Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn

chương 389: quà tặng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: OnlyU

Giang Thiếu Bạch lảm nhảm với ông lão một lúc, cuối cùng dời đến chủ đề chính.

“Tiền bối, khu dược viên này không tồi nha.”

Ông ta liếc nhìn hắn, lơ đãng nói: “Ngươi thích à, hoa cỏ ở đây đều là chủng loại bình thường mà ta tùy tiện trồng thôi.”

Giang Thiếu Bạch cười cười, thầm nghĩ linh hoa linh thảo ở đây mà là chủng loại bình thường, vậy không tầm thường sẽ là cái gì?! Hắn chợt nghĩ ra, không tầm thường có lẽ giống ông lão này, tuy thực lực của ông ta rất cao nhưng bản thể là linh mộc, không chừng là linh mộc đại bổ.

Ông lão nhìn hắn, híp mắt nói: “Ngươi đang có ý đồ xấu gì đó?”

Giang Thiếu Bạch lắc đầu: “Tiền bối nghĩ nhiều rồi. Dược viên rộng lớn thế này, chắc quản lý không dễ nhỉ.”

“Lúc mới bắt đầu nó chỉ là một dược viên nhỏ, trải qua mấy vạn năm, tự chúng sinh sôi phát triển, ta cũng không quản nổi nữa.” Ông lão cảm thán nói.

“Nếu là chủng loại bình thường, vậy tiền bối có thể san sẻ cho vãn bối một chút không?”

Ông lão khó chịu đáp: “Tuy chủng loại thông thường nhưng tất cả đều do ta trồng, sao phải cho ngươi?”

Giang Thiếu Bạch: “…”

Đãi ngộ khác biệt! Rõ ràng ông ta rất hiền lành với Diệp Đình Vân, vậy mà đối xử với hắn hoàn toàn khác biệt, vì hắn không có huyết thống thảo mộc? Kỳ thị chủng tộc! Không ngờ tới đây rồi còn gặp phải kỳ thị chủng tộc.

Giang Thiếu Bạch cười gượng, tiếp tục mặt dày nói: “Vãn bối có một bầy ong mật, có thể thả chúng ta hút mật không?” Hắn thầm nghĩ linh dược không có phần của hắn thì phải lấy lùi làm tiến cầu việc khác.

Ông lão không kiên nhẫn nhìn hắn, ánh mắt như đang nói “Sao ngươi phiền phức như vậy?“, cuối cùng ông đáp: “Được.”

Giang Thiếu Bạch cười cười: “Đa tạ tiền bối.”

Nơi này dày đặc linh hoa linh thảo, chất lượng đều cực cao, thả ong hoàng kim ra hút mật ở đây sẽ rất có lợi cho sự phát triển của chúng. Giang Thiếu Bạch thả bầy ong ra, Nha Nha vừa ra tới lập tức bị cả khu dược viên mê hoặc, nó kêu lên đầy kinh ngạc.

Lúc nhìn thấy lão thụ yêu, Nha Nha giật nảy mình, hốt hoảng trốn trong tóc Giang Thiếu Bạch. Ong nhỏ nấp trong tóc hắn run lẩy bẩy, một lúc sau mới cả gan thò đầu ra, nhìn chằm chằm lão thụ yêu dò xét.

Ông lão quét mắt nhìn Nha Nha đang căng thẳng trên đầu Giang Thiếu Bạch, lát sau ông cười nói: “Ong hoàng kim là chủng loại đặc thù, có nguồn gốc từ Tu Chân giới, Tiên giới không có nhiều. Xem ra ngươi khá may mắn, thế mà sở hữu bầy ong hoàng kim.”

Hắn cười đáp: “Tình cờ có được thôi.”

Ông lão lắc đầu nói tiếp: “Đáng tiếc, tuy chủng loại không tồi nhưng đẳng cấp quá thấp.”

Không biết lão thụ yêu đã sống bao nhiêu năm rồi, chẳng lẽ ông không biết phải cho tiểu bối thời gian tu luyện sao?

“Bầy ong của vãn bối tuổi tác còn nhỏ, nuôi thêm một thời gian thì đẳng cấp sẽ tự động tăng lên thôi.”

Ông thản nhiên nói: “Ong hoàng kim không dễ nuôi, ngươi phải cẩn thận một chút.”

“Vãn bối hiểu rõ.”

Ông lão giơ tay lên, Nha Nha lập tức bị kéo đến trước mặt ông ta. Ong nhỏ cứng đờ người đập cánh nhỏ, nét mặt sợ hãi.

