Edit: Ryal
Đi xuống nắp cống là đường ống ngầm dưới lòng đất, đầy mùi hôi tanh bẩn thỉu đã tích tụ lâu năm, cái cảm giác dính nhơm nhớp chẳng rõ là gì bám theo từng bước chân người.
Lần này không cần Ân Lưu Minh lên tiếng, Thẩm Lâu đã tự giác bay lên rồi khuếch đại ánh sáng từ cơ thể mình để chiếu rọi khắp xung quanh.
Rõ ràng có rất nhiều chuột chạy ra ngoài, nhưng trong đường ống ngầm thì lại chẳng có mấy dấu chân lưu lại.
Thẩm Lâu vừa bay trước vừa nói: "Có lẽ những con chuột đó không phải thật".
Ân Lưu Minh gõ gõ vách tường: "Là ảo ảnh do giấc mơ tạo ra?".
"Đúng thế".
Y à một tiếng, bỗng nhanh tay túm một con chuột đen xì đang hoảng hồn kêu chít chít liên tục ra từ sau ống nước.
Nó có đôi mắt màu đỏ tươi, hàm răng sắc nhọn, dù đang bị tóm nhưng hoàn toàn không sợ Ân Lưu Minh mà còn điên dại muốn cắn y.
Ân Lưu Minh cau mày úp sách minh họa xuống.
[Khách hàng C].
[Xuất xứ từ giấc mơ: Lễ hội hóa trang dịu dàng mà đẫm máu].
[Độ hiếm: ★★].
[Sức mạnh: ].
[Tính chất công kích: ].
[Lí tính: ].
[Mô tả: Những vị khách đầu tiên của thiên đường mèo, ban đêm thích tìm tới để hưởng thụ những món ăn ngon ở thiên đường mèo].
[Kĩ năng đã mở khóa: Đặc quyền của khách hàng LV (tốn điểm, chỉ huy nhân viên phục vụ làm việc)].
Ân Lưu Minh nhíu mày.
Y còn tưởng con chuột này là chuột ăn thịt người hay gì đó, không ngờ lại là khách hàng của thiên đường mèo.
Đám chuột hưởng thụ thứ gì ở thiên đường mèo, máu thịt người sống ư?
Thẩm Lâu khoanh tay: "Khách hàng C, vậy thì xem ra có ít nhất hai loại khác là A và B nữa".
Ân Lưu Minh cất sách minh họa đi: "Mấu chốt là chúng ta phải hiểu rõ logic của giấc mơ này".
Trong "Lễ hội hóa trang dịu dàng mà đẫm máu", cửa hàng ngược đãi mèo là một mắt xích, những người bị nuôi dưỡng như súc vật là một mắt xích, giờ lại thêm đám chuột ảo ảnh dưới lòng đất này.
Ba mắt xích có vẻ giao nhau, nhưng về mặt logic thì căn bản chẳng có gì liên quan hết.
Dù giấc mơ này là do ba giấc mơ riêng biệt bị ép hợp lại với nhau thì đương nhiên cũng phải có một điểm then chốt để liên hệ chúng.
Thẩm Lâu bỗng phất tay, một luồng sáng lóe lên, con chuột đang nhào tới bên chân Ân Lưu Minh lập tức bị chém thành hai nửa.
Sau một tiếng "bụp", nó tan ra thành bùn rồi thấm xuống đất.
Có lẽ phần trên mặt đất gần với thế giới thực hơn, còn tầng ngầm này nhiều màu sắc kì ảo hơn.
Hai người thả bước chậm rãi đi một hồi, Thẩm Lâu bỗng quay lại nhìn phía sau lưng Ân Lưu Minh rồi thẳng thừng bế y lên.
Một ngọn lửa lập tức xuất hiện trong tay Ân Lưu Minh, y bình tĩnh hỏi: "Kẻ địch ở đâu?".
