Edit: Summer
Beta: Ryal
Công viên Cửu Hà có vị trí địa lý rất xa, xung quanh là một số cửa hàng, nằm cách khu dân cư hai con phố, chỉ một vài nhân viên ở những cửa hàng đó mới thỉnh thoảng đi dạo quanh lúc có thời gian rảnh.
Sau bữa cơm chiều, vài người có quen biết vừa phe phẩy quạt vừa ngồi nói chuyện phiếm đến là vui vẻ, bàn tán từ giá cả hàng hóa sang cả vụ xô xát giữa đám trẻ con.
Bỗng một bà cụ nói: "Nhắc mới nhớ, hình như quán cà phê mèo ở đường số Hai đóng cửa rồi".
Một người phụ nữ trung niên vừa đập muỗi vừa tiếp lời: "Cháu thấy cũng có bao nhiêu người tới đó đâu, đóng cửa là chuyện bình thường thôi mà".
"Cũng không phải không có khách". Bà cụ ra vẻ thần bí. "Tối nhiều người lắm".
Một người đàn ông trung niên thấy hứng thú: "Nghĩa là sao, quán này kinh doanh mấy thứ đó đó ạ?".
"Lũ đàn ông chỉ biết đến thế là cùng!". Bà cụ nhổ nước bọt. "Không phải, nghe nói là ngược đãi chó mèo".
Người đàn ông trung niên lắp bắp sợ hãi: "Sao lại có chuyện như thế chứ?".
"Ài, người có tiền thì dễ trở nên biến thái mà". Bà cụ vuốt miệng. "Nghe nói lúc kiểm tra thì cục thuế phát hiện rất nhiều máu, cứ tưởng có án mạng nên nhanh chóng báo cảnh sát, cuối cùng họ tìm được rất nhiều xác động vật, sợ lắm".
"Cháu còn đang tự hỏi xem dạo này đám chó mèo lạc đi đâu mất rồi".
"Con mèo mướp mà cửa hàng bên cạnh nuôi cũng vừa đi lạc tháng trước, chỉ sợ cũng...".
"Cái tên chủ quán đúng là mặt người dạ thú, làm thế mà không sợ bị giảm thọ à".
"Thôi đừng nói nữa". Bà cụ vỗ đùi. "Chủ tiệm điên rồi".
Mọi người đều sửng sốt: "Điên rồi ư?".
"Phải! Ngày nào cũng lẩm bẩm "chuột", "chuột" gì đó, giờ đã bị tống vào bệnh viện tâm thần rồi, chắc là bị kích thích vì chuyện gia đình".
"Gia đình tên đó làm sao cơ?".
"Nghe nói mấy hôm trước vợ con đều chết cả, chẳng biết tại sao, hình như là bị rò rỉ khí ga".
"Hầy, đúng là nghiệp... Không lo tích đức, báo ứng giáng xuống người thân trong gia đình".
"Ai cũng nói thế cả...".
"Chuyện này ảnh hưởng rộng lắm, chắc chẳng bao lâu nữa là lên bản tin".
Bà cụ thở dài, vẫy tay với phía góc tường: "Qua đây nào, Đại Hắc".
Con Husky quay lại ngó chừng, sủa một tiếng rồi chạy mất.
Bà cụ thất vọng buông tay: "Lần trước Đại Hắc vẫn còn quấn người lắm, chẳng biết rốt cuộc dạo này nó bị làm sao".
"Có khi bị ai đánh rồi...".
Đại Hắc chạy qua vài ngã rẽ, tới một khu vực chỉ toàn cây, ngồi xuống sủa mấy tiếng liền.
Mễ An Bồi xoa đầu nó: "Ở ác gặp ác, tao yên tâm rồi".
Đại Hắc vẫy đuôi.
"Phiền mày đi thăm dò tin tức quá". Cậu chàng lấy một miếng thịt thăn đã được nướng chín ra thưởng cho nó, tiện thể nói thầm: "Chắc miếng thịt anh Ân đưa không phải bò bít tết đâu nhỉ? Cho chó ăn bò bít tết, cứ thấy sai sai".
