Đan Vy hiện giờ đang ở…Macau…
Vì sao cô lại ở đây ư? Đương nhiên là bị bắt cóc rồi…bị Dương Chấn Phong bắt cóc!
Hôm đó, sau khi cùng cô rời khỏi sân thể dục, hắn liền thản nhiên nhìn cô và ra lệnh: “Đan! Cùng tôi đến Macau một chuyến”. Ban đầu, Đan Vy phản đối, tại sao cô lại phải cùng hắn đến đó? Nhưng cuối cùng, cô vẫn bị Dương Chấn Phong đến tận biệt thự, tóm cổ đưa lên xe, sau đó lên máy bay, một mạch đến thẳng Macau này.
Đan Vy lại thở dài, thôi đành vậy, cứ coi như đây là cơ hội ra nước ngoài đi, dù sao học kì I cũng đã kết thúc, trường Dark Star đang trong giai đoạn để học sinh nghỉ ngơi thư giãn, hoàn toàn không học gì, cô cũng không cần lo lắng chuyện trường lớp.
Xuống sân bay, Đan Vy nghe Lăng Thiên Vũ nói họ sẽ tạm thời nghỉ ngơi ở khách sạn trước, đợi đến hôm sau mới bắt đầu đến Casino. Đến casino? Họ đến casino làm gì? Đan Vy ngồi nghe nói chuyện mà như vịt nghe sấm, rốt cuộc cũng không thể hiểu nổi lý do tại sao Dương Chấn Phong lại đem cô theo. Có điều, Đan Vy biết, lần này Dương Chấn Phong đến Macau nhất định không phải để đi chơi, vì cô thấy hắn mang theo rất nhiều người của Dương Long, rất nhiều, rất nhiều…chẳng lẽ sắp có hỗn chiến?
Ngồi trên xe cạnh Dương Chấn Phong, Đan Vy không khỏi kinh ngạc nhìn đường phố Macau, thật tuyệt! Macau không phải được mệnh danh là “thành phố không ngày đêm sao”? Quả là danh bất hư truyền, vô cùng nhộn nhịp, vô cùng xa hoa!
- Thiếu chủ, chúng ta đến đây, chỉ sợ bọn chúng không để chúng ta yên. – Huỳnh Phi đang lái xe, lo lắng lên tiếng nói.
Nơi này là Macau, địa phận của giới buôn ma túy. Dương Long trước nay đều cực kì ghét ma túy, luôn hết lần này đến lần khác chèn ép khiến bọn chúng làm ăn vô cùng khổ sở chật vật, hôm nay Dương Chấn Phong lại đích thân đến đây, bước chân vào địa bàn của chúng, bọn chúng có chịu để yên không?
- Cậu đang lo lắng? – Dương Chấn Phong nhàn nhạt đáp.
- Là tôi lo xa rồi. – Huỳnh Phi buột miệng cười, anh ta đang cùng ngồi một xe với Dương Chấn Phong lại đi lo bản thân gặp nguy hiểm sao? Chuyện này mà kể ra, chắc chắn sẽ bị người ta cười cho thối mũi. Lại khẽ lắc đầu, Dương Long là tổ chức nào, có thể dễ dàng bị hạ như thế?
Lại nói đến Huỳnh Phi, khi bị Dương Chấn Phong đến tận biệt thự ép Đan Vy lên xe đến sân bay cùng đến Macau với hắn, vừa bước vào chiếc Lamborghini, Đan Vy thiếu chút nữa bật ngửa ngã xuống đất, tài xế lái xe…sao lại giống Huỳnh Đông – Cái tên hại cô và Dương Chấn Phong trên núi lần trước quá vậy? Mãi sau đó, Dương Chấn Phong mới nói cho cô hiểu, đó là Huỳnh Phi, không phải Huỳnh Đông, họ là anh em sinh đôi. Điều này thật khiến cô cảm thấy phiền não, từ khi trở thành Hoàng Đan Vy, sao cô lại gặp nhiều cặp song sinh như vậy, lại còn một tốt một xấu, tại sao song sinh tính cách lại không giống nhau?
Bụp, một tiếng nổ lốp vang lên, thân xe của bọn Lăng Thiên Vũ và Đinh Gia Bảo đi phía trước bỗng nghiêng sang một bên, cô giật mình, vô thức hai tay tóm lấy tay Dương Chấn Phong, giữ chặt.
