Ghét Thể Xác, Yêu Linh Hồn

chương 44: the end

Truyện Chữ
Trước
Sau
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ôi nhìn kìa, ai đây, Hoài Đan đó. - Ở xa đám đông xì xào bàn tán.

- Nghe nói Vương Nguyên Khôi chuyển trường rồi.

- Tôi biết mà, thiếu gia cỡ Vương Nguyên Khôi sẽ chẳng ở lại đây lâu đâu. Nghe nói cậu ta chuyển về ngôi trường quý tộc Dark Star thì phải.

- Ôi thật sao? Ngôi trường nổi tiếng đó á?

- Ừ, ừ, tôi biết mà, làm gì có chuyện một người tầm cỡ như Vương Nguyên Khôi lại đi thích con nhóc Hoài Đan kia.

- Phải, nhà thì bình thường, trông cũng chẳng phải đại mỹ nhân gì, đũa mốc mà đòi chòi mâm son, ha ha ha!!

Tiếng bàn tán vẫn không hề có ý định chấm dứt, Hoài Đan xách ba lô đi trong trường mà chỉ biết thở dài ngán ngẩm. Thế này, cô chẳng thà muốn quay lại làm Đan Vy, mấy cô bạn nữ sinh ở đây, chỉ vì lòng ghen tị của họ, mà lại nhẫn tâm dành cho cô những lời “có cánh” như vậy, thật quá đáng! Tất cả là tại tên chết bầm Vương Nguyên Khôi, cô mới quay về trở thành Phạm Hoài Đan một thời gian mà nhờ ân huệ của cậu ta, cô phải gánh một núi uất ức, chịu một mớ hỗn độn ở ngôi trường này.

Vương Nguyên Khôi ở đây rất nổi tiếng, cậu ta đẹp trai, nhà giàu, lại rất thần bí, nên nữ sinh trong trường gần như điên cuồng vì cậu ta. Sau khi Hoài Đan bị tai nạn, linh hồn Đan Vy nhập vào, Hoài Đan lập tức có được sự chú ý của Vương Nguyên Khôi, khắp nơi trong trường đồn thổi hai người họ là một cặp. Nhưng kì lạ là sau vụ tai nạn giao thông thứ hai, Hoài Đan có vẻ tính cách lại thay đổi, mà Vương Nguyên Khôi cũng lập tức rời trường, học sinh trong trường đồn rằng do Hoài Đan tính cách thay đổi thất thường nên bị Vương Nguyên Khôi chán ghét mà vứt bỏ.

Lại nghĩ, Hoài Đan lại thở dài. Cô thật sự rất phục với lối suy nghĩ phong phú cực đỉnh của học sinh trường Lê Phong, nhất là trí tưởng tượng quá mức ghê gớm của các nữ sinh là fans cuồng của Vương Nguyên Khôi. Từ lúc cô đi học lại ở ngôi trường này tới giờ, họ không ngày nào để cô được yên, họ tức giận và căm ghét cô đã cướp đi Vương Nguyên Khôi của họ, rồi lại đổ hết tội lỗi lên đầu Hoài Đan, nói rằng vì cô mà Vương Nguyên Khôi chuyển trường đi mất. Hừ!

Đi đến tận cổng trường rồi, những ánh mắt ghét bỏ vẫn không tha cho Hoài Đan, mấy nữ sinh trong trường vẫn liên tục chỉ về phía cô, lại ghé tai nhau thì thầm. Nói là thì thầm nhưng lại nói rất lớn, dường như cố tình để Hoài Đan nghe thấy.

- Con bé đáng ghét đó, nghe nói lại thay đổi tính cách rồi.

- Thì đó, cô ta thay đổi thất thường nên Nguyên Khôi của chúng ta mới bỏ đi đó.

Hoài Đan bước thật nhanh chân, cô muốn rời khỏi trường, tan học rồi, nên về nhà sớm một chút, ở đây lâu, nghe những lời hại não này, cô thực sự cảm thấy rất mệt.

- Đan!