Đại Hắc ăn được một nửa thì dừng, đẩy miếng thịt ra phía trước.
Mễ An Bồi xua tay: "Tao không ăn đâu."
"Gâu!"
Mễ An Bồi xấu hổ: "Ơ, cho mèo à? Ha ha hiểu lầm tí... Nhưng mèo của mày giờ cũng không ăn được nữa đâu, cứ chén sạch đi".
Con Husky cụp tai, cúi đầu, chậm rãi ăn hết miếng thịt.
Mễ An Bồi xoa tai nó: "Đừng buồn, tao đưa mày đi gặp anh Ân nhé".
Đại Hắc xoay người định chạy mất.
"Tiện thể đi gặp cả mèo của mày luôn".
Đại Hắc nhanh chóng vòng về, vẫy đuôi.
Mễ An Bồi cười mắng: "Đúng là gió chiều nào thì theo chiều ấy!".
Cậu chàng lại ủ rũ thở dài: "Hi vọng anh Ân không sao".
Dứt lời, bàn tay cậu chàng khẽ run, kéo Đại Hắc từ từ chìm xuống lòng đất.
Mễ An Bồi đã từng tới nhà Ân Lưu Minh một lần, giờ lại quen cửa quen nẻo chạy từ tầng hầm ra, vừa ôm Đại Hắc vừa dặn: "Đừng ị bậy trong nhà anh Ân đấy nhé!".
Đại Hắc sủa gâu gâu hai tiếng.
Mễ An Bồi cầm sợi xích câu hồn quấn quanh cổ nó, gõ nhẹ vào một mắt xích, một linh hồn mèo mờ ảo bay ra.
Đại Hắc lập tức hớn hở chạy sang.
Mễ An Bồi nhìn chiếc đồng hồ treo tường: "Linh hồn mèo được ở lại đây khoảng nửa tiếng, nửa tiếng nữa tao sẽ quay lại đón nó, mày tạm biệt nó tử tế đi".
Cậu chàng vỗ đầu con chó rồi bước lên phòng ngủ ở tầng hai.
Cửa phòng Ân Lưu Minh đang mở. Y ngồi tựa lưng vào đầu giường với gương mặt vô cảm và chiếc máy tính bảng trong tay, biểu cảm lạnh lùng, trong mắt vẫn còn sát khí.
Rõ ràng y đang ngồi trên giường nhưng trang phục lại rất nghiêm chỉnh – một chiếc áo len cashmere trắng cao cổ, quần âu màu lam đậm, chỉ đắp hờ một cái chăn mềm trên bụng.
Mễ An Bồi rụt cổ, dè dặt gõ cửa: "Anh Ân".
Ân Lưu Minh đặt máy tính bảng xuống, đáp ừ một tiếng.
Mễ An Bồi kể lại chuyện Tần Phấn Tiến phát điên và chuyện thiên đường mèo đóng cửa.
Ân Lưu Minh bình tĩnh gật đầu, không hề tỏ vẻ ngạc nhiên.
Mễ An Bồi thoáng hiểu: "Anh Ân đã biết chuyện rồi ư?".
Y nhẹ giọng đáp: "Tôi có nhúng tay đôi chút".
Nếu không thì vụ việc ở thiên đường mèo cũng chẳng bị phanh phui nhanh tới vậy.
Nhưng chuyện Tần Phấn Tiến phát điên đúng là nằm ngoài dự đoán của y.
Thẩm Lâu bước vào từ ban công, tựa lưng vào tường mà cười tủm tỉm: "Giấc mơ liên kết với hiện thực là một con dao hai lưỡi. Tần Phấn Tiến có thể kéo kẻ thù trong hiện thực vào giấc mơ thì đương nhiên những gì gã đã gặp phải trong mơ cũng có thể xảy đến ở hiện thực".
