Edit: Ryal
Ân Lưu Minh nhìn cô.
Lê Mỹ Lệ không giận, chỉ cười: "Sao thế? Cậu nghĩ người của hiệp hội quan sát viên sẽ không đến mức thê thảm giống tôi à?".
Ân Lưu Minh thẳng thắn đáp: "Không, tôi nghĩ họ sẽ không để lộ thân phận một cách trực tiếp thế này".
Lê Mỹ Lệ sặc một cái, bực mình: "Đám thanh niên bây giờ không biết kính già yêu trẻ là gì hay sao?".
Cô xoay cổ tay, chẳng biết lấy đâu ra một hộp thuốc lá, rút một điếu đưa cho Ân Lưu Minh.
Y từ chối.
Lê Mỹ Lệ cũng chẳng ép, châm lửa rồi hút một hơi, sung sướng thở phào: "Những người có năng lực và có can đảm bước chân vào giấc mơ này cơ bản đều là các nhân tài trên bảng xếp hạng, tất nhiên phải có việc gì mới tìm đến hiệp hội quan sát viên, sao tôi dám không để lộ thân phận? Hơn nữa...".
Cô khẽ giựt tóc mai, thở dài: "Chưa chắc cậu đã sống sót được để ra khỏi giấc mơ này".
Cái máy bên cạnh phát ra tiếng nổ thật to.
Một con người đã được chữa trị bị đẩy ra ngoài, rơi xuống băng chuyền.
Ân Lưu Minh hỏi: "Họ là người chơi sao?".
"Người chơi? Người chơi thì ai thèm quan tâm chứ". Lê Mỹ Lệ bĩu môi, gương mặt bỗng sầm lại. "Đây là những người trong hiện thực".
Ân Lưu Minh hơi run rẩy.
"Chắc cậu đang tự hỏi tại sao người trong hiện thực lại có mặt ở đây?". Lê Mỹ Lệ gõ gõ cho tàn thuốc rơi xuống. "Cậu đã lên được bảng xếp hạng, chắc hẳn cũng từng gặp những giấc mơ có xuất hiện thêm kẻ tạo giấc mơ".
Ân Lưu Minh gật đầu.
Thực ra y không chỉ gặp một giấc mơ như thế.
"Logic của giấc mơ này cũng tương tự, nó sử dụng phương pháp nào đó để kéo những người vô tội trong thế giới thực vào đây". Lê Mỹ Lệ chỉ vào những cơ thể không ngừng bị đẩy ra từ cái máy. "Những người này đã hôn mê hay thậm chí sống đời thực vật, tất cả đều bị giam cầm trong mơ".
Ân Lưu Minh nhíu mày thật chặt: "Nhiều người đến vậy ư?".
Ở khu nuôi dưỡng có ít nhất ba trăm người!
"Ai mà biết chắc được, trước đây chưa từng có giấc mơ quy mô lớn đến chừng này". Lê Mỹ Lệ khẽ thở dài. "Điều đáng sợ là, nếu những người vô tội này mà bị ngược đãi chết trong mơ thì họ cũng sẽ chết ở hiện thực".
Ân Lưu Minh há miệng, chưa nói gì đã bị cô ngắt lời.
"Cậu tưởng chỉ có thế thôi sao? Kinh khủng hơn nữa, linh hồn đầy oán khí của những người bình thường đó vẫn sẽ bị giam cầm trong mơ mà không được chuyển kiếp, dung hòa với giấc mơ tàn nhẫn này, khiến nó ngày càng kiên cố và khó phá giải".
Lời giải thích của Mễ An Bồi khi trước chợt hiện ra trong đầu Ân Lưu Minh.
Địa Phủ phát hiện rất nhiều linh hồn cần chuyển kiếp đều mất tích, tất cả bị giam giữ trong trò chơi Ác Mộng.
"Cậu tưởng thế là hết phải không? Điều khủng khiếp hơn hết là, sau khi một người bình thường bỏ mạng, những ai có liên quan tới người đó trong hiện thực đều sẽ bị kéo vào giấc mơ này".
Gương mặt xinh đẹp của Lê Mỹ Lệ đã trở nên không dễ coi cho lắm. "Nếu chỉ có vài người bị hại thì hi sinh họ cũng được thôi, nhưng sự việc lại hệt như một quả cầu tuyết càng lăn càng to thêm, cuối cùng giấc mơ này bành trướng và trở thành khối u ác tính mà chính trò chơi Ác Mộng cũng không khống chế được".
