Edit: Summer
Beta: Ryal
Có Thẩm Lâu bên cạnh, lại được ngủ ngon giấc chưa từng thấy, Ân Lưu Minh không vội tua nhanh thời gian.
Ngày nào y cũng dẫn Thẩm Lâu nhí chạy quanh khắp Đồ Sơn, đi khám phá thế giới kì lạ sau khi đại hồng thủy xuất hiện.
Đồ Sơn có địa thế cao, tạm thời không cần lo tới chuyện bị nước lũ nhấn chìm, nhưng muốn di chuyển đi đâu cũng khó.
Cũng may, Thẩm Lâu chỉ cần dùng chút nước biển Hư Vô là có thể tạo ra một con huyễn linh chim ngoan ngoãn chở họ bay khắp chốn.
Đại hồng thủy đã nhấn chìm và phá hủy mọi thứ nền văn minh thị tộc dựng nên, nhưng đồng thời nó cũng mang lại cho thế giới này màu sắc mới.
Huyễn linh chỉ là khởi đầu. Sau khi con cá biết bay dưới dạng thực thể xuất hiện, ngày càng nhiều những vị thần kì lạ được sinh ra.
Ban đầu là sự hữu hình hóa các vị thần bảo hộ bộ lạc, họ che chở cho những người già và người bệnh không bị dã thú hay huyễn linh tấn công.
Rồi họ dần nghe nói vu sư của những bộ lạc lớn chưa bị lũ lụt càn quét được ban thần lực, có thể triệu hồi mưa, gió, lửa;
Tiếp sau đó là sự có mặt của các vị thần sông, thần núi, thần mặt trời và mặt trăng, họ làm ra kì tích, không chỉ thần dưới hình dạng con người mà đến cả thần thú của trăm ngàn loài chim cũng xuất hiện trên cõi đời.
Khi trông thấy phượng hoàng, Ân Lưu Minh đã phải choáng ngợp vì vẻ đẹp của nó.
Thẩm Lâu thấy vậy thì hỏi: "Thích không? Ta tạo một con cho ngươi".
Ân Lưu Minh tỉnh táo lại, bật cười rồi lắc đầu: "Thôi, ngắm là được. Đồ Sơn đào đâu ra chỗ nuôi con chim lớn thế".
Thẩm Lâu có vẻ thất vọng và không cam lòng: "Ta có thể làm nó nhỏ lại mà".
Tinh Vệ đắc ý nhảy nhót trên đầu Ân Lưu Minh, kêu chiếp chiếp với hắn.
Ân Lưu Minh mỉm cười vuốt lông cho nó.
Kể ra cũng lạ, từ lần đầu gặp mặt Thẩm Lâu và Tinh Vệ đã chẳng ưa nhau, cả hai thường cãi nhau bằng những cách thức con người không hiểu nổi.
Lúc đầu Ân Lưu Minh chỉ nghĩ là trẻ con chí chóe... dù sao Thẩm Lâu bây giờ cũng là em bé mà, nhưng rồi cuộc chiến bắt đầu dính dáng đến y.
Mỗi lần y và Thẩm Lâu nắm tay nhau ra ngoài chơi là Tinh Vệ thường xuyên bay chen vào giữa, đậu trên vai y rồi mổ Thẩm Lâu, không cho họ được yên ổn.
Thẩm Lâu thì từ đầu đã muốn biến Tinh Vệ thành đá, bị Ân Lưu Minh phát hiện và ngăn cản thì tìm đủ cách để thuyết phục y đổi sang một con huyễn linh chim khác.
Lần này cũng là hắn cố tình đưa y đi xem phượng hoàng.
Ân Lưu Minh bất lực: "Hai đứa tranh giành gì đây không biết?".
Nếu không được ngủ ngon chưa từng thấy trong giấc mơ này, đi kèm với đó là tính nết cũng khá hơn, thì y đã nọc cả hai đứa nhóc ra xử lí rồi.
Tinh Vệ hứ một tiếng, bay sang đậu trên vai kia.
Thẩm Lâu lạnh mặt: "Con chim này quá yếu, không hợp với ngươi".
"Chẳng phải có anh mạnh là đủ rồi hay sao?".
Hắn cứng họng ngay lập tức.