Người thường khó mà chịu đựng nổi cơn đau bị lột da, lại thêm cơn đau bị đàn chuột gặm nhấm đến chết lúc còn đang sống sờ sờ, Tần Phấn Tiến phát điên cũng chẳng có gì là lạ.
Ân Lưu Minh gật đầu với gương mặt vô cảm: "Ai cho anh vào?".
Thẩm Lâu làm động tác kéo khóa miệng, lại ra ngoài.
Mễ An Bồi chẳng hiểu mô tê gì: "Thẩm Lâu sao thế anh Ân?".
Ân Lưu Minh đáp: "Chẳng sao cả, yêu thú không nghe lời thì cần dạy lại thôi".
Mễ An Bồi nhớ lại cái ngày đầu tiên mình sử dụng thân phận người chơi – cậu chàng vội vã chạy vào phòng Ân Lưu Minh, nghe y gọi Thẩm Lâu là "yêu thú" một cách đầy miễn cưỡng, gượng cười hai tiếng.
Ân Lưu Minh cúi đầu lướt máy tính bảng, khẽ cụp mắt.
"Anh Ân?".
"Mẹ Tần Bảo mất rồi". Y nhẹ giọng. "Vừa rời khỏi giấc mơ là tôi đã lập tức cho người đi tìm bà ấy xem còn cứu được hay không".
Nhưng không kịp nữa.
Mễ An Bồi gãi đầu: "Ừm... Đúng là tuổi thọ của bà cụ ấy đã hết. Anh Ân đừng buồn quá".
Ân Lưu Minh gật đầu.
Mễ An Bồi cố nhịn mà vẫn không kìm nổi, nhỏ giọng: "Anh bị trái múi giờ hả anh Ân?".
Ân Lưu Minh liếc cậu chàng một cái: "Không".
"Thế sao tôi cứ có cảm giác trạng thái của anh bây giờ...". Mễ An Bồi cẩn thận khua tay ra hiệu. "Rất giống buổi tối nhỉ?".
Ân Lưu Minh tựa vào đầu giường, buồn ngủ nhắm mắt lại: "Từ khi rời khỏi giấc mơ là ban ngày tôi cũng thấy mệt".
Thẩm Lâu lại thò đầu vào: "Việc tiêu hao quá nhiều năng lượng linh hồn sẽ khiến con người bị ảnh hưởng, biểu hiện trước mắt là dễ buồn ngủ, thích ngủ, uể oải mất sức, lâu dài sẽ nhanh già, mắc nhiều bệnh, thể lực kém, nam giới thì sớm...".
Một cái gối bay thẳng về phía hắn.
Ân Lưu Minh bình tĩnh nhìn Mễ An Bồi: "Tối qua tôi ngủ khá ngon. Chỉ là ban ngày thì thấy rất mệt thôi".
Thẩm Lâu tủm tỉm cười: "Chẳng phải nhờ ta vất vả nên tối qua em mới được ngủ ngon hay sao?".
Cái gối thứ hai lại bay sang.
Mễ An Bồi cứ thấy bầu không khí giữa hai người hơi là lạ, cười gượng một tiếng, nhanh chóng đổi đề tài: "Tiểu Thành, Hàn Triệt và Liên Vũ cũng muốn tới thăm anh. Tôi cho họ địa chỉ nhé?".
Ân Lưu Minh suy nghĩ chốc lát rồi lắc đầu: "Không cần đâu. Tôi đã gần bình phục rồi, đang chuẩn bị vào trò chơi Ác Mộng".
"Ồ".
"Cậu đưa con chó kia tới đây à?".
Mễ An Bồi gật đầu: "Vâng. Nếu anh Ân không chê thì nuôi nó cũng được".
Ân Lưu Minh thì không chê, chỉ là y thấy hơi ngờ vực... Trông Mễ An Bồi có vẻ không giống đột nhiên nảy sinh tình thương động vật cho lắm.