Ân Lưu Minh nhớ tới lá bùa ước nguyện đã trói buộc Trì Tịch và Tạ Kỳ Trúc với nhau.
Trừ lá bùa thuộc về Trì Tịch, cả lá bùa mà y tặng gia đình Tề Tiểu Bắc trong hiện thực cũng bị lợi dụng để kéo Tạ Kỳ Trúc vào trong giấc mơ của cậu.
Sau khi điều tra được chuyện ấy thì Ân Lưu Minh đã vận dụng hết các mối quan hệ lẫn tiền và quyền để cố gắng thu hết những lá bùa hộ mệnh từng bị giở trò về. Nhưng không ai biết rốt cuộc Neo Chìm đã tạo ra bao nhiêu cái, lại có bao nhiêu người mang theo những lá bùa hộ mệnh nhân bản kia bên mình.
Ban đầu y còn tưởng chúng chỉ phát huy tác dụng khi người chơi Ác Mộng có nguyện vọng chết đi, không ngờ chúng còn có thể cấu kết với nhau nữa.
"Thế nên bây giờ chúng tôi muốn cứu càng nhiều người càng tốt". Lê Mỹ Lệ phả ra một vòng tròn khói, hơi thở dài. "Ít nhất không thể để số lượng nạn nhân tiếp tục tăng lên".
Ân Lưu Minh cau mày hỏi: "Các người chưa từng nghĩ về mối quan hệ giữa chuyện này và thế giới thực sao?".
"Đương nhiên là rồi". Lê Mỹ Lệ đáp. "Chúng tôi đã tìm được thân phận của mọi nạn nhân trong giấc mơ này, để những đồng đội còn ở lại trong trò chơi đi điều tra xem cuộc sống của họ trong hiện thực có vấn đề gì không".
"Kết quả thì sao?".
Lê Mỹ Lệ xòe tay: "Chẳng thu hoạch được gì".
Ân Lưu Minh hỏi: "Đồng đội còn ở lại của các người chính là Bùi Du Triều?".
Lê Mỹ Lệ ngạc nhiên hỏi: "Cậu biết cậu ta sao?".
Giờ thì Ân Lưu Minh đã hiểu tại sao họ chẳng thu hoạch được gì.
Dĩ nhiên Bùi Du Triều sẽ không truyền đạt thông tin liên quan tới bùa ước nguyện cho hiệp hội quan sát viên.
Y ngẫm nghĩ đôi chút, nói: "Có lẽ tôi biết nguyên nhân".
Lê Mỹ Lệ nhìn y với vẻ sửng sốt.
Ân Lưu Minh kể sơ lại những gì mình phát hiện được về bùa ước nguyện, nhưng tạm thời không vạch trần Bùi Du Triều.
Y vẫn chưa xác nhận được liệu Lê Mỹ Lệ có đáng tin hay không, dù cô có một lòng vì chính nghĩa tới mức nào thì chưa biết chừng vẫn sẽ tin tưởng đồng đội mình là Bùi Du Triều hơn y – kẻ xa lạ chỉ vừa mới gặp mặt.
Nghe xong, Lê Mỹ Lệ nhíu mày: "Thế mà Du Triều không điều tra được chuyện này... Về bùa ước nguyện thì tôi có nghe nói, chỉ là không ngờ nó lại mang nhiều hậu họa đến thế".
Tay cô giật giật, mở bảng điều khiển ngay giữa không trung rồi bấm vài lần: "Để tôi thử tra xem...".
Biểu cảm trên mặt cô trở nên nghiêm túc: "Số bùa ước nguyện mà hệ thống có thể lần theo hiện giờ là ít nhất mười ngàn lá".
Nếu chủ nhân của chúng tử vong, sẽ có thêm mười ngàn giấc mơ đan xen sống chết xuất hiện.
Ân Lưu Minh hỏi: "Không đóng băng tác dụng của bùa ước nguyện được à?".
"Tôi không sở hữu quyền hạn đó, phải hỏi thủ lĩnh thử xem".
Y nhanh chóng nắm bắt cơ hội: "Thủ lĩnh của các người ở đâu?".