Một lúc lâu sau, Thẩm Lâu miễn cưỡng nói: "Nói hay đấy, nhưng con chim này xấu lắm".
"Em thấy cũng được mà". Ân Lưu Minh xoa đầu Tinh Vệ, khá thương cô gái đã gieo mình xuống biển rồi hóa thành chim. "Em rất thích ngoại hình bán trong suốt thế này".
Thẩm Lâu lại bất mãn.
Ân Lưu Minh nói: "Anh còn gây gổ nữa coi chừng em mách mẹ".
Hắn lập tức rụt đầu.
Kể cũng lạ, Thẩm Lâu chẳng có mấy cảm xúc với loài người và gần như không mảy may dao động khi đối diện với những con huyễn linh mạnh mẽ, nhưng hắn lại khá sợ Nữ Kiều.
Khi Thẩm Lâu nhí theo Ân Lưu Minh tới Đồ Sơn, nhiều người tỏ ra cảnh giác và mâu thuẫn.
Chẳng biết do hạn chế trong tiềm thức hay do cố ý mà đa số huyễn linh được tạo ra bởi dân chúng thời này đều được kết hợp từ những yếu tố tự nhiên, rất ít huyễn linh mang hình người, lần đầu có một huyễn linh giống hệt con người chỉ trừ màu da như Thẩm Lâu xuất hiện.
Vu sư của bộ lạc cảnh cáo Tự Văn Mệnh: "Cẩn thận Khải Hải bị huyễn linh này thế chỗ!".
Thẩm Lâu tỏ ra rất lạnh nhạt với việc bị người ngoài bài xích – hắn chẳng quan tâm liệu họ có ghét hắn hay không, cũng chẳng quan tâm liệu họ có thích hắn hay không.
Nữ Kiều tuyên bố chẳng chút do dự: "Các ngươi không cần thì nó sẽ là con trai ta".
Lúc ấy Thẩm Lâu ngớ cả ra.
Nữ Kiều véo mặt hắn rồi cười: "Từ lâu ta đã muốn có một đứa con dễ thương như Khải Hải".
Đúng lúc Thẩm Lâu xuất hiện.
Thế là Thẩm Lâu có thêm một người mẹ.
Nữ Kiều cực kì thích phối đồ cho Thẩm Lâu – cơ thể bán trong suốt của một huyễn linh là không định hình, quần áo của Thẩm Lâu toàn do hắn tự biến ra, vậy là nàng vừa quản lí bộ lạc vừa may đồ cho hắn.
Áo choàng da hươu đính lông chim cho những buổi lễ trang trọng, áo dệt từ sợi đay và nhuộm màu bằng đá trắng. thậm chí có cả tơ tằm rất hiếm thấy ở thời hiện đại. Nữ Kiều hoàn toàn coi Thẩm Lâu như một kì tích, thậm chí nàng còn trông mong khả năng hắn có thể biến thành bé gái để thử những bộ váy áo với nhiều kiểu dáng khác nhau.
Thẩm Lâu không chịu nổi tình mẫu tử mãnh liệt đến thế, hắn thà đi cãi nhau với Tinh Vệ còn hơn.
Nhưng cũng nhờ Nữ Kiều mà sự khác biệt của Thẩm Lâu được giảm bớt khá nhiều, thi thoảng hắn sẽ mỉm cười, biết tỏ ra ngao ngán và biết sợ, thậm chí còn biết né tránh như một con người.
Nhưng những kí ức liên quan tới trò chơi Ác Mộng thì chưa quay lại.
Ân Lưu Minh từng hỏi Thẩm Lâu nhí mấy lần, rõ ràng hắn có kiến thức về thế giới tương lai và thi thoảng cũng sẽ sử dụng vài tù ngữ rất hiện đại, nhưng hắn chẳng nhớ nổi sự kiện nào mà cũng không biết sách minh họa ở đâu, khiến y phải lắc đầu.
Thẩm Lâu sợ Ân Lưu Minh mách Nữ Kiều nên im lặng một lúc rồi đổi chủ đề: "Ta đã nghĩ về vấn đề ngươi nhắc tới hôm qua".
Ân Lưu Minh thoáng ngẩn ra, nụ cười tắt ngấm: "Có kết quả gì chưa?".