"Đại Hắc có dấu hiệu thành tinh". Cậu chàng nói. "Ở xã hội hiện đại này có quá ít động vật thành tinh, những con thành tinh rồi hiểu lí lẽ thì lại càng hiếm. Anh Ân nuôi nó thì có thể giáo dục nó rằng sau khi thành tinh không được làm điều ác để tránh gặp nạn; loài chó lại rất trung thành, không bao giờ phản bội chủ nhân".
Ân Lưu Minh gật đầu: "Lát nữa tôi sẽ tìm người xây ổ cho nó".
"Có lí, hay sau này tôi chỉ tuyển người tuổi chó vào hiệp hội quan sát viên thôi nhé".
Giọng nói non nớt của một bé gái chợt vang lên.
Thanh Diễm bước vào từ ngoài cửa, miệng ngậm kẹo mút, cau mày nhìn Ân Lưu Minh: "Ở thế giới hiện thực chưa hết hè phải không, cậu mặc áo cao cổ làm gì?".
Ân Lưu Minh: "... Tôi thích thế đấy".
Thanh Diễm bĩu môi: "Thôi được".
Cô nàng không khách sáo nữa, nhảy thẳng lên giường mà áp tay vào trán Ân Lưu Minh.
Y khẽ nhíu mày.
"Khỏi lo, giày tôi không dính bụi". Thanh Diễm áp tay vào trán Ân Lưu Minh một lúc, gương mặt thoáng hiện nét buồn. Cô nàng thở dài: "Tình hình không ổn lắm".
Thanh Diễm ngồi bên mép giường, giọng bỗng lí nhí: "Xin lỗi, là tại tôi".
Nếu không phải do cô nàng đã sử dụng kĩ năng miễn dịch mọi thương tổn của áo khoác bằng da sống thì Ân Lưu Minh cũng chẳng cần tiêu hao nhiều năng lượng linh hồn tới vậy.
Y hỏi: "Chuyện Neo Chìm ra sao rồi?".
Thanh Diễm biết Ân Lưu Minh không giỏi đối diện với những đề tài thế này, bèn thuận theo y: "Đã bắt được tất cả, chỉ trừ hai kẻ chạy mất. Cậu cứ yên tâm là chúng không thoát được đâu".
"Đã kiểm tra không gian cá nhân của chúng chưa?".
"Xong xuôi rồi, đúng là có liên kết với rất nhiều giấc mơ mà hệ thống đã xác nhận là hoàn thành phá ải". Thanh Diễm cắn cây kẹo mút. "Tôi đã tìm người xử lí rồi, chỉ cần hút năng lượng của Thẩm Lâu ra là giấc mơ đó sẽ tự động tan biến".
Ân Lưu Minh nhìn vẻ mặt cô nàng, chợt nhíu mày: "Vẫn còn vấn đề gì hay sao?".
Thanh Diễm buông cây kẹo mút xuống, cười khổ: "Vấn đề là... Không tìm thấy giấc mơ năm sao thứ hai của Neo Chìm".
Neo Chìm tạo ra hai giấc mơ năm sao. Một trong số đó đã bị Ân Lưu Minh phá hủy, y vốn tưởng giấc mơ thứ hai không có hội trưởng của Neo Chìm thì sẽ dễ phá hơn nhưng chẳng ngờ lại không tìm được nó.
Ân Lưu Minh nhíu mày: "Tôi nhớ người của hiệp hội quan sát viên cũng từng vào đó mà".
"Đúng, nhưng giờ tôi không còn liên lạc được với họ nữa". Thanh Diễm xoa mặt. Nếu không phải đã xác nhận họ vẫn còn sống, tôi còn tưởng họ chết cùng giấc mơ đó rồi".
Ân Lưu Minh ngồi thẳng dậy, đang định mở lời đã nghe Thanh Diễm cảnh cáo: "Chuyện này không liên quan tới cậu, cứ nghỉ ngơi cho khỏe hẳn đi".
"Cơ thể tôi rất ổn".
