Edit: Summer
Beta: Ryal
Không có Lôi Anh Triết cản trở, dưới sự chỉ dẫn của Lâm Tương Tương, Thẩm Lâu và Ân Lưu Minh nhanh chóng tìm được phòng vẽ thứ hai.
Phương thức lúc ban đầu thực ra rất đơn giản... Ở căn phòng chỉ có tranh sơn dầu kia, bất kì bức tranh sơn dầu nào khi được lật lại cũng sẽ biến thành một chiếc gương, có thể tới những thế giới khác nhau thông qua chiếc gương đó.
Họ bước vào phòng vẽ thứ hai, một cơn gió lạnh thấu xương ập vào mặt.
Thủ lĩnh người không mặt vẫn sử dụng khuôn mặt của Lâm Tương Tương, lạnh tới nỗi rùng mình: "Sao lạnh quá vậy?".
Nó còn chưa dứt lời, một luồng gió lạnh khác đã lại ùa tới.
Lâm Tương Tương sợ tới mức đột nhiên co rúm lại sau lưng Ân Lưu Minh.
Thẩm Lâu phẩy tay, xua tan luồng khí lạnh chuẩn bị ập đến trước mặt y, nghiêm nghị nói: "Sao lại tấn công mama?".
Yêu tinh nitơ lỏng bất bình nhảy lên hai lượt.
Rõ ràng papa bảo nó nhìn thấy người lạ thì đóng băng ngay cơ mà.
Ân Lưu Minh vỗ nhẹ yêu tinh nitơ lỏng như dỗ dành, nhìn vị trí chính giữa căn phòng.
Nơi đó đặt một khối băng khổng lồ, bên trong là một người đàn ông với dáng vẻ khá buồn cười.
Ân Lưu Minh nhíu mày: "Dương Ly Ngôn?".
Thẩm Lâu sờ cằm: "Khi nãy tên đó dùng ngoại hình của em tới gặp ta".
Lâm Tương Tương căm giận nói: "Tôi biết ngay, không hiểu sao Dương Ly Ngôn lại đáng ghét đến thế, hóa ra là cùng một giuộc với tên khốn kia... Gã chết rồi đúng không?".
Thẩm Lâu cười tủm tỉm: "Người chơi trên bảng xếp hạng không dễ chết vậy đâu".
Ân Lưu Minh ngẫm nghĩ rồi gọi ngọn lửa của giận dữ và hối hận ra, làm tan chảy một góc của khối băng.
Đầu Dương Ly Ngôn lộ ra, gã lạnh tới mức tái mặt, vừa há miệng đã thở ra khí lạnh, cười khổ: "Đội hình hoan nghênh đông vui quá nhỉ".
Thẩm Lâu hơi nhướng mày: "Ta còn tưởng ngươi vẫn muốn mạnh miệng thêm một lúc nữa chứ".
Dương Ly Ngôn – lúc này là Bùi Du Triều – nở nụ cười: "Lãng phí thời gian cũng đâu ích gì".
Gã nhắm hai mắt lại cảm nhận, hơi giật mình: "Ài, bùa chú trên người Anh Triết bị kích hoạt rồi, thật đáng tiếc".
Ân Lưu Minh hơi híp mắt: "Bùa chú trên người Lôi Anh Triết là do mày hạ?".
"Là hội trưởng làm đó". Bùi Du Triều thật thà cười: "Chủ yếu là để ngăn cản chúng tôi tiết lộ một số thông tin quan trọng".
"Hội trưởng của bọn mày đối xử với bọn mày như thế, chắc cũng chẳng quan tâm gì đến sự sống chết của bọn mày đâu".
