Edit: Ryal
Tấm bảng hiệu to có hình một con mèo mập, bên trên là những chữ viết bằng dấu chân mèo: "Thiên đường mèo", ánh đèn màu hồng phấn không ngừng nhấp nháy.
Nhìn qua lớp cửa kính có thể thấy được căn phòng rộng rãi bên trong, có những con mèo mập lười biếng nằm úp sấp, có những con chầm chậm dạo bước trên thảm trải sàn, nhiều nhất là mấy đứa đang ngủ vùi ở bất cứ nơi đâu trừ ổ mèo ra.
Cánh cửa tự động trượt ra, một người đội cái đầu mèo khổng lồ xuất hiện: "Các cậu là nhân viên mới phải không?".
Ân Lưu Minh và Hàn Triệt bình tĩnh đứng trước mặt hắn ta, phản ứng rất bình thường.
Người đầu mèo thất vọng cởi cái mũ kia xuống, để lộ gương mặt có chòm râu dê, cười thật to: "Đúng là còn trẻ thì to gan, không bị dọa sợ, ha ha ha!".
Mặt Ân Lưu Minh lạnh tanh.
Gã râu dê che miệng cười: "Xin được tự giới thiệu, tôi là nhân viên của thiên đường mèo, Tần Bảo. Hai cậu có thể gọi tôi là anh Bảo Bảo".
Tần Bảo cười híp cả mắt, giới thiệu xong xuôi thì dẫn Hàn Triệt và Ân Lưu Minh vào trong, vừa đi vừa nói: "Đám nhóc này đẹp trai thật đấy! Nhất định các cậu sẽ được tụi thú cưng nhà ta yêu thích cho coi".
Lúc này Ân Lưu Minh mới phát hiện bên trong không chỉ có mèo mà còn cả một chú chó đang nằm sấp dưới ghế dựa, cùng một con vẹt trong chiếc lồng treo trên trần nhà.
"Ban đầu chỗ chúng tôi đây là thiên đường mèo, nhưng sau đó chó hoang cũng tìm tới". Tần Bảo chỉ vào một con chó săn Beagle nhỏ đang không ngừng nhào tới chỗ cái đuôi mèo đung đưa trước mặt. "Vì ông chủ mềm lòng nên tạm thời nhận nuôi chúng. Sau đó bọn tôi phát hiện lũ nhóc dễ thương này vừa ngoan ngoãn vừa không bao giờ đánh nhau nên nhận nuôi thêm vài đứa nữa, cuối cùng ở đây càng lúc càng nhiều loài vật".
Ân Lưu Minh để ý thấy chân sau của con Beagle kia hơi khập khiễng, nghi hoặc hỏi: "Nhóc cún kia bị thương sao?".
"Từ lúc mới tới đã tàn tật vậy rồi". Tần Bảo lắc đầu than thở. "Rất nhiều thú cưng ở đây đã bị chủ nhân bỏ rơi vì tàn tật, vì thế chúng ít nhiều đều sợ con người, khi chăm sóc các cậu nhớ cẩn thận đấy nhé".
Hắn ta đưa Ân Lưu Minh và Hàn Triệt vào phòng họp, lấy ra hai bản hợp đồng: "Đọc xem có thắc mắc gì không, kí kết xong xuôi là có thể bắt đầu luôn từ hôm nay nhé".
Ân Lưu Minh đọc lướt qua, không khác là bao so với hợp đồng nhân viên bình thường, chỉ có thêm một mục yêu cầu bảo mật – không được tiết lộ bất cứ thứ gì y nghe thấy và nhìn thấy trong thiên đường mèo, nếu không sẽ bị công ty truy cứu trách nhiệm.
Tần Bảo vẫn còn đang ba hoa: "Phúc lợi ở thiên đường mèo rất tốt, nếu không phải lễ hội hóa trang sắp tới thiếu nhân lực thì chúng tôi cũng chẳng tìm thêm người làm đâu...".
Ân Lưu Minh và Hàn Triệt tới đây để phá ải, đương nhiên họ sẽ kí mà không hề do dự.
Ngay giây phút chữ kí được hoàn thành, âm thanh hệ thống quen thuộc vang lên:
[Hai người chơi đã mở khóa giấc mơ].