"Nhưng linh hồn thì không". Thanh Diễm nói. "Cậu đừng nghĩ tiêu hao năng lượng linh hồn là chuyện dễ... Mới có mấy ngày trôi qua mà cơ thể cậu đã xuất hiện đủ mọi vấn đề, sau này cậu có thể mất trí nhớ hay thậm chí là mất cả cảm xúc! Chẳng lẽ cậu nỡ để mình và Thẩm Lâu trở thành người dưng sau khi đã trải qua bao vất vả để đến với nhau ư?".
Thẩm Lâu nghe thấy tên mình thì thò đầu vào, mỉm cười: "Không sao, dù em yêu có quên mất ta thì ta cũng sẽ theo đuổi em lại một lần nữa".
Thanh Diễm nhìn hắn mà lấy làm kì lạ: "Cậu ra ban công làm gì? Quang hợp hay sao?".
"Tôi đang kiểm điểm lỗi lầm".
"Lỗi lầm gì?".
Thẩm Lâu sờ cằm: "Chuyện của người lớn, con nít đừng tò mò".
Thanh Diễm nhìn cái áo len che kín cổ của Ân Lưu Minh, gật đầu như có điều suy nghĩ: "Để tôi cho cậu một lọ thuốc có thể xóa bất cứ dấu vết nào trên cơ thể nhé, hàng của trò chơi Ác Mộng nên chất lượng đảm bảo".
Ân Lưu Minh lạnh mặt: "Khỏi cần, cô về đi".
Thanh Diễm vừa cười hì hì vừa nhảy xuống giường: "Thế thì tôi đi đây, cậu cứ nghỉ ngơi cho tốt".
Mễ An Bồi làm khán giả từ nãy tới giờ tiếc rẻ chẹp miệng, thấy Ân Lưu Minh nhìn mình thì cũng chạy luôn.
Y khẽ hừ một tiếng, lại cầm lấy máy tính bảng.
Thẩm Lâu ho khan: "Em yêu à, tới giờ ăn trưa rồi đấy".
"Ừm". Ân Lưu Minh xoay người xuống giường, vừa đi được hai bước đã lảo đảo.
Thẩm Lâu nhanh chóng xuất hiện ngay cạnh để đỡ lấy y, thở dài: "Dù ta rất thích em làm nũng, nhưng cả thể chất lẫn tinh thần của em bây giờ đều không phù hợp để xuống giường đi lại đâu".
Ân Lưu Minh im lặng một chốc, buông tay hắn rồi quay về giường: "Em bắt đầu thấy nhớ trò chơi Ác Mộng rồi".
Ân Lưu Minh miễn cưỡng nằm trên giường nghỉ ngơi hai ngày rồi vào trò chơi gặp đám Hàn Triệt, cuối cùng cũng không ngồi yên được nữa.
Y kiếm hết cớ này tới cớ nọ, cuối cùng lấy lí do "thăm Nguyệt Nguyệt" để thành công thuyết phục Thẩm Lâu dẫn mình ra ngoài đi dạo một chút.
Bệnh viện số ba vẫn hệt như lúc trước, chỉ là Tạ Kỳ Trúc đã xuất viện sau khi khỏe lại nên hai người tạm thời không thể gặp được cô.
Ân Lưu Minh tới phòng bệnh của Nguyệt Nguyệt như mọi khi, đợi đến lúc y tá đi rồi thì thả búp bê dây cót ra cho nó chơi cùng cô nhóc.
Nhưng trong lúc tán gẫu với y tá, y biết được một thông tin chẳng hay ho chút nào.
... Nguyệt Nguyệt vẫn còn bị mất ngủ.
Ân Lưu Minh nhíu mày.
Chu Tử Kỳ – kẻ cướp mất giấc mơ của Nguyệt Nguyệt – đã chết trong giấc mơ "Lễ hội hóa trang dịu dàng mà đẫm máu". Nhưng tại sao giấc mơ của nhóc vẫn chưa quay lại?
Y lại tìm cách gặp Nguyệt Nguyệt.
Ở một góc những y tá khác không nhìn thấy, Thẩm Lâu chui ra từ trong cơ thể Ân Lưu Minh rồi nhẹ nhàng chạm tay lên trán nhóc.