"Cũng không nói vậy được. Trừ lực công kích thì ngày thường bùa chú cũng sẽ có tâm lí ám chỉ với chúng tôi, để chúng tôi không nói đến từ ngữ cấm kị". Bùi Du Triều nhìn Ân Lưu Minh, cười một tiếng cụt lủn: "Anh Triết chết vì bùa chú, chắc là do các người đã sử dụng kĩ xảo gì đó ảnh hưởng đến tinh thần... Là kĩ năng từ sách minh họa, là nọc độc của côn trùng biển sâu?".
Ánh mắt Ân Lưu Minh tối lại.
Bùi Du Triều xoay cổ, dù cả người vẫn bị đông cứng nhưng vẫn mỉm cười với y một cách bình tĩnh: "Xin được tự giới thiệu thêm một lần nữa, tôi là Bùi Du Triều, hội phó của Neo Chìm. Rất vui được gặp anh, bạn khế ước của Thẩm Lâu".
Ân Lưu Minh cau mày, còn chưa kịp đáp đã nghe Bùi Du Triều tủm tỉm tiếp lời: "Dù hi vọng không lớn lắm nhưng tôi vẫn muốn hỏi một câu, cậu có hứng thú dời khế ước với Thẩm Lâu sang cho tôi không?".
Thẩm Lâu nhướng mày thật cao, nụ cười vô cùng bất thiện: "Ngươi không muốn hỏi ý kiến đương sự về vấn đề này à?".
Ân Lưu Minh bình tĩnh hỏi: "Mày có thể trả giá bằng những gì?".
Bùi Du Triều suy nghĩ một lát: "Tôi có nhiều lắm, giờ bảo kể ra thì cũng chịu... Cậu Ân bước vào trò chơi Ác Mộng là do có nguyện vọng nhỉ, tôi có thể tài trợ điểm để giúp cậu thực hiện nó".
Lần này Thẩm Lâu không nói gì, chỉ nheo mắt cười, khoanh tay đứng nhìn.
Ân Lưu Minh cũng hơi nhướng mày: "Nguyện vọng của tao tốn nhiều điểm lắm đấy".
Bùi Du Triều tự tin nói: "Tôi có mặt trong top của bảng xếp hạng, cậu cần bao nhiêu cứ nói".
"Mười vạn".
Bùi Du Triều: "...?".
Gã giật mình nhìn Ân Lưu Minh: "Cậu đùa tôi sao?".
"Dĩ nhiên là không rồi".
Thế mà Bùi Du Triều cũng cân nhắc thật: "Điểm của tôi thì chắc chắn là không đủ, phải về Neo Chìm góp lại, có lẽ vẫn được đấy".
Ân Lưu Minh liếc nhìn Thẩm Lâu: "Anh cũng đáng tiền phết".
Khóe miệng Thẩm Lâu giần giật: "Ta là hàng hiếm, chắc chắn sẽ không phản bội, đề nghị em giữ ta lại lâu dài".
Bùi Du Triều nhìn biểu cảm trên mặt Ân Lưu Minh, tỏ vẻ thất vọng: "Cậu thực sự không muốn suy nghĩ lại sao? Hiện tại Thẩm Lâu chỉ bị mất trí nhớ, lập trường của ngài ấy từ đầu đã giống Neo Chìm, thay vì chờ Thẩm Lâu nhớ lại rồi đường ai nấy đi, sao không đổi ngài ấy lấy một cái giá hời? Khi hoàn toàn khôi phục trí nhớ thì Thẩm Lâu sẽ chẳng nể nang ai đâu, đến cả người từng chăm sóc ngài ấy mà ngài ấy còn xuống tay được cơ mà".
Thẩm Lâu mỉm cười: "Ta suýt cho rằng sự cung kính của ngươi với ta là giả đấy".
Bùi Du Triều cười: "Chỉ cần ngài đồng ý gia nhập Neo Chìm, tôi vẫn sẽ cung kính với ngài như trước".
Thẩm Lâu cười khẩy.
Ân Lưu Minh hỏi: "Mày đang nhắc tới ai, Số Không ư?".