Thẩm Lâu đáp: "Tối qua ta đã quan sát ý thức của cả em và mọi người trong bộ lạc. Ta thấy sau khi chìm vào giấc ngủ thì ý thức của họ chỉ yên tĩnh nằm trong cơ thể, tĩnh lặng như nước".
"Thế nghĩa là sao?".
"Giấc mơ là sự vận động của ý thức, nếu con người nằm mơ thì chắc chắn ý thức sẽ dao động hay thậm chí tách khỏi thể xác". Thẩm Lâu giải thích. "Nhưng tất cả mọi người... Không, không chỉ con người mà cả động vật và thực vật có ý thức chưa hoàn thiện cũng thế".
Ân Lưu Minh nhíu mày.
Gần đây y vừa phát hiện ra một việc.
Chưa một ai ở nơi này từng mơ.
Tuy khá kì lạ nhưng giấc mơ này thuộc về y trong kiếp trước, đại đa số mọi chuyện đều là những gì Khải Hải đã trải qua.
Chẳng lẽ con người ở thời đại thần thoại không mơ?
Ân Lưu Minh suy đoán: "Hay do thời đại này chưa có khái niệm "mơ"?".
Nghĩ theo hướng đó thì có thể giải thích được lí do y ngủ rất ngon từ khi đặt chân vào giấc mơ này. Không phải vì nó là giấc mơ của y trong quá khứ mà bởi khái niệm "mơ" còn chưa xuất hiện, tất cả mọi người chỉ ngủ chứ không mơ, có giấc mơ hay không cũng chẳng quan trọng gì.
Hơn nữa, chuyện trò chơi Ác Mộng không xuất hiện cũng rất dễ giải thích – bởi những giấc mơ vẫn chưa ra đời.
Thẩm Lâu đáp: "Có thể".
Hắn hơi dừng lại rồi nói tiếp: "Thực ra ta vẫn không hiểu cái "mơ" mà ngươi đang nhắc tới là gì".
Ân Lưu Minh nhìn hắn.
"Giấc mơ là thế giới giả lập được bện thành từ ý thức, suy nghĩ và những trải nghiệm. Anh sẽ trải qua những gì anh muốn trải qua trong mơ". Y trả lời. "Nhưng khi tỉnh lại, tất cả mọi thứ đều sẽ biến mất".
Thẩm Lâu nghiêng đầu như thắc mắc, một lát sau bỗng nói: "Nếu không biến mất thì nó rất giống với nước biển Hư Vô".
Ân Lưu Minh khẽ cong khóe miệng.
Thường thì giấc mơ sẽ biến mất sau khi con người tỉnh lại, nhưng cũng có những lúc họ không thể tỉnh lại – chính là những giấc mơ có liên quan đến trò chơi Ác Mộng.
... Nước biển Hư Vô có can hệ gì với việc giấc mơ chưa ra đời hay không? Và cả trò chơi Ác Mộng sau này nữa?
Ân Lưu Minh có vài suy đoán mơ hồ, nhưng y chưa thể hoàn toàn chứng thực.
Y quay đầu nhìn thác nước trên trời vẫn đang cuồn cuộn chảy xuống và cả lượng nước biển Hư Vô đã thực sự tích tụ thành cả một đại dương bên dưới.
Có lẽ cũng bởi một thời cơ nào đó, khi vạn vật sinh linh cùng tất cả con người đều cầu nguyện, nước biển Hư Vô đã phát huy tác dụng và ban những giấc mơ đầy màu sắc cho từng sinh mệnh trên thế giới này.
Sau đó, dưới sự ảnh hưởng của Nữ Oa và Đại Vũ, nước biển Hư Vô không còn chảy vào thế giới này. Lượng nước còn sót lại phai dần và trở thành biển thực thụ, những huyễn linh trong đó hoặc trở thành sinh vật thật, hoặc sẽ tới trò chơi Ác Mộng như Thẩm Lâu.
Thẩm Lâu là hệ thống của trò chơi Ác Mộng, vậy thì có lẽ trò chơi Ác Mộng thuở sơ khai chính là nơi các huyễn linh tập hợp lại với nhau để tiếp tục tồn tại.
Nhưng nếu thế thì lại có thêm một vấn đề nữa nảy sinh... Ân Lưu Minh – hoặc có thể nói là Khải Hải kiếp trước, đã vào trò chơi Ác Mộng để trở thành người chơi đầu tiên như thế nào?
