Ngay sau đó, những chiếc xe màu đen lập tức bám đuôi theo chiếc lamborghini màu bạc của Vương Nguyên Khôi. Trên đường lúc này, một trận đua xe ngoài đời thật diễn ra ngay giữa ban ngày ban mặt, một trận xả súng kinh hoàng khiến cho những người không liên quan sợ hãi tránh đi.
Tiếng súng đâm vào thân xe “đoàng!” một tiếng, Hoài Đan để mặc cho Vương Nguyên Khôi lạng lách đánh võng tránh đạn, cô nhoài người nhìn về phía sau theo dõi những chiếc xe bám đuôi giúp Vương Nguyên Khôi một tay.
- Xe của cậu có vẻ rất tốt, đạn cũng không làm nó hề hấn gì, kính xe cũng không vỡ! – Hoài Đan bình tĩnh khen ngợi, nhìn Vương Nguyên Khôi mỉm cười. - Đây không phải chiếc siêu xe bình thường, chắc hẳn cậu đã “chăm sóc” cho nó rất kĩ lưỡng!?
Ngạc nhiên trước thái độ quá đỗi bình thản của Hoài Đan, Vương Nguyên Khôi phải mất mấy giây mới lấy lại tinh thần, hắn quay sang nhìn cô:
- Cậu có thể nhìn ra sao?
- Biết! – Hoài Đan nhìn hắn cười quỷ dị.
- Cậu..!!? – Vương Nguyên Khôi trong phút chốc không nói lên lời, hắn chỉ biết lặng lẽ nhìn cô.
- Tôi không giống như Hoài Đan trước đây, cũng không phải người tốt lành gì, cậu không nên gần tôi. – Hoài Đan thản nhiên đáp, nghiêng đầu nhìn Vương Nguyên Khôi.
Trước sự lạnh lùng không mảy may một chút sợ hãi nào mà đáng ra nên tồn tại ở các nữ sinh đơn thuần trong trường hợp này, Vương Nguyên Khôi vẫn im lặng không biết nói gì.
- Xe cậu đâm vào xe khác thì chắc không bị gì, cùng lắm là xước nhẹ đúng chứ? – Hoài Đan lại hỏi.
- Ừ! – Vương Nguyên Khôi nhếch môi cười.- Phạm Hoài Đan! Tôi càng ngày càng thích cậu.
Bỏ qua lời nói không liên quan mà Vương Nguyên Khôi vừa mới phát ngôn, Hoài Đan lặng lẽ nhìn gương chiếu hậu, rồi lại liếc nhìn Vương Nguyên Khôi nói:
- Vậy thì khoảng một trăm hai mươi độ sau lưng cậu có một chiếc xe, hắn đang có ý định lao lên đi song song với chúng ta. Nếu xe cậu đã tốt như vậy thì đâm bẹp nó đi, để nó tiến nên chút nữa tổ phiền phức hơn thôi.
Lần này thì Vương Nguyên Khôi thật sự không thể tin nổi, sao Hoài Đan có thể có giây phút nham hiểm một cách tột độ như vậy, hắn trước nay đều nghĩ Hoài Đan là một nữ sinh đơn thuần, có chút ngây thơ ngốc nghếch, ngày ngày bám theo hắn. Nhưng, một người có cuộc sống đen tối lại phức tập như Vương Nguyên Khôi thì không nên làm liên lụy đến một nữ sinh như Hoài Đan được, do vậy hắn luôn không để ý đến cô cũng không có ý định chấp nhận sự theo đuổi của cô. Tuy Phạm Hoài Đan sau khi gặp tai nạn có chút thay đổi, chỉ là đến hôm nay hắn không ngờ lại khác đến như vậy…khiến hắn không kiềm lòng muốn khám phá! Nghĩ đến đây, hắn tạm gác sự ngạc nhiên của mình sang một bên, ngẫm thấy lời Hoài Đan nói rất đúng, vậy là hắn liền làm theo.
Ngay lập tức, Vương Nguyên Khôi phanh kít xe lại, tiếng bánh xe ma sát với mặt đường tạo lên một anh thanh thật nghe chói tai. Chiếc xe đang bám sát phía sau thấy Vương Nguyên Khôi bất thình lình phanh xe, với tốc độ hiện giờ, hắn không kịp tránh nhưng lao lên cũng không dám lao, chỉ chờ còn nước còn tát cố lạng sang lề đường, vậy mà cũng không kịp, bị chiếc lamborghini của Vương Nguyên Khôi trong vòng vài giây đâm nát tươm.