Một tiếng gọi trầm lạnh quen thuộc vang lên, Hoài Đan theo bản năng lập tức ngẩng đầu… Dương Chấn Phong.

Hắn dang rộng hai tay nghiêng đầu nhìn về phía cô. Hoài Đan vui mừng, lập tức lao đến, không hề để ý những ánh mắt xung quanh, trực tiếp sà vào lòng Dương Chấn Phong, ôm eo hắn thật chặt, khuôn mặt nhỏ bé dụi vào lồng ngực rắn chắc của hắn, hít hà mùi hương quen thuộc của hắn.

- Lâu rồi không gặp, nhớ tôi không? – Dương Chấn Phong khẽ cười, ôm lấy Hoài Đan, ánh mắt lại lạnh lùng liếc qua mấy nữ sinh đang tụ tập ở cổng trường, hắn nên xử mấy người này thế nào đây, à phải rồi, nên trừng phạt Vương Nguyên Khôi trước.

Mặt Hoài Đan thoáng đỏ, gật nhẹ đầu, khẳng định:

- Nhớ!

Dương Chấn Phong lại bật cười, dịu dàng đưa tay xoa đầu cô.

Sau khi Hoài Đan ra viện, hai người không hề gặp nhau. Bởi, trong thời gian Hoài Đan nằm viện, Dương Chấn Phong lúc nào cũng ở bên cô, mặc kệ công việc bận tối mặt, nên khi quay lại Dương Long, hắn phải lao đầu vào giải quyết một núi công việc, đến hôm nay mới rảnh tay quay lại đón Hoài Đan.

- Đi thôi, quay lại Dark Star.

- Em có thể quay lại đó sao? – Hoài Đan kinh ngạc.

- Chỉ cần em muốn. – Dương Chấn Phong nghiêng đầu, nhẹ nhàng cười.

Chiếc Lamborghini cứ thế lạnh lùng rời đi, để lại bao ánh mắt kinh ngạc của mấy nữ sinh vẫn đang chết chân đứng ở cổng trường.

- Đó là ai vậy?

- Nhìn anh ta…ngầu quá!

- Hoài Đan cậu ta…

Đan Vy vẫn chưa hết kinh ngạc về cuộc sống thay đổi đến bàng hoàng của cô tại trường Dark Star.

Hoài Đan, sao cậu ấy có thể làm được điều này? Cô nhớ ngày đầu tiên quay lại trường, vừa mới bước chân vào cổng, một tốp học sinh đã nhao nhao chạy đến cạnh cô, nam có, nữ có, họ hỏi thăm Đan Vy rất nhiệt tình:

- Đan Vy, cậu không sao chứ?

- Cậu sao số lại khổ như vậy? Gặp không biết bao nguy hiểm.

- Không sao rồi, về là tốt rồi.

Cái quái gì đang xảy ra vậy? Học sinh trường Dark Star không ghét Hoàng Đan Vy sao? Cô thật sự rất choáng, không biết nên phản ứng ra sao vào lúc đó.

Thậm chí, khi mà Đan Vy muốn trốn thoát khỏi tầm ngắm của mấy tên nam sinh đeo bám mình, cô trốn trong khuôn viên của trường, liền gặp ngay bác lao công.

- Tiểu thư Đan Vy, lâu rồi không gặp?

Cả đời Đan Vy, đây là lần đầu tiên cô nói chuyện với một người lao công. Bác ấy đột nhiên đến lại gần cô hỏi han, khiến cô…trở tay không kịp:

- Dạ?

Bác lao công đến lại gần cô, đưa cho cô vòi nước nhỏ:

- Này, cầm lấy, cùng bác tưới hoa, cháu không bị thương nặng, bác vui lắm đó!

Đan Vy kinh ngạc cầm vòi nước, cứ thế vô thức nghe theo lời bác lao công mà tưới hoa. Bồn cây này, ngày trước cô đã từng dẵm nát nó, cô chưa bao giờ nghĩ, có ngày bản thân mình sẽ ngồi đây tưới hoa và chăm sóc chúng.