Ân Lưu Minh tự thấy, với tính cách và tam quan của mình hiện tại, dù không quen Thẩm Lâu, sau khi phát hiện bản thân đã "tạo ra" một người giống hệt mình thì cùng lắm y cũng chỉ mang lòng cảnh giác chứ không thể nảy sinh địch ý với hắn.
Nhưng trong trò chơi Ác Mộng, mối quan hệ giữa người chơi Số Không và Thẩm Lâu lại là không đội trời chung.
Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, khiến Khải Hải và Thẩm Lâu vốn đang là bạn bè lại trở thành kẻ địch?
Điều mấu chốt hơn cả là, Ân Lưu Minh chưa từng nghe Thẩm Lâu nhắc tới chuyện hắn đã quen biết Khải Hải trước khi trò chơi Ác Mộng ra đời.
Y bỗng giơ tay nhéo mặt Thẩm Lâu nhí.
Hắn ngơ ngác.
Ân Lưu Minh thở dài: "Em còn tưởng chuyện anh mất trí nhớ chỉ là ngắn hạn và bất ngờ, nhưng xem ra có lẽ là di chứng".
"Gì cơ?".
"Người bị hao hụt năng lượng linh hồn sẽ mất một phần trí nhớ, khi tiếp nhận kí ức từ nhân vật gốc trong giấc mơ lịch sử cũng dễ xảy ra rối loạn". Ân Lưu Minh lẩm bẩm, liếc nhìn Thẩm Lâu. "Kết quả là hai chúng ta đều quên".
Khi quay lại Đồ Sơn, Ân Lưu Minh biết được một thông tin ngoài ý muốn.
"Cha sắp đi xa ư?". Y ngạc nhiên nhìn Tự Văn Mệnh. "Đi đâu cơ chứ?".
"Ta đã tìm ra cách giải quyết đại hồng thủy!". Tự Văn Mệnh gói ghém hành lí, gương mặt vừa hưng phấn lại vừa nghiêm nghị".
"Cách gì ạ?".
Tự Văn Mệnh vừa luôn tay sắp xếp vừa trả lời: "Thực ra vấn đề lớn nhất khi muốn giải quyết đại hồng thủy là phải tống khứ lượng nước lớn tới vậy đi đâu... Ngày trước chúng ta đều nghĩ đó chỉ là một thứ nước tương đối diệu kì, nhưng chính Khải Hải con và Tiểu Thẩm đã cho ta một gợi ý, ta đã thử nghiệm rồi".
Gã vứt bọc hành lí sang một bên, chẳng biết lấy từ đâu ra một cái ống trúc rồi mở nắp nó thật cẩn thận.
Bên trong là nửa ống nước màu lam nhạt.
"Con xem này".
Tự Văn Mệnh cầm ống trúc, nhắm mắt lại trong chốc lát...
Nước biển Hư Vô trong ống bỗng bay ra, biến thành một con chim nhỏ bán trong suốt với đôi cánh vỗ phành phạch.
"Huyễn linh ư?".
"Là huyễn linh, nhưng không phải huyễn linh của ta. Mỗi người chỉ có thể tạo ra một huyễn linh thuộc về mình". Tự Văn Mệnh lắc đầu. "Đây chỉ là một con chim huyễn linh rất bình thường mà thôi".
Tinh Vệ bỗng bay lên, vui sướng quấn quýt quanh đồng loại mới xuất hiện.
Tự Văn Mệnh dốc ngược ống trúc: "Con nhìn đi, loại nước quái dị đó không còn nữa rồi".
"Ý cha là gì?".
"Chỉ cần chúng ta đứng bên bờ đại hồng thủy, dùng trí tưởng tượng để biến nước biển thành chim, chúng sẽ thực sự biến thành chim chóc rồi bay đi và giảm bớt khối lượng nước". Tự Văn Mệnh giải thích. "Đương nhiên, thực tế thì cái cần tưởng tượng không phải chim mà là mây mới đúng".
Ân Lưu Minh khẽ run lên.
"Khi mây đen và nặng thì trời sẽ mưa, mưa cũng chính là nước". Gã nói. "Vậy thì nước cũng có thể là mây, đại hồng thủy cũng không ngoại lệ. Khi đã tích được một lượng lớn mây thì chúng ta sẽ để chúng tới chặn ở thác nước khổng lồ".