Ánh sáng lam cũng dập dờn quanh người Thẩm Lâu, hắn chậc lưỡi: "Phía dưới".
Ân Lưu Minh nhìn xuống.
Lớp bùn nhơm nhớp mà y đã giẫm lên chợt quyện vào nhau như bị quấy lại, từng con chuột đen mắt đỏ vọt ra rồi rít lên điên cuồng với hai người đang trôi giữa không trung, thậm chí còn nhảy lên muốn cắn họ nữa.
Ân Lưu Minh nheo mắt, ngọn lửa bỗng bay xuống lòng bàn chân.
Lớp bùn dính trên đế giày y cũng đã biến thành chuột.
Thẩm Lâu nhẹ nhàng vung tay, đôi giày của Ân Lưu Minh lập tức rơi xuống: "Cá nhân ta đề nghị em nên bỏ đôi giày này đi".
Chúng nhanh chóng bị chuột gặm tan nát.
Cũng may đôi giày này là do Ân Lưu Minh tự mang tới chứ không phải một phần của bộ đồng phục.
Ân Lưu Minh cau mày: "Em không mang thêm đôi nào nữa đâu".
Thẩm Lâu nheo mắt cười: "Không sao, ta sẽ là ghế ngồi chuyên dụng của em".
Ân Lưu Minh tỉnh bơ liếc hắn: "Thế thì đi tiếp đi".
"Xin tuân lệnh".
Thẩm Lâu mỉm cười đổi tư thế ôm y, bay xuyên qua cơn thủy triều chuột ngày càng đông đúc.
Ân Lưu Minh tiện thể nhìn thời gian trên điện thoại.
giờ sáng.
Đúng lúc nhân viên trên mặt đất chuyển đổi trạng thái giữa mèo và người.
Diện tích khu tầng ngầm này rất rộng, theo những gì Ân Lưu Minh nhớ thì họ đã đi được vài vòng bên dưới thiên đường mèo rồi.
Nghĩ tới việc lòng đất bên dưới thiên đường mèo ban ngày cũng có đàn chuột đông đúc như một làn sóng thế này, ai cũng phải không rét mà run.
Thẩm Lâu ôm Ân Lưu Minh bay vài vòng, cau mày nhìn đám chuột phía dưới: "Giờ đi đâu đây?".
Ân Lưu Minh suy tư đôi chút, còn chưa kịp đáp lời đã nghe thấy tiếng leng keng vọng ra từ ống nước bên cạnh.
Thẩm Lâu bay ra xa một chút.
Vài giây sau, một mũi dao sắc nhọn bỗng thò ra từ trong ống nước ô nhiễm rồi bắt đầu khoét một vòng tròn.
"Lạch cạch!".
Một mảng kim loại rơi xuống.
Trong ống nước không có nước bẩn, mà là một gương mặt rất quen: "Ở đây".
Ân Lưu Minh nhíu mày: "Hàn Triệt?".
Hàn Triệt gật đầu, ngoắc tay: "Theo tôi".
Ân Lưu Minh và Thẩm Lâu nhìn nhau.
Thẩm Lâu chớp chớp mắt.
Ân Lưu Minh gật đầu.
Hắn bèn ôm y chui vào bên trong.
Chẳng biết ống nước này được làm bằng chất liệu gì, đường kính gần một mét, độ dày cũng rất ổn.
Hàn Triệt đợi Ân Lưu Minh và Thẩm Lâu chui vào rồi móc ra một đồng xu nhỏ, vứt vào lỗ hổng vừa bị gã khoét ra.
Đồng xu lóe lên, lỗ hổng to đùng nhanh chóng được lấp lại.
Hàn Triệt nhìn Thẩm Lâu ôm Ân Lưu Minh, bình tĩnh nói: "Tình cảm giữa hai người vẫn tốt thật".
Ân Lưu Minh bình tĩnh hỏi: "Anh đã đi đâu?".