"Xem ra Thẩm Lâu không giấu cậu". Bùi Du Triều hơi ngạc nhiên: "Tôi còn tưởng ngài ấy không dám kể lịch sử đen tối của mình cho cậu chứ... Vì trên người tôi có bùa chú nên không thể tiết lộ thêm điều gì, nhưng Thẩm Lâu mới chỉ gây náo loạn khắp trò chơi Ác Mộng hai mươi mấy năm về trước, nếu cậu muốn tìm hiểu thì vẫn còn rất nhiều dấu vết còn sót lại".
Ân Lưu Minh từng nghe Thẩm Lâu kể lại – quả thực hắn và Số Không là kẻ thù không đội trời chung, nhưng hắn cũng được Số Không giúp đỡ rất nhiều khi vượt ải. Lí do cụ thể thì Thẩm Lâu không nhớ được, Ân Lưu Minh cũng chẳng hỏi gì thêm nữa.
Nếu chỉ nhìn vào bề mặt thì Số Không đã giúp Thẩm Lâu rất nhiều nhưng hắn lại muốn hủy diệt trò chơi Ác Mộng và cả Số Không, đúng là có vẻ lấy oán báo ân.
Nhưng Ân Lưu Minh luôn cảm thấy mọi chuyện không phải vậy.
Y hiểu Thẩm Lâu, và quan trọng hơn, y cũng nghi ngờ chính bản thân mình.
Rốt cuộc mối quan hệ giữa Ân Lưu Minh, Thẩm Lâu, Số Không và trò chơi Ác Mộng là gì?
Tại sao y nhiều lần cảm nhận được sự quen thuộc trên người Thẩm Lâu?
"Tại sao Neo Chìm lại phong tỏa tin tức về Số Không?".
Bùi Du Triều nghiêng đầu sang phía y: "Tôi chưa muốn bị bùa chú giết chết đâu... Hơn nữa, có lẽ điều cậu muốn hỏi là quan hệ giữa Thẩm Lâu và Số Không nhỉ?".
Ân Lưu Minh khẽ nhíu mày.
Bùi Du Triều nở nụ cười: "Người mới để tâm đến người cũ là chuyện thường, cậu không cần che giấu đâu".
Ân Lưu Minh: "...".
"Đồng tính luyến ái cũng không phải chuyện đáng xấu hổ gì, huống chi lại đang ở trong trò chơi Ác Mộng ăn bữa hôm còn lo bữa mai". Bùi Du Triều an ủi, rồi lại thành khẩn nói: "Nhưng Thẩm Lâu không phải đối tượng thích hợp để yêu đâu. Lúc chia tay ngài ấy còn định cho nổ nhà người yêu cũ, giết người yêu cũ, cậu dám yêu một người như thế hay sao?".
Thẩm Lâu không thể không lên tiếng: "Ta phải nghiêm túc đính chính, mối quan hệ giữa ta và Số Không hoàn toàn không giống thế".
Bùi Du Triều lại nói: "Bây giờ đến cơ thể mà ngài ấy còn chẳng có, cậu định tính chuyện chăn gối thế nào? Chẳng lẽ yêu theo kiểu Platon []?".
[] Kiểu tình yêu trong sáng, thuần khiết, không có tình dục.
Thẩm Lâu lại thanh minh: "Ta chỉ cần cơ thể để sống như người bình thường ở thế giới thực, không cần cơ thể cũng được...".
Ân Lưu Minh ngắt lời hắn: "Anh câm miệng".
Bùi Du Triều nhìn Ân Lưu Minh, tiếc nuối: "Đúng là không thuyết phục nổi kẻ đang yêu".
Ân Lưu Minh lặng lẽ giơ cây giáo dài.
Bùi Du Triều làm vẻ mặt "tôi hiểu mà", uyển chuyển nói: "Những bản sao trong giấc mơ này đều được sao chép từ chính cậu, đại diện cho nội tâm chân thật của cậu".