Nguyệt Nguyệt hơi giật mình vì tự dưng lại có thêm một người nữa chui ra từ chỗ anh đẹp trai kia.
Thẩm Lâu mỉm cười, khẽ suỵt một cái.
Nguyệt Nguyệt hưng phấn gật đầu, bịt kín miệng.
Thẩm Lâu quay lại cơ thể của Ân Lưu Minh rồi nói: "Đúng là giấc mơ của cô bé chưa quay về".
"Tại sao?".
"Cái này thì chỉ có Thanh Diễm mới trả lời được thôi".
"Thanh Trà chỉ kiểm tra không gian cá nhân của các thành viên Neo Chìm, giấc mơ của người chết thì sẽ tan biến không tìm được".
Thanh Diễm mở giao diện hệ thống, gõ phím lạch cạch một lúc rồi nhíu mày: "Lạ thật, không thấy giấc mơ nào trong không gian cá nhân của Chu Tử Kỳ".
Ân Lưu Minh gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, bỗng lên tiếng: "Cơ sở của "Lễ hội hóa trang dịu dàng mà đẫm máu" là giấc mơ thuộc về Tần Phấn Tiến và mèo, nhưng khả năng kéo người sống vào trong mơ chắc chắn là do Neo Chìm có nhúng tay".
Thanh Diễm gật đầu: "Đúng thế. Nói chính xác thì chúng dùng không gian cá nhân của Lê Mỹ Lệ làm điểm nối và dùng sức mạnh của Thẩm Lâu làm nguồn năng lượng".
"Neo Chìm có hai giấc mơ năm sao, một trong số đó là Lê Mỹ Lệ tự sáng tạo ra; cái còn lại hẳn cũng do một thành viên quan trọng của Neo Chìm dùng không gian cá nhân làm điểm nối".
"Nhưng giờ những thành viên chủ chốt đều đã bị bắt". Thanh Diễm có vẻ cam chịu. "Chúng đều có dấu hiệu bị xóa kí ức, theo những thông tin hiện có, trừ Lê Mỹ Lệ thì kẻ có địa vị cao nhất trong Neo Chìm là Bùi Du Triều".
Ân Lưu Minh nói: "Ý tôi là... Hẳn chủ nhân đầu tiên của danh hiệu "kẻ tạo mộng" đang ẩn nấp trong các thành viên Neo Chìm. Chu Tử Kỳ có khả năng cao nhất".
Mọi kiếp sống của Chu Tử Kỳ đều là người chơi, hắn ta cũng từng ước dù có chuyển kiếp cũng phải giữ lại được kí ức của mình.
Sở hữu kí ức tích lũy từ nhiều kiếp, chắc chắn hắn ta không chỉ là một người chơi trên bảng xếp hạng bình thường.
Lê Mỹ Lệ đúng là hội trưởng của Neo Chìm. Nhưng kẻ đã dụ dỗ cô nhắm vào trò chơi Ác Mộng trong lúc cô đau đớn vì mất người thương mới là kẻ đứng sau bức màn đen.
Lại thêm liên tưởng tới chuyện Nguyệt Nguyệt vẫn còn mất ngủ, đáp án cho sự mất tích của giấc mơ năm sao thứ hai đã trở nên rất rõ ràng.
Giấc mơ năm sao vẫn còn tồn tại, Thẩm Lâu chưa thu hồi được phiên bản đầu của bùa ước nguyện, tất thảy đều dự báo cho việc Chu Tử Kỳ vẫn chưa chết và rất có thể sẽ tiếp tục ra tay.
Thanh Diễm nhíu mày thật chặt, lát sau bỗng ngẩng đầu đầy cảnh giác: "Cậu đừng hòng đi đâu trong trạng thái này".
Ân Lưu Minh nhún vai: "Tạm thời tôi chưa có dự định đó".
Thanh Diễm cười ha ha.