Hàn Triệt giơ tay ra hiệu, đi phía trước: "Đêm qua khi giờ vừa điểm, tôi bị giấc mơ đưa xuống tầng ngầm ngay lập tức. Ở đó là một đám những tên có đầu động vật, tay cầm dao, chỉ đợi lột da tôi".
"Lột da?".
Gã tháo cúc cổ áo cho Ân Lưu Minh nhìn.
Trên cổ Hàn Triệt là vết máu rất rõ rệt, như bị kẻ khác cứa một đường bằng dao.
Vị trí và hình dạng của vết máu đó...
Ân Lưu Minh sờ cổ áo mình, đôi mắt sầm lại.
Giống hệt cổ áo của bộ đồng phục mà y đang mặc.
"Cậu nghĩ đúng rồi đấy, da người bị lột sẽ được làm thành đồng phục nhân viên". Hiếm khi Hàn Triệt mỉm cười. "Đương nhiên là chúng không thành công. Tôi được cứu".
Trong lúc nói chuyện, hai người đã băng qua vài khúc quanh. Không gian phía trước rộng rãi và sáng sủa, độ cao đã tăng lên thành hai mét, thậm chí có cả một cánh cửa xuất hiện.
Hàn Triệt đẩy cửa, quay đầu nói: "Trùng hợp thay, người cứu tôi lại là mục tiêu chúng ta nhắm tới lần này".
... Hội trưởng của hiệp hội quan sát viên.
Ân Lưu Minh im lặng nhìn cánh cửa kia.
Thẩm Lâu gác cằm lên vai y, nheo mắt cười: "Em yêu, nhịp tim em đang tăng này. Tại sao thế?".
Ân Lưu Minh thấp giọng đáp: "Em cũng không biết".
Thủ lĩnh của hiệp hội quan sát viên là người cuối cùng nhận lệnh trước khi Số Không chết, là người có thể tin được. Điều này cũng có nghĩa rất có thể người này biết y và thậm chí còn thân thiết với y.
Rốt cuộc y có phải Số Không hay không?
Trong quá khứ, rốt cuộc đã có chuyện gì giữa y và trò chơi Ác Mộng?
Mối quan hệ giữa y và Thẩm Lâu ngày trước rốt cuộc là thế nào?
Vô số câu hỏi về quá khứ chợt xuất hiện trong lòng, Ân Lưu Minh cũng chẳng biết bản thân đang thấy sao.
Y mong đợi, nhưng cũng có chút lo lắng mơ hồ.
Dù hiện giờ y và Thẩm Lâu đã ngầm hiểu nhau tới mức không cần nói rõ, nhưng quá khứ giữa hai người vẫn là một vật cản.
Thẩm Lâu muốn hủy diệt thế giới, Số Không muốn bảo vệ trò chơi Ác Mộng.
Sau khi đặt chân vào trò chơi Ác Mộng, giữa y và Thẩm Lâu dần nảy sinh sự ăn ý cũng như tình cảm lứa đôi – Số Không và Thẩm Lâu trong quá khứ cũng vậy.
Nhưng lần trước họ đã đi tới kết cục một mất một còn.
Còn lần này...
Thẩm Lâu bỗng nói: "Em đừng bảo em hưng phấn tới vậy vì được gặp cái đồ lùn tịt kia nhé".
"Sao anh biết người ta lùn?".
Thẩm Lâu mỉm cười: "À, trực giác".
Ân Lưu Minh lười giỡn mặt với hắn: "Im, đi vào".
"Xin tuân lệnh".
Bị Thẩm Lâu xen ngang giữa chừng, Ân Lưu Minh bỗng hơi run rẩy.
Những lo âu dồn dập ban nãy đã bất giác tan biến hết.
Y ngẩng đầu nhìn gò má của cái tên đang nheo mắt cười kia, gương mặt thoáng dịu lại.
... Cái tên này.
Phía sau cánh cửa là một căn phòng hệt như nhà kho nhỏ, những va li xếp tứ tung khắp nơi.
