Edit: OnlyU
Nhân kỳ nghỉ Quốc Khánh, Giang Thiếu Bạch quay về thôn một chuyến, vào dịp này chẳng những đường xá bị kẹt cứng mà lộ phí còn đắt hơn.
Cũng may hắn đã làm gia sư cho Diệp Tính gần nửa tháng, đã kiếm được một số tiền kha khá.
“Thiếu Bạch à, sư phụ cháu đúng là một cao nhân đó.”
Giang Thiếu Bạch vừa xuất hiện ở cổng thôn đã bị người trong thôn nhận ra.
Trước kia mọi người đều nghĩ Giang bán tiên là lão lừa đảo, còn Giang Thiếu Bạch là tiểu lừa đảo, tuy hắn học hành không tồi nhưng luôn có người nói to nói nhỏ sau lưng, có điều lần này trở về đã khác.
Sư phụ bán tiên của hắn nghiễm nhiên trở thành nhân vật sâu không lường được trong mắt thôn dân. Ngay cả hắn cũng nương theo đó nước lên thì thuyền lên.
Một người ân cần dùng xe ba bánh đưa Giang Thiếu Bạch về đến tận cửa nhà, còn không lấy lộ phí.
Hắn đẩy cửa Đạo quán, bên trong bẩn thỉu, tuy trước đây cũng không sạch sẽ gì nhưng nơi này đã một tháng không có người ở nên càng bẩn thỉu hơn.
Giang Thiếu Bạch phát hiện một bức thư lão sư phụ để trên bàn trong phòng của hắn, trong thư ông nói muốn đi tìm lẽ phải, không hẹn ngày gặp lại, muốn hắn tự bảo trọng.
Giang Thiếu Bạch đọc xong bức thư, thầm nghĩ lão sư phụ viết thư này có vẻ làm bộ làm tịch, không giản dị bình thường chút nào. Sau khi biết được ông sẽ không quay về trong khoảng thời gian ngắn, hắn thu dọn đồ đạc một chút rồi chuẩn bị đi tìm âm hồn mộc.
Vận may của Giang Thiếu Bạch coi như không tồi, hắn đi sâu vào cánh rừng trong thôn lập tức tìm được một cây âm hồn. Vậy là không cần đi đến Thần Nông Giá, có thể tiết kiệm được một khoản lộ phí, Giang Thiếu Bạch rất vui vẻ.
Lão thần côn đi rồi, lại có không ít thôn dân đến cửa, họ muốn nhờ đại sư tính một quẻ. Ông không có ở đây thì tìm đệ tử của ông xem tương lai tiền đồ phía trước, nhìn thử một chút cũng được, có còn hơn không!
Giang Thiếu Bạch ở lại Đạo quán không nổi nữa, chưa được hai ngày đã lên đường quay về học viện.
…
Giang Thiếu Bạch về học viện trước hai ngày, tránh được đợt kẹt xe kinh khủng trên đường về.
“Lão tứ, cậu về rồi à, sao không ở lại quê thêm mấy ngày?” Quách Phạn vừa thấy hắn lập tức hỏi.
Sư phụ bán tiên không có ở Đạo quán, ở lại thêm cũng không có ý nghĩa gì.
“Được nghỉ nhiều ngày như vậy mà cậu không về nhà à?” Giang Thiếu Bạch hỏi Quách Phạn.
“Mấy ngày nay ở trường sướng như ở nhà vậy. Hôm đó cậu về quê sớm nên không biết, cậu vừa đi thì người của đài truyền hình tới muốn phỏng vấn cậu, nhưng cậu không có mặt, thế là họ bèn phỏng vấn vài người chứng kiến.”
“Vậy à, chương trình đó phát chưa?” Giang Thiếu Bạch nghe vậy hỏi lại.
Quách Phạn gật gật đầu: “Phát rồi, rất nhiều người nghĩ việc này tràn đầy năng lượng tích cực, cũng có người nghi ngờ đài truyền hình lòe thiên hạ, làm giả.”
Giang Thiếu Bạch phất tay nói: “Bỏ lỡ rồi thì thôi vậy, dù sao đài truyền hình không trả tiền, ủa mà họ có trả thù lao không?”
Quách Phạn liếc mắt: “Là được lên ti vi đó bạn tôi ơi! Cơ hội tốt như vậy, thế mà cậu chỉ muốn tiền tiền tiền, cậu không muốn lên ti vi hả?”