Hoài Đan, cậu ấy đã biến thế giới của cô ở đây thành một…thiên đường chăng?

Tại lớp A, trường Dark Star.

- Cả lớp đứng! – Lớp trưởng ra hiệu lệnh, cả lớp đứng dậy nghiêm chỉnh.

Giáo viên chủ nhiệm bước vào, đem theo một học sinh mới.

- Lớp ta có bạn mới nhé. – Cô chủ nhiệm cười.

- Ồ! – Cả lớp đồng thanh kinh ngạc, rồi lại vỗ tay đốp đốp.

Người nào đó ngồi dưới bàn cuối, khuôn mặt đã đơ mất nửa, Đan Vy khẽ thốt lên: “Hoài Đan, cậu ấy quay lại đây rồi!”

Được quay trở lại trường Dark Star học, Hoài Đan cảm thấy vui vẻ hơn rất nhiều. Cô được xếp ngồi cùng bàn với Đan Vy, còn gì tuyệt vời hơn thế! Nhìn quanh lớp học, lòng cô tràn ngập cảm giác thân quen, cũng có cả cảm giác lạ lẫm nữa. Thân quen vì cô đã từng học ở đây, còn lạ lẫm ư, vì cô quay lại đây với một thân phận hoàn toàn mới – Phạm Hoài Đan.

Mọi người trong lớp A không hiểu sao lại có một cảm giác rất đỗi thân thuộc với cô bạn mới chuyển đến, nên họ đối xử với Hoài Đan như thể đã quen biết từ lâu lắm rồi vậy.

Đang ngồi làm bài tập, Hoài Đan bỗng giật mình khi thấy Đan Vy hốt hoảng chạy về phía cô:

- Hoài Đan, cứu tôi.

- Có…chuyện gì…sao? – Hoài Đan có chút lo lắng, có gì mà có thể khiến Đan Vy sợ đến độ đó vậy?

- Vương Nguyên Khôi…Vương Nguyên Khôi cậu ta…

- Cậu ta làm sao?

- Cậu ta…cậu ta định…cầu hôn tôi.

- Hả? Ha ha! – Hoài Đan mặt nghệt ra mấy giây, sau đó lại bật cười ha hả. Đúng là chỉ có mấy chuyện này mới có thể làm cho một Hoàng Đan Vy không sợ trời không sợ đất cảm thấy sợ hãi.

- Cậu cười gì chứ? – Đan Vy cau mày.

Hoài Đan thôi cười, nhưng miệng vẫn còn tủm tỉm, cô vỗ vai Đan Vy một cái, rất điềm nhiên phán:

- Chúc mừng, chúc mừng.

Ngay sau đó, một đoàn rầm rộ kéo đến lớp A, đi đầu là Vương Nguyên Khôi, trên tay cầm một bó hoa thật to, đi theo sau là mấy thanh niên hớt chuyện.

Đan Vy không có đường chạy, liền chết chân tại chỗ. Vương Nguyên Khôi cứ thế tiến lại gần cô.

- Cậu muốn gì? – Mặt Đan Vy thoáng đỏ.

Vương Nguyên Khôi quỳ gối xuống.

Mọi người xung quanh hú hét nhiệt tình. Vương Nguyên Khôi này, nghe nói là em họ của Dương Chấn Phong, to gan thật, dám cướp mất vị hôn thê của anh họ mình sao? Học sinh trường Dark Star, rất rất tò mò về sự kiện này. Không biết Dương Chấn Phong sẽ phản ứng ra sao đây.

- Hoàng Đan Vy, hãy làm vị hôn thê của tôi nhé.

- Tôi… - Đan Vy nhất thời bối rối, không nói lên lời.

- Tôi hứa sẽ chăm sóc và bảo vệ cậu, không làm cậu tổn thương, không làm cậu khóc. Đồng ý nhé! – Vương Nguyên Khôi nở một nụ cười thật dịu dàng.

- Đồng…đồng…ý. – Cuối cùng, Đan Vy cũng gật đầu.