Cô nàng yên lặng một lúc lâu, bỗng nói: "Thực ra, lần này tôi có tiện tay tìm hiểu về nguyên nhân Lê Mỹ Lệ đột nhiên muốn giết tôi".
Ân Lưu Minh biết Thanh Diễm đang nghi ngờ chuyện gì.
Lê Mỹ Lệ và Bùi Du Triều đã gia nhập hiệp hội quan sát viên từ lâu, rất thân với Thanh Diễm và cũng có nhiều cơ hội ám sát Thanh Diễm, thế nhưng họ chưa từng xuống tay.
Từ khi Ân Lưu Minh đặt chân vào giấc mơ "Lễ hội hóa trang dịu dàng và đẫm máu", Lê Mỹ Lệ mới quyết tâm giết Thanh Diễm dù có phải hi sinh chính bản thân mình.
Tại sao?
"Lê Mỹ Lệ không muốn cậu và tôi giao thiệp với nhau". Thanh Diễm nói. "Thứ mà chúng ta trao đổi không nằm trong mơ, cần quay về trò chơi Ác Mộng mới có thể thao tác".
Ân Lưu Minh gật đầu: "Cô có ý tưởng gì không?".
Thanh Diễm cười khổ: "Cậu nghĩ trong trò chơi Ác Mộng có bao nhiêu thứ? Dù tôi vốn là NPC, có thể dễ dàng biến đổi trí nhớ thành siêu phàm, thì cũng rất khó chu toàn mọi mặt".
Thẩm Lâu đặt tách trà xuống, sờ cằm: "Ta nghĩ có liên quan tới hai ta".
Ân Lưu Minh bổ sung: "Hơn nữa, đương nhiên Lê Mỹ Lệ... hoặc Chu Tử Kỳ biết về chuyện đó, nhưng chỉ có cô mới thực hiện được".
Thanh Diễm ngậm kẹo mút trầm ngâm một chốc, bỗng do dự ngẩng đầu: "Cậu nói thế thì đúng là tôi có nhớ tới một chuyện".
"Gì thế?".
"Sau khi trở thành người chơi trên bảng xếp hạng, ngoài quyền khiêu chiến giấc mơ của những sinh vật không phải người thì cậu còn có thể khiêu chiến giấc mơ lịch sử". Thanh Diễm chỉ vào chính mình. "Một số giấc mơ quá khứ có độ khó rất cao và ẩn chứa nhiều bí mật, vì vậy tôi sẽ kiểm soát và xem xét tình hình để điều phối chúng".
Ân Lưu Minh nâng tách trà, nhíu mày: "Khiêu chiến giấc mơ quá khứ là sao?".
"Không phải du hành vượt thời gian về quá khứ, mà là bước vào giấc mơ còn sót lại từ quá khứ". Thanh Diễm dùng que kẹo vẽ lên bàn trà. "Nếu ý chí của một người đủ mạnh và sức ảnh hưởng trong quá khứ đủ lớn, thì giấc mơ mang theo chấp niệm nào đó của kẻ ấy sẽ được khắc vào trò chơi Ác Mộng sau khi chủ nhân nó chết đi. Đó chính là giấc mơ lịch sử. Tuy cứ để mặc giấc mơ lịch sử không quan tâm thì cũng chẳng mấy ảnh hưởng đến thế giới thực nhưng nó lại ẩn chứa những thông tin quan trọng về thời đại nơi nó sinh ra, thậm chí là cả nguồn năng lượng nữa, chỉ cần qua ải là người chơi sẽ được cường hóa".
Ân Lưu Minh chú ý tới cách dùng từ của cô nàng: "Qua ải?".
"Đúng. Khác với khiêu chiến giấc mơ trên bảng xếp hạng, giấc mơ lịch sử chỉ có qua ải chứ không có phá ải".
Ân Lưu Minh xoa mũi, cố lờ đi cơn buồn ngủ đang bủa vây lấy mình: "Xem ra trong giấc mơ lịch sử có điểm yếu của Neo Chìm".
