Sáng sớm, vạn vật tái sinh, khụ khụ, vâng, vạn vật thức tỉnh, ách, được rồi, chỉ có mình Họa Đoan là chưa tỉnh thôi = =
“Cuộc đời ta thành đạt là nhờ tu đạo, cũng bị hủy hoại bởi tu đạo, rối đến không thể gỡ, cái loại tâm tình này người nào có thể hiểu? Trời xanh trên cao ta đương nhiên sợ! Nhưng nếu muốn ta tùy ý bị ông trời lợi dụng thì là vọng tưởng! Ta Huyền Tiêu thề với cái tên này! Trời xanh…”
“Bíp ~” một tiếng, Họa Đoan đã ấn nút nghe, cắt đứt lời thề của Huyền Tiêu đại nhân ~ nói về nguồn gốc cái nhạc chuông cực kỳ khí thế này thì chính là có một ngày Họa Đoan tình cờ nghe được, liền đi xin xỏ Lão Bất Tử cắt đoạn lời nói ra làm nhạc chuông ~ nghĩ lại, lúc đang đi trên đường, đột nhiên vang lên tiếng nhạc này, sau đó Họa Đoan cậu bình tĩnh lấy điện thoại ra rồi lười biếng “alo~” một tiếng, quá trâu bò đúng không?!
Tuy nhiên, bởi vì cậu suốt ngày nằm nhà nên loại tình huống mỹ diệu trên chưa từng xuất hiện lần nào =. =
Nhưng dù sao cậu cũng không ngại tự sướng mà ╮(╯_╰)╭
Khụ khụ, nói lại chuyện chính, Họa Đoan sau khi tiếp điện thoại, cực kỳ lười biếng ~ lên tiếng.
“Tôi đã biết cậu không dậy nổi mà, tôi đang ở sân bay rồi, cậu mau mau đứng lên đi!”
Họa Đoan nghe xong giật mình, lập tức tỉnh ngủ, trực tiếp hét với cái điện thoại ~
“Cái gì? Anh đến rồi?”
“Cậu gấp cái gì, tôi đã lên máy đâu mà lo! Tôi chỉ gọi trước, tránh cho tôi phải đợi ở sân bay thôi.”
Họa Đoan nói thầm trong lòng ~ cho anh chờ chết mợ anh đi, miệng thì phản bác: “Tôi là người không biết giữ chữ tín thế à? Tôi đã sớm để báo thức rồi!”
Đầu dây bên kia cười đắc ý, [Họa Đoan thầm nghĩ, đây chính là điệu cười tà mị trong truyền thuyết đúng không?]
“Tôi đương nhiên biết cậu đã đặt đồng hồ báo thức.”
Đầu Hoa Đoan xuất hiện ba vạch đen ~ đồ biến thái, vô sỉ, hạ lưu! Tối hôm qua thế mà, thế mà~
Chúc mừng chương nào, mọi người đợi đến sốt ruột rồi à =. =
Chân tướng chính là ~
~
Vì sợ hôm sau cậu không dậy được nên có người đã đặc biệt gọi cho cậu từ lúc giờ để giục cậu đi ngủ! Thế là Họa Đoan vừa đọc truyện vừa đồng ý, nhưng tên kia vẫn chưa cam lòng, đã dập điện thoại rồi lại gọi lại, nói lo lắng gì đó, kêu cậu đặt báo thức, đợi đến lúc cậu hẹn giờ xong xuôi, tên đó lại hỏi sao cậu chưa đánh răng đã đi ngủ. Thế là công tử Họa Đoan của chúng ta đành khổ sở cầm điện thoại đi đánh răng, còn phải chú ý bảo vệ hình tượng, không để tên kia nghe được tiếng động khi đánh răng = =b
Mà đánh răng xong rồi, bi kịch lại đến ~
Mọi người đều biết, trước khi đi ngủ thì ai cũng phải giải quyết chút vấn đề sinh lý, này này, cái đồ đáng xấu hổ kia, mọi người nghĩ gì đó, đúng là đen tối mà, đó chính là chuyện “đi nhẹ” đó!
“Này! Tôi muốn đi nhẹ!”
“Thì đi đi!”
“Thế sao anh còn chưa dập máy, chẳng lẽ muốn nghe tiếng tôi đi nhẹ à?”
“Cái này… Nếu cậu dập máy thì làm sao tôi xác định được cậu đã đi ngủ?”
