Đan Vy hôm nay được tháo xích, nhưng tay bị trói lại, miệng cũng bị bịt kín. Do bị xích lâu ngày không vận động, lại chỉ toàn ăn bánh mì, chân tay cô cứ thế rã rời, không có chút sức lực nào để chạy thoát thân…Hơn nữa, trên người Đan Vy hiện giờ…còn đặc biệt được gắn một…quả bom…hẹn…giờ…
Nhìn quả bom hẹn giờ được Dương Chấn Nam giấu kĩ trong áo khoác ngoài, Đan Vy nhíu mày thật sâu, nổi giận nhìn hắn…
Dương Chấn Nam quả là một tên bỉ ổi!
- Nhìn tôi bằng ánh mắt như vậy thì có ích gì? – Dương Chấn Nam nhếch môi cười đắc ý, trên tay còn xoay xoay nghịch nghịch nút bấm nhỏ màu đỏ dùng để khởi động bom hẹn giờ. – Quả bom này là để đề phòng Dương Chấn Phong dở trò.
Cả người Đan Vy bỗng chốc cứng đờ, sống lưng cũng lạnh toát. Cho dù Dương Chấn Phong không dở trò…thì…tên cáo này lấy được tiền rồi lại tha mạng cho cô sao?
Nằm mơ đi!
Rất có thể, hôm nay là ngày cuối Đan Vy được thấy ánh mặt trời, đến chết cũng không được toàn thây. Thật không ngờ…cô chưa từng nghĩ đến, mình sẽ có một ngày chết theo cách đau đớn thê thảm như vậy. Chỉ sợ, hắn cho bom nổ chết cô không đủ, còn đem theo cả Dương Chấn Phong.
- Đến rồi kìa. – Dương Chấn Nam phấn khích ngồi dậy, nhìn ra ngoài.
Chiếc Lamborghini của Dương Chấn Phong dừng lại trước căn biệt thự màu xanh quen thuộc, đây là căn biệt trước đây hắn và Dương Chấn Nam mỗi lần được nghỉ học đều rủ nhau trốn đến đây chơi. Nhìn lại, cũng đã mấy năm bản thân hắn không quay lại nơi đây, có lẽ là từ khi hắn chính thức tiếp quản Dương Long. Không ngờ, thời gian trôi đi, mọi thứ đều thay đổi, lòng của anh trai hắn cũng thay đổi.
Lăng Thiên Vũ và Đinh Gia Bảo cùng người của Dương Long phục sẵn ở bên ngoài, đội bắn tỉa cũng được bố trí xong, một mình Dương Chấn Phong tay cầm chiếc va li chứa tỉ USD đi vào trong biệt thự.
“Két!”
Cánh cửa lớn của căn biệt thự bị đẩy tung ra, Dương Chấn Phong bước vào, đem theo khí lạnh của mùa đông truyền đến, cả người hắn tỏa ra hàn khí đến bức người.
- Xin chào! Em trai!– Dương Chấn Nam như cười như không, nhìn Dương Chấn Phong thân mật chào hỏi như anh em thân thiết lâu ngày mới gặp lại.
- Không dám. – Dương Chấn Phong nhàn nhạt nói, ánh mắt lộ ra tia quỷ dị. Lại nhìn về phía Đan Vy bị trói tay, bị bịt miệng đang ngồi trên ghế, bàn tay hắn khẽ siết chặt lại.
Đan Vy nhìn hắn, hai ánh mắt giao nhau, lòng cô khẽ run lên. Hắn đã bình phục hẳn chưa? Chưa! Đan Vy có thể nhận ra được, trúng hai phát đạn, đâu thể khỏe lại nhanh như thế, khuôn mặt Dương Chấn Phong hôm nay xanh hơn mọi ngày…hắn là đang vì cô mà gắng gượng sao?
Phải! Nhưng đó chỉ là một phần, vết thương của Dương Chấn Phong vừa mới khép miệng, hắn mấy ngày nay nhìn xanh xao như vậy là do lo lắng cho Đan Vy, một ngày không cứu được cô, là một ngày hắn không thể yên ổn. Tâm trạng hắn lúc nào cũng như trên chảo dầu, nóng như thiêu đốt, đến ngủ cũng không ngủ nổi. Rốt cuộc hắn cũng thấm thía…Hoàng Đan Vy quan trọng với hắn đến mức nào.