Trừ Hàn Triệt, chỉ còn một bé gái khoảng bảy tám tuổi gì đó.
Cô nàng tết tóc hai bên, mặc chiếc váy hồng, trong tay còn cầm một que kẹo mút rõ to. Lẽ ra đứa nhóc thế này nên xuất hiện ở cổng trường tiểu học lúc giờ chiều chứ không phải trong một giấc mơ quái dị.
Ân Lưu Minh và Thẩm Lâu đều rất bình tĩnh, không hề tỏ ra ngờ vực.
Hàn Triệt không đợi được gương mặt biến sắc hay kinh hãi của hai người, tiếc rẻ lắc đầu một cái rồi giới thiệu: "Đây chính là thủ lĩnh của hiệp hội quan sát viên, Thanh Diễm".
Thanh Diễm nhìn Ân Lưu Minh rồi lại nhìn Thẩm Lâu, trên gương mặt bé nhỏ xinh đẹp có vẻ hơi chần chừ: "Trong hai cậu... ai là Số Không?".
Ân Lưu Minh và Thẩm Lâu nhìn nhau.
Y đáp: "Cô nghĩ là ai?".
Thanh Diễm băn khoăn túm tóc: "Theo lí thuyết thì cậu ta có ngoại hình của Số Không...".
Cô nàng chỉ vào Thẩm Lâu: "Nhưng cơ thể của Số Không từng bị hệ thống cướp mất, khó mà nói liệu có phải hệ thống đã sử dụng ngoại hình của anh ấy hay không; cậu thì mang cả khí chất của Số Không lẫn cảm giác của hệ thống".
Thẩm Lâu hơi nheo mắt, nhìn Ân Lưu Minh.
Y vẫn nhớ hắn từng nói hắn đã cướp cơ thể của Số Không để sử dụng khi còn là người chơi.
Thẩm Lâu nheo mắt cười: "Vậy ngươi có đáp án chưa?".
Thanh Diễm gật đầu: "Xem ra cậu chính là hệ thống đã mất tích".
Hắn khẽ cau mày: "Sao ngươi biết?".
Thanh Diễm nói chắc: "Khi hiệp hội quan sát viên mới được thành lập, hệ thống đã sử dụng chất giọng này".
Ân Lưu Minh hơi nhíu mày.
Trong nhận thức của y thì hệ thống vẫn luôn nói bằng giọng cứng đơ như máy móc, gần giống Siri hoặc AI nhân tạo của Xiaomi, thực sự khó mà liên hệ được với kiểu ăn nói đầy cá tính của Thẩm Lâu.
"Cậu thấy lạ cũng là chuyện đương nhiên". Thanh Diễm thở dài một hơi như bà cụ non. "Dù sao hệ thống cũng đã mất tích hơn hai mươi năm, người chơi trong trò chơi Ác Mộng cũng đến rồi đi, chẳng còn mấy ai là lão làng từ xưa ở lại nữa".
Ân Lưu Minh hỏi: "Sao hệ thống lại mất tích?".
Nhắc tới chuyện này, sắc mặt Thanh Diễm sầm xuống: "Do cậu ta chỉ biết có mỗi yêu đương chứ sao".
Thẩm Lâu sờ cằm.
Thanh Diễm tức giận lườm hắn: "Một hệ thống đang yên đang lành tự dưng lại học theo con người đòi yêu đương, mà yêu đương thì thôi đi, EQ lại còn thấp tè ra đó, chẳng biết cái khỉ mốc gì đã đòi theo đuổi người ta. Biểu diễn xoạc chân trên không à? Hứ, hệ thống của trò chơi Ác Mộng đây thì chỉ biết hủy diệt thế giới thôi, suýt thì hủy diệt cả người cậu ta thích luôn ha ha ha".