Vương Nguyên Khôi nhìn chiếc xe của mình chẳng hề hấn gì, nụ cười trên môi hắn càng thêm sâu hơn. Chiếc xe này của hắn, chỉ nguyên chi phí cải tạo đã lên tới mấy chục triệu đô, đâm ô tô như vậy có là gì.
Mấy chiếc xe phía sau thấy vậy vội vàng giảm tốc độ, đồng loạt nhoài người ra khỏi cửa kính xe rồi xả súng lia lịa về phía chiếc lamborghini màu bạc đi phía trước. Vương Nguyên Khôi nở nụ cười gian tà, nhìn gương chiếu hậu sau đó cả chiếc xe của hắn dồn lực vào bánh trái phía sau xe, lấy nó làm trọng tâm, xoay vòng xe lại và cứ thế nhằm vào những chiếc xe đen mà lao tới. Vài phút trước là một cuộc rượt đuổi truy sát của những chiếc xe đen mà mục tiêu là chiếc lamborghimni màu bạc, thì giờ phút này những chiếc xe đen kia tránh không kịp, chỉ nghe thấy tiếng va chạm kịch liệt, một chiếc xe đen bị hất sang một bên rồi xoay tròn ba trăm sáu mươi độ, ngáng ngang đường. Bị ngáng ngang bất thình lình, những chiếc xe còn lại lập tức phanh vội lại, bánh xe ma sát với mặt đường nghe tạo nên một âm thanh cực kì chói tai.
Vương Nguyên Khôi đang định lái xe rời đi nhưng hắn lại ngay lập túc từ bỏ suy nghĩ đó, hắn đã nhận ra những người này là ai, bọn người của Lăng Thiên Vũ nhóm Bạch Long. Sợ Vương Nguyên Khôi lái xe chạy mất, những người mặc đồ đen lập tức rời khỏi xe, chạy bao vây vòng quanh chiếc lamborghini bạc, người nào người lấy đều rút súng chĩa vào mục tiêu trung tâm. Nhưng ngay sau đó, tên cầm đầu bỏ súng xuống, quát đồng bọn:
- Tất cả bỏ súng xuống!
- Anh Hoàng, sao lại bỏ súng xuống? – Một tên không hiểu lên tiếng hỏi.
- Người trong xe là Vương Nguyên Khôi! – Lập Hoàng nhíu mày.
Hắn vừa dứt lời, tất cả bọn đàn em kinh sợ bỏ ngay súng xuống.
Lúc này, ánh mắt Hoài Đan cũng đã nhận ra những người này là ai, chỉ có điều…tại sao nhóm người của Lăng Thiên Vũ lại đi truy sát một nữ sinh bình thường không hề liên quan gì như Phạm Hoài Đan? Còn nữa, sao chúng lại bỏ súng xuống rồi?
- Ở trên xe đợi tôi. Tôi nhất định sẽ đem cậu trở về với bố mẹ an toàn không mất một sợi tóc. – Vương Nguyên Khôi một tay tháo dây an toàn, một tay mở cửa xe, sau đó bước xuống.
Hoài Đan nhìn theo Vương Nguyên Khôi, trái tim bất giác có một dòng nước ấm áp chảy qua, từ bé đến lớn, cô chưa bao giờ được một ai đó bảo vệ như vậy. Nghe theo lời Vương Nguyên Khôi, Hoài Đan im lặng ngồi trên xe quan sát.
Vương Nguyên Khôi bước ra khỏi xe, tay hắn nhàn hạ đẩy cửa xe đóng lại, rồi từng bước từng bước tiến đến gần bọn người áo đen, nhíu mày nhìn tên thủ lĩnh:
- Lập Hoàng, cậu là cánh tay phải của Lăng Thiên Vũ, đều gì đem cậu đến đây đứng trước đầu xe tôi vậy?
- Anh Khôi! Thật xin lỗi, bọn tôi chỉ làm theo lệnh của anh Vũ truy sát cô gái ngồi cùng xe với anh.
- Truy sát!? – Ánh mắt Vương Nguyên Khôi trở nên sắc lạnh, khuôn mặt cũng theo đó mà đen sì lại.
- Vâng! Đây là lệnh của Thiếu Chủ Dương Chấn Phong, anh Vũ của chúng tôi cũng chỉ làm theo lệnh mà thôi. – Lập Hoàng đáp lời.