Dương Chấn Nam không phải người đơn giản, Đan Vy rơi vào tay hắn, không biết chịu khổ bao nhiêu, cũng không biết có an toàn được bao lâu. Dương Chấn Phong…thật sự lo sợ, sợ cô vì hắn mà mất mạng!
- Sao lại không dám chứ? Chúng ta là anh em tốt mà. Cậu nhớ căn biệt thự này không, tuổi thơ của chúng ta đều ở đây đó. – Dương Chấn Nam lại cười lớn.
- Không nhớ. – Dương Chấn Phong phủ nhận.
- Thật sao? – Dương Chấn Nam ngưng cười, ánh mắt quỷ quyệt nhìn người em trai đứng trước mặt. – Đường đường là một thiếu chủ của tổ chức Dương Long, đến gặp anh trai mình mà phải đem theo người đi đến cùng thế ư?
Môi Dương Chấn Phong khẽ cong lên, nhàn nhạt đáp:
- Vậy anh có dám thề nếu tôi đưa tiền anh sẽ để cô ấy sống?
- Ha! – Dương Chấn Nam vỗ tay. – Cậu cũng thông minh lắm.
- Tiền đây! – Dương Chấn Phong giơ chiếc va li bạc về phía trước. – Thả cô ấy ra, trực thăng cũng đã được chuẩn bị sẵn trên sân thượng.
- Đi, chúng ta cùng lên đó. – Dương Chấn Nam kéo Đan Vy đi theo, sau đó cả ba người cùng đi lên sân thượng của biệt thự.
Tiếng trực thăng "vù vù" trên không, gió thổi mạnh làm tung mái tóc dài hơi rối của Đan Vy, để lộ khuôn mặt vừa gầy đi lại vừa mệt mỏi của cô. Mọi thứ của cô đều thu vào tầm mắt hắn, khuôn mặt Dương Chấn Phong lúc này có vẻ bình thản, nhưng chỉ có bản thân hắn mới biết được lòng hắn giờ đây có bao nhiêu trận sóng. Hắn trước nay vốn là người lãnh đạm bình tĩnh, vậy mà cứ đứng trước cô gái này đây…chỉ cần cô ấy phải chịu khổ, chỉ cần Đan Vy mất một sợi tóc, tim hắn cũng quặn đến đau lòng.
- Dương Chấn Phong, tôi biết cậu để rất nhiều người của Dương Long ở xung quanh, tốt nhất cậu đừng có dở trò. – Dương Chấn Nam cười, tóc hắn bị gió thổi tứ tung lộn xộn, một tay mở áo khoác ngoài của Đan Vy để lộ quả bom hẹn giờ.
- Anh dám! – Dương Chấn Phong tức giận gầm lên, Dương Chấn Nam dám cài bom vào người cô sao?
- Sao nào? Có gì mà tôi không dám! – Dương Chấn Nam lại cười, tay giơ lên chiếc nút nhỏ màu đỏ. – Cậu tưởng mình cậu đề phòng tôi sao? Tôi bên cạnh cậu từ nhỏ, lại không hiểu tính cậu? Nói cho cậu hay, đừng có cho người của cậu làm bậy, chỉ cần tôi vô tình đánh rơi cái nút này xuống thôi, quả bom đó…cũng sẽ bắt đầu tính giờ.
Cánh tay Đan Vy bắt đầu run lên. Thứ gì đang trên người cô đây? Thật sự là bom, bom mà nổ, cô cũng sẽ…tan xác. Hai bàn tay nắm chặt vào nhau run lên bần bật. Thật sự, ngay từ đầu Đan Vy đã rất sợ hãi, nhưng vì đang đứng trước mặt Dương Chấn Nam, cô tự nhủ bản thân không được yếu thế trước hắn nên tự cấu mình để cơn đau làm cô không bật khóc, nhưng từ lúc Dương Chấn Phong xuất hiện, Đan Vy cuối cùng cũng không kìm được mà mắt bắt đầu đỏ hoe lên.