[Tên giấc mơ này là: Lễ hội hóa trang dịu dàng mà đẫm máu].
[Nhiệm vụ chính: Sống sót. Độ khó của nhiệm vụ: ★★★★★].
[Không có gợi ý dành cho nhiệm vụ chính].
Ân Lưu Minh và Hàn Triệt nhìn nhau.
Độ khó của ải tăng thì độ khó của nhiệm vụ cũng tăng, gợi ý cũng ngày càng ít.
Nhưng không ngờ nhiệm vụ chính của giấc mơ này chỉ là sống sót.
Giọng nói của Thẩm Lâu vang lên bên tai Ân Lưu Minh: "Hẳn trò chơi Ác Mộng cực kì không muốn các em chết uổng trong giấc mơ năm sao nên chỉ giao nhiệm vụ bảo vệ bản thân, đợi hiệp hội quan sát viên đến giải quyết".
Ân Lưu Minh thoáng cụp mắt.
Nhưng hiệp hội quan sát viên đã có mặt ở đây rồi mà giấc mơ vẫn chưa được phá.
Sau khi xác định cả hội trưởng của hiệp hội quan sát viên và hội trưởng của công đoàn Neo Chìm đều tới giấc mơ này, Ân Lưu Minh dùng bùa ước nguyện, tốn một điểm tích để đến đây.
Hàn Triệt cũng theo y.
Ân Lưu Minh đã nói với gã rằng giấc mơ năm sao rất nguy hiểm, nhưng Hàn Triệt vẫn quyết định tới.
"Nếu qua được ải năm sao thì hẳn phải được thưởng đạo cụ phòng thân rất tốt". Gã nói. "Lần nào Liên Vũ cũng thiếu một chút để được lên bảng xếp hạng".
Nếu là vì Liên Vũ thì Ân Lưu Minh không phản đối nữa.
Tư Thành, Mễ An Bồi và cả Liên Vũ đều muốn đi theo, bị cả hai người từ chối.
Giấc mơ năm sao, hai người chơi trên bảng xếp hạng là họ còn không dám chắc bản thân có thể sống sót, mấy người kia đến để chết hay gì?
Tần Bảo híp mắt cười, xách hai cái túi ra: "Nếu đã kí hợp đồng rồi thì thay đồng phục đi, siêu dễ thương luôn đó~".
Đồng phục "siêu dễ thương" là áo sơ mi màu xanh lam và tạp dề màu vàng nhạt, trên sơ mi có logo hình dấu chân mèo, trên tạp dề có logo hình dấu chân chó.
Tần Bảo nhìn Ân Lưu Minh và Hàn Triệt thay quần áo xong xuôi, hét lên đầy khoa trương: "Đẹp trai quá chừng! Thôi xong, tôi cong mất rồi, tôi yêu các cậu!".
Ân Lưu Minh cạn lời.
Hàn Triệt không hề biến sắc: "Xin lỗi, tôi là hoa đã có chủ".
"Ồ! Thế thì tiếc quá". Tần Bảo ôm ngực, chợt cười phá lên: "Sao nào, tôi diễn có thật không, ha ha ha ha ha ha!".
Ân Lưu Minh: "...".
Tần Bảo cười chán chê thì nghiêm mặt: "Thôi được, hết giờ tấu hài rồi, công ty có yêu cầu nhất định phải mặc đồng phục trong giờ làm, không được cởi ra đâu nhé. Và mỗi người chỉ có một bộ thôi nên tuyệt đối đừng làm hỏng".
Sau đó hắn ta nháy mắt: "Đương nhiên, chúng ta hưởng chế độ làm việc tám tiếng một ngày. Khi làm việc xong thì các cậu có thể cởi đồng phục, thậm chí có thể đến làm khách hoàn toàn miễn phí để thỏa thích sờ bụng mềm của các bé mèo siêu dễ thương nha! Nhưng bây giờ thì quan trọng nhất vẫn là cố gắng làm việc cho thật tốt!".
Công việc Tần Bảo giao cho họ là quét hành lang.
