Edit: OnlyU
Nhà họ Diệp.
“Đình Vân.” Diệp Hà gọi Diệp Đình Vân lại.
“Anh, có chuyện gì à?” Diệp Đình Vân hỏi.
Diệp Hà gật đầu: “Ừ, anh muốn bàn với em về tình hình của Lâm đại sư.”
Diệp Đình Vân nghi ngờ nói: “Không phải đưa đến bệnh viện rồi sao? Có vấn đề gì ạ?”
“Lâm đại sư không khá lên, mấy chuyên gia hội chẩn cũng không có ích gì, chuyên gia của Diệp thị chúng ta cũng bó tay không có biện pháp.” Diệp Hà nói.
Diệp Đình Vân: “Nghiêm trọng như vậy sao?”
Diệp Hà gật đầu: “Rất nghiêm trọng, có thể nguy hiểm đến tính mạng.”
“Vô Ưu đại sư nói thế nào ạ?” Lúc đầu chính Vô Ưu đại sư cấp cứu cho Lâm Tri Nguyên, nhờ thế mà mới kéo dài mạng sống đến giờ.
“Anh đang muốn thương lượng với em chuyện này đây. Vô Ưu đại sư nói ông đã bó tay với bệnh của Lâm đại sư, còn nói Giang Thiếu Bạch có cách.”
Diệp Đình Vân không hiểu ra sao: “Giang Thiếu Bạch? Tại sao Vô Ưu đại sư lại khẳng định như vậy?”
Diệp Hà cười khổ: “Vô Ưu đại sư nói mấy đại thiếu gia kia phát sốt trong rừng, sau khi uống thuốc của Giang Thiếu Bạch thì khỏe lại, chỉ qua một đêm đã khôi phục nguyên khí.”
Diệp Đình Vân nghĩ nghĩ, cảm thấy nếu chỉ có vậy mà Vô Ưu đại sư lập tức kết luận Giang Thiếu Bạch có cách giải độc thì quá hài hước, có lẽ còn có lý do gì khác.
“Anh muốn em nhờ Giang Thiếu Bạch giúp đỡ à?”
Diệp Hà bất đắc dĩ nói: “Lâm đại sư đã giúp nhà chúng ta không ít việc, hơn nữa người có va chạm với Giang Thiếu Bạch hẳn là Lâm Bằng, nếu Lâm đại sư tử vong thì rất đáng tiếc.”
“Tình hình nghiêm trọng như vậy sao?” Diệp Đình Vân hỏi.
Diệp Hà gật đầu: “Bệnh viện đã bó tay buông xuôi, hiện tại chỉ ôm tâm lý chữa ngựa chết thành ngựa sống mà kéo dài điều trị, nếu kéo dài nữa sợ là không xong.”
Diệp Đình Vân gật đầu đáp: “Em biết rồi ạ, em sẽ hỏi ý Giang Thiếu Bạch, nhưng em không chắc hắn sẽ giúp đỡ.”
“Anh biết. Đúng rồi, anh nghe nói núi Nguyệt Minh vốn có vấn đề, chính là Giang Thiếu Bạch giải quyết phải không?” Diệp Hà bỗng hỏi.
Cậu nghe thế nghi ngờ hỏi lại: “Anh nghe được từ đâu vậy?”
“Đã truyền khắp giới phong thủy rồi, Giang Thiếu Bạch còn là cố vấn môi trường của Thiên Kỳ.”
Không ít thầy phong thủy lấy chức danh cố vấn môi trường làm việc trong các công ty lớn, nhưng Giang Thiếu Bạch còn quá trẻ, lại có đồn thổi không minh bạch với Lạc Kỳ nên ngay từ đầu không ai nghĩ đến phương diện kia. Nhưng sau khi vừa có tiếng gió thì rất nhiều việc có thể liên hệ thông suốt với nhau.
Diệp Đình Vân gật đầu nói: “Đúng là Giang Thiếu Bạch đã giải quyết “thứ” trên núi Nguyệt Minh.”
“Hắn cũng giỏi quá nhỉ.”
“Vâng.”
Hai anh em nói chuyện một lúc thì Diệp Đình Vân rời đi, cậu vừa xoay lưng, đập vào mắt chính là ánh mắt hóng chuyện của Diệp Diểu.