Lão thụ yêu lấy ra một viên đan dược cho Nha Nha, nó vừa thấy đan dược, nét mặt vốn đang sợ hãi lập tức trở nên mừng rõ, kích động ôm lấy viên đan dược. Đan dược này là Vạn Linh Hoàn, đối với những sinh linh như Nha Nha thì đây chính là vật đại bổ.

Nha Nha bay quanh ông lão một vòng, cúi người chào như bày tỏ lòng cám ơn.

Giang Thiếu Bạch thấy Nha Nha thay đổi thái độ o mà im lặng trợn trắng mắt. Hắn thở dài, ông lão chỉ không chào đón hắn mà thôi, thậm chí Nha Nha vừa lộ mặt đã đạt được thứ tốt, chỉ có hắn là không có gì.

“Đi đi.” Lão thụ yêu lên tiếng.

Nha Nha khẽ gật đầu rồi dẫn đám đàn em đi kiếm ăn. Ong hoàng kim kết thành đàn bay lượn lờ trên bụi hoa, khiến khu dược viên yên tĩnh thêm phần sức sống.

Đa Đa ở trên người Giang Thiếu Bạch, ánh mắt u oán nhìn vườn linh dược, nó khẽ thở dài một hơi: “Tất cả đều là linh dược, thế mà lại không thể động vào, tiếc quá.”

Giang Thiếu Bạch hít sâu một hơi, cũng có chút đau đầu. Tu luyện ở một nơi đầy linh dược giống như ngồi trên núi vàng mà không thể nhặt vậy, cực kỳ khó chịu. Hắn nghĩ đợi ở đây không làm gì đúng là một việc khảo nghiệm định lực người ta.

Hay là tạm rời đi? Hắn cân nhắc một lúc, cuối cùng quyết định ở lại. Một là hắn không yên tâm để Diệp Đình Vân tu luyện trong dược trì, hai là dù ông lão không cho phép hắn động vào linh dược linh thảo… nhưng trong toàn bộ nội cốc, đây là nơi có nguyên khí đậm đặc nhất, tràn ngập linh khí thảo mộc, là động thiên phúc địa hiếm có, dù chỉ ngồi tu luyện ở đây cũng đã rất có lợi rồi.

Thế là Giang Thiếu Bạch nhắm mắt lại, tập trung tu luyện, linh khí xung quanh được dẫn dắt ào ào tiến vào trong người hắn. Vì nơi đây mọc đầy linh thảo, trong không khí có dược lực nên hiệu suất tu luyện rất cao.

Giang Thiếu Bạch tu luyện mấy ngày, vừa mở mắt ra đã thấy lão thụ yêu ngồi trên cành cây, từ trên cao nhìn xuống hắn, ánh mắt như xuyên thấu. Hắn bị ánh mắt sắc bén của ông lão nhìn mà hốt hoảng.

Lão thụ yêu lành lạnh nói: “Ngươi không phải Nhân tộc bình thường, tốc độ hấp thu nguyên khí rất nhanh, hơn tu sĩ Tiên Vương đến mấy lần.”

Giang Thiếu Bạch cười cười: “Vãn bối không thể so sánh với tộc Sinh Mệnh Cổ Thụ.”

“Đó là đương nhiên, tộc Sinh Mệnh Cổ Thụ là vương tộc của Mộc tộc, huyết mạch bình thường há có thể so sánh.”

Giang Thiếu Bạch cảm thấy ông lão rất có tố chất thần kinh, vừa nhắc đến tộc Sinh Mệnh Cổ Thụ là lập tức sùng bái, tựa như tưởng nhớ thời kỳ huy hoàng của tộc đàn đời trước.

Rất nhiều chủng tộc phụ thuộc vương tộc bẩm sinh có tâm lý kính sợ như vậy, giống như Tiên Vương tộc Long Hùng, khi đối mặt với Hư Tiên Long tộc vẫn cung cung kính kính, lão thụ yêu đối với Diệp Đình Vân cũng giống vậy. Có điều tu vi của cậu còn thấp nên ông ta xem cậu như hậu bối mà không phải là thiếu chủ.

Có linh dược trì hỗ trợ, thực lực của Diệp Đình Vân tiến bộ thần tốc, trong vòng một năm đã lên đến đỉnh Hư Tiên, có thể chuẩn bị tiến giai Tiên Vương.

“Tiến độ không tệ lắm.” Ông lão nhìn Diệp Đình Vân bước lên khỏi Vạn Dược Trì, khẽ gật đầu coi như hài lòng.

Cậu lên tiếng: “Làm phiền tiền bối chiếu cố, tiếp theo sẽ tiến giai Tiên Vương, vãn bối nghĩ nên luyện chế đan dược chuẩn bị trước.”

Ông ta hiếu kỳ hỏi: “Ngươi biết luyện đan sao?”