Đi vào từ cửa chính là quán cà phê mèo, cách đó một cái hành lang là sân chơi giao tiếp với các loại chó mèo đáng yêu, có đủ cả cầu trượt lẫn nhà cây cho thú cưng, không gian rất rộng, chỉ nội căn phòng nhà cây đã to bằng cả một sân bóng rổ.
Trên hành lang trải thảm lông màu xám nhạt dịu mắt, phía trên in dấu chân mèo hoặc chó màu đỏ sẫm rất dễ thương.
Hàn Triệt liếc nhìn cửa phòng nhà cây, nói khẽ với Ân Lưu Minh: "Những cái giá leo trèo đó hơi kì lạ".
Ân Lưu Minh cũng liếc nhìn nơi đó, khẽ nhíu mày: "Dày đặc quá".
Thông thường trên tường được gắn giá leo trèo là để mèo có chỗ đặt chân lúc leo lên, năng lực vận động của mèo vốn đã rất mạnh nên khoảng cách không cần quá ngắn.
Nhưng ở đây thì những chỗ đặt chân lại được sắp xếp dày đặc, bên cạnh thậm chí còn có lan can tay vịn, không giống dành cho mèo, mà là...
"Meo!".
Một con mèo thò nửa cái đầu ra khỏi cửa, bực bội kêu lên rồi giơ chân đập vào tường.
Trên mắt phải của con mèo này có vết sẹo dài, gần như cắt cả nhãn cầu của nó thành hai nửa, trông vô cùng dữ tợn.
Một nhân viên đứng cạnh đó mỉm cười: "Đừng để ý, vì con người đã khiến mắt Tiểu Tả bị thương nên nó có tính cảnh giác rất cao, chỉ có ông chủ đã nhận nó về mới được lại gần thôi".
Ân Lưu Minh và Hàn Triệt nhìn nhau, tạm dời mắt.
Hai người chia hai hướng quét hành lang, rồi gặp lại để trao đổi thông tin trong phòng trà nước.
Mặt ngoài thì quán thiên đường mèo này có vẻ rất bình thường, gần như giống hệt cà phê mèo trong thế giới thực, hoàn toàn không thấy được bóng dáng của một giấc mơ nguy hiểm cấp năm sao.
Thẩm Lâu bay ra từ sách minh họa: "Giấc mơ càng gần với hiện thực thì càng vững chắc, đồng thời độ nguy hiểm của nó cũng không cao. Nếu giấc mơ này đã được đánh giá năm sao thì chắc chắn phần nguy hiểm được giấu ở chỗ khác".
Ân Lưu Minh suy tư chốc lát, bỗng hỏi: "Sao nơi này lại không có khách?".
Cả ở khu cà phê mèo lẫn khu giao tiếp đều chỉ có động vật và nhân viên, không có bất kì vị khách nào.
Hàn Triệt đáp: "Ban nãy tôi đã hỏi nhân viên, họ trả lời rằng thường thì khách sẽ đến vào buổi tối, ban ngày rất vắng người".
Đến chơi với mèo vào buổi tối ư?
Hàn Triệt chỉ lên tầng trên: "Nơi này có kiêm cả khách sạn, phía trên là các phòng ngủ để người ta trải nghiệm cảm giác được ngủ chung với chó mèo".
Ân Lưu Minh nhìn xung quanh, thấy những tờ poster để trên giá thì cầm xuống đọc thử.
Quả nhiên có dòng chữ "Ngủ cùng meo meo, trị bệnh mất giấc".
Y hơi ngẫm nghĩ, tạm thời cất tờ poster vào trong túi.
"Xem ra muốn biết được kết cục của giấc mơ thì phải chờ buổi tối mới được".
Thẩm Lâu cười một tiếng đầy nghiền ngẫm bên tai y, khẽ thở dài: "Sao đám kẻ tạo giấc mơ này thích hành sự vào buổi tối thế nhỉ?".
Ân Lưu Minh cũng mỉm cười, hơi thở dài.
Y cũng không thích, nếu được chọn thì y thà ngủ một giấc thật ngon còn hơn.
Gần chạng vạng, bắt đầu có khách tìm đến.
Ân Lưu Minh và Hàn Triệt đứng ở cửa đón tiếp, nhìn những vị khách lục tục bước vào.