"Cũng trong giấc mơ này". Lê Mỹ Lệ nhìn đồng hồ rồi hơi biến sắc. "Tối nay tôi không kịp dẫn cậu đi gặp người đó... Phải đưa những người đã được chữa trị này về khu nuôi dưỡng trước".
Lê Mỹ Lệ lại đội cái đầu chó lên, dặn Ân Lưu Minh: "Đám đầu trâu rất bướng bỉnh, không cho người lạ tới gần, cậu hãy tìm chỗ trốn trước đi. Đến tối tôi sẽ dẫn cậu tới gặp thủ lĩnh".
Cô đẩy xe ra ngoài, đi được nửa đường chợt quay đầu lại, nhắc nhở với nét mặt nghiêm túc: "Nhớ là không được cởi đồng phục ra, nếu không cậu sẽ bị giấc mơ này xử lí như một con người".
"Nếu bị coi như con người thì sao?".
"Bị tống bừa vào một khu nào đó". Lê Mỹ Lệ nhún vai. "Khu nuôi dưỡng và khu chữa trị chỉ là phần trên mặt đất thôi. Tin tôi đi, cậu sẽ không muốn biết về phần tầng ngầm dưới lòng đất đâu".
Khoảnh khắc kim giờ chỉ số , toàn bộ giấc mơ lại tối đen như mực.
Ân Lưu Minh quay về sảnh trước lúc đó.
Khi y mở mắt ra lần nữa, tên nhân viên ở quầy tiếp đón đã quay về hình dạng con người, nằm bò ra bàn gà gật ngủ.
Ân Lưu Minh cũng hủy tác dụng ngụy trang của động vật thân mềm biển sâu.
Y hơi ngẫm nghĩ chốc lát, bước tới gõ một cái lên quầy đón tiếp.
Tên nhân viên tỉnh lại, nhìn thấy Ân Lưu Minh thì ngái ngủ hỏi: "Sao thế? Tôi còn tưởng là có khách".
Y hỏi: "Có danh sách trực ca đêm không?".
Tên nhân viên ngáp một cái, vẫn chưa tỉnh hẳn: "Có, sao?".
"Cho tôi mượn một chút".
Ân Lưu Minh nói như thể đó là chuyện đương nhiên, tên phục vụ mơ màng đưa danh sách trực cho y rồi mới giật mình tỉnh lại: "Ê, lúc nào xem xong nhớ trả đấy, tôi còn phải kí tên nữa!".
Ân Lưu Minh qua quýt vẫy tay, nhìn một lượt khắp tờ giấy.
Thẩm Lâu bật cười: "Em định giúp con Husky kia cua người... à không, cua mèo thật đấy à?".
Y đáp: "Lo trước khỏi họa".
Bản danh sách có đầy đủ tên họ của các nhân viên trực đêm. Có bốn người phụ trách phục vụ ở tầng hai, một trong số đó cũng là kẻ hiếm hoi Ân Lưu Minh quen biết – Tần Bảo, cái tên cứ tự xưng là "anh Bảo Bảo".
Y đọc lướt tất cả những cái tên khác, còn gọi cả Hạt Dẻ ra cho nó sử dụng kí ức tuyệt đối để phòng ngừa.
Hạt Dẻ đọc xong thì kêu meo một tiếng.
Ân Lưu Minh chưa kịp cất nó vào đã nghe thấy giọng nói đầy mừng rỡ của Tần Bảo vang lên: "Ui, lại có bé yêu nào tới thiên đường mèo thế này?".
Hạt Dẻ tỉnh bơ né khỏi nụ hôn của hắn ta.
Tần Bảo che miệng cười: "Chùi ui lại còn xấu hổ nữa cơ... Lưu Minh, cậu tìm được bé mèo này ở đâu thế?".
Ân Lưu Minh cụp mắt nhìn Hạt Dẻ, nhíu mày, lẳng lặng ôm nó về: "Ngại quá, Hạt Dẻ là mèo tôi nuôi".
Để Hạt Dẻ trà trộn vào thiên đường mèo cũng là ý kiến hay... Nhưng y chưa quên, giấc mơ này bắt nguồn từ chuyện ngược đãi mèo.
