Edit: Ryal
Ánh sáng của trụ trời chui vào cơ thể Tư Thành qua cánh tay đã đứt của hắn.
Tư Hòa nhìn Tư Thành trân trân, cắn môi thật mạnh.
Thẩm Lâu nói: "Quá trình thu Tư Thành vào sách minh họa cần được tiến hành trong mơ".
Tư Hòa bỗng quay lại nhìn hắn: "Hay là...".
Thẩm Lâu bình thản đáp: "Yên tâm, trong tay chúng ta vẫn luôn có một giấc mơ".
Ân Lưu Minh ngẩn người, vô thức chạm vào sách minh họa: "Của em ư".
Thẩm Lâu gật đầu cười: "Em không cần những kí ức đó quay lại, nhưng vẫn nên lấy nó về để ngủ ngon giấc chứ".
"Còn sách minh họa thì sao?".
Thẩm Lâu đưa mắt nhìn bản thể trò chơi Ác Mộng phía trước: "Để ta lo. Em cứ yên tâm, sẽ không có vấn đề gì đâu".
Ân Lưu Minh nhìn hắn một lúc, cuối cùng gật đầu: "Được".
Thẩm Lâu mỉm cười, hóa thành một luồng sáng xanh bay về phía trò chơi Ác Mộng.
Chỉ chốc lát sau, một cánh cửa hệt như lối vào khách sạn xuất hiện bên cạnh họ.
Khi đã quen với kiểu cách phối màu xanh vàng này thì trông nó cũng khá vừa mắt.
Ân Lưu Minh nhìn Tư Thành.
Ánh sáng chớp tắt không ngừng trước ngực hắn, bên tay bị chém đứt không ngừng chảy máu tươi, tay còn lại đang ôm ngực, gân xanh trên mặt nổi lên – rõ ràng hắn đang đau đớn vô cùng.
Liên Vũ dìu Tiết Trà vào: "Bây giờ tinh thần của Tiết Trà vẫn đang bị trói buộc, nhưng tôi có thể giúp sử dụng kĩ năng của anh ta...".
"Không cần đâu".
Tư Hòa bỗng lên tiếng, ngắt lời cậu: "Để tôi".
Tư Thành thoáng ngẩng đầu nhìn anh.
Ân Lưu Minh cũng nhìn Tư Hòa: "Anh chắc chứ?".
Gương mặt anh rất điềm tĩnh: "Chắc".
Ân Lưu Minh khẽ nghiêng người.
Tư Hòa đi tới, ngồi xổm xuống nhìn mặt Tư Thành.
Tư Thành cũng im lặng nhìn anh.
Anh nhắm mắt, giọng nói rất dịu dàng: "Tiểu Thành đừng sợ. Không đau đâu".
Tư Thành thoáng hốt hoảng.
Dường như hắn đang trở lại cái ngày bị chó cắn trong lúc chơi bóng thuở xưa, anh trai dẫn hắn tới bệnh viện tiêm vắc xin, và cũng dỗ dành hắn bằng giọng nói đầy kiên nhẫn thế này: "Không đau đâu".
Khóe miệng Tư Thành khẽ cong lên: "Anh ơi".
Tư Hòa mỉm cười rồi bỗng biến thành chất nhầy đen như mực, nuốt chửng Tư Thành.
Tuy Ân Lưu Minh chỉ sử dụng một phần kĩ năng của quái vật trong sách minh họa, nhưng năng lực của bản thân quái vật ấy không hề bị loại bỏ.
Động vật thân mềm biển sâu xuất hiện trong "Thị trấn nhỏ hiến tế cho biển sâu", trừ khả năng biến hình vẫn còn một năng lực đặc biệt khác.
Ralph đã dùng năng lực ấy để ăn người chơi và biến họ thành động vật thân mềm biển sâu.
Tư Hòa đã chết vì nó.
Giờ anh lại muốn dùng nó với chính đứa em ruột của mình.
Ân Lưu Minh nhìn mớ chất nhầy không ngừng nhúc nhích kia, thở dài trong im lặng.
Có lẽ đây chính là mục đích của Tư Thành.
Hắn không thể thuyết phục Tư Hòa nên muốn để Tư Hòa tự mình thử nghiệm xem, rốt cuộc động vật thân mềm biển sâu tạo ra đồng loại bằng cách chuyển đổi linh hồn người hay phục chế một linh hồn mới.