Một số hưng phấn chạy đến chỗ sô pha trong quán cà phê để nghịch mèo, một số thì lại lên tầng không chút do dự.
Ân Lưu Minh và Hàn Triệt vừa định đi theo họ thì bị Tần Bảo ngăn lại: "Ha, mấy nhóc trai trẻ à, phần việc hôm nay của hai cậu đã kết thúc rồi!".
Ân Lưu Minh dừng chân, trầm ngâm đôi chút: "Buổi tối đông khách thế này, anh có cần tôi giúp một tay không?".
Tần Bảo cười ha ha: "Không cần đâu, chỗ chúng ta chia ca ban ngày và ban đêm, hai cậu có thể cởi đồng phục đi về được rồi".
Hàn Triệt nói: "Tôi đánh rơi chìa khóa nên muốn đi tìm thử xem".
Tần Bảo nhíu mày: "Được thôi, đi nhanh về nhanh, nhất định phải rời đi trước giờ đó".
Ân Lưu Minh và Hàn Triệt nhìn nhau, mỉm cười: "Anh cứ yên tâm".
"Phải là anh Bảo Bảo nhé, lần sau đừng gọi sai nữa đấy~".
Còn mấy tiếng nữa mới tới giờ, Ân Lưu Minh và Hàn Triệt không thong thả nữa, chia nhau ra điều tra các khách hàng.
Có năm vị khách đi thẳng lên tầng hai với nụ cười đầy mong đợi, một cô gái còn hưng phấn giơ tay vuốt ve chú mèo vừa bước ngang qua: "Tối nay là bé yêu nào thế nhỉ?".
Một thanh niên khác cười: "Quy tắc cũ, chọn xong rồi gặp mặt thôi".
Cô gái đứng thẳng dậy: "Lần này tôi sẽ không thua đâu".
"Cược bao nhiêu nào?".
"A...".
Ân Lưu Minh nhìn họ vừa cười nói vừa bước vào phòng riêng, cứ cảm thấy có gì không đúng.
Những người này đang cười rất vui, nhưng khóe mắt họ run run và đồng tử thì co lại; lúc vuốt lông mèo thì ngón tay út của cô gái kia còn không ngừng run rẩy, hiển nhiên cô thấy vô cùng sợ hãi.
Y lặng lẽ đặt mục tiêu trên người cô gái đó, nhìn cô bước vào phòng riêng.
Nhân viên phục vụ nhanh chóng đưa hai chú mèo tới.
Nụ cười của cô gái lại càng rạng rỡ hơn, nhưng sắc mặt lại trắng bệch tới nỗi gần như trong suốt: "Lần này có tận hai em cơ à? Thật là, thật là vui, ha ha ha!".
Ân Lưu Minh đứng ở cửa nhìn vào trong, bỗng hơi nhíu mày.
Hai con mèo được đặt trên khay, một con nằm ngủ say như chết, con còn lại thì như vô tình liếc sang phía y.
Ân Lưu Minh hơi ngẫm nghĩ, thấy cô gái đã bắt đầu ôm lấy con mèo đang ngủ kia mà vuốt ve hôn hít thì vẫn tạm thời rời đi để đảm bảo an toàn.
Y gặp lại Hàn Triệt, hai người cùng trao đổi thông tin, phát hiện những vị khách kia rất bình thường – chỉ có điều họ không che giấu nổi nỗi sợ.
Xem ra vẫn phải đợi đến giờ thôi.
Sau giờ, đám động vật ở quán cà phê mèo đã được nhân viên đưa đi hết, chỉ còn lại các phục vụ và những vị khách vẫn đang không ngừng kéo đến.
Ân Lưu Minh tính thử, tổng cộng có ba mươi mấy người.
Hàn Triệt bỗng cau mày, thấp giọng: "Có người quen".
Ân Lưu Minh hơi run lên, cũng thấp giọng hỏi: "Ai?".
"Người chơi trên bảng xếp hạng". Hàn Triệt chỉ vào một người phụ nữ khoảng tầm ba mươi đang làm thủ tục trước quầy. "Lê Mỹ Lệ, cao thủ dùng độc".