“Em làm gì đó hả?”
Diệp Diểu mở to mắt, đi đến gần Diệp Đình Vân thần thần bí bí nói:: “Anh hai, Giang Thiếu Bạch chính là tên dê xồm kia đúng không?”
Diệp Đình Vân: “…”
…
Tại nhà họ Lạc.
Lạc Dương lên tiếng hỏi Lạc Hải: “Em nói chú ba mời chú hai đi ăn cơm, trùng hợp gặp được Lạc Kỳ và Giang Thiếu Bạch à?”
Lạc Hải gật đầu: “Em nghe chú ba nói, chính miệng Giang Thiếu Bạch thừa nhận đang theo đuổi Diệp Đình Vân ngay trước mặt Lạc Kỳ.”
Lạc Hải suy nghĩ một chút, Lạc Kỳ và Giang Thiếu Bạch quá thân thiết, chú ba đứng ngoài nhìn lâu như vậy, rốt cuộc ngồi không yên rồi.
“Chú hai rất nể mặt chú ba!” Lạc Dương nói.
Lạc Hải gật đầu: “Đúng vậy.”
Từ sau khi Lạc Văn Phong từ chức thì luôn nghỉ ngơi trong trang viên ở ngoại ô thủ đô. Thường ngày ông rất ít liên lạc với hai người anh em còn lại, có tiệc tùng gì mà có thể từ chối là sẽ không đi. Lần này Lạc Văn Võ có thể mời Lạc Văn Phong ra ngoài ăn cơm khiến Lạc Hải hơi bất ngờ.
Lạc Dương gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Thật ra nếu Giang Thiếu Bạch và Lạc Kỳ có quan hệ mờ ám thì lại là chuyện tốt, nếu không phải thì mới phiền toái.”
Lạc Hải không hiểu hỏi lại: “Anh nói vậy là sao? Họ không yêu đương thì có gì mà phiền toái.”
Lạc Dương nhắm mắt lại: “Anh nhận được tin, khoảng thời gian trước Lạc Kỳ có bí mật làm xét nghiệm ADN, kết quả xét nghiệm hai người là anh em ruột.”
Lạc Hải nghe thế đứng bật dậy, khó tin nói: “Tại sao hắn lại làm vậy? Xét nghiệm cho ai?”
Thật ra Lạc Hải nghe anh trai nói đến đây thì trong lòng đã có suy đoán, thế nhưng trong tiềm thức hắn lại không muốn tin.
Lạc Dương lắc đầu nói: “Không có ghi tên, chỉ biết là kết quả này. Có điều, năm xưa chú hai tìm vợ mất tích, lúc đó bà ta đang có thai.”
Lạc Kỳ chắc chắn sẽ không vô duyên vô cớ đi làm xét nghiệm ADN.
“Anh đã điều tra hồ sơ của Giang Thiếu Bạch ở trường học, thời gian trùng khớp.”
Lạc Hải không hiểu: “Nhưng trong hồ sơ của bệnh viện thì đứa bé kia đã chết rồi mà?”
“Năm đó tình hình hỗn loạn, có lẽ còn sống cũng không chừng.”
Lạc Hải nhăn mặt: “Thật sao?” Nếu thằng nhãi kia còn sống thì Lạc Kỳ phải rất ghét nó mới đúng, mẹ hắn kia vì sinh em trai mới phải chết, mà bản thân Lạc Kỳ là một phế nhân, em trai có thể hoàn toàn khỏe mạnh. Cơ nghiệp của Thiên Kỳ lớn như vậy, kết quả lại thành của người khác.
Lạc Dương nhìn em trai nói: “Em không thấy quan hệ giữa Giang Thiếu Bạch và Lạc Kỳ rất kỳ quái sao?”
Rõ ràng Lạc Kỳ biết rõ Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân rất thân thiết, vậy mà còn đưa thẻ phụ cho hắn.
Lúc đầu Lạc Dương nghĩ Lạc Kỳ bị ma ám nên thay đổi tính tình, nhưng sau khi biết tin về chuyện giám định ADN, anh bỗng nghĩ tất cả mọi chuyện đều có thể giải thích được.