Thẩm Lâu lúng túng ho khan hai tiếng, giơ tay: "Ta quên hết mấy chuyện ngươi vừa nói rồi, không nhớ tức là ta chưa làm".
Ân Lưu Minh nhíu mày thật chặt, một lúc lâu sau mới lên tiếng: "Cho nên... Tôi là Số Không? Thẩm Lâu là hệ thống?".
Thanh Diễm đáp: "Nếu lúc trước hai người không giấu tôi thân phận nào thì đúng thế".
Y im lặng đôi phút rồi hỏi: "Sao cô chắc chắn đó là chúng tôi?".
Thanh Diễm cắn kẹo mút, thở dài: "Nếu không phải tôi cảm nhận được sự tồn tại của cậu rồi mở tường lửa, thì Thẩm Lâu... à, vẫn dùng tên này hử? Thì từ lúc đặt chân vào Ác Mộng, Thẩm Lâu đã bị hệ thống hiện giờ nhận ra rồi hút về hạt nhân trò chơi rồi".
Thẩm Lâu ồ lên một tiếng, có vẻ bất mãn: "Thì ra là do lỗi của ngươi nên ta mới có quyền hạn thấp thế này?".
Thanh Diễm đáp trả không chút khách sáo: "Đây là chuyện cậu nhờ tôi thực hiện trước khi tự tung tự tác nhé, thấy khó chịu thì tự đánh mình đi".
Ân Lưu Minh liếc nhìn Thẩm Lâu: "Sao anh không muốn làm hệ thống nắm quyền kiểm soát nữa?".
Hắn đáp: "Ta cũng không nhớ rõ".
"Tôi biết". Thanh Diễm thở dài. "Vì Thẩm Lâu vất vả lắm mới tách được mình ra khỏi trò chơi Ác Mộng, cậu ta muốn biến thành một con người đàng hoàng để yêu đương với cậu, nếu quay lại làm hệ thống thì có khác gì bật ngược về điểm khởi đầu".
Thẩm Lâu sờ cằm: "Ta thực sự chỉ toàn nghĩ tới chuyện yêu đương thôi à?".
Thanh Diễm ha ha hai tiếng, nghiêm mặt: "Ừ, đúng đấy".
Hàn Triệt bên cạnh cũng đã hiểu đại khái, hơi nhướng mày: "Vậy tại sao chuyện lại thành ra như hiện giờ?".
Thanh Diễm buông cây kẹo mút mà cô nàng đã gặm sạch, có vẻ hơi ngờ vực: "Tôi cũng không biết... Tuy có một khoảng thời gian đúng là hai người này hệt như nước với lửa, nhưng trong mắt tôi thì cũng chỉ là vợ chồng son liếc mắt đưa tình thôi, sao lại đến mức phải một mất một còn? Lẽ ra phải là Thẩm Lâu biến thành người rồi trả cơ thể cho Số Không, cuối cùng hai người sống hạnh phúc mãi mãi về sau chứ?".
Ân Lưu Minh nhíu mày một hồi lâu mới nói: "Có lẽ khi trước chúng tôi là kẻ địch giả vờ hòa thuận với nhau".
Thẩm Lâu bất mãn nhéo eo y.
Thanh Diễm nói chắc như bắp: "Còn lâu... Hồi đó hai cậu chẳng hòa thuận chút nào, còn gây nhau dữ dội là đằng khác. Tôi nhớ lần nghiêm trọng nhất là hệ thống suýt đánh cho Số Không hồn phi phách tán luôn. Nhưng hôm sau mọi chuyện vẫn diễn ra như thường, Số Không vừa hồi phục một cái là lại tiếp tục giúp hệ thống sửa bug và hoàn thiện quy tắc, hệ thống cũng không thu hồi quyền hạn của Số Không".
Thẩm Lâu: "...".
Hắn cảm thán: "Cái này là bất chấp theo đuổi vợ rồi còn gì".
