-
Cậu ấy vẫn muốn dẫn hậu bối đi ăn cơm, phải tìm cách khiến cậu ấy dẫn hậu bối về nhà mới được.
Tôi không thường ra khỏi nhà, nhưng cảm thấy hôm nay phải tới siêu thị một chuyến.
Mua đồ rửa mặt đôi, mua cả dép đôi.
Như vậy hậu bối kia thấy xong sẽ biết điều.
-
Cậu ấy ngốc thật.
Áo mưa không mua cho cậu ấy dùng, nhưng dùng cho cậu ấy.
Cậu ấy lại ngớ người chẳng nói gì, đáng yêu quá đi.
-
Thực sự không thích hậu bối này, ánh mắt nhìn Bạch nhà tôi ướt át quá.
Bạch đi pha trà, tôi hỏi cô ta vào làm được bao lâu, cô ta nói vừa được một tuần.
"Cô vừa bắt đầu đi làm, có thể không biết rõ nhiều chuyện, tình yêu công sở không được phép tồn tại."
Lúc hậu bối rời đi, tôi thấy mình thắng rồi.
-
Cơ hội ngàn năm có một, Bạch muốn so to nhỏ với tôi.
Thật ra tôi không tò mò kết quả lắm, bởi tôi biết kiểu gì mình cũng to hơn em ấy nhiều. Nhưng cái tôi quan tâm là quá trình.
Em ấy đột nhiên không chịu so nữa, tôi đương nhiên không chịu.
-
Người em ấy mềm mại ấm áp quá, vừa nằm lên là chẳng còn nghĩ ngợi gì được.
Tôi thấy của em ấy nhô lên, muốn cọ một cái.
Không được, em ấy sẽ nghĩ mình là biến thái. Tôi vận mọi nội công kiềm chế tiểu Mai Mai không ngóc đầu lên, mà không biết tôi có lầm hay không, hình như em ấy có chút phản ứng.
Cứ vậy, nói không chừng...
Gay, em ấy giận rồi.
-
Em ấy tốt quá đi, mỗi lần làm nũng em ấy sẽ không để tâm nữa.
Tôi nói đây đều là lỗi của em ấy, vậy mà em ấy lại xin lỗi tôi.
Em ấy ngốc như vậy, sớm muộn cũng có ngày bị tôi đè ra ăn sạch.
-
Em ấy không ở nhà thì tôi cũng không muốn gõ chữ. Có gõ em ấy cũng chẳng nhìn thấy, sẽ không khen tôi, cũng không mua kem dâu cho tôi.
Tôi buồn chán lướt Wechat, thấy em ấy chụp hình với người khác.
Rõ ràng em ấy nói tôi là tác giả duy nhất của em ấy, còn nói tôi là hy vọng duy nhất.
Sao em ấy có thể như vậy? Lại muốn đập máy tính.
-
Em ấy mua bánh ngọt cho tôi, lần này là vị hoa anh đào mới.
Em ấy phát hiện tôi không vui, nhưng lại cho rằng tôi như vậy vì gặp khúc mắc trong sáng tác.
Con người này không có chút tự giác nào ư???
Em ấy còn thơ ơ không động lòng mà ăn luôn bánh ngọt hoa anh đào vốn là của tôi, tôi giận.
Tại sao em ấy không đút tôi?
Em ấy không biết chỉ cần dỗ dành, tôi sẽ ngoan sao?
-
Sao em ấy lại dốt như vậy, không hiểu ánh mắt tôi mang ý gì.
Lần này thì hay rồi, em ấy cảm thấy tôi cố tình sinh sự, em ấy cũng tức giận.
Hóa ra yêu đương lại phiền phức như vậy, không muốn thích ai khác nữa.
-
Lại mất ngủ, trong nhà không còn thuốc.
Tôi cầm toa thuốc vào bệnh viên nhân dân trong nội thành, kết quả nhìn thấy em ấy dìu một người phụ nữ từ trong bệnh viện ra.
Tôi đột nhiên cảm thấy em ấy cách tôi thật xa, tôi không thể chen vào cuộc sống của em ấy, cũng không cách nào chiếm em ấy làm của riêng mình.
Ngực bỗng nhiên đau quá.
-
Thấy em ấy đứng trước cổng, tôi cứ tưởng mình đang nằm mơ.