Thẩm Lâu đột nhiên cất tiếng: "Mây không cản được nước".
"Không cần cản, chỉ cần đồng hóa thôi". Tự Văn Mệnh khua tay, nheo mắt cười. "Nếu thác nước chưa chạm xuống đất đã biến thành mây thì trên mặt đất này sẽ không còn nước lũ nữa!".
Ân Lưu Minh ngạc nhiên nhìn gã.
Y bị ảnh hưởng bởi những câu chuyện thần thoại nên cứ mãi nghĩ cách tìm Nữ Oa vá trời, Tự Văn Mệnh lại tự đoán ra cách nước chuyển đổi trạng thái trong tự nhiên, học một biết mười, nảy ra ý tưởng để đại dương bốc hơi.
Có lẽ đó chính là lí do đa số "thần tiên" đều ở trên trời trong thần thoại được truyền lại cho đời sau.
Nếu không ngẫm tới Nữ Oa đến giờ vẫn chưa hề có dấu hiệu xuất hiện, Ân Lưu Minh thậm chí còn thấy đây là một giải pháp không tồi.
"Cha nhất định phải đi sao?".
"Người khác đi thì ta không yên tâm, mà họ cũng chẳng làm được". Tự Văn Mệnh thở dài, gương mặt đột nhiên ảo não hơn hẳn. "Nay đại hồng thủy đã lan quá rộng, đầu tiên phải chặn nó lại đã. Gấu huyễn linh của ta có thể đào đường núi và đường sông để nước lũ di chuyển theo hướng ta thích; vả lại, giờ chỉ có mình ta biết cách biến nước biển thành mây và đất thôi".
Nước biển Hư Vô có thể hữu hình hóa trí tưởng tượng, thành ra việc chuyển hướng đại hồng thủy trở nên khá gian nan – suy nghĩ của đại đa số người là ngổn ngang không quy luật, rất khó để khống chế não bộ chỉ nghĩ về một vật cụ thể nào đó.
Biện pháp của Tự Văn Mệnh rất đơn giản – gã dùng bùn đất để mô tả một đối tượng cụ thể nào đó, liên hệ với nước và mây, cứ lặp đi lặp lại, vậy là khi nghĩ về đối tượng kia thì trong đầu gã sẽ chỉ có hình ảnh của nó mà thôi.
Ân Lưu Minh lại càng nể phục Tự Văn Mệnh.
Tuy chỉ là một người thường nhưng hành động của Tự Văn Mệnh cũng gần giống với dạng thức thiền trong xã hội thời hiện đại, có lẽ đây chính là khởi nguồn của pháp thuật sau này.
Cuối cùng, Ân Lưu Minh hỏi: "Thế... mẹ thì sao?".
Tự Văn Mệnh hơi khựng lại, gương mặt thoáng ảm đạm rồi quay về với vẻ kiên định trong nháy mắt: "Nếu đại hồng thủy không được giải quyết, chỉ sợ gia đình ta được quây quần thì tương lai cũng sẽ có ngày bị ép phải chia xa. Dù Nữ Kiều có không đồng ý...".
"Ai bảo ta không đồng ý?". Nữ Kiều đứng dựa vào cửa, có vẻ rất khó chịu. "Chàng nghĩ ta là loại người thế nào?".
Tự Văn Mệnh sợ hãi rụt cổ.
Nữ Kiều bước tới cạnh gã, đá một cú vào cái bọc hành lí mà nói không nên lời: "Chàng mang toàn mấy thứ gì đây, sao không cầm theo bộ quần áo nào, đồ ăn cũng không có?".
Tự Văn Mệnh gãi đầu: "Chắc ta toàn đi đào đất với gấu thôi, có mang theo quần áo cũng chẳng để làm gì... Còn đồ ăn thì cứ đánh nhau trên đường đi là có thôi".
Nữ Kiều lẳng lặng nhìn gã một chốc, bỗng thở dài: "Vẫn nên mang một chút chứ".
"Nữ Kiều, ta...".
"Đừng nói nữa, để ta giúp chàng chuẩn bị". Nữ Kiều bỏ ra ngoài, chợt quay đầu, trên gương mặt xinh đẹp bướng bỉnh là nét nghiêm nghị mà đoan trang: "Ta sẽ không đi cùng chàng".
