Edit: Ryal
Ân Lưu Minh cụp mắt, nhẹ thở dài.
Quả nhiên chủ nhiệm Tưởng cũng là "quái vật" trong giấc mơ này.
Khác với những học sinh xác sống khi trước, từ đầu ông đã không hề mang lại cảm giác rõ ràng "không phải người".
Ông là NPC tuyên bố nhiệm vụ lúc đầu, nên những người chơi không ai để ý – như Đinh Bồi An đã tới toà nhà văn phòng mấy lần, nhưng chưa từng hoài nghi chủ nhiệm Tưởng.
Thậm chí trước khi nói chuyện với ông, Ân Lưu Minh cũng chưa từng nghĩ đến khía cạnh này.
Mãi đến tận khi y thấy được món trang sức được mua từ chỗ cha mẹ Tề Tiểu Bắc, và thấy cả vết cháy ở một góc tượng Phật.
Y thử thăm dò, biết được chủ nhiệm Tưởng sẽ ở lại tòa nhà này làm việc mỗi tối – vậy tối qua, hoặc có thể nói là đêm nay khi xảy ra hỏa hoạn, ông đi đâu?
Ông đã về nhà sớm, hay...!cũng cùng chôn thây nơi biển lửa?
Từ lân đầu tiên gặp chủ nhiệm Tưởng, trên người ông đã có mùi nước hoa Cologne rất nồng.
Khi trước Ân Lưu Minh vẫn nghĩ đây là thói quen cá nhân của ông...!Giờ nghĩ lại, thì có thể là do ông muốn che đi thứ mùi gì đó.
Như thể ông cũng giống Tề Tiểu Bắc, là người bị thiêu rụi đến nỗi cháy khét trong biển lửa.
Ân Lưu Minh ngó vào cái ngăn kéo chủ nhiệm Tưởng vừa mở ra.
Bên trong chỉ có giáo án, bút máy, tư liệu ngoài lề và cả chiếc dây chuyền kia nữa, còn lại chẳng có gì đặc biệt.
Y cau mày tìm xung quanh, chẳng thấy đóa hoa nào.
Từ nhiệm vụ dạy bù, có thể suy ra mỗi học sinh hay giáo viên trong trường đều có một đóa hoa đại diện.
Vậy của chủ nhiệm Tưởng đâu rồi?
Ân Lưu Minh xác định trong phòng làm việc không có hoa, bèn cầm sách minh họa lên nhìn.
[Vong hồn cháy rụi].
[Xuất xứ từ giấc mơ: Vườn trường cháy rụi đầy hoa tươi].
[Độ hiếm: ★].
[Sức mạnh: ].
[Tính chất công kích: ].
[Lí tính: ].
[Kĩ năng đã mở khóa: Giáo huấn (giảng đạo lí cho đối tượng, còn đối tượng có nghe hay không thì là chuyện khác)].
Ân Lưu Minh: "...".
Kĩ năng khỉ gì đây?
Nể mặt nó không cần tốn điểm, Ân Lưu Minh vẫn nhịn không chửi thề.
Y thử thả chủ nhiệm Tưởng ra, rồi kích hoạt kĩ năng.
Bóng dáng chủ nhiệm Tưởng dần hiện lên, ông cau mày: "Thầy Ân này, tôi nói thẳng, mong thầy đừng để bụng...!Thầy là giáo viên trẻ, lẽ ra phải làm gương cho học sinh mới đúng.
Giờ các em lớp mười hai đang đứng ở giai đoạn mấu chốt của cuộc đời, thầy lại ngang nhiên ăn mặc thế này đến lớp, lỡ học sinh nhìn thấy thì phải làm sao? Không chỉ hình tượng của thầy bị ảnh hưởng, mà có khi các em cũng sẽ lung lay theo – vốn tình hình học tập của lớp A đã đáng báo động lắm rồi, sao thầy Ân còn vẽ thêm việc nữa thế? Còn nữa, dù nhà trường không có yêu cầu cụ thể với trang phục của giáo viên, nhưng theo tôi, thì một giáo viên lúc nào cũng phải nghiêm túc.
