“Chúng mày… Cho chúng mày hai giây để xử lý sạch sẽ!” Rồi ầm một tiếng, cửa lớn bị đóng sập lại.
“Nhóc con… Đó là…”
“… Là mẹ em…”
“A!!!”
Thế là hai người đã gặp phải thử thách lớn nhất trong lịch xử… đúng lúc đang [ồn ào…] thì bị cha mẹ trông thấy!
Hai mẹ con ngồi đối mặt nhau, mặt bà mẹ bình tĩnh như thể cái người vừa khiếp sợ sập cửa lại không phải bà.
“Mẹ uống trà đi ạ.”
Họa Đoan ra hiệu cho Lăng Dạ dâng trà lên.
Không ngờ người phụ nữ vừa rồi vẫn hiền hiền thục thục đột nhiên trở mặt, đập bàn một cái, gào lên, “Uống trà cái đầu chúng mày! Cả hai đứa cút ra ngoài cho tao!”
“Mặc vào đi.” Lăng Dạ trước khi ra khỏi cửa còn tiện tay lấy cái áo khoác đưa cho Họa Đoan.
Họa Đoan lắc đầu, kéo cổ áo lại, “Không lạnh đâu, còn thấy nóng cơ.”
Lăng Dạ = = bất mãn, đơn giản choàng áo lên vai Họa ĐOan, thuận tay buộc hai cái tay áo lại, khiến Họa Đoan trông như một cái bánh bao.
“Thả em ra.” =///=
“Trừ phi em ngoan ngoãn mặc áo vào.”
“Nhưng mà sẽ nóng…”
Lăng Dạ thẳng thắn giữ Họa Đoan lại, nói thầm vào tai cậu, “Ban nãy anh còn chưa hết hứng đâu, nếu em vẫn muốn chỉ mặc cái áo ngủ mỏng có thể thấy cả hoa văn bên áo lót bên trong thì anh không biết liệu mình có biến thành cầm thú hay không đâu đấy.”
“Anh… đúng là đồ cầm thú!” Ngoài miệng thì nói vậy nhưng vẫn xấu hổ để Lăng Dạ giúp mặc áo vào.
Thuận tay dê mông Họa Đoan một cái, Lăng Dạ mới lộ vẻ lo lắng.
“Nhóc con, em nghĩ sau này chúng ta nên làm sao?”
Họa Đoan nhún nhún vai, kéo tay Lăng Dạ rồi chậm rãi bước đi, mặt vô tư, “Làm sao cái gì, cứ thế này không tốt à?”
Lăng Dạ cười khổ, nhóc con đúng là ngây thơ quá!
“Nhưng mà mẹ em…”
“Đừng lo cho bà ấy! Dù sao bà ấy vẫn như vậy.”
Lăng Dạ thấy hơi nhói lòng, trông bộ dạng cam chịu này của nhóc con không tốt tý nào… Thế là Lăng Dạ = = âm thầm quyết tâm sau này nhất định phải yêu thương che chở Họa Đoan anh yêu thương >///w///