Tự Văn Mệnh mím môi, gật đầu: "Một trong hai phải ở lại để bảo vệ bộ lạc".
Nữ Kiều nói: "Trước khi chàng quay lại, ta sẽ bảo vệ nhà của chúng ta thật tốt".
Tự Văn Mệnh đứng lên, hổ thẹn nhìn nàng, nhưng đôi mắt lại dần tỏa sáng.
Gã hiểu ý Nữ Kiều, nên đáp: "Nhất định ta sẽ bình an trở về".
Nghe được câu này, Nữ Kiều mới dứt khoát rời đi.
Đến khi Tự Văn Mệnh ra ngoài để bàn giao và sắp xếp công việc trong bộ lạc, Thẩm Lâu mới đột ngột lên tiếng: "Ý tưởng của ông ấy rất hay, nhưng sợ là sẽ bị cản trở nhiều".
Ân Lưu Minh cũng đã nghĩ tới vấn đề này: "Những huyễn linh đã hóa thực thể trong đại hồng thủy chắc chắn không muốn quê hương chúng biến mất".
Lịch sử phát triển văn minh của loài người cũng chính là lịch sử đấu tranh với thiên nhiên.
Những huyễn linh coi đại hồng thủy là quê hương của mình, nhưng đại hồng thủy chính là thứ chiếm đoạt quê hương của những sinh linh trong thế giới hiện thực.
Tất nhiên sẽ phải có một trận chiến nổ ra giữa huyễn linh và những sinh linh trong thế giới thực.
Ân Lưu Minh đang lo chuyện này.
Y đứng dậy, hỏi Thẩm Lâu: "Huyễn linh trong đại hồng thủy đã tiến hóa đến mức nào rồi?".
Thẩm Lâu nhí cũng đứng dậy theo, nghiêng đầu: "Ngươi muốn đích thân tới xem ư?".
"Được không?".
"Dĩ nhiên rồi". Thẩm Lâu đáp chắc nịch. "Có ta đây".
Khoảnh khắc cả cơ thể chìm trong nước lũ, Ân Lưu Minh cũng chẳng thấy có sức ép hay khó thở chút nào.
"Nước" trong đại hồng thủy không phải nước thật mà là hiện thân của nước biển Hư Vô, dĩ nhiên không giống với nước thật.
Những sinh mệnh đã vong mạng vì đại hồng thủy cũng không phải "chết đuối" mà là bị ăn mòn bởi hư vô, hoàn toàn biến thành những thứ khác.
Một quầng sáng bao quanh cơ thể y, ngăn cản hư vô.
Thẩm Lâu nhí nắm tay y, thấp giọng: "Nhắm mắt lại, để ta dẫn ngươi đi".
Ân Lưu Minh nghe lời mà nhắm mắt lại.
Một giây sau, giọng Thẩm Lâu lại vang lên: "Được rồi, mở mắt ra đi".
Y mở mắt.
Họ đã không còn ở hồ nước nhỏ dưới chân Đồ Sơn nữa, mà đã xuất hiện giữa đại dương xanh thẳm vô bờ.
Ân Lưu Minh nhìn dưới chân.
Nước biển Hư Vô lúc nào cũng mang màu lam bán trong suốt, dù có sâu đến mấy thì liếc mắt một cái cũng có thể nhìn xuống nơi sâu nhất, dường như thứ nước biển thần kì này không khúc xạ ánh sáng – hoặc có thể chính bản thân nó đã phát sáng rồi.
Vì thế, Ân Lưu Minh thấy rất rõ đủ loại quái vật kì dị và to lớn dưới lòng biển xa xôi.
Có con bạch tuộc khổng lồ toàn thân đầy xúc tu, mỗi xúc tu lại mọc ra những con mắt và hàm răng khổng lồ, trông cực kì đáng sợ;
Có con rùa đen, mỗi chân mọc ra một cái đầu người, bốn cái đầu không ngừng cãi nhau;
Có sinh vật nửa người nửa cá, phía dưới là chân người, trên lưng lại mọc cánh côn trùng...
Trông vừa đáng sợ vừa buồn cười.