Rồi hắn lại quay sang nghiêm mặt nói với Ân Lưu Minh: "Cá nhân ta hoàn toàn, triệt để, kiên quyết phản đối mọi hình thức bạo lực gia đình. Nếu em không tin thì chúng ta có thể kí một khế ước".
Ân Lưu Minh chẳng có cảm xúc gì với những lời Thanh Diễm vừa kể, tỉnh bơ nhìn Thẩm Lâu diễn trò.
Nếu Thẩm Lâu là hệ thống thì có một chuyện rất mâu thuẫn.
"Điều ước của Thẩm Lâu là sao?".
Nếu hệ thống muốn thực hiện điều ước thì chẳng lẽ còn phải tự trở thành người chơi rồi đi kiếm điểm?
Thanh Diễm mỉm cười: "Ồ, đến chuyện này mà cậu cũng quên mất... Chắc cậu không nghĩ trò chơi Ác Mộng chỉ giúp người chơi thực hiện điều ước đơn thuần bằng điểm đấy chứ?".
"Chẳng lẽ không phải?".
"Dĩ nhiên là không". Thanh Diễm giải thích. "Chưa nhắc tới những gì trong phạm vi của trò chơi Ác Mộng nhé, quy tắc ở thế giới thực đã được kéo dài từ thời đại hồng thủy đến nay, những sinh vật sống trong hiện thực đều có ý thức riêng nên không phải muốn thay đổi là thay đổi được. Trò chơi Ác Mộng để người chơi vượt ải không ngừng, trừ mục đích phá hủy giấc mơ thì sở dĩ là để "rèn luyện" chấp niệm của họ".
Thẩm Lâu gật đầu: "Những chấp niệm chỉ là nhất thời mà không đủ kiên cố sẽ dần biến mất trong quá trình rèn luyện ở nhiều giấc mơ khác nhau, biến thành một điều ước thực tế hơn".
"Đúng vậy. Khi bước vào trò chơi, có người thậm chí còn ước những điều trẻ con và viển vông như làm bá chủ thế giới hay có hậu cung ba ngàn gì đó". Thanh Diễm nói. "Nhưng khi chạm tới chấp niệm của kẻ tạo giấc mơ, họ cũng sẽ soi chiếu lại nguyện vọng của bản thân mình – rằng liệu đó có thực sự là điều họ muốn hay không. Khát vọng chân thực xuất phát từ nội tâm mới là thứ mà trò chơi Ác Mộng sẽ thực hiện".
Cô nàng chỉ vào Thẩm Lâu: "Nhưng bản thân hệ thống thì không có đặc quyền đó... Vì hệ thống không phải sinh mệnh ra đời trong thế giới thực. Phạm vi thực hiện nguyện vọng của cậu ta gần như chỉ nằm trong trò chơi Ác Mộng".
Ân Lưu Minh nhíu mày: "Không phải sinh mệnh ra đời trong thế giới thực? Vậy trò chơi Ác Mộng có xuất xứ từ đâu?".
Thanh Diễm xòe tay: "Trên đời này chỉ có Số Không và hệ thống biết được bí mật thực sự của trò chơi Ác Mộng mà thôi".
Nhưng cả hai kẻ đó đều đang có mặt và đều mất trí nhớ.
Thẩm Lâu lên tiếng: "Đã vậy, ta còn một câu hỏi... Nếu ta là hệ thống nhưng đã tự tách mình khỏi trò chơi thì hệ thống bây giờ là ai?".
"Hệ thống bây giờ là thứ cậu đã để lại trước khi tách rời". Thanh Diễm cố ý nói. "Có khi là con riêng của cậu thì sao? Tính năng thì kém cỏi, chẳng biết hai mươi năm nay tôi đã phải sửa lỗi cho nó biết bao nhiêu lần".
Thẩm Lâu quay đầu nhìn Ân Lưu Minh, khẳng định: "Chắc là con chúng mình rồi".
Ân Lưu Minh không hề biến sắc: "Lượn".