Ân Lưu Minh đã từng đọc tư liệu về người chơi trên bảng xếp hạng do Hàn Triệt cung cấp, khá ấn tượng với người phụ nữ này. Cô nằm trong số mười người chơi đứng đầu bảng xếp hạng, am hiểu độc dược, bình thường không ai dám chọc vào.
Lê Mỹ Lệ làm xong thủ tục thì quay sang, cười híp mắt: "Tôi thích nhất là những động vật nhỏ đáng yêu".
Cũng giống những vị khách trước, môi cô cười nhưng ánh mắt lại lộ vẻ sợ hãi.
Ân Lưu Minh nhíu mày: "Có cả người chơi nữa sao?".
Thẩm Lâu hiện ra sau lưng họ, giải thích: "Giấc mơ năm sao không được đánh giá ở mức năm sao ngay từ đầu, chúng vốn là những giấc mơ bốn sao đã khiến vô số người chơi thất bại nên được thăng cấp".
"Người chơi còn sót lại từ lúc trước?". Hàn Triệt hỏi. "Họ không chết ư?".
Giấc mơ bốn sao đã nguy hiểm trùng trùng, vậy mà giấc mơ năm sao lại có thể để người chơi sống lâu đến thế?
Hơn nữa, có vẻ Lê Mỹ Lệ đã hoàn toàn bị giấc mơ này kiểm soát.
Thẩm Lâu sờ cằm: "Theo lí thuyết thì chết từ lâu rồi".
Trong lúc họ nói chuyện, kim đồng hồ đã chỉ hướng giờ.
Những tia lửa điện nổ lách tách, thiên đường mèo bỗng tối đen như mực.
Chỉ vài giây sau, ánh đèn lại sáng lên rực rỡ.
Ân Lưu Minh dùng một tay che mắt, nhanh chóng thích ứng với ánh sáng cường độ cao rồi nhìn khắp xung quanh.
Hàn Triệt đã biến mất.
Trước khi đèn tắt, Hàn Triệt vẫn còn đứng cạnh y.
Bỗng một ngọn gió tĩnh lặng thổi tới, tấn công thẳng vào lưng y.
Một bàn tay bán trong suốt đột nhiên hiện ra vẽ một vòng tròn sau lưng Ân Lưu Minh, ngưng tụ thành một màng chắn màu lam nhạt chặn nó lại.
Ân Lưu Minh xoay người, nhíu mày thật chặt.
Người tấn công y – thậm chí còn chẳng biết có thực là người hay không, cơ thể có vẻ giống con người nhưng trên cổ lại mọc ra một cái đầu mèo khổng lồ, đôi đồng tử hẹp dài nhìn y chăm chú, lưng hơi còng xuống, móng tay dài và sắc như dao.
Ân Lưu Minh nhìn nó.
Con quái vật mèo này mặc đồng phục nhân viên của thiên đường mèo, trên ngực còn có bảng tên.
Y liếc thoáng qua chỗ quầy tiếp khách.
Quả nhiên nhân viên ban nãy không còn ở đó nữa.
Tên nhân viên đã biến thành quái vật mèo vung móng vuốt lên vài lần, đều bị Thẩm Lâu dễ dàng cản lại.
Quái vật mèo thấy thế thì phát rồ, há miệng muốn rít lên thành tiếng.
Ân Lưu Minh nhanh chóng giơ tay bóp miệng nó.
Con quái vật mèo nhìn y chằm chằm bằng hai đồng tử thẳng đứng, hơi sững sờ.
Ân Lưu Minh đặt tay lên sách minh họa, một chất sền sệt màu đen bao bọc khắp cơ thể y, sau đó y biến thành dáng vẻ giống nó như đúc.
Ân Lưu Minh định biến thành quái vật mèo rồi đánh ngất nó luôn để đóng vai nó đi điều tra, ai ngờ vừa thấy y mọc đầu mèo là con yêu quái đã thu móng vuốt lại, nghiêng đầu nhìn y với vẻ nghi hoặc.
Ân Lưu Minh thầm run, cũng im lặng đứng nhìn nó.
Quái vật mèo nghiêng đầu, gãi cằm, ngơ ngác đi một vòng xung quanh y, rồi thu sát khí lại và quay về quầy đón tiếp.