Em ấy là một kẻ ngốc, nghĩ là tôi muốn tự tử. Tôi nói tôi mất ngủ, em ấy nói sẽ đến dỗ tôi ngủ.
Thì ra em ấy vẫn quan tâm tôi.
Ngực không còn buồn như vậy, lại có chút nhẹ nhõm.
Lẽ nào đây là cảm giác yêu?
-
Lần đầu tiên chung chăn chung gối với em, tôi nhịn không được ôm lấy em ấy, có thể thấy được người em cứng đơ ra.
Tôi không dám tiếp tục, rất sợ lại mất em một lần nữa. Tôi nói em đừng bỏ tôi lại, em đáp ứng. Em thật tốt, em là Bạch tốt nhất thế giới của tôi.
Trên người em có mùi nước giặt vị bưởi rất dễ chịu, hình như tôi ngủ được rồi.
Nửa đêm tỉnh lại, em đang ngủ rất say. Tôi hôn sau gáy em một cái, em lầm bầm vài tiếng, nguy hiểm thật, suýt chút nữa là bị phát hiện.
Đợi một chốc, em lại chìm vào giấc ngủ, lần này tôi hôn lên môi em.
-
Tức giận, sáng sớm tỉnh dậy chẳng thấy em đâu, lẽ nào em phát hiện tôi làm chuyện xấu lúc nửa đêm?
Thấy giấy ghi chú, thì ra công ty có việc. Công ty thế này từ chức luôn là được rồi, đâu ra sáng thứ bảy lại gọi người ta lên công ty làm gì?
Cuối tuần hiếm có như vậy lại đi tong, mệt thật, không muốn gõ chữ chút nào.
-
Em gọi tôi mang đồ sạc và máy tính lên cho em, tôi không muốn ra khỏi cửa, nhưng em gọi tôi là "Mai" đó.
Tôi phải diện đồ thật bảnh mới được, để em biết bạn trai tương lai của em đẹp trai cỡ nào.
Cái gì?
Em nói tôi màu mè như con công.
Đồ trai thẳng chết tiệt.
-
Công việc của em xong rất nhanh, chúng ta có thể đi chơi. Đây là lần đầu tiên tôi hẹn hò, hồi hộp quá.
Có phải nên mua quà cho em không? Đồng hồ cũng được, cũng mới hơn hai vạn, không quá quý giá.
Giận, tên trai thẳng này vậy mà không chịu nhận, rõ ràng đeo vào tay cũng đẹp lắm mà!
Thôi, em nói mời tôi đi xem phim.
Em mua hai ly coca và một hộp bỏng ngô, em cứ uống coca mãi, hơn nữa lại uống liên tục. Kỳ lạ thật, em khát nước như vậy à?
Tôi sắp ăn sạch bỏng rồi, sao em vẫn chưa ăn.
Tuy rằng cực kỳ không muốn, nhưng hạt bỏng cuối cùng này để dành cho em vậy.
-
Lần đầu tiên tới nhà em, tôi không nghĩ tới em ở trong căn phòng nhỏ như vậy. Tôi có nên đưa em đến ở cùng tôi không?
Tôi còn có thể mua xe cho em, đi lại cũng không quá phiền phức.
Thôi, đồng hồ cũng không chịu lấy, không cần nghĩ thêm đâu.
-
Em mặc áo ba lỗ và quần cộc đi ngủ, không biết cái áo ba lỗ kia xuyên thấu rất nhiều chỗ sao? Tôi thì thấy rất rõ hai hạt anh đào nhỏ trên ngực em kia.
Lúc trải giường càng thấy rõ hơn, từ trên nhìn xuống là rõ mồn một.
Gay, nhìn lén bị phát hiện, em nói không cho tôi ngủ? Em không biết câu này còn nghĩa gì khác sao?
Tôi đương nhiên có thể không ngủ, ở trạng thái này có thể làm em một ngày một đêm.
-
Cơ hội tới, em cảm ơn tôi hôm nay giúp em giải quyết công việc, tôi hỏi em có thưởng cho tôi không. Tôi hy vọng em hỏi tôi muốn thưởng gì, vậy tôi sẽ trả lời muốn em hôn tôi một cái.