Ân Lưu Minh xoa trán.
Y mở miệng thêm lần nữa để đổi chủ đề: "Neo Chìm được thành lập từ lúc nào?".
Bùi Du Triều không hiểu tại sao Ân Lưu Minh lại hỏi cái này: "À, cái này phải hỏi hội trưởng, tôi mới gia nhập Neo Chìm được có mấy năm".
"Gia nhập mấy năm mà đã được làm hội phó?".
"Số người chơi trong trò chơi Ác Mộng hao hụt rất nhanh". Bùi Du Triều thở dài: "Hoặc chết, hoặc đã hoàn thành nguyện vọng rồi rời đi".
Gã ngẩng đầu, hớn hở: "Chẳng lẽ cậu muốn gia nhập Neo Chìm?".
"Nếu Neo Chìm bỏ hết bùa ước nguyện thì có lẽ tao sẽ cân nhắc".
Bùi Du Triều tiếc rẻ: "Dù đã đoán được từ lâu nhưng khó tránh khỏi thất vọng. Nếu tâm ý cậu đã quyết thì tôi cũng không quấy rầy cậu nữa".
Gã khẽ cười: "Nhưng câu nói ban nãy vẫn còn hiệu lực... Chỉ cần Thẩm Lâu hoàn toàn khôi phục kí ức, chắc chắn ngài ấy sẽ đứng về phía chúng tôi. Tôi chờ ngài quay lại".
Dứt lời, cơ thể Bùi Du Triều chợt phát ra ánh sáng, sức sống trên gương mặt gã biến mất chỉ trong nháy mắt, đầu ngoẹo sang một bên, yên tĩnh hẳn.
Lâm Tương Tương bước tới thử dò nhịp thở, hơi giật mình: "Gã chết rồi ư?".
Thẩm Lâu nhìn thoáng qua: "Kim thiền thoát xác".
Ân Lưu Minh tiếp lời như có điều suy nghĩ: "Đến nay, chúng ta vẫn chưa nhìn thấy gương mặt thật của Bùi Du Triều".
"Năng lực của gã có liên quan tới ngụy trang". Thẩm Lâu gặp Bùi Du Triều hai lần, lần đầu là dùng vẻ ngoài của Ân Lưu Minh, lần thứ hai là dùng vẻ ngoài của Dương Ly Ngôn.
Hai người nhìn nhau, cùng im lặng.
Lâm Tương Tương khẽ vuốt tóc: "Xen vào giữa lúc hai người đang liếc mắt đưa tình thì đúng là không phải phép, nhưng Nhân Nhân này... À, tôi vẫn đang quen miệng, cậu giúp tôi một chuyện được không?".
"Chuyện gì?".
"Theo những gì tôi nghe lỏm được thì cậu có thể mang đồ từ giấc mơ ra ngoài, dù giấc mơ có biến mất?".
Ân Lưu Minh hiểu ra: "Sách minh họa có khả năng ấy... Nhưng thực ra giấc mơ này đã chết rồi".
Sau khi gặp lại Thẩm Lâu thật, y đã nói chuyện với hắn về sách minh họa.
Thẩm Lâu nói giấc mơ này đã chết từ khi Vệ Thiệu Nạp tỉnh lại rồi.
Hắn sưu tầm sách minh họa nhưng thực chất là thu thập nguồn sức mạnh bị phân tán trong trò chơi Ác Mộng, một giấc mơ đã chết căn bản không sở hữu chút sức mạnh nào thuộc về hắn.
Vậy nên giấc mơ này sẽ không có trong sách minh họa.
Lâm Tương Tương cắn môi: "Thực ra tôi cũng đoán được... Nhưng tên khốn đó giữ những tinh linh không mặt được sinh ra bởi tranh như chúng tôi lại, không phải là vì gã không thể giết chúng tôi, mà bởi gã cần chúng tôi chèo chống giấc mơ này... Nếu vậy, liệu trong cơ thể chúng tôi sẽ chứa chút sức sống từ giấc mơ chứ?".