Thẩm Lâu mỉm cười: "Chậc, đầu mèo không đẹp bằng em".
Ân Lưu Minh chẳng thèm nhìn hắn, đi tìm khắp xung quanh một vòng nhưng không thấy Hàn Triệt đâu.
"Sau khi đèn tắt anh có cảm nhận được gì không?".
Thẩm Lâu lắc đầu: "Không, cả cơ thể tên đó biến mất ngay lập tức".
Lẽ nào Hàn Triệt đã kích hoạt hình phạt nào đó?
Ân Lưu Minh nhíu mày: "Giữa em và anh ta có điểm nào khác biệt?".
Tại sao Hàn Triệt đã biến mất, còn y vẫn ở nguyên chỗ cũ?
"Chắc do em có bạn trai em ở cạnh đấy".
Ân Lưu Minh vẫn chẳng thèm nhìn hắn, giơ tay sờ cằm, nhìn xuống cổ tay mình: "Quần áo ư?".
Thẩm Lâu nhíu mày.
Đến tối nhất định Ân Lưu Minh phải thay quần áo ngủ, nhưng nếu phải đánh nhau thì y sẽ nén giận mà cất đồ ngủ đi rồi đổi sang mặc thường phục.
Giờ y vẫn mặc đồng phục nhân viên của thiên đường mèo, Hàn Triệt thì đã thay đồ để đóng vai khách hàng đi điều tra từ trước, tới giờ gã vẫn chưa mặc lại đồng phục.
"Tần Bảo nhắc bọn em phải mặc đồng phục trong giờ làm, sau đó có thể cởi ra để được quán phục vụ". Ân Lưu Minh nói. "Có lẽ Hàn Triệt đã biến thành khách".
Chắc cũng giống Lê Mỹ Lệ ban nãy.
Ân Lưu Minh cất bước chẳng chút do dự, đi theo Lê Mỹ Lệ.
Cô đã lên tầng, nhân viên phục vụ đứng bên cạnh cũng đã biến thành yêu quái đầu mèo.
Chẳng biết có phải sau giờ thì sự khống chế đối với khách hàng bị giảm xuống hay không. Lê Mỹ Lệ không còn cười theo kiểu giả tạo và kì dị như ban nãy nữa, môi cô mím chặt, sắc mặt tái mét như thấy kẻ thù, nhưng biểu cảm thì vẫn khá bình tĩnh.
Quái vật đầu mèo đưa Lê Mỹ Lệ vào một căn phòng dành cho khách.
giờ, đêm đã khuya, nhưng trong phòng lại có tiếng trống và tiếng nhạc đinh tai nhức óc chẳng khác nào một phòng karaoke.
Như đang muốn che giấu tiếng động nào khác.
Ân Lưu Minh áp tai vào một trong số những căn phòng đó mà lắng nghe thật kĩ, tiếng kêu thảm thiết rất nhỏ vang lên sau lớp tường dày, xuyên qua cả tiếng nhạc.
Y nghĩ ngợi một lúc, không để tâm tới căn phòng kia nữa mà đi thẳng tới phòng Lê Mỹ Lệ.
Lê Mỹ Lệ đang ngồi ngay ngắn nơi mép giường, thấy Ân Lưu Minh bước vào thì cơ thể vô thức run lên, sau đó lại kinh ngạc nhìn Thẩm Lâu đứng cạnh y.
Ân Lưu Minh làm động tác "đừng lên tiếng".
Dù sao Lê Mỹ Lệ cũng là người chơi trên bảng xếp hạng, ánh mắt chỉ thoáng qua chút kinh ngạc và mừng rỡ rồi lại nhanh chóng bình thản như lúc đầu, hơi gật nhẹ để tỏ ý mình đã hiểu.
Ân Lưu Minh đưa tay ra trước mặt Thẩm Lâu.
Hắn nhíu mày, không nắm lấy mà ôm vòng qua eo y rồi nhấc bổng y bay lên trần nhà, dừng lại núp sau cái đèn chùm to.
Thẩm Lâu vẫn cứ ôm lấy Ân Lưu Minh mà chẳng hề buông tay.
Ân Lưu Minh đang định thụi cho hắn một cú thì lại thấy Thẩm Lâu lắc đầu cười, dùng khẩu hình nói: "Có người tới".
Quả nhiên nhân viên đầu mèo nhanh chóng đẩy cửa bước vào, bưng theo một cái khay, trên khay là một con mèo đốm đen, vết sẹo dài cắt ngang qua mắt phải của nó.
Ân Lưu Minh hơi nhíu mày.
Nhân viên phục vụ đầu mèo thả khay xuống rồi ra ngoài, khóa cửa.
Con mèo tên "Tiểu Tả" tao nhã nhảy xuống, bước hai vòng quanh Lê Mỹ Lệ rồi trèo lên bàn nằm úp sấp, khẽ kêu meo một tiếng.
Lê Mỹ Lệ đột nhiên đứng dậy. Cô chầm chậm bước tới trước một cái tủ được trang trí tinh xảo, mở hai ngăn kéo ra, lục tìm vài phút rồi cuối cùng cầm lên một con dao găm lóe ánh bạc.
Sau đó cô quay về chỗ con mèo, sắc mặt trắng bệch, nghiến răng, giơ dao lên rồi tàn nhẫn hạ xuống!
Phụt!
Tiếng nhãn cầu bị chọc thủng khiến người ta rùng mình, máu tươi chảy xuống nửa bên mặt của cô trong nháy mắt.
Lê Mỹ Lệ khẽ nhếch môi, xuýt xoa trong họng, máu tươi trào ra từ mắt phải, gương mặt hoàn toàn biến dạng vì đau đớn, chẳng còn xinh đẹp và tao nhã như lúc đầu.
Dù vậy, cô không hề kêu gào thảm thiết.
Con mèo trên bàn vẫy đuôi, tiếp tục kêu meo một tiếng.
Khóe miệng Lê Mỹ Lệ giần giật, cô ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, lại giơ dao lên đâm xuống mắt trái.
Ân Lưu Minh sầm mặt ngay khi Lê Mỹ Lệ giơ dao lên lần thứ nhất, định nhảy xuống cứu người.
Nhưng Thẩm Lâu kéo y lại, thấp giọng nói: "Nhìn biểu cảm của cô ta xem".
Lê Mỹ Lệ hạ xong nhát dao thứ nhất, ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, đúng lúc chạm mắt với Ân Lưu Minh.
Dù đã tự tay rạch nát mắt mình nhưng Lê Mỹ Lệ không hổ là người chơi trên bảng xếp hạng, cô vẫn có thể liếc mắt ra hiệu với Ân Lưu Minh rồi khẽ lắc đầu.
Ân Lưu Minh nhắm một mắt, tiếp tục bình tĩnh nhìn xuống.
Rạch hai mắt không phải là hình phạt tàn nhẫn nhất dành cho Lê Mỹ Lệ, đó chỉ là khởi đầu mà thôi.
Trong nửa tiếng tiếp theo, Lê Mỹ Lệ cắt đứt tai mình, cắt đứt lưỡi mình, mổ bụng mình, moi nội tạng bên trong ra bày dưới đất.
Khắp phòng là mùi máu tanh nồng tới mức nghẹt thở.
Ân Lưu Minh núp sau đèn chùm, nhíu mày thật chặt.
Thẩm Lâu giơ một tay ra che trước mũi y.
Ân Lưu Minh im lặng nhìn cảnh tượng máu me phía dưới.
Nếu người bình thường bị thương nặng tới vậy thì đã mất máu chết từ lâu, nhưng Lê Mỹ Lệ vẫn đứng đó, trong tay nắm con dao găm nhuộm đẫm máu tươi, đợi con mèo kia đưa ra phán quyết với vận mệnh mình.
Dường như con mèo Tiểu Tả cực kì giận dữ vì trước sau Lê Mỹ Lệ vẫn không kêu tiếng nào, nó đứng dậy gầm gừ hai tiếng, nhẹ nhàng nhảy xuống rồi đạp lên vũng máu mà đi.
Những dấu chân mèo đỏ tươi như hình hoa mai trải dài, điểm thêm hoa văn cho tấm thảm lông xám.