Trừ giáo viên thể dục ra thì mọi người đều phải mặc quần áo công sở – ít nhất cũng không thể mặc đồ ngủ được, đúng không? Thầy xem đi...".
Ân Lưu Minh: "...".
OK, y biết rồi.
Kĩ năng này là "Sư phụ người đừng niệm nữa" phiên bản cấp ba thời hiện đại.
Ân Lưu Minh hắng giọng một cái, quyết định nhanh chóng ngắt lời ông: "Chủ nhiệm Tưởng à, tôi còn phải soạn bài, tôi đi trước nha".
Y quyết đoán xoay người bước đi.
Trì Tịch bên ngoài nhìn Ân Lưu Minh vội vã ra ngoài thì hơi kinh ngạc: "Sao thế anh Ân?".
Y hơi ngập ngừng, rồi mới đáp: "Không có gì, chủ nhiệm Tưởng phê bình tôi vì ăn mặc không nghiêm chỉnh thôi".
Trì Tịch: "...".
Cậu cố nhịn không nói.
Ân Lưu Minh cũng biết Trì Tịch định bảo gì rồi.
Hắn xoa xoa mặt, tự an ủi rằng ít nhất việc mình đồng ý với Thẩm Lâu cũng không phải trần truồng trước bàn dân thiên hạ.
Trì Tịch lại hỏi: "Anh có thêm manh mối gì chưa?".
"Rất có thể chủ nhiệm Tưởng cũng là nạn nhân trong vụ cháy".
Ân Lưu Minh giải thích.
"Trên người ông ấy có mùi cháy khét giống của Tề Tiểu Bắc".
Trì Tịch tỏ vẻ khiếp hãi: "A...".
"Còn kết quả điều tra của cậu thì sao?".
Trì Tịch bèn bình tĩnh lại, báo cáo: "Em đã tìm khắp các ngõ ngách trong trường học rồi, nhưng lại chẳng thấy năm đứa tùy tùng của Nghiêm Hàng đâu cả".
"Tìm khắp nơi rồi à?".
"Em tìm cả ở nhà vệ sinh bỏ hoang rồi đấy".
Ân Lưu Minh gật đầu: "Quay lại lầu ba tìm thử xem".
Trì Tịch vừa sóng bước với y vừa ra vẻ nghi ngờ: "Năm người đó bị quái vật lửa thiêu chết tối qua, chẳng phải sẽ sống lại vào hôm nay ư?".
"Có vẻ những hồi tưởng của hôm nay không quá giống hồi tưởng lúc trước".
Ân Lưu Minh đứng ở góc cầu thang giữa lầu hai và lầu ba, chỉ vào cái tủ sắt trong góc tường: "Nhìn đi".
Trì Tịch nhìn thoáng qua, cứ thấy hơi quen quen: "Một dấu chân? Ai mà dám ngang ngược thế nhỉ, là Nghiêm Hàng ạ?".
Ân Lưu Minh vẫn cười ôn hòa, chẳng hề lúng túng mảy may: "Tôi đạp đấy".
Trì Tịch: "...".
Cậu yên lặng, rồi chân thành nói: "Tối qua anh Ân đánh đấm vất vả rồi".
Ân Lưu Minh không muốn nhớ lại nguyên nhân khiến mình phải đạp một cú thế này, lại nói tiếp: "Dường như lần hồi tưởng này vẫn còn giữ nguyên hiện trường hỏa hoạn, tất cả những hậu quả chưa hề biến mất".
Ví dụ như vết chân y đá vào hộc tủ, cửa sổ vệ sinh vỡ nát ở lầu hai...!Và cả năm học sinh đã bị ngọn lửa của phẫn nộ và hối hận nuốt chửng nữa.