Cái quỷ gì cơ? Em nói mua bánh ngọt cho tôi? Đồ trai thẳng chết tiệt, không biết người ta muốn được hôn à!
Giận, đành chờ em ngủ rồi hôn trộm vậy.
-
Tôi mơ một giấc mộng rất đẹp, nhưng lúc cao trào nhất, em lại ngắt ngang giấc mơ đẹp của tôi.
Em không biết tôi nhịn vất vả bao nhiêu, quyết định không nhịn nữa.
Tôi biết tôi không nên liếm em, nhưng tôi thật sự không nhịn nổi.
Quả nhiên, em nhạy cảm thật.
-
Tôi có cảm giác như em thích tôi, tôi làm chuyện như vậy với em nhưng em vẫn cho qua. Hơn nữa hình như quan hệ của chúng tôi phát triển thêm một bước rồi, em bắt đầu có thói quen vân vê vành tai tôi, chẳng lẽ em không biết đây là biểu hiện cực ám muội ư?
Tôi nhìn người rất chuẩn, không phải có cảm giác, nhất định là em thích tôi.
-
Giận, thế mà em nói tôi viết tiểu thuyết yêu đương ngu ngốc, không nghĩ là ai hại tôi ra nông nỗi này.
Tôi biết mình viết không tốt, nhưng tôi không thể khống chế bản thân. Em không an ủi tôi, còn nói với tôi như vậy, tôi rất dễ tổn thương.
-
Có lẽ tôi không hợp làm nhà văn thật, không viết được cái gì ra hồn.
Mặc kệ, không hợp thì làm sao? Miễn là em chịu ở bên tôi.
Tôi muốn ép em thừa nhận em thích tôi, nhưng em gạt phắt đi, nói tôi viết thành cái dạng kia, còn tâm trạng mà yêu với đương.
Tôi thật sự rất khó chịu, tôi xem trọng chuyện giúp em nhận ra hơn cả viết sách, nhưng trong mắt em tôi chỉ là một cái máy gõ chữ.
Tôi không muốn tiếp tục gõ chữ nữa.
-
Em còn đòi bản thảo, tôi vốn không viết được chữ nào, bản thảo gì đây?
Tôi đúng là thiếu nghị lực, em đối xử với tôi như vậy, thế mà thứ đầu tiên tôi nghĩ đến, lại là không muốn khiến em thất vọng.
Nhưng tôi không tài nào viết được, làm sao mới khiến em thôi thất vọng đây?
Đúng rồi, em khiến tôi giận thế này, vậy tôi cũng làm em giận, chọc giận em là được rồi.
Chỉ cần để em ấy giận, em sẽ không biết tôi vô dụng.
-
Sắc mặt của em khó coi quá, tôi hối hận rồi. Nếu em giận đến mức bỏ đi, tôi làm sao cứu vãn được nữa đây?
Thật tốt quá, em không rời đi, còn đuổi người tôi gọi tới diễn trò đi. Không hổ là Bạch Bạch của tôi.
Nhưng em dữ quá đi, nói tay tôi giữ lại cũng chẳng để làm gì, chẳng bằng chặt đi cho rồi.
Tôi thật sự rất khó chịu, tôi thấy mình không còn lại gì, không chỉ không viết được, đến cả người mình thích cũng chẳng thể giữ chặt trong tay.
Tôi tự giận mình, cầm dao lên. Em ngăn tôi lại. Em nói em gạt tôi, em thừa nhận em thích tôi.
Rốt cuộc, tôi cũng có thể quang minh chính đại hôn em.
-
Tôi thử làm tư thế với em, kích thích quá, chưa từng lúc nào kích thích như vậy. Nhưng cũng thật là phiền, em không cho tôi vào.
Thôi, dù sao trước đây em cũng là thẳng, chịu ngậm phía dưới của tôi đã là thỏa mãn lắm rồi.
Linh cảm trong tôi ào ạt xô tới không ngừng, nhất định là nhờ có em.
Sau này tôi còn muốn làm với em ở đủ mọi nơi, trong đủ mọi trường hợp, với đủ mọi tư thế. Vừa nghĩ tới cuộc sống mĩ mãn về sau, tôi cảm thấy vô cùng cực kì mong đợi.
Tôi yêu Bạch của tôi.
—— Kết thúc góc nhìn của Mai Miêu Miêu ——