“Đối với tôi danh lợi chỉ như mây bay, làm người phải khiêm tốn, chuyện xuất đầu lộ diện như trên ti vi thì tôi không hứng thú chút nào.” Giang Thiếu Bạch lời lẽ chính nghĩa nghiêm túc nói.
Quách Phạn đầy sùng bái nhìn hắn: “Lão tứ, cậu thật sự không phải người bình thường mà!”
Hắn phất tay, bình tĩnh nói: “Không có gì!”
“Nếu tôi nói cho cậu biết người phỏng vấn lần này là Lan Lam gì sao?”
“Lan Lam? Lan Lam là ai?” Giang Thiếu Bạch mờ mịt hỏi.
Cậu bạn lập tức bi thương kêu lên: “Lão tứ, cậu có thể có chút kiến thức thông thường hay không hả, Lan Lam là MC nổi tiếng đó! Cô ấy còn là một đại mỹ nữ, thế mà cậu không biết người ta, chẳng lẽ không xem ti vi sao?”
Giang Thiếu Bạch bĩu môi nói: “Đúng là tôi không có xem ti vi.”
Lúc còn ở Đạo quán, bán tiên thối ép hắn luyện công và vẽ bùa mỗi ngày. Còn ti vi là cái gì, theo lời của sư phụ thì đó là thứ gây hại cho con người, không biết bao nhiêu thiếu niêu tư chất thông tuệ đã ngã xuống vì thứ này, tốt nhất là không nên dính vào.
Đôi khi Giang Thiếu Bạch nghĩ sư phụ chửi bới chê bai ti vi và di động như vậy có thể là vì ông quá nghèo, ngay cả một cái ti vi cũng không mua nổi.
Hắn không biết, không phải là lỗi của hắn, đều tại lão bán tiên làm hại.
Quách Phạn vỗ vỗ vai Giang Thiếu Bạch: “Cậu thật là… không hiểu phong tình gì cả! Lan Lam chính là nữ thần của tôi đó.”
Hắn lườm một cái nói: “Nữ thần của cậu nhiều vô số kể, mỗi ngày đổi một người à? Nữ thần của cậu dường như cũng không có gì ghê gớm lắm.”
Quách Phạn bất đắc dĩ trừng mắt nhìn Giang Thiếu Bạch: “Nhìn đi, đây chính là hình chụp của nữ thần, rất đẹp đúng không?”
Giang Thiếu Bạch xua tay nói: “Lão nhị, cậu nói quá rồi, chắc chắn hình này đã được photoshop qua, hơn nữa dù không có photoshop thì cũng đã trang điểm, trang điểm đó cậu biết không? Sau khi tẩy trang sau xong sẽ thế này thế nọ, cậu chưa nghe nói sao? Dạo gần đây tẩy trang tương đương với hủy dung đó!”
Quách Phạn: “…”
“Tôi đi mấy ngày không có việc gì đặc biệt xảy ra chứ?” Hắn hỏi tiếp.
Quách Phạn lắc đầu nói: “Tạm thời không có việc gì nhưng đàn chị bị cục cảnh sát gọi đến.”
Giang Thiếu Bạch hơi mờ mịt hỏi lại: “Cục cảnh sát?”
Cậu bạn gật đầu nói: “Đúng vậy! Tuy Lưu Vân Siêu và bà vợ Trần Giảo bị xe tông nửa sống nửa chết nhưng vẫn còn rất hăng hái làm ầm ĩ. Trần Giảo chỉ trích Lưu Vân Siêu ngoại tình khi còn đang trong giai đoạn hôn nhân, muốn gã tay trắng cút ra khỏi nhà. Mà Lưu Vân Siêu thì nói Trần Giảo phạm tội giết người, thuê người mưu sát, cả hai người đều nhắc đến quỷ.”
“Vừa lúc ấy đàn chị lại có mặt ở ven đường. Cảnh sát tra được cả chuyện nhóm của đàn chị Mạnh Đình Nguyệt điều tra chuyện ma quỷ trong căn hộ kia, trùng hợp như vậy, đàn chị lại xuất hiện ở hiện trường tai nạn xe.”
Giang Thiếu Bạch nhìn Quách Phạn thầm nghĩ, cục cảnh sát là cơ quan chỉ xem trọng bằng chứng, chuyện ma quỷ đương nhiên không thể viết vào hồ sơ, có lẽ chuyện này vẫn sẽ trở thành vụ án như vậy.
Hết chương