Hạt Dẻ là món quà Tạ Kỳ Trúc và Trì Tịch tặng cho y, lại nắm giữ kí ức tuyệt đối, nó sẽ mãi mãi không quên bất cứ cảm giác đau đớn và tuyệt vọng nào.
Tần Bảo hơi thất vọng: "Mèo nhà cũng chơi với mấy em bé ở đây được mà? Bảo cậu nghe này, tuy ban ngày các bé mèo của tôi phải tiếp khách nhưng đến tối thì nhiều hoạt động giải trí lắm".
Ân Lưu Minh vừa được chứng kiến "hoạt động giải trí" của một buổi tối, tỏ vẻ: xin miễn cho.
Tần Bảo cũng không ép, chỉ ngáp một cái: "Tối qua tôi trực cả đêm rồi, đi ngủ trước đã, hôm nay cậu phụ trách đưa các em mèo do khách chọn vào phòng cho khách nhé... Nhớ kĩ này, khách hàng là thượng đế, dù họ có yêu cầu gì thì cũng phải cố gắng thực hiện nha!".
Dứt lời, hắn ta phất tay một cái rồi bỏ đi.
Ân Lưu Minh khẽ day nơi giữa mày.
Y cũng đang định tìm chỗ nằm nghỉ một lúc.
Dù đang vượt ải trong trò chơi, nhưng thức cả đêm thì y vẫn thấy khá uể oải.
Giọng Thẩm Lâu bỗng vang lên: "Em vào nhà vệ sinh một lúc đi".
"Em không có nhu cầu".
"Ta thì có".
Ân Lưu Minh vào nhà vệ sinh, thấy đáng nghi hết sức.
Thẩm Lâu bay ra kéo y vào một gian riêng.
Nhà vệ sinh ở thiên đường mèo sạch tới mức không có mùi gì lạ, như thể trước nay chưa có ai sử dụng bao giờ.
Thẩm Lâu không quá hài lòng với địa điểm này, hắn giơ tay nới cổ áo Ân Lưu Minh: "Thôi thì đang gấp, đành chịu khó một chút vậy".
Y nhìn gương mặt gần trong gang tấc mà nghiến răng: "Anh định làm gì?".
Thẩm Lâu nheo mắt cười: "Giúp em giải tỏa mệt mỏi ấy mà".
Ân Lưu Minh cười lạnh, vuốt tay hắn: "Đứng đắn lên xem nào".
Thẩm Lâu tiếc rẻ: "Hình như em không thích kiểu này lắm".
Hắn buông tay, nhẹ nhàng nâng mặt y, rồi từ từ tiến tới.
Ân Lưu Minh vô thức nhắm mắt lại.
Trán y thấy man mát.
Cảm giác nóng nảy và khó chịu vì thức trắng cả đêm dài như bị máy hút bụi hút sạch đi và biến mất nơi trán hai người áp vào nhau, cả mỏi mệt lẫn bực bội đều tan dần.
Ân Lưu Minh chầm chậm mở mắt, đối diện với đôi mắt cười màu lam nhạt.
Giọng Thẩm Lâu vừa trầm vừa dịu dàng, hắn lại dựa sát hơn chút nữa: "Em muốn tiến thêm một bước chứ?".
Ánh mắt Ân Lưu Minh rất ôn hòa, y mở miệng, chầm chậm cất tiếng...
"Không cần áp trán cũng làm được đúng không?".
Lần trước Thẩm Lâu cũng giúp y như thế, nhưng hắn chỉ cần đặt tay lên cổ y là được rồi.
Hắn chớp mắt mấy cái: "Ơ, nhưng chẳng phải thế này thì thân mật hơn sao?".
Khóe miệng Ân Lưu Minh giần giật.
Thẩm Lâu nhíu mày cười: "Hay em thấy tư thế này hợp để làm một chuyện khác hơn?".
"Không".
Ân Lưu Minh đập vào tay hắn, đẩy cửa ra ngoài: "Đi thôi".
Thẩm Lâu nhìn theo bóng lưng y, nở nụ cười đầy sung sướng: "Khẩu thị tâm phi".
Ân Lưu Minh cố đè khóe miệng đang cong xuống, quay về với gương mặt không cảm xúc.
Ban ngày ít khách và cũng không tự do như buổi tối, ngay cả lời thoại và nét mặt họ cũng cứng ngắc như những diễn viên nghiệp dư.