- Thiếu Chủ, xe của họ nổ lốp rồi! – Huỳnh Phi cả kinh kêu lên.
Pằng! Pằng! Pằng! Đạn không biết từ đâu xả ra lia lịa, xe phía trước của Đinh Gia Bảo đang cầm lái liên tục trúng đạn, thân xe lỗ chỗ như tổ ong, lạng sang một bên rồi dừng hẳn.
- Đi thẳng lên, vượt xe họ, rẽ trái đi. – Dương Chấn Phong nhàn nhạt ra lệnh, trong mắt hắn không có lấy một tia lo lắng hay bất an.
- Còn Lăng Thiên Vũ và Đinh Gia Bảo thì sao? – Đan Vy không khỏi ngạc nhiên, hắn để mặc người của mình ở lại ư?
- Hai người họ tự biết lo được, chúng ta đi trước. – Dương Chấn Phong sắc mặt không thay đổi, giọng nói lạnh như tảng băng mùa đông, cơ hồ trộn không ít thuốc súng. Dám ám sát hắn ngay trên đường, chỉ có con đường chết.
Tiếng súng nổ ầm ầm, những người đang đi trên đường kinh hãi hét lớn, chạy dạt sang hai bên tìm chỗ trốn. Nhìn cảnh tượng đang diễn ra, người chạy nháo nhác xô đẩy, đạn bay tứ tung, tiếng xe va đập nhau rầm rầm, trái tim Đan Vy như muốn nhảy ra dựng lên, cánh tay đang nắm lấy tay Dương Chấn Phong càng ngày càng siết chặt hơn.
- Đừng sợ! – Dương Chấn Phong dịu dàng xoa đầu cô.
Đan Vy hít thở sâu, cô biết trước cùng Dương Chấn Phong đến đây thì sẽ không tránh khỏi gặp những chuyện này, cô phải thật mạnh mẽ! Đây đâu phải lần đầu tiên Đan Vy nhìn thấy mưa đạn như vậy đâu! Trước khi đến đây, Hoài Đan đã nói với cô, Macau là trùm của các thế lực thù ghét với Dương Long, có nghĩa là, cô cùng với Dương Chấn Phong, đang trong địa bàn của địch, không thể tránh khỏi chém giết, không thể tránh khỏi nguy hiểm. Thời khắc này, cô không được hoảng sợ, không được làm Dương Chấn Phong vướng chân vướng tay.
Huỳnh Phi nhận lệnh, mau chóng đạp mạnh chân ga. Chiếc xe lập tức lao vụt lên, luồn lách trên đường phố hẹp, nhanh như một tên lửa, mau chóng rẽ trái, trong nháy mắt biến mất khỏi làn đường đang xả đầy mưa đạn.
Một lúc sau, Lăng Thiên Vũ gọi điện đến báo:
- Chấn Phong, bọn tôi đã tóm được bọn chúng rồi, cậu tính sao?
- Giết hết. – Dương Chấn Phong thản nhiên đáp, khuôn mặt hắn vẫn lạnh như tiền.
Đan Vy thở phào một hơi, Hoài Đan nói không sai, Dương Long quả thực không dễ dây vào. Đinh Gia Bảo và Lăng Thiên Vũ thật không bị sao cả.
Cuối cùng, Huỳnh Phi cũng dừng xe lại, Đan Vy nhìn xung quanh…khách sạn “The ”. Vừa mới xuống xe, cô đã thấy xe của Đinh Gia Bảo và Lăng Thiên Vũ cũng xuất hiện…tốc độ làm việc của họ…thật là nhanh!
Bước vào, Đan Vy hoàn toàn bị choáng ngợp bởi sự xa hoa của nơi này, không nhịn được mà trầm trồ lên tiếng:
- Đây là khách sạn sao? Đây là cung điện mà!
Thấy mặt Đan Vy cứ ngây ra, Đinh Gia Bảo liền cười hì hì:
- Cô biết đây là nơi nào không?
- Khách sạn. – Đan Vy ngơ ngẩn ngắm nhìn, theo bản năng tự nhiên trả lời.