Trì Tịch thấy hơi là lạ: "Sao nghe như đạo cụ sao lưu trong game ấy nhỉ".
"E rằng chính là nó".
Ân Lưu Minh nói vẻ sâu xa.
"Có lẽ đúng là có một người chơi đang thông qua khoảng thời gian hồi thưởng mà muốn đạt được kết cục hoàn hảo trong lí tưởng của hắn".
Trì Tịch yên lặng rùng mình.
Rõ ràng họ mới là người chơi bên ngoài, mà giờ lại chẳng khác nào những người trong giấc mơ.
"Tề Tiểu Bắc đang thao túng giấc mơ này ư?".
Cậu ngẫm nghĩ một chốc.
"Cậu ấy muốn kết cục thế nào? Cậu ấy sống sót trong vụ cháy, sau đó thuận lợi vượt qua kì thi ư?".
"Có lẽ thế, mà cũng có lẽ không phải".
Ân Lưu Minh đi lên lầu ba, đứng ngay cửa phòng tài liệu.
Y không vào trong, chỉ nhìn thật kĩ sàn nhà.
Ân Lưu Minh cứ thế đi tiếp, quẹo qua một ngã rẽ, tới một góc cầu thang khác.
Tòa nhà văn phòng của trường trung học An Dương được thiết kế theo kiểu cầu thang song song, nhưng chỉ một bên có cửa, phía kia cơ bản chỉ những giáo viên làm việc ở góc đó mới dùng.
Nơi ấy chất đầy những bộ bàn ghế hỏng, những bài thi bị bỏ không, sách vở cũ và vô số thứ linh tinh khác.
Ân Lưu Minh đi một vòng, cuối cùng đứng lại trước cánh cửa ngay gần cầu thang, không vào trong.
Trì Tịch cũng bám theo, nhanh chóng hiểu ra: "Anh Ân nghĩ đây là nơi bắt đầu đám cháy ạ?".
Ân Lưu Minh khẽ gật đầu.
"Nếu mình chuyển hết mấy thứ linh tinh đi thì liệu chỗ này còn cháy không anh?".
"Thôi khỏi".
Ân Lưu Minh lắc đầu.
"Không có tác dụng đâu...".
Đúng lúc ấy, cánh cửa phòng tài liệu bật mở.
Đinh Bồi An bước ra với vẻ mặt thỏa mãn, ngó nghiêng khắp xung quanh rồi thản nhiên xuống lầu.
Lực chú ý của Trì Tịch bị dời đi, cậu bất bình: "Anh ta trộm đề thi ra ngoài đúng không?".
"Chủ nhiệm Tưởng nói không được cầm đề thi ra, thì không được đâu".
Ân Lưu Minh xoay người.
"Nhưng cũng chẳng quan trọng...!Ta đi thôi".
Trì Tịch bám theo sau Ân Lưu Minh, nhìn y lật qua lật lại mớ thường xuân trong chậu thì không nhịn nổi tò mò: "Anh Ân à, anh làm gì thế?".
Ân Lưu Minh cũng không che giấu: "Tôi làm nhiệm vụ phụ".
Trì Tịch hơi giật mình: "Anh Ân có nhiệm vụ phụ à?".
Ân Lưu Minh gật đầu, giải thích về nhiệm vụ phụ "quà đáp lễ sinh nhật của Sở Đông" mình nhận được.
Nghe xong, điều đầu tiên Trì Tịch làm là cảm thán: "Đẹp trai đúng là tốt thật, đến nhiệm vụ cũng chủ động tìm đến nơi".
Cậu đột nhiên trịnh trọng nói: "Anh Ân à, để em giúp anh!".
Ân Lưu Minh cười cười, không từ chối: "Cũng được, cậu giúp tôi ghép dây thường xuân với học sinh đi".
Trì Tịch: "...!Hở?".
Cậu cúi đầu quan sát những chậu cây, thấy khó mà tin nổi: "Chúng...!trông không giống nhau ư?".