Nếu Giang Thiếu Bạch và Lạc Kỳ là anh em cùng cha cùng mẹ thì có thể giải thích thông suốt tất cả mọi chuyện! Bọn họ là anh em, Lạc Kỳ biết em trai hẹn hò với Diệp Đình Vân, đương nhiên không có chuyện ghen tuông.
Lạc Hải nóng nảy nói: “Cũng không chắc là quan hệ này.”
Lạc Dương xoa trán: “Chinh tín xã điều tra được, Giang Thiếu Bạch gọi Lạc Kỳ là anh.”
Lạc Hải siết chặt nắm tay: “Vậy cũng không chứng tỏ được cái gì, “anh” là xưng hô rất phổ biến…”
Dù Lạc Kỳ không thể sinh con nhưng vẫn còn rất trẻ, nếu hiện giờ lại có thêm một Giang Thiếu Bạch thì e là tập đoàn Thiên Kỳ sẽ hoàn toàn không liên quan gì đến họ nữa. Giang Thiếu Bạch bao nhiêu tuổi đâu, vẫn chưa đến hai mươi.
Lạc Dương xoa trán: “Việc cấp bách hiện giờ là phải làm rõ Giang Thiếu Bạch có phải là em ruột của Lạc Kỳ hay không?”
Lạc Hải hít sâu một hơi: “Anh, nếu đúng hắn là em ruột Lạc Kỳ, mà Lạc Kỳ cũng đã làm xét nghiệm ADN, vậy anh nói xem chú hai có biết không?”
Lạc Dương lắc đầu: “Chắc là chưa biết.” Nếu chú hai biết thì đã nói với ông nội rồi.
…
Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân đang ngồi đối diện nhau trong thư viện. Học viện vừa bắt đầu đi học lại, trong thư viện vắng hoe.
“Hôm qua cậu ăn cơm với Lạc Kỳ à?”
Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Ừm, tôi vốn định mời cơm nhưng có người giành trả tiền, thế là tôi không thanh toán luôn.” Dù sao trong mấy người đó thì ai cũng giàu hơn hắn, hắn nghèo nhất, kiếm tiền cực khổ lắm.
“Gặp Lạc tổng Lạc Văn Phong rồi à?” Diệp Đình Vân hỏi.
Hắn gật đầu: “Gặp rồi, rất đẹp trai.”
Cậu nghe vậy gật đầu, rất tán thành nói: “Quả thật Lạc tổng Lạc Văn Phong rất đẹp trai, lúc ông còn trẻ thường lên bìa tập chí kinh tế tài chính, là hoàng tử bạch mã trong lòng rất nhiều thiếu nữ thế gia ở thủ đô.”
“Ừm, cha tôi không tồi, nhưng Lạc Văn Võ thì không, tôi nhìn kỹ rồi, tóc rụng nghiêm trọng lắm, sắp thành Địa Trung Hải rồi, khỏi phải hóa trang cũng có thể diễn Sa hòa thượng được luôn, ha ha ha há há há…”
Bị hói.
Mặc dù hai người kia là anh em nhưng ngoại hình khác biệt khá nhiều, rõ ràng cha hắn là người lớn tuổi hơn nhưng thoạt nhìn lại trẻ đẹp hơn ông chú ba kia nhiều. Mà ông chú ba cũng thật là, xấu người còn xấu nết, hôm nay gọi cha hắn tới, nhất định là cố tình, không có ý tốt.
Diệp Đình Vân: “…” Đúng là ngoại hình Lạc Văn Võ không bằng Lạc Văn Phong nhưng đâu đến nỗi như Giang Thiếu Bạch nói!
Cậu nhìn Giang Thiếu Bạch đang cười ha hả, nhỏ giọng nhắc nhở: “Đây là thư viện đó, nhỏ giọng chút đi!”
Giang Thiếu Bạch: “…”
“À, cậu nói có chính sự muốn nói với tôi, chuyện gì vậy?” Giang Thiếu Bạch hỏi.
Diệp Đình Vân do dự một lúc, cuối cùng nói chuyện của Lâm Tri Nguyên.
Hắn nghe thế không hiểu hỏi lại: “Tôi nghe nói đã chuyển ông ta đến bệnh viện nổi tiếng, còn tìm nhiều chuyên gia đến trị bệnh mà?”