“Bệnh tật! Anh chính là đồ biến thái!” Lớn giọng rống một tiếng trong nhà tắm, Họa Đoan thiếu chút nữa thì ném di động, may mà đột nhiên nhớ ra cái điện thoại này rất đắt tiền nên mới nhịn lại được.
“Bệnh tật!” Họa Đoan dập máy, sung sướng đi nhẹ. Cái này thì… nếu mọi người không chê bai, tôi cũng tiện thể nói luôn, công tử Họa Đoan của chúng ta có thể coi như là một người yêu sạch sẽ ~ được rồi, thật ra chính là vì cậu không muốn làm vệ sinh nên lúc nào cũng có thói quen nếu có thể không bẩn thì không bẩn. Vì để tránh phải cọ rửa bồn cầu thường xuyên nên cậu luôn ngồi lúc đi nhẹ ~ không phải cậu đàn bà, là lười thôi =. =
Đi xong, cậu vào rút dây laptop ra, sau đó ôm máy nằm trên giường đọc truyện, lúc đang đọc thì điện thoại lại đổ chuông.
“Xong rồi chứ? Đi ngủ đi!”
“Anh mới xong! Cả nhà anh đều xong!” Họa Đoan giận dữ, dùng câu nói kinh điển, không ngờ đối phương lại im lặng cúp điện thoại, Họa Đoan trong lòng bất an ~ lời này chẳng lẽ nặng nề quá? Hình như có chút vô phép thì phải? Nhưng mà, chắc là nghe ra được là, ừ, không có ác ý chứ?
Họa Đoan nghĩ mãi, cuối cùng cũng không muốn đọc truyện nữa, dứt khoát tắt máy, lăn lộn trên ga giường.
Ở một nơi khác, trong bóng đêm, một cô bé mặc áo ngủ màu hồng phấn in hình HelloKitty ngồi im lặng trước máy tính ~ Họa Đoan hôm nay lạ nhỉ, không có tin tức, lại còn log out sớm như vậy, lẽ nào đang lăn lộn trên ga giường với người gọi là Toái Dạ kia? A không phải, mai Toái Dạ mới đến, chẳng lẽ, điện thoại ~ A! Quả là kích thích, ngày mai phải bắt tên Họa Đoan kia báo cáo mới được! Trên khuôn mặt trẻ em tái nhợt hiện lên một nụ cười tà mị, bên cạnh cái ảnh chim cánh cụt trên màn hình là ba chữ ~ Lão Bất Tử.
Thế là một truyện ngắn + về cường công nhược thụ và cái điện thoại sắp ra lò =_,=
Quay lại hiện tại, Họa Đoan hiếm khi được hôm dậy sớm, nhìn mấy bồn hoa cúc ngoài sân qua cái cửa sổ ~ ngẩn người. Phải biết rằng Họa Đoan khi dậy vào ban sáng thích nhất chính là ở trên giường, không cần gì khác, Họa Đoan đã đặt một cái tên rất kêu ~ trầm tư suy nghĩ = =b
“Cậu chẳng qua là lười biếng = =|||” Đây là 囧 Tiên nói.
“Chắc là hôm trước ngủ say như chết nên CPU đầu óc không kịp vận hành chứ gì?” Đây là nguyên văn lời bạn Tương Tử.
“… Thật ra là do ngu ngốc thôi.” Đây là lời Lão Đại.
“À, tôi nhất định sẽ nhớ quấy rầy chuyện trầm tư suy nghĩ của cậu ấy.” Đây là lời nói ~ nội tâm của Toái Dạ = =
()
Thế là Họa Đoan tùy ý ngẩn người đến gần nửa tiếng, điện thoại lại đổ chuông, công tử Họa Đoan cực kỳ thâm trầm cầm lên ~ số lần đổ chuông trong hai ngày nay đại khái đã vượt quá số lần đổ chuông trong nửa năm rồi.
Cầm lên xem xét, vẫn là Toái Dạ = =
“CHẾT TIỆT! Anh có phiền không hả?”
Máy bay chưa cất cánh, bạn Toái Dạ bị tiếng động trong điện thoại làm cho kinh hãi, suýt nữa thì quên cài dây an toàn.
“Xem ra là tỉnh thật, đừng nằm ỳ nữa, tôi sắp bay rồi, cậu nhanh nhanh một chút.” Nói xong dập máy!
– Chú thích: () Tác giả đánh dấu nhầm đó, ở chương tự nhiên lòi ra một chap chứ thật ra chỉ có chương thôi~ thôi không sửa, mọi người hiểu cho =V=