Dù là kết quả nào thì Tư Hòa cũng có thể chấp nhận Tư Thành mới.
Chỉ chốc lát sau, thứ chất nhầy kia tách làm hai.
Một trong số đó ngưng tụ lại thành Tư Hòa đang không ngừng ôm ngực dốc.
Phần còn lại hơi nhúc nhích, dường như chưa thích ứng được với cơ thể hiện tại, thậm chí còn làm đổ tách trà trên khay.
Ân Lưu Minh cầm sách minh họa bước tới.
Đây chính là lần cuối cùng y sử dụng sách minh họa.
[Động vật thân mềm trong mơ].
[Xuất xứ từ giấc mơ:???].
[Độ hiếm: ★★★].
[Sức mạnh: ].
[Tính chất công kích: ].
[Lí tính: ].
[Mô tả: Sinh vật mới được tạo thành nhờ động vật thân mềm biển sâu, mạnh, ưu tú và giống với con người nguyên bản hơn lúc đầu].
[Kĩ năng đã mở khóa: Dung hợp (dung hợp với một cá thể động vật thân mềm biển sâu khác, sau đó năng lực tăng mạnh)].
[Nhắc nhở: Vì người kí khế ước còn chưa hoàn toàn thu phục được vật thể nên chưa thể mở khóa toàn bộ các kĩ năng].
Ân Lưu Minh ngẩn người.
Đây không phải lần đầu tiên y thu được hạng mục sách minh họa chưa được hoàn toàn mở khóa, nhưng tại sao Tư Thành đã biến thành động vật thân mềm biển sâu cũng thế này?
Giọng Thanh Diễm vọng ra từ tai nghe: "Sao rồi? Làm được không?".
Ân Lưu Minh tỉnh người: "Đợi chút".
Trong sách minh họa chưa từng có dòng mô tả nào liên quan đến trụ trời.
Giờ Thẩm Lâu đã tới chỗ bản thể của trò chơi Ác Mộng, y thì tìm được trụ trời.
Ân Lưu Minh khẽ vuốt trang sách thuộc về "động vật thân mềm biển sâu", đầu ngón tay hơi dừng lại trên dòng chữ "kĩ năng chưa hoàn toàn mở khóa".
Cá khổng lồ biển sâu, búp bê dây cót, tinh linh tranh còn sót lại, động vật thân mềm trong mơ.
Bốn vật phẩm sách minh họa có mô tả "kĩ năng chưa hoàn toàn mở khóa".
Thẩm Lâu từng nói khi thời đại thần thoại kết thúc thì thời đại thần thoại cũng không còn thực thể nữa mà trở thành dạng thức gần với khái niệm, cũng tàn lụi giữa biển Hư Vô hệt như Tinh Vệ và trở thành những NPC trong mơ.
Nhưng khác với Tinh Vệ đã biến thành Thanh Diễm, bốn trụ trời bị Khải Hải tước đi ý thức nên chỉ bám vào người NPC trong mơ.
E là có vài quái vật tình cờ bị khái niệm trụ trời kí sinh rồi lại bị thu vào sách minh họa.
Nhưng y đã chuyển kiếp thành Ân Lưu Minh, không còn là Khải Hải ngày trước, nên trụ trời không thừa nhận y.
Ân Lưu Minh đặt sách minh họa lên ngực rồi nhắm mắt.
Thẩm Lâu bay bên ngoài chiếc vỏ sò khổng lồ như cả một vùng đại lục, ngước nhìn bản thể xưa kia.
Dù đã thoát khỏi Thận từ lâu nhưng hắn vẫn cảm nhận được lời kêu gọi từ cơ thể tàn phế ấy – nó muốn hắn quay lại làm một huyễn linh vô tri và hỗn loạn.
Thẩm Lâu khẽ cười: "Ngại quá, đàn ông có gia đình thì sẽ khá lưu luyến gia đình".
Hắn giơ tay, biển Hư Vô dậy sóng.
Sau tháng năm dài đằng đẵng, nơi tiếp túc giữa Thận và ngọn giáo ngũ sắc đã có dấu vết dung hòa, Thận cũng nhuốm chút sắc màu xán lạn.