Thôi rồi…Học sinh trường Dark Star ngán ngẩm, nữ thần bị cướp rồi, Dương Chấn Phong bị đá rồi.

Ngay sau đó, báo chí thông tin cực nhanh nhạy, liền đăng tải lên hết các trang mạng, rầm rộ với chủ đề hot "Dương Chấn Phong bị đá", "Tiểu thư Hoàng Đan Vy sẽ hủy hôn với Dương Chấn Phong và đính hôn với thiếu gia Vương Nguyên Khôi"

- Anh, anh gọi em có việc gì? – Vương Nguyên Khôi nhận được điện thoại của Dương Chấn Phong, lập tức đến biệt thự Dương Long.

Dương Chấn Phong đẩy về phía Vương Nguyên Khôi một chồng tài liệu cao đến nửa người hắn, lạnh lùng ra lệnh:

- Đây là tài liệu của Dương Long mấy ngày qua, cậu xử lý hết cho tôi.

- Sao cơ? – Vương Nguyên Khôi kinh hãi nhìn đống tài liệu trên bàn, giải quyết hết núi tài liệu này, cậu ta chết mất.

- Cậu! Phải giải quyết hết trong ngày hôm nay. – Dương Chấn Phong thản nhiên ra lệnh.

- Dạ? – Mặt Vương Nguyên Khôi thốn đến tận rốn. Cậu ta đã làm gì để ông anh họ tức giận sao?

- Ôm lấy và mang đi đi. – Dương Chấn Phong nhàn nhạt nói.

Ánh mắt hắn lóe lên tia quỷ dị, trong đầu vẫn còn đang phân vân rằng trừng phạt Vương Nguyên Khôi thế này đã là đủ chưa. Cái tội làm Đan của hắn bị nữ sinh trường Lê Phong bàn tán, lại thêm tội khiến Dương Chấn Phong hắn mang tiếng bị đá.

Vừa mới tan học, Hoài Đan liền bị Dương Chấn Phong kéo lên xe. Ngồi trên xe mà hậm hực không biết là đi đâu, Hoài Đan cuối cùng cũng không chịu được mà mở miệng hỏi:

- Chúng ta đi đâu vậy?

- Đến nơi rồi em sẽ biết.

- Lại không chịu nói. – Hoài Đan khẽ lẩm bẩm, mặt đen mất nửa.

Cuối cùng, chiếc lamborghini cũng dừng lại. Hoài Đan kinh ngạc bước xuống xe, một cánh đồng hoa bồ công anh vô cùng lớn.

Nhìn khuôn mặt hết sức thích thú của Hoài Đan, Dương Chấn Phong khẽ cười:

- Thích không?

Hoài Đan gật đầu, lại nhìn hắn mà vui vẻ nói:

- Đẹp quá, sao anh biết được chỗ này vậy?

- Có nơi nào mà tôi không biết. – Dương Chấn Phong kiêu ngạo đáp.

Hoài Đan khẽ trề môi, thật là tên tự phụ!

Dương Chấn Phong khẽ nắm lấy tay cô, cùng cô bước sâu vào cánh đồng bồ canh anh rộng lớn. Rồi sau đó, hắn đột nhiên quỳ xuống, lấy ra một chiếc hộp nhỏ, một chiếc nhẫn hiện ra, lấp lánh dưới ánh mặt trời, đẹp đến vô cùng:

- Đan! Trở thành vị hôn phu của tôi.

- Dạ…? - Đan Vy bất ngờ, miệng cứ thế nghẹn lại, có chút ngạc nhiên, lại bội phần cảm động, một người lạnh lùng như hắn, cũng có thể lãng mạn như thế này sao.

- Trái tim tôi rất đen tối, chỉ có nơi chứa em là sáng nhất. Em có đồng ý ở đó mãi mãi không?

Thôi xong rồi, Hoài Đan không trụ nổi nữa rồi, cô hoàn toàn đã bị tan chảy, nước mắt không kìm được mà cứ thế chảy xuống, cô lắp bắp:

- Em…đồng…ý…

Truyện Chữ
Trước
Sau
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio