Edit: Ryal
Thận bị ghim trên vách thế giới, rít lên một tiếng đầy đau đớn và tức giận.
Chẳng biết tại sao vừa nãy nó lại nảy sinh "tình cảm" dư thừa với con người bé nhỏ kia, khiến nó kiềm chế nỗi kích động muốn nuốt chửng y sau hết thảy hỗn loạn – nhưng xem ra "tình cảm" quả là thứ thừa thãi!
Vỏ của Thận hơi hé.
Ngọn giáo ngũ sắc đâm xuyên hai lớp vỏ, kìm hãm nó. Nhưng Thận vẫn ép sức mạnh của mình bùng phát.
Càng lúc càng nhiều nước biển Hư Vô dâng lên phía sau.
Lại thêm một tiếng cười khe khẽ truyền ra từ ngọn giáo.
Nó chẳng những không ngăn cản Thận triệu hồi nước biển Hư Vô mà còn thoáng thả lỏng, để chúng tràn tới càng lúc càng nhanh.
Thận ngơ ngẩn "nhìn" ngọn giáo ngũ sắc.
Nước biển Hư Vô tràn vào, xoay quanh họ, trở thành sức mạnh của họ.
Ngọn giáo ngũ sắc không tranh giành với Thận mà để mặc cho nó tiếp tục bành trướng, cuối cùng hoàn toàn lấp kín cả bầu trời.
Nhưng ngọn giáo vẫn ghìm chặt nó.
Thận càng to lớn, hấp thụ càng nhiều, thì lượng nước biển được xử lí lại càng tăng lên.
Dường như Thận cũng phát hiện ra ý đồ ấy nên ngừng quá trình lại.
Một ý nghĩ đứt quãng được nó truyền đến ngọn giáo ngũ sắc:
[Mi muốn dùng cơ thể ta để lấp biển Hư Vô sao? Vô dụng thôi, thế giới này đã bị nước biển cải tạo, chút ngăn cản nhất thời cũng chẳng có nghĩa lí gì].
Ngọn giáo hơi khựng lại, cũng đáp trả bằng một ý nghĩ:
[Không sai. Thế giới này đã bị nước biển Hư Vô cải tạo nên cần học cách tiếp tục sống chung với nó].
[Vậy tại sao mi...].
[Anh từng nói với em, tính khả thi của nước biển Hư Vô là vô hạn, chỉ cần tưởng tượng là có thể thay đổi quy tắc của cả thế giới].
[Ta quen mi bao giờ?].
[Nếu đã vậy thì em sẽ dùng nước biển Hư Vô để hoàn toàn cải tạo thế giới này, thay đổi thế giới này theo nguyện vọng của những sinh mệnh và huyễn linh đang tồn tại].
[...?].
[Anh đại diện cho ý muốn của biển Hư Vô, có thể điều khiển nước biển Hư Vô; còn em nắm giữ viên đá ngũ sắc là hạt nhân ngưng tụ mọi mong muốn của thế giới này].
Ngọn giáo ngũ sắc hơi dừng như đang thầm cảm khái, rồi lại bình thản tiếp tục:
[Chúng ta nên hợp sức, căn cứ vào mong muốn của loài người để thay đổi quy tắc thế giới].
[Ai mà thèm...].
[Anh không đồng ý là không được đâu. Dù sao anh cũng từng hứa sẽ mãi mãi không rời xa em mà].
Tinh Vệ ngậm viên đá ngũ sắc tỏa sáng lấp lánh, bay tới chỗ ngọn giáo và Thận đang cò kè.
Nước biển Hư Vô cứ xoay quanh họ như thể không có hồi kết, che kín cả bầu trời, chẳng khác nào một đại dương.
Những người dưới đất đều hoảng sợ nhìn hiện tượng lạ trên bầu trời.
Họ không biết cụ thể đang có chuyện gì, nhưng vẫn nhận ra rằng ngọn giáo đang chiến đấu với con huyễn linh đã xuất hiện từ nhiều năm về trước.
Tất cả đều đứng dậy, nguyện cầu, mong mỏi, ước cho ngọn giáo ngũ sắc sẽ chiến thắng.
Tự Văn Mệnh trong hình dạng con gấu khổng lồ ấn huyễn linh trước mặt mình xuống nước, ngẩng đầu nhìn ngọn giáo ngũ sắc kia, chợt thấy lòng mình hoảng sợ.
Chẳng biết tại sao, khi trông thấy nó, gã không thể ngăn mình liên tưởng đến Khải Hải.
Tinh Vệ bay quanh vùng nước trên trời, cảm nhận được viên đá ngũ sắc trong miệng đang dần nóng lên, tìm đúng thời cơ mà ném nó vào bên trong.
Hòn đá xuyên qua làn nước xanh thẳm, rơi đúng vào chuôi giáo, hòa làm một với nó trong nháy mắt.
Thận bỗng run rẩy.