Đúng lúc Ân Lưu Minh đang định xem ban ngày trong phòng khách sẽ có chuyện gì xảy ra.
Vị khách đầu tiên của y trông rất quen, chính là cô gái trẻ trong đám người hôm qua.
Cô bước từng bước đi cứng ngắc, nở một nụ cười trông còn khó coi hơn cả khóc: "Hôm nay em vẫn chọn Nhung Nhung, Nhung Nhung là dễ thương nhất".
Nhờ sự chỉ dẫncủa những nhân viên khác, Ân Lưu Minh tìm được Nhung Nhung trên một cái ghế.
Nhung Nhung là một con mèo có bộ lông rất dài và xù, trông như chú hải cẩu mập mạp, vô cùng đáng yêu. Thực tế nếu ôm lên thì sẽ phát hiện nó chỉ toàn lông chứ thực ra rất gầy.
Nhung Nhung cực kì ngoan ngoãn, để mặc cho Ân Lưu Minh ôm nó vào phòng cho khách.
Cô gái trẻ kia trông thấy Nhung Nhung thì gương mặt đột nhiên trắng bệch, hệt như đang nhìn ma quỷ.
Nhưng cô vẫn nở nụ cười cứng ngắc: "Nhung Nhung!".
Nhung Nhung yên tĩnh nằm im trong lòng cô.
Cô phất tay với Ân Lưu Minh: "Anh ra ngoài trước đi".
Y ngẫm nghĩ đôi chút, bước tới chỗ cửa sổ kéo rèm vào một chút, nhân lúc cô bé kia không chú ý mà trốn ra sau rèm, kích hoạt một kĩ năng khác của động vật thân mềm biển sâu – "thế thân".
Chỉ cần dùng chút máu tươi là y có thể tạo ra một bản sao giống mình như đúc, cả động tác và biểu cảm đều bị y khống chế hoàn toàn.
Ân Lưu Minh điều khiển bản sao đi ra khỏi phòng, còn mình thì trốn sau rèm cửa mà lẳng lặng quan sát.
Cô đặt con mèo lông xù lên khay trà, lấy hai thứ trong tủ ra rồi quay lại.
Một tay cô cầm dây thừng quấn hai vòng trên cổ Nhung Nhung, đầu còn lại được buộc nốt vào chân bàn.
Sau đó cô giơ lên một thứ khác, ánh mắt sợ sệt tới mức gần như mất đi tiêu cự nhưng khóe miệng lại nhếch thật cao: "Thích không nè, Nhung Nhung? Đây là bật lửa bằng mã não đỏ, thiết kế mới của ZLOG đấy, phiên bản giới hạn toàn cầu nữa nha!".
Cô châm lửa, đôi tay run rẩy từ từ tới gần Nhung Nhung, khóe miệng càng nhếch cao thì sự sợ hãi và tuyệt vọng trong đôi ngươi lại càng rõ rệt.
Khi ngọn lửa sắp chạm vào Nhung Nhung, cô trào nước mắt nhưng vẫn phải tiếp tục nói bằng giọng nức nở: "Em sắp được thoải mái rồi, nhớ kêu thật êm tai đó nha!".
Nhung Nhung ngồi trên khay trà, lẳng lặng ngẩng đầu nhìn ngọn lửa, trong đôi mắt mèo đen láy chẳng có chút sợ sệt mà cũng không thấy vẻ tò mò, như thể nó đã đoán được tất cả những sự việc này từ trước và đang thản nhiên đợi cơn đau cháy bỏng kéo đến.
Ngay khi ngọn lửa chuẩn bị chạm vào bộ lông của Nhung Nhung, một cục băng nhỏ bắn ra từ sau rèm, chuẩn xác khiến cái bật lửa rơi khỏi tay cô gái trẻ.
Cô nhũn chân, ngã quỳ xuống đất rồi phát ra một tiếng rít chói tai, liên tục lùi vào góc tường, sợ hãi nhìn con mèo bé nhỏ có vẻ vô tội kia.
Con mèo "nạn nhân" này còn bình tĩnh hơn cô bé vừa chuẩn bị hành hung nó, chỉ yên tĩnh nằm trên khay trà, dùng móng vuốt cào nhẹ sợi dây thừng trên cổ.