Điều khiến Ân Lưu Minh phải thán phục là đám huyễn linh ấy đều có hình thể cực kì to lớn. Dù không có vật gì để quy chiếu cụ thể kích thước của chúng, nhưng ít nhất con nào cũng to hơn cả Đồ Sơn!
Con nào cũng như một tòa lâu đài khổng lồ, con nào cũng có thể nghiền nát từng bộ lạc hay thị tộc.
Hơn nữa, chúng còn đang cắn xé lẫn nhau. Huyễn linh lớn nuốt huyễn linh bé, ánh sáng phát ra từ cơ thể chúng lại càng rõ rệt.
Dù y chẳng biết chúng đang làm gì, nhưng với loài người mà nói đó chắc chắn không phải chuyện tốt lành.
Những huyễn linh này được tạo ra nhờ tưởng tượng trong thế giới thực, cứ thế lẳng lặng ẩn mình sâu trong dòng nước lũ, lẳng lặng trở nên mạnh mẽ hơn.
Gương mặt Ân Lưu Minh dần trở nên nghiêm túc.
Nếu những con quái vật cấp thảm họa này rời khỏi đại dương, liệu loài người của hiện tại có thể chống đỡ được hay không?
Thẩm Lâu bơi tới gần y hơn một chút: "Muốn xuống xem không?".
Ân Lưu Minh lắc đầu: "Thôi".
"Ta có thể bảo vệ ngươi".
"Nhưng vẫn rất nguy hiểm". Ân Lưu Minh nói. "Anh chỉ vừa sinh ra chưa được bao lâu, huyễn linh sẽ nuốt chửng lẫn nhau còn gì".
Thẩm Lâu dẩu môi không đáp.
Ân Lưu Minh quan sát thật kĩ từng con quái vật khổng lồ – chúng chính là những kẻ địch mai sau con người phải đối diện trong quá trình vá trời trị thủy.
Ghi nhớ xong xuôi hình dạng và cách chuyển động của những con quái vật cấp BOSS này, Ân Lưu Minh nói với Thẩm Lâu: "Chúng ta đi thôi".
Đúng lúc ấy, Thẩm Lâu bỗng biến sắc rồi nhào về phía y!
"Bạch!".
Một cái xúc tu to như tòa nhà cao tầng sượt qua vị trí của họ nhanh như chớp!
Ân Lưu Minh mau chóng phản ứng lại: Bị phát hiện rồi!
Rõ ràng họ ở vùng nước cạn, cách những con quái vật huyễn linh này rất xa, thế mà chúng có thể phát hiện ra họ rồi tấn công từ khoảng cách xa đến thế ư?!
Cái xúc tu kia vươn dài từ tận sâu trong lòng biển, không đánh trúng thì nhanh nhẹn rụt về.
Con mắt cuối cùng trên đó lạnh lùng nhìn chằm chằm Thẩm Lâu và Ân Lưu Minh.
Y và nó cùng chớp chớp, hơi nhíu mày.
Cảm xúc của con huyễn linh kia chỉ có nóng nảy và hỗn loạn, nếu một mình đối diện với nó, dường như tinh thần cũng sẽ rối loạn theo.
Vô số những tưởng tượng hòa lẫn với nhau, thứ ra đời không phải thần linh có thể thỏa mãn điều ước của bất kì ai, mà là một con quái vật hỗn loạn và vô tri.
Ân Lưu Minh nhìn theo hướng cái xúc tu kia rụt về, nhíu mày thật chặt, nói với Thẩm Lâu: "Đi mau".
Hắn ôm lấy y: "Nhắm mắt".
Ân Lưu Minh đương định nhắm mắt, chợt run lên.
Sâu dưới lòng đại dương, nơi những huyễn linh cấp thảm họa cùng hội tụ, bỗng xuất hiện biến cố.
Bóng tối khổng lồ đột nhiên xuất hiện bên dưới con quái vật xúc tu vừa tấn công Ân Lưu Minh và Thẩm Lâu!
Hai mảnh vỏ sò bao vây con quái vật, khép chặt lại trước khi nó kịp phản ứng, nuốt chửng nó ngay lập tức!
Huyễn linh ấy có hình dạng hệt như một con sò khổng lồ, to lớn gấp mấy lần huyễn linh to lớn nhất, ngay cả quái vật xúc tu có thể dễ dàng tấn công thẳng lên vùng nước cạn cũng không thể phản kháng nó!