Diệp Đình Vân gật đầu: “Biết một chút.”

Ông lão gật đầu: “Vậy ngươi cứ thoải mái dùng linh dược hữu dụng ở đây, đừng khách sáo.”

Diệp Đình Vân nghe vậy, vô cùng cảm kích nói: “Đa tạ tiền bối.”

Giang Thiếu Bạch nghe ông ta nói thế mà suýt hộc máu, đãi ngộ khác biệt quá lớn. Hắn không thể động vào một gốc linh dược nào, còn Diệp Đình Vân vừa mở miệng là có thể hái tự do thoải mái.

Giang Thiếu Bạch lắc lắc đầu, tuy ông lão đối xử khắt khe với hắn, nhưng hắn vẫn cao hứng thay cho Diệp Đình Vân.

Tiểu trưởng lão đưa cho Diệp Đình Vân truyền thừa đan thuật, trong đó có không ít phương pháp luyện chế đan dược hỗ trợ tu sĩ Hư Tiên tiến giai Tiên Vương, có cả phương pháp luyện chế đan dược tinh tiến tu vi của tu sĩ Tiên Vương. Mỗi loại đan dược đều cần rất nhiều linh thảo quý hiếm, muốn thử luyện chế chúng không phải chuyện dễ, nhưng giờ có lão tiền bối cung cấp linh dược, mọi chuyện dễ dàng hơn rất nhiều.

Diệp Đình Vân dẫn Giang Thiếu Bạch đi một vòng toàn bộ dược viên. Tuy hắn đã tiến vào dược viên được một thời gian, nhưng bên trong có những gì thì hắn lại không rõ ràng lắm.

Hắn có thể phóng linh hồn lực đi thăm dò, nhưng đang ở trong địa bàn của người khác, phóng linh hồn lực ra xung quanh là một hành vi khiêu khích, thế nên hắn không làm vậy.

“Dạ U Đàm, Song Sinh Điệp Phượng Liên, Mộ Tuyết Điệp Linh… A, toàn là thứ tốt!”

Giang Thiếu Bạch gật đầu, thầm nghĩ đây đúng là nơi khiến người ta điên cuồng, nhưng hắn đã ở đây lâu như vậy mà không thấy có ai xâm nhập, hẳn là có lá chắn.

Lá chắn có thể dễ dàng mê hoặc tu sĩ Tiên Vương, tuyệt đối không đơn giản.

Diệp Đình Vân mất ba tháng, luyện được chế không ít đan dược.

Hơn một năm ở đây, dù cậu luôn tu luyện trong Vạn Dược Trì nhưng vẫn biết rõ Giang Thiếu Bạch bị lạnh nhạt, có điều cậu không có ý khuyên ông lão. Cậu mơ hồ cảm nhận được ông lão không thích Giang Thiếu Bạch, sợ rằng càng khuyên sẽ càng loạn.

Trong ba tháng này, ngoại trừ luyện chế đan dược hỗ trợ tiến giai Tiên Vương, cậu còn luyện chế đan dược giúp Tiên Vương tu luyện rồi chia cho Giang Thiếu Bạch một ít. Hắn không khách sáo mà nhận lấy.

Hắn phỏng đoán lão thụ yêu biết cậu luyện đan cho hắn, chẳng qua ông ta khá rộng lượng với Diệp Đình Vân, vì đan dược là cậu tự nguyện cho nên ông lão đành nhắm một mắt mở một mắt.

“Chuẩn bị xong hết chưa?” Giang Thiếu Bạch hỏi.

“Xong xuôi rồi.” Diệp Đình Vân gật đầu đáp.

“Có nắm chắc vượt qua được lôi kiếp không?”

Cậu cười đáp: “Ngươi yên tâm đi.”

Ngâm mình trong Vạn Dược Trì mang lại cảm giác cực kỳ sảng khoái, Diệp Đình Vân đã thuần hóa linh lực trong cơ thể nhiều lần, hiện tại linh lực di chuyển vô cùng thông thuận. Đồng thời thể chất của cậu cũng được rèn luyện, đã mạnh hơn ban đầu rất nhiều.

Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Vậy thì ta yên tâm rồi. Ngươi nếm thử mật ong này đi, là tuyệt phẩm đó.”

Diệp Đình Vân nếm thử một chút, hương thơm lan tràn khắp khoang miệng. Mấy năm gần đây, ong hoàng kim sản xuất mật ong chỉ có hương vị rất ngon mà không có tác dụng hỗ trợ tu vi bao nhiêu, nhưng mật ong lần này thì khác, chẳng những hương vị tuyệt vời mà còn rất có ích trong việc tăng nguyên lực.