Thanh Diễm thấy họ đều có vẻ bình tĩnh nhưng thực ra đang ngơ ngác, khẽ thở dài: "Muốn nói về quá khứ thì cũng được thôi... Nhưng chắc hai cậu tới tìm tôi không phải để ôn chuyện đâu nhỉ?".
Ân Lưu Minh bứt khỏi dòng suy nghĩ về quá khứ của họ, liếc nhìn Hàn Triệt: "Chúng tôi tới đây vì bùa ước nguyện và Neo Chìm".
Thanh Diễm nhảy xuống khỏi va li, gật đầu: "Hàn Triệt đã kể cho tôi chút ít, tôi cũng đã cử người đi thăm dò rồi".
Ân Lưu Minh sắp xếp câu từ chỉn chu, thuật lại mọi chuyện mà y biết cho Thanh Diễm thêm lần nữa.
Gồm cả chuyện y bị Cố Huy của Neo Chìm tấn công sau khi vào giấc mơ này.
Thanh Diễm nghe vậy thì nhíu mày thật chặt.
Cô nàng dùng một tay gọi bảng điều khiển ra, bấm vài lần, rồi ngẩng đầu lên nói: "Trừ hai cậu thì trong giấc mơ này chỉ còn hai người chơi khác không xác định, một là Cố Huy, còn lại chính là hội trưởng của Neo Chìm".
Hàn Triệt hỏi: "Hội trưởng Neo Chìm là ai?".
Thân phận của hội trưởng Neo Chìm vẫn luôn là một ẩn số, mọi người chỉ biết kẻ đó có biệt danh "Kẻ tạo mộng", ngoài ra không hề có bất cứ thông tin cụ thể nào về họ tên, ngoại hình và năng lực.
"Kẻ tạo mộng là danh hiệu do hệ thống tặng cho người đó". Thanh Diễm nhún vai, liếc Thẩm Lâu một cái. "Tôi cũng chịu. Quan hệ giữa người đó và hệ thống gần gũi hơn phía tôi nhiều, chỉ có hệ thống biết thân phận thật của Kẻ tạo mộng thôi".
Lại quay về chỗ cũ.
Thẩm Lâu chẳng hề biến sắc, khẽ vung tay, những lưỡi kiếm ánh sáng xuất hiện: "Không sao, kẻ đó là ai cũng không quan trọng".
Giết chết là xong.
Thanh Diễm lại lấy một que kẹo khác ra gặm, ậm ừ: "Lúc trước tôi từng cân nhắc khả năng có người phá quấy, nhưng có cảm giác cũng không nghiêm trọng tới vậy... Người thường khó mà tưởng tượng được quyền năng của trò chơi Ác Mộng, dù chúng ta không xử lí được giấc mơ này, thì chỉ cần trò chơi Ác Mộng cưỡng chế nhúng tay vào để thay đổi vài quy tắc là mọi giấc mơ đều có thể được giải quyết".
Ân Lưu Minh nhớ tới chiếc nhẫn mình đã rút thăm được trước khi xuất phát.
"Nhẫn của Số Không", có quyền năng sửa chữa quy tắc thế giới.
"Nhưng cậu nói mục đích của họ là tách trò chơi Ác Mộng khỏi thế giới thực...". Thanh Diễm nở nụ cười kì lạ. "Nếu không phải có người vô tội bị liên lụy theo, tôi cũng muốn xem cuối cùng họ định làm gì".
"Tại sao?".
Dường như Thanh Diễm đang nghe chuyện gì hài hước lắm, cô nàng bỏ cây kẹo mút ra khỏi miệng, bật cười một tiếng: "Trò chơi Ác Mộng không thể bị tách khỏi thế giới thực... Nếu thế giới thực là một con thuyền thì trò chơi Ác Mộng chính là cái neo ghìm nó lại giữa đại dương hư vô, thậm chí có thể nói nó còn gần với "thực" hơn cả hiện thực, nếu không có trò chơi Ác Mộng, thế giới thực sẽ chìm xuống đại dương hư vô ngay lập tức".