Tiếng tăm của Lâm Tri Nguyên không nhỏ, thời điểm thế này phải có không ít người chạy đến xum xoe mới đúng, rất hiếm có cơ hội để thuật sư nổi tiếng nợ ơn cứu mạng nha. Mà giới thuật sư rất trọng nhân quả, thiếu nhân tình phải trả, nếu không sẽ ảnh hưởng đến đạo tâm.
Diệp Đình Vân gật đầu nói: “Đúng là thế, nhưng không tìm được biện pháp.”
Giang Thiếu Bạch hoài nghi: “Không phải các chuyên gia rất tài giỏi sao?” Rắn độc cắn thôi mà không chữa được, phế vật quá vậy?
Diệp Đình Vân cười cười nói: “Cậu có cách không?”
Hắn gãi đầu: “Có thì có.”
Lúc Lâm Tri Nguyên bị thương, Vô Ưu đại sư đã xử lý cho ông nhưng bệnh tình luôn chuyển biến xấu, hắn sợ Lâm Tri Nguyên chết ở Mê Hồn Cốc sẽ phát sinh nhiều phiền phức nến lấy danh nghĩa Vô Ưu đại sư cho Lâm Tri Nguyên uống một chén thuốc, kéo dài mạng sống của ông.
Lúc ấy Vô Ưu đại sư đã bó tay hết cách, ôm thái độ ngựa chết thành ngựa sống bèn nhận chén thuốc rồi cho Lâm Tri Nguyên uống.
Thật ra lúc đó Giang Thiếu Bạch có cách giải độc, nhưng hắn nghĩ bản thân không có nghĩa vụ làm vậy nên chỉ kéo dài thời gian.
“Vậy…”
Giang Thiếu Bạch nghĩ nghĩ rồi nói: “Tôi viết toa thuốc cho cậu, cậu lấy danh nghĩa người nhà họ Diệp, tìm bác sĩ trị cho ông ta.”
“Cậu đồng ý à?” Diệp Đình Vân vốn nghĩ phải mất rất nhiều công sức thuyết phục hắn, không ngờ hắn dễ dàng đồng ý, cậu không khỏi bất ngờ.
Giang Thiếu Bạch cười cười: “Cậu đã lên tiếng thì đương nhiên tôi sẽ đồng ý.”
Thật ra ấn tượng của hắn về Lâm Tri Nguyên không tồi, hắn chỉ ghét Lâm Bằng mà thôi.
“Cậu lấy danh nghĩa người nhà họ Diệp, nhưng tiền khám bệnh phải lấy cho tôi, nhớ đòi ông ta nhiều một chút, ổng giàu lắm.” Lần trước Lâm Tri Nguyên còn đòi mua bức tranh của hắn mà.
Diệp Đình Vân tò mò hỏi: “Cậu học y thuật từ ai vậy? Sư phụ thật sự chỉ là thầy lang miệt vườn thôi sao?”
“Ừ, sư phụ tôi chẳng có bằng cấp gì đâu, ổng thường thường thôi.” Giang Thiếu Bạch đáp.
“Vậy sao cậu lại biết cách chữa trị cho Lâm đại sư?” Trông dáng vẻ Giang Thiếu Bạch, dường như đây không phải là vấn đề khó khăn.
Hắn cười nói: “Sư phụ tôi ở quê nên mới biết nhiều như vậy, bây giờ nhiều bác sĩ tôn sùng tây y, bỏ luôn trung y, kỳ thật không phải chuyện gì khó khăn, chỉ là tìm không đúng thầy thuốc thôi.”
Diệp Đình Vân: “…” Có lẽ là vậy.
“Sư phụ cậu là người thế nào? Hôm tết cậu có gặp ông không?”
“Ông đi du lịch rồi, tôi cũng không biết ông đi đâu nữa, muốn gặp ông mà không biết đi đâu tìm.”
Diệp Đình Vân bất ngờ: “Du lịch?”
Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Ừ.”
“Sư phụ cậu cũng tân tiến quá nhỉ!”
“Hơi hơi thôi chứ ổng nhà quê lắm.”
Sư phụ hắn còn biết “chỉ phúc vi hôn” đó, Diệp Đình Vân mà biết thì thể nào cũng bùng nổ.
Hết chương