- Không phải khách sạn bình thường đâu. – Đinh Gia Bảo nhìn cô nháy mắt một cái, nói tiếp. - Đây là siêu khách sạn “The ”, là một trong những công trình sang trọng bậc nhất trên thế giới. Khách sạn siêu sang này thiết kế như một cung điện ở Pháp, chi phí lên tới , tỉ USD đó.
- Trời đất! – Đan Vy nuốt nước bọt ực một cái.
- Ha ha! – Thấy khuôn mặt ngốc nghếch của Đan Vy vẫn chưa hết kinh ngạc, Đinh Gia Bảo bật cười, bất giác đưa tay lên xoa xoa đầu cô mấy cái. Nhưng…cũng lập tức, anh ta liền khựng lại, cả người khẽ cứng đờ, rùng mình một cái, Dương Chấn Phong đang nhìn anh ta…bằng ánh mắt lóe lên đầy tia chết chóc…Chết tiệt! Đinh Gia Bảo này lại ngu ngốc động vào tổ ong rồi.
Khách sạn “The ” được mạ vàng và sử dụng các cột theo kiến trúc tân cổ điển cùng nhiều chi tiết mang đậm phong cách Ba-rốc. Ở đây có một dàn xe sang trọng Rolls-Royce Phantom luôn có mặt sẵn sàng để đưa khách tới các sòng bạc, nhà hàng, sân bay… The có tới phòng sang trọng với diện tích từ m đến hơn .m với bồn tắm kiểu La Mã bằng đá cẩm thạch. Đây là một trong những siêu khách sạn bậc nhất Macau, mà chỉ dành cho những người siêu giàu đặt chân tới.
Sau một hồi phản đối muốn ở phòng riêng, Đan Vy vẫn bất lực để Dương Chấn Phong ôm cô về ở cùng một phòng với hắn. Bị hắn cứ thế ngang nhiên ôm đi, Đan Vy không khỏi khóc trong lòng, cả đời này chắc cô không bao giờ thắng nổi hắn mất.
- Có lẽ tôi phải kiếm một cô bạn gái để bắt nạt thôi. - Đinh Gia Bảo nhìn theo bóng dáng hai người Đan Vy và Dương Chấn Phong, không khỏi lắc đầu cảm thán.
- Tôi chỉ sợ cậu không tìm được. - Lăng Thiên Vũ khinh thường nhìn Đinh Gia Bảo, thản nhiên nói rồi quay về phòng mình.
- Cậu...có phải quá khinh thường tôi rồi không? - Đinh Gia Bảo mặt lập tức đen lại, quát lớn.
Cùng ở trong một phòng, Đan Vy và Dương Chấn Phong đều im lặng, không ai mở miệng nói với nhau câu nào. Cô thì ngồi một chỗ ăn điểm tâm, còn hắn lại chăm chú đọc tài liệu. Thỉnh thoảng, Đan Vy lại lén liếc trộm hắn, lông mày Dương Chấn Phong nhíu rất đậm, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Càng nghĩ Đan Vi càng tò mò, cô thật sự rất muốn hỏi hắn nhưng lại không dám lên tiếng làm phiền.
- Em muốn hỏi gì? – Dương Chấn Phong vẫn chăm chú nhìn vào tập tài liệu, đột nhiên mở miệng nói.
- Không phải…anh đang bận làm việc sao? – Đan Vy lại cúi xuống ăn điểm tâm, hoàn toàn bỏ ý định hỏi nữa.
- Tôi không bận, em tò mò chuyện gì? – Dương Chấn Phong đặt tập tài liệu sang một bên, nhìn Đan Vy.
Lại đưa một miếng điểm tâm bỏ vào miệng, rồi lại nhìn Dương Chấn Phong một chút, rồi lại cắn cắn thìa, Đan Vy cuối cùng cũng chịu mở miệng:
- Anh đang có chuyện gì sao? Tôi thấy tâm trạng anh không được tốt.
Dương Chấn Phong khẽ rung động, hắn lặng lẽ nhìn cô, cô là…đang quan tâm hắn phải không?
- Vậy tôi không hỏi nữa. – Thấy Dương Chấn Phong vẫn im lặng nhìn mình, Đan Vy cúi đầu, tiếp tục ăn điểm tâm, không dám tiếp tục hỏi.