"Đúng là giống thật, nhưng tôi phải tách được dây thường xuân của đám sáu người Nghiêm Hàng ra".
Y sờ một cây thường xuân, thở dài: "Nhiệm vụ của Sở Đông yêu cầu quà đáp lễ, có lẽ chính là cây thường xuân".
Trì Tịch không hiểu.
"Có nhớ sau khi tôi chúc Sở Đông sinh nhật vui vẻ, thì em ấy đưa tôi thứ gì không?".
Ân Lưu Minh lấy bó hồng trong ba lô ra.
"Nếu muốn đáp lễ Sở Đông, thì có lẽ cũng phải là hoa khô tự làm".
"Vậy sao lại là đám Nghiêm Hàng ạ?".
"Sở Đông nhận được món quà đặc biệt trong ngày sinh nhật, khiến cô bé cực kì ngạc nhiên – không phải ngạc nhiên kiểu vui mình.
Trong hôm qua, hoặc có thể nói là hôm nay, sự việc khiến người ta kinh ngạc thì chỉ có vụ cháy ở tòa nhà văn phòng thôi.
Trong giấc mơ của Tề Tiểu Bắc, Sở Đông là người cậu nhóc thầm mến, là hóa thân của mọi sự tốt đẹp trên đời.
Đương nhiên Sở Đông sẽ thuộc nhóm đối lập với đám Nghiêm Hàng trong lòng Tề Tiểu Bắc".
Trì Tịch thả tay xuống: "Tề Tiểu Bắc muốn để Sở Đông thay cậu ấy...!báo thù ư?".
"Sở Đông cắt tỉa hoa trong vườn, đại diện cho sự phán quyết".
Ân Lưu Minh khẽ ngửi bó hoa khô.
"Trong giấc mơ vườn trường cháy rụi đầy hoa tươi này, hoa đại diện cho người.
Dù là giáo viên, học sinh, hay thậm chí là người chơi, ai cũng có đóa hoa đại diện cho mình.
Sở Đông là người trồng hoa trong sân trường, là kẻ chăm bón, cũng là người trừng phạt và hủy diệt.
Có lẽ Sở Đông ngoài đời cũng không phải người như thế, chỉ là Tề Tiểu Bắc thấy cậu nhóc cần một người chủ trì chính nghĩa, một nhân vật giúp mình báo thù để đòi lại công bằng".
"Nhưng...!Chẳng phải năm học sinh kia đã bị thiêu chết rồi ư?".
"Ban đầu tôi cũng nghĩ việc họ bị thiêu chết chính là sự trả thù của Tề Tiểu Bắc – nhưng khi tới lớp học, tôi lại phát hiện ra rằng chẳng có cây thường xuân nào biến mất hay chết cả.
Thường xuân là linh hồn của học sinh, nên thứ mà ngọn lửa kia đốt rụi chỉ là thân xác họ, nếu Tề Tiểu Bắc muốn trả thù thì cậu nhóc sẽ không chỉ cướp mất phần thể xác đâu".
Trì Tịch cũng xuôi theo: "Nhưng phải làm sao mới tìm được dây thường xuân của nhóm Nghiêm Hàng đây?".
Ân Lưu Minh khoanh tay, trầm ngâm nhìn bó hồng.
Trì Tịch cố nghĩ, rồi bỗng đôi mắt cậu sáng rực: "Để các em học sinh tự nhân biết cây thường xuân thuộc về mình được không nhỉ? Những cây còn sót lại chắc chắn sẽ thuộc về nhóm Nghiêm Hàng rồi".
Ân Lưu Minh hơi bất ngờ: "Có thể thử cách đó xem".
Vấn đề ở chỗ...!Hình như họ không có cách ra lệnh cho học sinh.
Chẳng mấy khi Trì Tịch tỏ vẻ nóng lòng muốn thử: "Có lẽ em làm được đấy"..