Đây không phải lần đầu Ân Lưu Minh nghe thấy giả thuyết đó, y nhíu mày.
Vài suy nghĩ thoáng qua đầu y nhưng lại không thành hình, khiến y cảm thấy như mình đã gần chạm tới chân tướng sự việc.
Thanh Diễm quay người, bước tới chỗ một cánh cửa khác: "Nhưng cũng không thể mặc kệ họ được... Nếu hai người đã tới thì hãy giúp một tay phá ải đi".
Thẩm Lâu sờ cằm: "Tiến độ phía các ngươi đến đâu rồi?".
Thanh Diễm mở cửa ra: "Tôi bắt được một trong số những kẻ tạo giấc mơ, đang muốn tìm những kẻ tạo giấc mơ còn lại qua phương pháp cộng hưởng".
Ân Lưu Minh định xuống khỏi vòng tay của Thẩm Lâu, nhưng lại bị hắn ôm thêm càng chặt: "Dưới đất bẩn lắm".
Thanh Diễm không chịu nổi mà lườm họ một cái: "Đừng có tán tỉnh nhau nữa, vào đây đi".
Qua giọng điệu của Thanh Diễm thì... có lẽ trong quá khứ cô nàng đúng là rất thân với họ.
Ân Lưu Minh, Hàn Triệt và Thẩm Lâu cùng bước vào.
Trong phòng chỉ có một cái giường bằng nhôm rách rưới, gã đàn ông nằm trên đó đang rên rỉ không ngừng.
Một cái ga giường được đắp kín trên người gã ta, trên giường là hỗn hợp vết máu màu đỏ tươi và nâu đậm loang lổ, chỉ có tay và chân lộ ra bên ngoài.
Thanh Diễm bước tới, giơ tay kéo cái ga giường xuống.
Cơ thể be bét máu thịt bên trong khiến khóe mắt Ân Lưu Minh giần giật.
Làn da của kẻ này bị lột sạch từ cổ trở xuống, để lộ thịt đỏ và xương trắng bên trong; nhưng da ở cổ tay và mắt cá chân đổ đi thì vẫn được giữ lại. Nếu chỉ nhìn thoáng qua thì thậm chí còn có thể nảy sinh ảo giác rằng gã ta chỉ đang mặc một bộ quần áo màu đỏ mà thôi.
Ân Lưu Minh vô thức sờ cổ tay áo của mình.
Thanh Diễm xoay cây kẹo lại, đâm nhẹ vào bả vai gã ta.
Tên đàn ông khổ sở rên lên: "Làm ơn hãy giết tôi đi...".
Thanh Diễm thả rơi que kẹo đã dính máu, khẽ thở dài: "Đây chính là ông chủ của thiên đường mèo trong thế giới thực, rất thích lột da lông động vật còn sống rồi làm quần áo để mặc cho thú cưng của mình. Nợ máu trả bằng máu".
Sau khi vào giấc mơ, gã ta phải chịu mọi nỗi oán hận từ những động vật bị lột da, phải chịu nỗi đau đớn y hệt với chúng.
Ân Lưu Minh cau mày hỏi: "Sao phải giữ gã lại?".
Thanh Diễm đáp: "Không chỉ có mình gã là kẻ tạo giấc mơ. Tôi từng thử giải quyết gã rồi, nhưng hôm sau gã sẽ quay lại thiên đường mèo. Chỉ khi đánh cắp gã tới đây thì tôi mới có thể trì hoãn khoảng thời gian trước khi lễ hội hóa trang diễn ra càng lâu càng tốt".
Cô nàng hơi dừng lại: ""Tiết mục giải trí" chủ yếu của lễ hội hóa trang này chính là gã; còn tiết mục giải trí phụ là những người vô tội bị kéo vào".