Thanh Diễm nói: "Có lẽ còn quan trọng hơn thế nữa".
Cô nàng ngước lên nhìn y chăm chú, nhẹ giọng: "... Số Không cũng có giấc mơ lịch sử".
Ân Lưu Minh ngẩn người.
Không phải giấc mơ của Ân Lưu Minh trong hiện tại, mà là giấc mơ của Số Không trong quá khứ.
"Nếu cậu vào giấc mơ của Số Không thì có lẽ sẽ tìm được kí ức về Số Không và hệ thống". Thanh Diễm cắn cây kẹo mút. "Trong giấc mơ lịch sử cũng chứa rất nhiều năng lượng linh hồn của cậu năm xưa, vừa hay có thể giải quyết vấn đề hiện tại".
Ân Lưu Minh im lặng chốc lát: "Thế thì...".
"Nhưng giấc mơ lịch sử cực kì nguy hiểm". Thanh Diễm sầm mặt. "Từ trước tới nay mọi người chơi đặt chân vào giấc mơ lịch sử của Số Không đều bỏ mạng, không ai sống sót ra ngoài. Với trạng thái của cậu bây giờ...".
Ân Lưu Minh nhìn cô nàng một lúc rồi chậm rãi lên tiếng: "Tôi nghĩ chúng ta không cần tranh cãi về vấn đề này".
Thanh Diễm nản chí.
Quả thực, chỉ cần cô nàng nói ra thì chắc chắn Ân Lưu Minh sẽ chọn cách đi.
Nhưng Thanh Diễm vẫn nhìn Thẩm Lâu với ánh mắt cầu cứu.
Thẩm Lâu tủm tỉm cười: "Ta nghe em yêu nhà ta thôi".
Ân Lưu Minh liếc hắn.
Thẩm Lâu cười: "Em đừng nhìn ta thế chứ... Được cùng em táng thân giữa đại dương sâu thẳm cũng là niềm hạnh phúc của ta".
Ân Lưu Minh chẳng nhịn được mà cong môi, rồi lại nhanh chóng lạnh mặt như thường.
Thanh Diễm hết nhìn phía này lại nhìn phía khác, day day huyệt thái dương: "Được rồi, nếu cậu kiên quyết đến thế... lúc về tôi sẽ mở quyền hạn cho cậu".
Cô nàng nghiêm mặt cảnh cáo: "Nhưng cậu cần chú ý một chuyện. Vì hiện tại linh hồn cậu bị tổn thương, nên rất có thể sẽ có vài vấn đề xuất hiện sau khi cậu đặt chân vào giấc mơ lịch sử".
"Vấn đề gì?".
"Bởi giấc mơ lịch sử đã định hình nên người chơi sẽ không được sáng tạo một thân phận mới để nhập vai, mà phải trở thành một nhân vật có sẵn trong mơ". Thanh Diễm nói. "Đồng thời cậu cũng sẽ nắm giữ kí ức của nhân vật ấy. Giờ linh hồn của cậu rất yếu, nếu bị dòng kí ức đánh vào đại não thì rất có thể sẽ mất trí nhớ một phần".
Thẩm Lâu sờ cằm: "Đúng là nên cân nhắc".
Ân Lưu Minh nhìn hắn: "Chẳng phải có anh rồi hay sao?".
Thẩm Lâu mỉm cười: "Ta thích câu nói này... Nhưng vẫn nên chuẩn bị một chút mới được".
Hắn giơ tay, một món đạo cụ tinh xảo như chiếc điện thoại xuất hiện: "Ta cướp được từ Neo Chìm".
"Đạo cụ rút kí ức và tình cảm ư?".
"Ừm. Em có thể tùy chọn rút kí ức hoặc sao chép chúng". Thẩm Lâu quơ quơ thứ trong tay. "Sau khi vào giấc mơ, ta sẽ phát cho em xem... Chỉ cần em tin ta là được".
Khóe môi Ân Lưu Minh lại lần nữa cong lên: "Dĩ nhiên em sẽ tin anh rồi".