Vỏ sò hơi hé, để lộ hào quang rực rỡ bên trong.
Đó là một viên ngọc trai rất đẹp.
Nó vừa mang ánh sáng năm màu của ngọn giáo, lại có hơi thở mạnh mẽ của Thận.
Một viên ngọc trai đã được tạo ra trong Thận khi nó bị Khải Hải kìm hãm bao năm.
Viên ngọc trai hơi nhúc nhích.
Dường như Thẩm Lâu nghe hiểu những lời nó nói, hắn mỉm cười: "Lúc trước ta đi gấp nên không để lại cho mi năng lực trí tuệ quá cao, sau này ta sẽ lựa lúc bảo Thanh Diễm nâng cấp".
Viên ngọc trai lại hơi nhúc nhích.
Thẩm Lâu ngẩng đầu nhìn trời, sau lại dời mắt: "Khải Hải từng ước cho "ta", tặng ta giấc mơ làm chốn dung thân; giờ ta đã tìm lại được sức mạnh và kí ức thì giấc mơ của em ấy nên quay về".
Nói đến đây, giọng hắn dịu dàng hơi đôi chút: "Ta cũng muốn trở thành con người để đến thế giới thực bầu bạn cùng em ấy".
Viên ngọc trai im lặng chốc lát rồi chợt lóe sáng.
Một cơ thể hiện ra từ nó, bay tới chỗ Thẩm Lâu.
Hắn cười khẽ rồi nhập vào.
Đây là cơ thể hắn từng đòi từ chỗ Khải Hải, hắn nghĩ nó là cơ thể của Khải Hải lúc trước, nhưng thực ra y đã chuẩn bị cho hắn từ rất lâu rồi.
Thẩm Lâu mở mắt, hoạt động tay chân rồi cười: "A, cảm giác có cơ thể đúng là một loại hạnh phúc khá cồng kềnh".
Viên ngọc trai nhấp nháy.
"Được, phải trả giấc mơ cho em ấy thôi". Thẩm Lâu ngoắc tay, một luồng sáng xanh nhập vào nó. "Lúc nào đó bọn ta sẽ cùng về thăm mi".
Hắn quay đầu nhìn bản thể đã không còn tách rời được nữa, mỉm cười: "Vẫn còn một việc...".
Ân Lưu Minh có cảm giác mình đã mơ.
Một giấc mơ dài, đầy hạnh phúc mà lâu rồi y chưa mơ thấy.
Trong mơ y đơn độc trôi giữa đại dương xanh thẳm, xung quanh không có ánh sáng và cũng chẳng có âm thanh, chỉ có sự yên tĩnh như kéo dài vô tận.
Nhưng kì lạ là y không hề thấy cô đơn.
Vô số kí ức hiện hữu trong đầu y rồi lại nhanh chóng biến mất.
Bên ngoài yên tĩnh tới cực độ, bên trong ồn ã tới cực độ, như thể có người vẫn luôn bầu bạn bên y, dù cả hai chẳng mấy khi trò chuyện nhưng y vẫn cảm nhận được nhiệt độ của người đó.
Họ cùng nhau vượt qua ngàn năm rồi vạn năm giữa đại dương ấy, nhìn nhân thế đổi thay, bãi bể hóa nương dâu.
Cảm giác ấm áp bình yên như được quay về bọc nước ối trong bụng mẹ khiến y thấy cả người mình như chìm trong sự mệt mỏi đầy thích thú, chỉ muốn nửa tỉnh nửa mê như thế mãi mãi không tỉnh dậy.
Ngón tay Ân Lưu Minh giần giật.
... Không đúng, y vẫn còn chuyện phải làm.
... Nguy cơ từ trụ trời đã được giải quyết chưa?
Dường như muốn xác nhận điều y nghĩ, bốn ngọn núi cao chạm trời xuất hiện trong "giấc mơ" của y.
Cây nào cũng đang lung lay, khuấy đảo trời đất.
Ân Lưu Minh không thích, y vô thức nói: "Dừng lại".
Bốn cây trụ trời run lên thật mạnh như nghe được lời của vua chúa, ấy thế mà cũng dừng lại thật.
Đất trời lại lặng im.