Thẩm Lâu sờ cằm: "Nói ra thì quả thực cũng có một chút, nhưng một người không mặt thì không đủ năng lượng cho một trang sách minh họa đâu".
"Nếu là tất cả người không mặt cộng lại thì sao?".
Lâm Tương Tương giơ tay, những người không mặt bắt đầu xuất hiện trong mọi tấm gương treo trên tường.
Họ mặc những trang phục khác nhau, có tư thái khác nhau, chiều cao khác nhau – điểm chung duy nhất là gương mặt trơn nhẵn.
Những người không mặt không ngừng bước ra, im lặng đứng sau lưng Lâm Tương Tương.
Ân Lưu Minh khá ngạc nhiên: "Chẳng khác nào hi sinh tất cả mọi người, chỉ để lại một người sống sót".
Y nhìn Lâm Tương Tương.
Lâm Tương Tương hẳn không phải kiểu người như thế.
Lâm Tương Tương mỉm cười, lắc đầu: "Chúng tôi cho tinh linh nhỏ nhất được sống".
Đám người không mặt chen chúc, cuối cùng một cậu bé cao khoảng một mét bị đẩy ra.
Cậu nhóc khác hẳn những người còn lại, nhóc có gương mặt thuộc về mình, những đường nét xinh xắn và lanh lợi gần như giống hệt Vệ Thiệu Nạp.
Lâm Tương Tương xoa đầu nhóc, nét mặt rất đỗi dịu dàng: "Đây là đứa trẻ cuối cùng chủ nhân vẽ ra trước khi tỉnh lại từ giấc mơ này, cũng nhờ nhóc ấy mà chủ nhân tự tin trở lại, ngài ấy nghĩ mình nhất định có thể hoàn thành bức chân dung di vật kia".
Thằng nhóc không yên lòng túm chặt ống tay áo Lâm Tương Tương.
Lâm Tương Tương lại nhìn về phía Ân Lưu Minh, chân thành nói: "Nhóc ấy rất ngoan, rất trầm tính, tuy không biết nói nhưng lại có trí thông minh và năng lực tư duy giống người thường, cậu không cần phải chăm sóc đâu".
Dứt lời, nó vỗ nhẹ lên vai đứa bé.
Thằng nhóc cắn môi, chầm chậm buông ống tay áo Lâm Tương Tương ra.
Lâm Tương Tương đẩy nhẹ một cái sau lưng nhóc, dịu dàng mà quyến luyến: "Nếu em có một ngày được gặp chủ nhân, nhớ thay bọn anh thưa rõ mọi chuyện với ngài".
Nói xong câu ấy, Lâm Tương Tương nhìn Ân Lưu Minh rồi mỉm cười, cơ thể hóa thành một đốm sáng trong suốt lơ lửng trên không trung.
Đốm sáng ấy rơi vào ngực cậu bé.
Gần như ngay lúc ấy, tất cả những người không mặt sau lưng nhóc đều tan biến cả, chỉ còn lại hàng vạn những đốm sáng hội tụ như một mặt trời nhỏ bao bọc cậu bé con.
Ban nãy căn phòng này còn đầy những người không mặt, tới giờ lại chẳng còn một ai, chỉ duy nhất chút ánh sáng kia là minh chứng cho việc họ từng tồn tại mà thôi.
Cậu bé cắn chặt môi dưới, đôi mắt rưng rưng mà vẫn cố kìm không để bản thân bật khóc.
Ân Lưu Minh thở dài, lấy sách minh họa ra.
Trong trang sách "Biệt uyển trong gương và ngoài bức họa" có thêm một ô vuông.
Y đưa sách minh họa tới trước mặt cậu bé.
Nhóc dụi mắt, yên lặng đặt tay lên.
Và cậu bé biến mất.