Giọng nói của ngọn giáo ngũ sắc vang lên thật khẽ:
[Được... Nếu anh thích ở lại đáy biển, thì hãy để trời đất đảo ngược đi].
Biển Hư Vô giữa trời bỗng sáng lòa màu lam.
Thận cảm nhận được cơ thể mình và cả đại dương Hư Vô mà mình có thể dễ dàng điều khiển đều đang dần bị ngọn giáo kia cướp đoạt.
Cơn phẫn nộ vì sức mạnh bị giành mất giúp nó gắng gượng giữ lấy chút tỉnh táo.
Ngọn giáo ngũ sắc biết Thận lại biến thành một huyễn linh hỗn loạn và điên cuồng, nó thở dài.
Thẩm Lâu bé nhỏ nghiêm mặt bám theo sau Ân Lưu Minh, lặng lẽ đấu đá với Tinh Vệ, ngoan ngoãn nghe theo mọi điều Ân Lưu Minh nói thực sự đã biến mất.
Chỉ còn cơ thể hỗn loạn và điên cuồng mà Thẩm Lâu ghét nhất và muốn chối bỏ nhất.
Ngọn giáo không còn do dự nữa.
Đất trời xoay chuyển trong phút chốc.
Nước biển Hư Vô trên khắp thế gian bay lên trời với Thận và ngọn giáo, những chỗ trống chúng để lại trên mặt đất biến thành đại dương bình thường trong trí tưởng tượng của loài người.
Giữa bầu trời và biển Hư Vô đã bắt đầu sản sinh đại dương mới. Chỉ là biển Hư Vô không trực tiếp nối liền với hiện thực, đa phần thời gian không một ai có thể chạm tới biển Hư Vô thực sự.
Bầu trời mới bay lên.
Những huyễn linh vốn sống bên trong dòng nước lũ cũng biến đổi.
Chúng trở thành những linh thú, thần tiên, ma quỷ tương truyền trong thần thoại xa xưa của loài người.
Những con không muốn biến đổi thì bị kéo theo vào biển Hư Vô.
Đặc biệt nhất trong số đó chính là con rùa khổng lồ mỗi chân có một đầu kia, nó bị chia ra làm bốn, biến thành những cây cột chống trời.
Những huyễn linh cùng hợp tác với con người để chống lại đại hồng thủy thì được phong là tiên và thần.
Bất kể từng là địch hay bạn, có còn là huyễn linh hay không, tất cả đều sống trên những hòn đảo, trên những khoảng trời và vô số vị trí khác nơi từng là biển Hư Vô.
Tuy vẫn có tranh chấp hay xung đột, nhưng muôn loài đã tìm được con đường chung sống.
Sau khi thế giới được cải tạo nhờ nước biển Hư Vô, một phần sức mạnh huyền ảo vẫn còn sót lại. Có những hậu duệ sau này của con người và huyễn linh bẩm sinh đã điều khiển được chúng, cũng có người phải nhờ vào tu luyện.
Thế giới rồi sẽ thay đổi.
Nhưng trong mọi truyền thuyết đều không có cái tên "Khải Hải" xuất hiện.
Chỉ có lần nọ, một vị vua của triều đại phong kiến đầu tiên là Hạ Khải từng kể cho kẻ khác lúc đang say, rằng tên ông được đặt để tưởng nhớ người anh trai đã không còn tồn tại trên thế giới này.
Nhưng khi kẻ kia hỏi anh trai ông là ai, ông lại ngơ ngác đáp rằng mình chẳng nhớ rõ.
"Khải Hải không cần được nhớ tới".
Ân Lưu Minh nói với Tinh Vệ: "Bản thân nỗi nhớ đã là một kiểu nguyện vọng. Nhung nhớ, cầu khẩn, tế bái, tất cả đều có thể thay đổi nguyện vọng của tao. Tao không cần được ai nhớ tới, chỉ cần đóng đinh tại đây mãi mãi là đủ rồi".
Tinh Vệ nhìn y, kêu lên hai tiếng trầm trầm.
"Nếu có ai muốn ca tụng công lao vá trời thì hãy ca tụng mẹ của chúng ta đi". Avc mỉm cười, vuốt ve viên đá ngũ sắc trước ngực. "Sức mạnh này bắt nguồn từ bà ấy, ý chí này bắt nguồn từ bà ấy, vậy công lao này cũng nên thuộc về bà ấy".
Tinh Vệ lại kêu lên.
"Không, không cô đơn đâu". Ân Lưu Minh nhẹ nhàng xoa đầu nó. "Tao có Thẩm Lâu bên cạnh mà... Dù anh ấy không còn là Thẩm Lâu lúc trước, nhưng cũng chẳng sao. Kí ức và tình cảm rồi sẽ bị mài mòn, một khi không giữ hình dạng con người thì tao lại càng dễ quên, có lẽ một ngày nào đó tao sẽ quên hết, chỉ là anh ấy quên đi trước tao mà thôi".