Ân Lưu Minh càng lúc càng thấy buồn ngủ, nhưng một chấp niệm nào đó giúp y cố kiềm chế không thiếp đi.
Một giọng nói rất trầm và rất quen vang lên bên tai y: "Dậy thôi nào, người đẹp say giấc của ta".
Ân Lưu Minh thấy đôi môi mình bị chạm nhẹ một cái.
Y mở mắt, nhìn thấy Thẩm Lâu.
Một Thẩm Lâu với cơ thể con người và thực sự đang sống, không còn là bóng hình hư ảo ngày trước.
Ân Lưu Minh chớp mắt vài cái, câu đầu tiên y thốt ra là: "Đã giải quyết được vấn đề chưa?".
Thẩm Lâu cười: "Đương nhiên, em giải quyết đấy".
Ân Lưu Minh nghiêng đầu như cảm nhận được điều gì, trông thấy sách minh họa đang lơ lửng giữa biển Hư Vô.
Cá khổng lồ biển sâu, búp bê dây cót, tinh linh tranh còn sót lại, động vật thân mềm trong mơ.
Cả bốn đều đang tỏa ra ánh sáng như ánh sáng của trụ trời khi trước.
Biển Hư Vô cũng trở nên tĩnh lặng, làn nước không còn xao động hay ô nhiễm.
Nhưng Ân Lưu Minh vẫn thấy mệt, y không kìm được mà ngáp một cái.
Thẩm Lâu ôm lấy y, mỉm cười: "Hơn hai mươi năm rồi chưa được ngủ ngon, em hãy ngủ đi, để phần còn lại cho ta xử lí".
Cảm giác buồn ngủ đã sắp nhấn chìm Ân Lưu Minh, nhưng y vẫn cố chịu đựng: "Vẫn còn một chuyện...".
"Ta biết". Thẩm Lâu nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán y, dịu giọng: "Ngủ đi nào".
Ân Lưu Minh nhắm mắt, rơi vào giấc mộng ấm áp và bình yên.
Một cái bóng mờ như trong suốt lướt qua biển Hư Vô.
Nó đã gần như mất sạch ý thức, nhưng vẫn còn chấp niệm.
... Không sao, nó vẫn nhớ được tất cả, nó vẫn có thể làm lại.
... Thỏ khôn có ba hang, nó đã cắt linh hồn mình thành nhiều mảnh đến thế, chỉ cần một mảnh có thể trốn đi thì vẫn còn cơ hội trở mình.
... Ít nhất khi chuyện này kết thúc thì Thẩm Lâu và Ân Lưu Minh đều đã tới thế giới thực, nó có thể lẻn vào trò chơi Ác Mộng một cách thật kín đáo...
Suy nghĩ ấy còn chưa kịp trôi đi hết thì một bàn tay chẳng biết xuất hiện từ đâu bỗng đưa tới, túm lấy chút tàn hồn không còn sót lại bao nhiêu rồi khẽ nắm lại.
Ngay giây phút nó đợi mình bị tiêu diệt hoàn toàn, một ý nghĩ bỗng được truyền tới: "Còn nhớ tên của em ấy không?".
Dù ý nghĩ ấy không chỉ đích danh ai, nhưng nó vẫn lập tức đoán được.
"Nói đi". Ý nghĩ kia ra lệnh, không cho phép nó phản kháng.
Nó dùng hết sức để chống cự, nhưng vẫn không tự chủ được mà làm theo: "Khải Hải".
Một cơn sóng gợn.
Một trong những quy tắc ra đời từ khoảnh khắc vá trời trị thủy phát huy tác dụng.
Bàn tay buông mảnh linh hồn ra.
Nó ngơ ngẩn nhìn bàn tay ấy, vô tri như một đứa trẻ mới ra đời.
Mọi dã tâm, không cam lòng và cố chấp đều tan biến thành tro bụi theo kí ức.
Cùng lúc đó, những mảnh linh hồn đang trốn ở nhiều nơi cũng yên tĩnh lại.
Nó nghe chủ nhân của bàn tay kia cười khẽ: "Giờ ngươi đã mất hết năng lực ghi nhớ mọi thứ và tất cả kí ức xưa kia rồi, đầu thai chuyển kiếp đi, đừng phụ lòng mong đợi của em ấy với thế giới này".
HẾT ẢI .