Ân Lưu Minh mở sách minh họa ra nhìn.
[Tinh linh tranh còn sót lại].
[Xuất xứ từ giấc mơ: Biệt uyển trong gương và ngoài bức họa].
[Độ hiếm: ★].
[Sức mạnh: ].
[Tính chất công kích: ]
[Lí tính: ].
[Mô tả: Đốm tro tàn cuối cùng còn sót lại từ giấc mơ đã mất của chủ nhân, là nơi gửi gắm tưởng niệm của những anh chị em đã mất].
[Kĩ năng đã mở khóa: Người trong tranh LV (cần điểm, vật được vẽ ra sẽ có xác suất cực thấp biến thành đồ vật thật)].
[Nhắc nhở: Vì người kí khế ước còn chưa hoàn toàn thu phục được vật thể nên chưa thể mở khóa toàn bộ kĩ năng].
Ân Lưu Minh đã đoán trước được rằng tinh linh tranh sẽ có số sao và chỉ số sức mạnh thấp, nhưng không ngờ nhóc lại sở hữu kĩ năng kì lạ đến vậy.
Tuy có nhắc nhở là xác suất rất thấp, nhưng Thẩm Lâu có thể cường hóa kĩ năng của sách minh họa.
Dù có vào trong mơ hay ở thế giới thực, chỉ cần y vẽ được rồi cho tinh linh tranh thử đi thử lại nhiều lần, thế nào cũng sẽ có lúc đạt được thôi.
Đằng nào y cũng không cần nhiều điểm.
Dường như Thẩm Lâu cũng đoán ra những gì Ân Lưu Minh đang nghĩ, hắn sờ cằm: "Ta có thể cường hóa kĩ năng, nhưng em biết vẽ không?".
Ân Lưu Minh: "... Không".
Hiện tại y cũng chưa cần gì lắm, nên không vội.
Nhưng mặt khác... Ân Lưu Minh nhìn mục nhắc nhở của sách minh họa.
Chưa mở khóa toàn bộ kĩ năng.
Đây đã là lần thứ ba y nhìn thấy dòng chữ này, lần đầu tiên là cá khổng lồ biển sâu của giấc mơ "Thị trấn nhỏ hiến tế cho biển sâu", lần thứ hai là búp bê dây cót của giấc mơ "Công viên dây cót cổ tích".
Hai thẻ kia đều có đặc điểm là số sao cao, hơn nữa có ý thức cá nhân rất mãnh liệt.
Cá khổng lồ biển sâu có thân hình to lớn như một hòn đảo, còn búp bê dây cót có thể được coi là hóa thân của Dương Dương.
Ân Lưu Minh vẫn nghĩ sách minh họa chưa mở khóa được toàn bộ kĩ năng là do chúng quá mạnh, lại không tự nguyện bị thu vao trong sách, nhưng xem ra không phải rồi.
Giấc mơ này đã không còn được chủ nhân duy trì nữa, được chống đỡ nhờ những tinh linh sinh ra từ trong tranh, thế nên năng lượng của chúng mới mỏng manh đến mức chỉ vừa đủ tiêu chuẩn để trở thành vật phẩm trong sách minh họa.
Vì sao tinh linh tranh còn sót lại cũng có dòng nhắc nhở này?
Ân Lưu Minh nghĩ một hồi mà vẫn không hiểu, bèn lắc đầu, tạm thời không nghĩ nữa.
Thẩm Lâu nhìn xung quanh, cảm thán: "Cuối cùng chỉ còn hai ta sống sót".
Lôi Anh Triết đã chết, Bùi Du Triều chạy mất, Lâm Tương Tương phó thác tinh linh tranh cho Ân Lưu Minh rồi cũng biến mất cùng những người không mặt.
Cả tòa biệt uyển tráng lệ giờ đây tĩnh mịch như một nấm mồ.
Ân Lưu Minh một vòng quanh phòng vẽ, nhẹ nhàng vuốt mặt gương.
