnh lệnh luyện tập robot chiến đấu, nhưng nghĩ đến cảm giác ngày đó để bảo vệ mình cô đấu với Gale khiến anh cảm thấy rất hài lòng.
Có cảm giác đứa con mình dạy dỗ ra có thể đấu bại sư tử, nghe thấy cô vẫn đang luyện tập thì đã quên cô chỉ là một người máy, liền nói: “Thế thì luyện tập chăm chỉ vào, lần sau nếu như Gale muốn động vào cô thì cứ đánh mạnh cho tôi.”
“Vâng!” Đàn ông cuối cùng vẫn là đàn ông, nói bạo lực thật.
“Vậy tối nay......” Đừng nạp điện nữa, anh đã tự mình xem kênh mấy đêm rồi, cái gì nên học đều học rồi, trước kia anh học điều khiển robot chiến đấu cũng chưa từng nghiêm túc như thế.
“Ban ngày vẫn không có thời gian, buổi tối phải nạp điện.” Vừa đến tháng còn vừa phải nghĩ cách lừa gạt đại thống soái thật rất hao tâm tốn sức, cô cảm thấy gần đây mình chết nhiều tế bào não rồi.
“Thật là phiền, còn muốn cô xem kênh với tôi, tiết mục đấy không xem một mình được.” Trong giọng nói của đại thống soái thậm chí có một tia buồn bực.
Hân Hân trợn tròn cặp mắt, đỏ mặt mắng to trong lòng: kênh cái đầu nhà anh!