Ân Lưu Minh bước ra, hỏi Thẩm Lâu: "Anh có giao tiếp được với mèo không?".
Hắn mỉm cười: "Chắc em không có hiểu lầm gì về ta đấy chứ? Nếu em muốn ta giao tiếp với con mèo này thì chỉ có một cách duy nhất là để ta nhập vào nó thôi".
Ân Lưu Minh bèn triệu hồi Hạt Dẻ để nó nói chuyện với Nhung Nhung, Thẩm Lâu phụ trách phiên dịch.
Y thì ngồi xổm xuống trước mặt cô bé đang run bần bật kia, nhỏ giọng cất tiếng: "Ổn cả rồi, em có sao không?".
Hiệu quả động viên của nhan sắc giá trị cao đúng là rất tốt. Cuối cùng cô gái cũng tỉnh táo hơn, cứ nắm tay Ân Lưu Minh thật chặt, ngơ ngẩn một chốc rồi lại chợt khóc òa lên, vừa khóc vừa nghẹn ngào kể lại mọi ấm ức của mình.
Trong tiếng khóc đứt quãng kia, Ân Lưu Minh hiểu ra cảnh ngộ của cô.
Cô bé này tên Khưu Cảnh, vốn chỉ đang ngủ một giấc rất bình thường, khi tỉnh dậy thì phát hiện mình đã xuất hiện trong thiên đường mèo quái dị này.
Nếu chỉ là thiên đường mèo thì chẳng sao. Lúc trước khi Khưu Cảnh thấy quá áp lực thì cũng thường tới cà phê mèo chơi với những bé mèo dễ thương, nhưng không ngờ thiên đường mèo này lại rất khác.
Dịch vụ mà họ cung cấp chính là ngược đãi mèo.
Tuy Khưu Cảnh bận rộn nên không rảnh tay nuôi thú cưng nhưng cô lại rất thích mèo, còn định sau này sẽ đổi sang công việc nhàn hạ hơn để nuôi một đứa, sao cam lòng ngược đãi những bé con dễ thương kia?
Chỉ là sau khi bước chân vào thiên đường mèo, cô không thể hành xử theo cách mình muốn được nữa.
Khưu Cảnh nhanh chóng phát hiện ra cô không thể tự điều khiển chính cơ thể mình, cô tự tay lấy dao găm ra khỏi tủ, phân thây chú mèo dễ thương nhất mà mình đã chọn ngay tại chỗ.
Khưu Cảnh nôn ra, vừa khóc vừa không thể dừng tay được, mùi máu tanh và tiếng mèo kêu thảm thiết đã trở thành ác mộng quanh quẩn mãi trong lòng cô.
Nhưng chuyện đáng sợ hơn vẫn còn ở phía sau nữa.
Khoảnh khắc Khưu Cảnh phân thây con mèo đó xong xuôi, sự kiểm soát trói buộc cơ thể cô cũng biến mất. Cô nhìn chú mèo nhỏ đã chết mà khóc thật to, nhưng khi nhân viên phục vụ bước vào thêm lần nữa, kẻ đó đã mọc một cái đầu mèo khổng lồ.
Những con quái vật kia bắt trói cô tới khu nuôi dưỡng nằm ở phía sau, đối xử với cô như heo chó; đợi đến tối thì tắm rửa sạch sẽ rồi thay quần áo đẹp cho cô, đưa cô vào đúng căn phòng lúc ban ngày.
Trước mặt Khưu Cảnh là con mèo đã bị chính tay cô phân thây.
Cô chưa kịp phản ứng lại thì cơ thể đã tự cầm dao lên thêm một lần nữa.
Nhưng lần này con dao không đâm vào cơ thể mèo, mà là bản thân cô.
Cơn đau đớn mãnh liệt mà Khưu Cảnh chưa từng trải qua suýt khiến cô ngất đi ngay tại chỗ.
Cuối cùng cô cũng chịu đựng được đến hết khoảng thời gian tra tấn điên rồ kia, giữa lúc chết đi sống lại, Khưu Cảnh nghĩ... chắc mình sắp tỉnh lại từ cơn ác mộng này rồi nhỉ?
Nhưng ngày hôm sau vòng tuần hoàn vẫn lặp lại.
Kể tới cuối, Khưu Cảnh đã quỳ xuống đất mà khóc khàn cả giọng.