Thẩm Lâu nói: "Chúng ta có thể quan sát những thế giới trong gương".
Hắn búng tay một cái, trên mặt gương hiện ra rất nhiều hình ảnh.
Ở những thế giới trong gương khác, mọi NPC đều giữ nguyên tư thế như rối gỗ bị đứt dây, màu sắc trên người họ cũng u ám và tĩnh lặng như bức ảnh chụp lâu năm đã ố vàng.
Ân Lưu Minh nhìn thấy rất nhiều bản sao của mình, bên cạnh họ luôn có một bóng dáng màu lam, cùng thăm dò bí mật của giấc mơ ở nhiều thế giới khác nhau.
Y còn nhìn thấy cả Thẩm Nhân Nhân. Thẩm Nhân Nhân ngồi trong phòng ngủ, yên tĩnh dựa vào ngực Thẩm Lâu của cô, một tách cà phê và vài cuốn sách được bày ngay bên cạnh, hai người ôm lấy nhau, tạo nên một bức tranh im lìm.
Ân Lưu Minh cụp mắt, buông tay: "Đi thôi".
Y bước khỏi phòng vẽ, rồi lại quay người bước vào.
Trong lần bước vào ấy, cảnh tượng đã hoàn toàn thay đổi.
Trên vách tường treo đầy tranh sơn dầu, một người đang si mê ngồi trước bàn vẽ, cây bút trong tay không hề dừng lại, vẻ mặt hắn hưng phấn mà cuồng si.
Ân Lưu Minh bước tới, khẽ nhíu mày.
Vệ Thiệu Nạp ngậm cán cọ vẽ trong miệng, mất kiên nhẫn xua tay: "Có chuyện gì thì nói sau nhé, chờ tôi vẽ xong bức tranh này đã".
Dù biết đây là con rối do Neo Chìm sao chép lại từ Vệ Thiệu Nạp, Ân Lưu Minh vẫn ngồi xuống.
Khoảng chừng nửa tiếng sau, Vệ Thiệu Nạp cuối cùng cũng vui vẻ thốt lên: "Hoàn hảo! Cuối cùng tôi cũng tìm được linh cảm rồi!".
Ân Lưu Minh đứng dậy bước tới, nhìn bức tranh, hơi ngẩn người.
Nhân vật được vẽ không phải ai khác mà chính là y.
Đêm khuya tĩnh lặng, y đứng trước cửa sổ trong hành lang sát đất, nghiêng đầu nói gì đó với bóng dáng bên cạnh. Ánh trăng trải xuống người y như làn nước, khiến y trông tựa như một vị thần.
Bên cạnh y là một bóng dáng mờ mờ màu xanh lam, hệt như một đám mây không tồn tại mà chỉ để lại chút ít dấu vết đầy trống rỗng. Nhưng người đàn ông trong bức tranh vẫn nghiêng đầu nói chuyện với bóng dáng kia.
Ân Lưu Minh hốt hoảng chớp mắt.
Chẳng biết tại sao, bức tranh này lại khiến y thấy rất quen.
Như thể từ rất lâu, rất lâu về trước, y cũng từng trò chuyện với một người khác hệt vậy – dù hắn chỉ là một ít bóng dáng hư ảo, xung quanh là ánh sáng chói lòa.
Ân Lưu Minh vô thức liếc nhìn Thẩm Lâu.
... Là Thẩm Lâu sao?
Thẩm Lâu nhận ra ánh mắt của Ân Lưu Minh, khẽ nhướng mày: "Sao thế?".
Ân Lưu Minh im lặng chốc lát, hỏi thành tiếng: "Anh có thấy cảnh này rất quen không?".
Thẩm Lâu sờ sờ cằm: "À, lúc ấy em đang nói chuyện với tên hàng giả đúng chứ?".
"Ý tôi là từ rất lâu về trước".