Vương Nguyên Khôi lạp tức nắm chặt tay, hắn là em họ của Dương Chấn Phong, đương nhiên có thể hiểu bản tính của anh mình, Dương Chấn Phong một khi muốn làm gì, chắc chắn sẽ không từ bỏ. Chỉ có điều, tại sao lần này mục tiêu của anh ta lại là một nữ sinh đơn thuần như Hoài Đan? Vương Nguyên Khôi hắn nhất định sẽ không để cô ấy xảy ra bất cứ chuyện gì. Bàn tay hắn bỗng nhiên xiết chặt thành nắm đấm, lạnh lùng nhìn bọn người Lập Hoàng, ra lệnh:
- Mau về nói với Lăng Thiên Vũ, chuyện này để tôi xử lí, các cậu đừng nhúng tay vào, nếu dám động vào một sợi tóc của Hoài Đan thì Lập Hoàng, tôi nhất định sẽ khiến cậu phải trả giá đắt.
- Cái này… - Lập Hoàng bối rối, không ra tay không được nhưng nếu ra tay lại bị tảng đá lớn như Vương Nguyên Khôi cản lại, thật không biết phải làm sao!
- Có chuyện gì, tôi sẽ chịu trách nhiệm! – Dường như nhìn ra được sự lưỡng lự cùng bối rối trong mắt Lập Hoàng, Vương Nguyên Khôi cất giọng nói.
Không làm được gì khác, Lập Hoàng đành hạ lệnh rút lui.
Nhìn bọn Lập Hoàng rời đi, Vương Nguyên Khôi mới thở phào quay lại xe. Hắn ngồi vào ghế lái, thắt dây an toàn rồi đạp chân ga phóng đi, thản nhiên nói với Hoài Đan:
- Đi thôi! Tôi đưa cậu về! Tôi còn có chút việc phải xử lí.
- Cậu là ai? Có quan hệ gì với Dương Long? – Hoài Đan thẳng thắn nhìn Vương Nguyên Khôi, mở miệng hỏi. Phải, cô biết bọn người kia là nhóm của Lăng Thiên Vũ thuộc tổ chức Dương long, Dương Long là gì, là một tổ chức buôn lậu vũ khí lớn nhất Đông Nam Á mà người đứng đầu chính là gia tộc họ Dương của Dương Chấn Phong. Nếu như Vương Nguyên Khôi thật sự có thể khiến người của Dương Long sợ đến mức khi nghe tên lập tức bỏ súng xuống thì chắc chắn không phải hạng tầm thường.
- Cậu còn biết về cả Dương Long? – Vương Nguyên Khôi giật mình nhìn Hoài Đan.
- Nói! – Hoài Đan lạnh lùng, không thèm trả lời câu hỏi của Vương Nguyên Khôi, hiện giờ cô chỉ cần đáp án.
- Rốt cuộc cậu đã làm gì để bị cả bọn người của Dương Long truy sát vậy, thậm chí người ra lệnh còn là Thiếu Chủ của Dương Long, Dương Chấn Phong? – Vương Nguyên Khôi nhíu mày nhìn người còn gái ngồi cạnh, cô quả thật không phải là một nữ sinh bình thường.
Dương Long là một tổ chức vô cùng lớn, đứng đầu là Dương Chấn Phong, dưới chướng hắn là Lăng Thiên Vũ, Vương Nguyên Khôi, Đinh Gia Bảo, họ được coi là thủ lĩnh tối cao của Dương Long, đứng trên vạn người và chỉ dưới chướng của Dương Chấn Phong.
Nghe Vương Nguyên Khôi nói đến khúc người ra lệnh truy sát cô là Dương Chấn Phong, Hoài Đan lập tức tái mặt. Không ngờ, Dương Chấn Phong đã biết chuyện của cô và Đan Vi. Làm sao hắn biết được? Nghĩ đến đây Hoài Đan bỗng giật mình, cô nhớ hôm ở bệnh viện, khi nhìn ra ngoài cửa sổ suy nghĩ, cô đã vô tình thấy chiếc Lamborghini Huracan giống của Dương Chấn Phong, nhưng lúc đó cô đã nghĩ, chiếc xe đó không phải mình hắn có, lúc đó lại đang mải nghĩ chuyện của Trịnh Kiều Anh nên cô cũng không nghĩ nhiều về chiếc xe kia. Thật không ngờ, giờ nghĩ lại thật sự có khả năng đó chính là Dương Chấn Phong, thậm chí hắn còn nghe được cuộc nói chuyện của cô và Đan Vi, nhưng xem ra hắn mới chỉ nghe đến đoạn cô và Đan Vi bị tráo đổi linh hồn.
Trước đây, dù biết bị Dương Chấn Phong luôn luôn nung nấu ý muốn giết mình nhưng Hoài Đan chẳng bao giờ lo sợ vì có thế lực của cả hai gia đình chống lưng bảo vệ. Nhưng giờ thì khác rồi, hắn giết cô dễ như trở bàn tay, cô bây giờ là ai? Chỉ là một nữ sinh tầm thường nhỏ bé mà đối với Dương Chấn Phong, hắn lấy mạng cô dễ như giết một con gà!