Ân Lưu Minh vừa vỗ nhẹ sau lưng cô để an ủi, vừa liếc Thẩm Lâu một cái.
Hắn thấp giọng: "Bình thường thì tinh thần con người sẽ không chịu nổi sự giày vò khi bị hành hạ đến chết".
Ân Lưu Minh ngước lên nhìn Thẩm Lâu: "Đây là lí do cái chết trong giấc mơ này sẽ lan tới hiện thực?".
Chết vì tinh thần suy sụp.
Thẩm Lâu gật đầu, rồi lại lắc đầu: "Đại khái đó chỉ là một phần nguyên nhân. Dựa theo quy tắc ở thế giới thực, ảnh hưởng của một sự tồn tại hư ảo như giấc mơ này đối với hiện thực đã bị hạ xuống mức độ thấp nhất. Dù ác mộng có đáng sợ đến đâu thì con người cũng sẽ quên gần hết sau khi tỉnh lại".
Hắn nghiêm mặt lại: "Chuyện này nghĩa là ranh giới giữa hư ảo và hiện thực rất mơ hồ... Vấn đề còn nghiêm trọng hơn cả một giấc mơ năm sao".
Ân Lưu Minh khá ngạc nhiên: "Anh từng nói ranh giới giữa hư ảo và hiện thực không quá rõ ràng mà".
"Nhưng với tiền đề là ở trong trò chơi Ác Mộng". Thẩm Lâu giải thích. "Trò chơi này tương đối đặc thù, dù bản chất là hư vô nhưng lại cắm rễ trong hiện thực".
Khưu Cảnh gần như đã phát điên, cơ bản không đưa ra được thông tin gì có ích nữa.
Ân Lưu Minh nhìn Hạt Dẻ.
Hạt Dẻ và con mèo tên Nhung Nhung kia đã nằm meo meo với nhau một hồi, giờ nó đang lim dim như sắp ngủ.
Thẩm Lâu nhấc nó lên gãi gãi cằm, dịch lại: "Hạt Dẻ nói Nhung Nhung không biết gì cả, chỉ biết ngày nào nó cũng bị ép phải tới đây và bị con người hành hạ đến chết, tới tối thì sẽ sống lại một cách thần kì. Nó cảm thấy đây là âm mưu của con người, nhưng sau vài ngày ngược đãi luân hồi thì nó chẳng còn sức đâu mà nghĩ nhiều nữa".
"Chuyện ngược đãi con người buổi tối có liên quan gì tới nó?".
Hạt Dẻ kêu meo một tiếng.
Thẩm Lâu phiên dịch: "Khi nó nhìn thấy kẻ đã giết mình ban ngày thì sẽ không kiểm soát được mà nổi trận lôi đình, mà khi nó tức giận, kẻ đó sẽ tự ra tay... Nhưng trên thực tế thì Nhung Nhung không hề thích cảnh đổ máu".
Ân Lưu Minh hơi bất ngờ: "Nhung Nhung không có oán niệm với kẻ đã hành hạ nó đến chết ư?".
Thẩm Lâu nở nụ cười đầy sâu xa: "Đây mới là chỗ thú vị... Nhung Nhung không phải mèo. Nó nói nó vốn là một con người".
Ân Lưu Minh hơi run rẩy.
Y chưa kịp hỏi thêm điều gì, cửa phòng bỗng bị đẩy ra.
Một ngọn lửa nóng rẫy tràn vào.
Thẩm Lâu vung tay phải, một bức màn màu xanh lam hiện ra trước mặt Ân Lưu Minh để chắn cho y.
Ngọn lửa dữ dội gần như thiêu cháy hết mọi thứ trong phòng, kể cả Khưu Cảnh và Nhung Nhung mà họ chưa kịp bảo vệ cũng đều hóa thành tro.
Ánh mắt Ân Lưu Minh sầm xuống.
Không chỉ vì bị đánh lén, quan trọng hơn hết, y thấy ngọn lửa này rất quen... Là ngọn lửa của giận dữ và hối hận trong "Vườn trường cháy rụi đầy hoa tươi".
Một người đàn ông mặc đồng phục nhân viên của thiên đường mèo đứng ở cửa, nở nụ cười đẫm máu với y: "A ha... Bắt được rồi".