Tinh Vệ giương cánh đập mấy lần, có vẻ giận dữ, cuối cùng hoàn toàn suy sụp.
"Giải tỏa xong rồi thì chúng ta xuất phát nhé".
Ân Lưu Minh hiểu được nỗi băn khoăn của Tinh Vệ, khóe môi y khẽ cong lên: "Cũng không có gì không tốt, tao và Thẩm Lâu sẽ luôn ở đó, các cặp tình nhân yêu thương nhau đến mấy có lẽ cũng chẳng gắn bó khăng khít bằng bọn tao được. Quên cũng chẳng phải chuyện gì ghê gớm, có lẽ tao sẽ lại quên anh ấy thêm lần nữa trong tương lai, anh ấy cũng lại quên tao, tất thảy đều quay về những phút ban đầu".
Tinh Vệ khẽ kêu một tiếng.
"Sẽ không quá lâu đâu". Ân Lưu Minh khẽ thở dài. "Dù có lâu đến mấy thì cũng sẽ quên. Lãng quên chính là thứ tàn nhẫn mà lại dịu dàng như thế đấy".
Yêu hận dù có nhiều khúc mắc đến mấy, rồi cũng sẽ dần phai nhạt, bởi ta quên.
Khi Ân Lưu Minh mở mắt ra lần nữa, xung quanh y là một mảng màu lam trầm.
Y chưa kịp phản ứng lại đã thấy một bóng người ngưng tụ ngay trước mắt, ôm siết y vào lòng.
Là cái ôm thân thuộc của Thẩm Lâu mà y quen.
Ân Lưu Minh ngửi mùi hương đã lâu không thấy, giơ tay ôm lại hắn.
Thẩm Lâu nhắm mắt, môi kề sát vành tai y, giọng hơi khàn: "Xin lỗi, ta không ngờ mình lại quên em".
Ân Lưu Minh vỗ vai hắn: "Không sao, lần nào vào trong mơ cũng có chuyện ngoài ý muốn mà".
"Không". Thẩm Lâu khẽ hôn lên vành tai y. "Phải xin lỗi vì đã quên lần đầu gặp gỡ của hai ta".
Ân Lưu Minh buông tay, nhìn đôi mắt trong trẻo thấu suốt của hắn mà khẽ mỉm cười: "Nhớ ra rồi à?".
Thẩm Lâu vẫn còn chưa nỡ buông, hắn lại hôn lên môi Ân Lưu Minh rồi mới đứng thẳng dậy, cười khổ: "Từ khi quay về cảnh tượng gốc, tìm được sức mạnh gốc, trí nhớ của ta đã bắt đầu hồi phục".
"Trí nhớ từ bao lâu về trước?".
"Từ lúc ban đầu". Thẩm Lâu nhắm mắt, thấp giọng. "Từ khi ta mới gặp em, cái ngày em vẫn còn là Khải Hải".
Lần này Ân Lưu Minh đóng vai Khải Hải trong mơ, dù những chi tiết nhỏ khá khác nhau nhưng lựa chọn cuối cùng thì vẫn vậy.
Mỗi lần nhớ lại, Thẩm Lâu chỉ muốn quay về quá khứ mà đập cho chính bản thân một trận.
Ân Lưu Minh bỗng giơ tay vuốt mi tâm hắn, nhíu mày: "Em đã cho anh một cơ hội để làm lại từ đầu, những kết quả thì vẫn vậy".
Thẩm Lâu đã chuẩn bị tinh thần tiếp nhận mọi chỉ trích, giận dữ, thậm chí là cả oán hận từ Ân Lưu Minh: "Xin lỗi...".
"Nghĩa là năm ấy anh cũng đã cố gắng hết sức". Y tiếp tục. "Vậy nên anh chẳng cần xin lỗi em. Hai ta đều đã cố gắng hết sức, kết quả có ra sao cũng không phải do chúng ta quyết định. Anh xin lỗi, chẳng lẽ anh từng chùn bước hay sao?".
Thẩm Lâu nhìn gương mặt hờ hững của y, im lặng một lúc lâu rồi thở ra, mỉm cười: "Thế thì ta sẽ đổi một câu khác".
Ân Lưu Minh lại nhíu mày: "Đừng bảo là "Yêu em" đấy nhé".
Thẩm Lâu nở nụ cười, giọng nói chợt trở nên dịu dàng và đầy lưu luyến: "Không, là cảm ơn em".
Ân Lưu Minh im lặng một chốc, bỗng giơ tay sờ vành tai, khóe miệng cong cong: "Em thích cái này".
Y không quen với những khoảnh khắc sến súa thế này, bèn buông tay rồi đổi chủ đề: "Đây là đâu? Chúng ta đã rời khỏi giấc mơ rồi à?".
"Không phải". Thẩm Lâu cũng thuận ý Ân Lưu Minh, ngoắc tay, một quầng sáng màu xanh ngưng tụ lại thành chú chim xinh xắn. "Đây chính là trò chơi Ác Mộng khi chưa ra đời".