Thẩm Lâu hiểu ý, suy nghĩ chốc lát: "Đúng là ta và Số Không từng giao tiếp xuyên không gian, nhưng khi y xuất hiện trước mặt ta thì không phải kiểu chói lòa thế này đâu".
"Thế thì kiểu nào?".
Thẩm Lâu nghĩ ngợi: "Không nhớ rõ".
Ân Lưu Minh thoáng nhíu mày.
Bây giờ không phải lúc thích hợp, y tạm thời đè nén cảm giác nghi ngờ, định rời khỏi giấc mơ rồi nói chuyện sau.
Để rời khỏi giấc mơ này, họ phải khiến con rối thay thế Vệ Thiệu Nạp biến mất.
Ân Lưu Minh nhìn Vệ Thiệu Nạp đang loay hoay với bức tranh mà hắn rất đỗi vừa lòng, hơi nhíu mày.
Con rối của Neo Chìm quá giống Vệ Thiệu Nạp thật.
Giống từ tính cách si mê hội họa, tới cả tâm niệm muốn hoàn thành bức tranh mà cha để lại kia.
Nhưng kẻ này khác với Vệ Thiệu Nạp thật ở chỗ hắn sẽ không tỉnh lại trong thế giới thực, một khi biến mất là sẽ hoàn toàn biến mất.
Giọng nói của Thẩm Lâu vang lên: "Em mềm lòng rồi sao?".
Ân Lưu Minh lạnh nhạt đáp: "Không".
Y tiến lên một bước, tới trước mặt Vệ Thiệu Nạp.
Vệ Thiệu Nạp vui vẻ lồng bức tranh sơn dầu vào khung kính, thấy Ân Lưu Minh đang bước đến thì giơ bức tranh ra: "Cái này tặng cậu".
Ân Lưu Minh hơi giật mình.
"Cảm ơn cậu đã cho tôi linh cảm, tôi xin tặng cậu bức tranh này". Vệ Thiệu Nạp xoa xoa tay: "Tuy rất hài lòng nhưng đây vẫn không phải là bức tranh mà tôi muốn vẽ... Không sao, tôi đã tìm thấy linh cảm rồi, bây giờ tôi sẽ...".
Hắn đột nhiên im lặng.
Vệ Thiệu Nạp ngơ ngẩn: "Này, hình như tôi nhớ được, tôi từng vẽ nó rồi? Không đúng, tôi là, tôi là...".
Ân Lưu Minh cầm bức tranh trong tay, cau mày muốn nói, nhưng lại phát hiện một vết rách ngay trước mặt mình.
Hệt như một bức tránh sơn dầu bị xé nát, như một tấm gương bị vỡ vụn, cả thế giới này bắt đầu sụp đổ cùng nỗi hoang mang của Vệ Thiệu Nạp.
Thẩm Lâu xuất hiện, giơ tay, dùng ánh sáng lam đậm bao bọc Ân Lưu Minh rồi cau mày: "Con rối này... Cũng giống những bản sao được sao chép từ chúng ta trong giấc mơ này, nó được sao chép từ Vệ Thiệu Nạp thật".
Ân Lưu Minh hiểu ra: "Vậy là khi Vệ Thiệu Nạp tìm được linh cảm, phá vỡ chấp niệm, bản thân hắn sẽ nảy sinh xung đột với kí ức đã bị phong ấn thuộc về Vệ Thiệu Nạp thật".
Khi xung đột phát sinh, con rối Vệ Thiệu Nạp này đã không còn là Vệ Thiệu Nạp nữa.
Ân Lưu Minh nhìn Vệ Thiệu Nạp qua một "tấm gương" nào đó.
Mặt hắn dần mờ đi, cuối cùng hóa thành một khuôn mặt nhẵn nhụi.
Người không mặt.
Hắn và cả thế giới này cùng biến mất trước mắt Ân Lưu Minh.
HẾT ẢI .