Thấy Hoài Đan thất thần, Vương Nguyên Khôi lập tức gọi thật lớn:
- Hoài Đan!
Hoài Đan giật mình quay về hiện tại.
- Rốt cuộc cậu đã gây ra chuyện gì, sao một nữ sinh bình thường như cậu lại vướng vào Dương Long? – Vương Nguyên Khôi nhíu mày lo lắng hỏi lại.
- Nói cho tôi biết trước cậu là ai đã! – Hoài Đan không trả lời, mà lại hỏi ngược lại Vương Nguyên Khôi?
- Nếu cậu biết đến Dương Long, thậm chí gây tội đến mức bị họ truy sát, chắc hẳn là cậu sẽ biết dến người tên Peter Kress? – Vương Nguyên Khôi đáp.
- Biết! Hắn chắc hẳn là em họ của Dương Chấn Phong, mới du học từ Mĩ trở về, tiếp quản vị trí thứ ba của Dương Long. – Hoài Đan gật đầu, sao cô lại không biết, Peter Kress là em họ mà đối với Dương Chấn Phong không khác gì em ruột. Hắn mới trở về Việt Nam được khoảng nửa năm, tuổi bằng Hoài Đan. Nhưng tên Peter Kress này tính tình rất kì lạ, không thích hưởng tài sản của gia tộc, lại thích lông nhông bên ngoài ăn chơi vô lo vô nghĩ, thậm chí còn không chịu học trong trường quí tộc Dark Star, luôn luôn bặt vô âm tín, ẩn mình rất giỏi, hắn là thủ lình thứ ba của Dương Long, nhưng luôn luôn là kẻ huyền bí nhất trong ba vị thủ lĩnh tối cao của tổ chức này. Peter Kress là tên tiếng anh của hắn, còn tên tiếng Việt thì cô không biết, chỉ biết mẹ hắn là cô ruột của Dương Chấn Phong, lấy Vương Tuấn Kiệt - Người thừa kế gia tộc họ Vương, như vậy, Hoài Đan cũng chỉ biết, Peter Kress có họ Vương mà thôi…trong nhật kí của Hoài Đan trước đây có viết, Vương Nguyên Khôi là học sinh mới mới chuyển về từ Mĩ…chẳng lẽ…
Nhìn thấy Hoài Đan trầm ngâm suy nghĩ, rồi nhìn mình bằng ánh mắt kinh ngạc, Vương Nguyên Khôi bật cười:
- Không sai! Tôi chính là Peter Kress! Giờ thì có thể nói cho tôi biết cậu đã làm gì được chưa?
- Cậu là em họ của Dương Chấn Phong, tuy là anh em họ nhưng hai người thân nhau như anh em ruột, đến sở thích cũng giống nhau, thậm chí còn cùng lái Lamborghini màu bạc, ai biết được cậu có vì hắn mà giết tôi không? – Hoài Đan hoài nghi nhìn hắn.
Vương Nguyên Khôi lập tức bật cười thành tiếng:
- Haha! Không hẳn là giống lắm, anh ấy lái Lamborghini Huracan, còn tôi thì lại dùng Lamborghini Venevo. Này Hoài Đan, nếu tôi muốn biết thì chỉ cần đi hỏi anh tôi, mắc mớ gì phải năn nỉ cậu để hỏi. Hơn nữa, nếu tôi muốn giết cậu giúp anh họ, thì đã không ngăn cản bọn Lập Hoàng rồi.
Nghe Vương Nguyên Khôi nói, Hoài Đan thấy mình thật ngốc nghếch, hắn nói đúng, nếu thực sự hắn muốn giúp anh họ mình giết cô, hắn tuyệt đối không ngồi đây để nghe cô chất vấn lại hắn.
- Được, dù sao Dương Chấn Phong cũng đã biết, thêm cậu biết nữa cũng không vấn đề gì, có điều, cậu có tin hay không là tùy cậu. – Hoài Đan gật đầu quả quyết, dù sao nếu cô nhất định giấu không nói, thì Vương Nguyên Khôi có thể đến tìm Dương Chấn Phong hỏi, có rất rất nhiều cách để hắn biết, chi bằng giờ cô nói ra luôn đi vậy.
- Được! Lời cậu nói ra tôi nhất định sẽ tin! – Vương Nguyên Khôi hứng thú nhìn Hoài Đan, bật cười. Chẳng biết vì lí do gì, hắn lại có một niềm tin tuyệt đối vào Hoài Đan, lại muốn bất chấp bảo vệ cô an toàn, không để điều nhỏ nhất làm cô bị tổn thương.