Nhìn cánh tay đang run lên tự cấu mình của Đan Vy, Dương Chấn Phong cúi đầu, mắt nhắm lại, thở mạnh, hai hàm răng nghiến chặt lại. Sau đó, hắn nhìn thẳng vào mắt Đan Vy, ra lệnh:
- Đan, không phải sợ, tôi ở đây!
Cánh tay Đan Vy vẫn không ngừng run lên, miệng bị bịt kín không thể nói thành tiếng, cô ngoan ngoãn nhìn Dương Chấn Phong, gật đầu.
- Cô ta thật sự rất quan trọng với cậu nhỉ. – Dương Chấn Nam cười ha hả, người trong thiên hạ sẽ nghĩ sao…khi điểm yếu của thiếu chủ Dương Long – Dương Chấn Phong lại chỉ là một cô gái mang tên Hoàng Đan Vy?
Dương Chấn Phong nhếch miệng, hắn…muốn giết người.
- Bắn! – Giọng hắn lạnh lùng ra lệnh cho thuộc hạ, âm lượng rất nhỏ nhưng lại được truyền qua tai nghe siêu nhỏ phía sau tai, thuộc hạ Dương Long đã sẵn sàng!
"Đoàng!" – Một viên đạn rất nhanh sau đó xẹt qua người Đan Vy, ghim thẳng vào cánh tay đang cầm nút đỏ của Dương Chấn Nam.
- Cái gì? – Dương Chấn Nam kinh ngạc, hắn không ngờ đến, Dương Chấn Phong lại dám bắn mình, khi mà hắn đã gắn hẳn bom vào người Hoàng Đan Vy cũng không thể khống chế được đứa em này sao?
Cánh tay trúng đạn của Dương Chấn Nam túa ra máu, chiếc nút nhỏ màu đỏ cứ thế rơi xuống…
"Cạch!Cạch!" Tiếng va chạm vào đất…
"Tít! Tít!" Quả bom bắt đầu hẹn giờ…
Cả người Đan Vy run lên bần bật…một phút đến ngược…
"Đoàng!"
Lại một phát súng nữa vang lên, một viên đạn cứ thế găm thẳng vào trái tim Dương Chấn Nam, khiến hắn trừng lớn mắt nhìn Dương Chấn Phong trước mặt, rồi cứ thế đổ xuống. Hắn sai rồi, Dương Chấn Phong trước nay có để ai khống chế được hắn…
Dương Chấn Phong…luôn có cách cứu được người của mình…mà không chịu bất cứ ràng buộc nào…
Lăng Thiên Vũ cùng Đinh Gia Bảo nhảy từ trực thăng xuống.
Còn giây bom sẽ phát nổ…khẽ cắn chặt răng và gồng mình lên để tay hết run, nhưng Đan Vy hoàn toàn bất lực, không chỉ tay cô, mà cả người cô đang run lên.
Lăng Thiên Vũ nhẹ nhàng vạch từng sợi dây điện màu mè trên quả bom, cẩn thận từng chút một, nhìn anh ta…không có chút gì là mất bình tĩnh hay lo sợ.
- Đan, đừng sợ! – Dương Chấn Phong nắm lấy tay cô, để bàn tay nhỏ bé của cô vào lòng bàn tay to lớn của hắn. Hai bàn tay đang lạnh ngắt của cô được truyền nhiệt, trở nên ấm áp vô cùng, sự run rẩy của hai bàn tay cũng dần giảm đi, trái tim vốn đang đập nhanh cũng dần bình tĩnh trở lại…Phải, có Dương Chấn Phong ở đây…cô không sợ!
- Xong rồi! – Lăng thiên Vũ phủi tay, đồng hồ hẹn giờ dừng lại ở giây cuối cùng.
Đinh Gia Bảo thở phào nhẹ nhõm, người Đan Vy đang cứng đờ cũng thả lỏng, mềm nhũn đi, ngã vào người Dương Chấn Phong, cứ thế lịm dần đi.
Mấy ngày qua, cô thật sự đã rất mệt mỏi...
Dương Chấn Phong đau lòng nhìn cô…tất cả là lỗi của hắn…hắn không bảo vệ cô được tốt…