- Là chuyện của Dương Chấn Nam. – Dương Chấn Phong đáp.
- Là người anh trai nuôi muốn giết chúng ta trên núi? – Đan Vy kinh ngạc.
- Anh ta đã làm trái quy định gia tộc, buôn lậu ma túy, cấu kết với thế lực thù địch bên ngoài, chuẩn bị tấn công Dương Long. – Dương Chấn Phong nhàn nhạt nói. – Trước đây bố tôi nhận nuôi anh ta vì thấy anh ta hoạt bát, thông minh lanh lợi,rất có tiềm năng trở thành thiên tài giúp sức cho Dương Long. Nhưng càng về sau, dã tâm và tham vọng của Dương Chấn Nam càng lớn, anh ta cũng từng coi tôi như em ruột, sau đó bị tiền tài và quyền lực làm mờ mắt, từng bước phản bội lại cả gia tộc.
Đan Vy khẽ nhíu mày, thảo nào tâm trạng Dương Chấn Phong lại không tốt đến như vậy.
Ting! – Tiếng chuông cửa vang lên, Đan Vy vội chạy ra mở cửa phòng, là hai người Đinh Gia Bảo và Lăng Thiên Vũ, có thêm cả Huỳnh Phi nữa.
- Có chuyện gì? – Dương Chấn Phong nhìn ba người mới vào phòng, lạnh nhạt hỏi.
- Bên giới buôn ma túy đưa thiếp mời tới, mời chúng ta tham gia “Tuần lễ ma”. – Lăng Thiên Vũ đặt thiếp mời màu đỏ rực lên bàn.
- Mời? – Dương Chấn Phong nhướng mày. – Chúng ta có vẻ rất được chào đón.
- Nếu bọn họ gửi thiếp mời đến, chắc chắn có âm mưu trước, Chấn Phong, chúng ta không được mắc mưu họ. – Đinh Gia Bảo nôn nóng nói.
- Gia Bảo, cậu đang sợ? – Dương Chấn Phong nhìn bạn tốt, nhếch miệng cười.
- Tôi mà sợ? – Đinh Giả Bảo đen mặt phản đối, anh ta chỉ có ý tốt, nhắc nhở Dương Chấn Phong một chút, hóa ra lại thành thừa mất rồi.
- Xem ra tối nay chúng ta sẽ được ngủ ngon không bị bọn chúng làm phiền rồi, có điều, ngày mai chắc chắn là một cái bẫy. – Huỳnh Phi lo lắng nói.
- Bẫy sao? Để xem bẫy của chúng có đủ lớn để bắt được chúng ta không. – Dương Chấn Phong lại nhếch môi, ánh mắt lóe lên tia quỷ dị.
Bọn người Đinh Gia Bảo vừa rời đi, Dương Chấn Phong liền ôm lấy Đan Vy, leo lên giường, thản nhiên một lần nữa đem cô làm gối ôm để ngủ.
- Dương Chấn Phong, tôi chưa buồn ngủ. – Đột nhiên bị ôm lên giường, Đan Vy nhăn nhó phản đối.
- Ngày mai rất nguy hiểm, em đi bên cạnh tôi sẽ rất mệt, cần ngủ sớm. – Hắn ôm Đan Vy càng chặt hơn, vùi sâu mặt mình vào hõm cổ cô, thì thào nói. Lâu lắm rồi hắn không được ôm cô ngủ, quả thực rất nhớ mùi hương của cô.
Bị hơi thở của hắn phả vào cổ hơi ngứa ngứa, Đan Vy khẽ nghiêng đầu, lại không cam tâm nói:
- Biết nguy hiểm, anh còn bắt tôi đi theo!
Dương Chấn Phong im lặng, không đáp lời cô. Hai người cứ thế chìm vào giấc ngủ.
Mãi đến sau này, Đan Vy mới biết, Dương Chấn Phong đem cô đi Macau cùng hắn chỉ bởi vì hắn không chịu được ánh mắt của mấy nam sinh trong trường nhìn cô, sợ trong những ngày hắn ra nước ngoài, cô ở trường bị nam sinh khác quyến rũ mất. Hắn đơn giản chỉ vì ghen…nên đem cô mang theo, cất cô bên người, tuyệt nhiên không muốn để cô chạy thoát khỏi hắn.