“Cái này…”

Giang Thiếu Bạch cười nói: “Đây là mật ong Nha Nha sản xuất gần đây, chất lượng cực cao luôn.”

Mật ong do ong hoàng kim sản xuất có quan hệ chặt chẽ với thực lực của chúng, cũng có liên quan với phẩm chất linh hoa. Linh hoa ở khu vực này có chất lượng cao, khiến Nha Nha phát huy hơn bình thường rất nhiều, hiện tại nó đã sản xuất được mật ong rất có lợi cho tu sĩ Tiên Vương.

Viên đan dược mà lão thụ yêu cho Nha Nha rất hữu dụng, ong nhỏ ăn đan dược xong, thực lực tăng lên rất nhiều.

“Có bao nhiêu mật ong này?” Diệp Đình Vân hỏi.

“Mười vò nhỏ.”

Vốn có nhiều hơn nhưng bị ông lão lấy đi một nửa rồi. Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu. Nhờ có viên đan dược của ông lão nên mới có được mật ong này, đương nhiên Giang Thiếu Bạch không tiện tranh luận với ông ta.

“Đan dược tiến giai đã chuẩn bị xong xuôi, nguyên thạch chỉ có nhiêu đây.” Giang Thiếu Bạch lấy nguyên thạch còn lại ra.

Diệp Đình Vân kiểm tra nhẫn không gian rồi nói: “Nhiêu đây đủ rồi.”

Khu vực này dày đặc nguyên khí, nếu muốn tiến giai thì có thể hút nguyên khí ngay tại đây, nhờ đó cậu sẽ cần ít nguyên thạch hơn một chút.

Chẳng qua nếu trực tiếp hút nguyên khí từ dược viên thì linh dược sẽ bị ảnh hưởng nhất định, không chừng còn khiến phần lớn linh dược bị khô héo. Muốn làm vậy thì phải nói một tiếng với tiền bối trước.

Lão thụ yêu nhìn Diệp Đình Vân hỏi: “Ngươi cần nguyên thạch sao?”

Cậu khẽ gật đầu: “Đúng là vãn bối cần một số nguyên thạch.”

Giang Thiếu Bạch liếc mắt, ông lão hỏi câu này thật kỳ quái, nguyên thạch hữu dụng như vậy, ai mà không cần chứ.

Ông lão ném mấy chiếc nhẫn không gian cho Diệp Đình Vân: “Cho ngươi mấy chiếc nhẫn không gian này.”

Cậu kiểm tra bên trong nhẫn, chiếc nào cũng chứa đầy nguyên thạch.

“Sao tiền bối có được mấy chiếc nhẫn không gian này?”

Lão thụ yêu lười biếng nói: “Mỗi lần Vạn Phương Cốc mở ra đều có rất nhiều tu sĩ tử vong, sau khi bọn họ chết, di vật không ai thu, ta tiện tay thu lại. Tu sĩ tiến vào đây có tu vi thường thôi nên đồ đạc thu được không có thứ gì tốt.”

Giang Thiếu Bạch nghe vậy, thầm nghĩ không biết ông ta chỉ thu di vật của người ta, hay là có tu sĩ sơ ý xâm nhập vào địa bàn của ông ta nên bị xử lý?!

Hắn lắc lắc đầu, quan trọng là nguyên thạch, có thêm số nguyên thạch này rồi thì bọn họ không phải đắn đo nữa.

Diệp Đình Vân kiểm tra mấy chiếc nhẫn không gian, bên trong có rất nhiều thứ tốt, vượt xa dự tính của cậu.

“Tiền bối, cái này… quá quý giá.” Cậu do dự nói.

Lão thụ yêu phất tay: “Không phải thứ gì tốt, nhận đi.”

Diệp Đình Vân lưỡng lự một lúc rồi nói: “Vậy đa tạ tiền bối.”

Cậu hít sâu một hơi, trong lòng có mấy phần ấm áp. Suốt quãng đường đi đến được đây, chỉ có cậu và Thiếu Bạch nâng đỡ lẫn nhau tiến lên. Thời gian qua bọn họ gặp được không ít tiểu bối được trưởng bối nâng niu trong lòng bàn tay, ví dụ như Liễu Ngọc hay Mục Đông.

Tuy cậu cho rằng dựa vào năng lực của bản thân và Thiếu Bạch thì bọn họ cũng sẽ sống tốt, nhưng thỉnh thoảng cậu vẫn ước ao được một tiền bối che mưa chắn gió trên con đường tu luyện, đó là một việc rất may mắn.

Diệp Đình Vân không ngờ có một ngày cậu cũng gặp được một tiền bối như vậy, cảm giác có người bảo bọc chăm sóc thật không tồi.

Hết chương

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio