Edit: OnlyU
Diệp Đình Vân thu dọn đồ đạc qua loa rồi cùng Giang Thiếu Bạch đi lên phi thuyền của Thảo Đan Môn.
Sau khi lên phi thuyền, cậu phát hiện trên thuyền còn có ba đan sư, hình như Âu Dương Tuyết tìm từ nơi khác, Giang Thiếu Bạch thầm cảm thán năng lực làm việc của thế lực tinh vực cấp bảy.
Đan sư cấp bốn là cao nhất ở Đan Đỉnh Các, vậy mà Thảo Đan Môn dễ dàng chiêu mộ được đến mấy người.
Giang Thiếu Bạch chống cằm, ngồi trong khoang thuyền như đang suy tư điều gì đó.
“Nghĩ gì thế?” Diệp Đình Vân lên tiếng hỏi.
Hắn lắc đầu đáp: “Không có gì, ta chỉ đang nghĩ không biết rốt cuộc hoàn cảnh ở Thảo Đan Môn như thế nào.”
Cậu bình thản đáp: “Tới đó rồi biết.”
Đã lên phi thuyền rồi, bây giờ muốn từ phi thuyền nhảy xuống cũng đã muộn.
Nhìn dáng vẻ các trưởng lão Đan Đỉnh Các cung cung kính kính với Âu Dương Tuyết, có thể thấy rõ tinh vực cấp bảy cực kì khác biệt với tinh vực cấp sáu.
Cậu đã xem qua khế ước sơ bộ, trong vòng mười năm, chỉ cần cậu hoàn thành nhiệm vụ tông môn giao ra, thời gian còn lại có thể tự do hoạt động, vì vậy chỉ cần tốc độ của cậu đủ nhanh là có thể nhận nhiệm vụ luyện đan khác, kiếm chút tiền lẻ. Có điều hiện giờ bàn chuyện này thì còn quá sớm.
Giang Thiếu Bạch xoa xoa trán: “Nói cũng đúng.”
Con đường tu luyện vốn rất gian nan nguy hiểm, nếu vì chút lo lắng mà sợ đầu sợ đuôi thì sao tiến giai Tiên Tôn được.
Giang Thiếu Bạch nhìn ra ngoài phi thuyền, tinh hà bao la một màu đen kịt, thỉnh thoảng có một hai ngôi sao lóe lên.
Thể tích phi thuyền Thảo Đan Môn không lớn nhưng chất lượng không tồi, phi thuyền không hề tốn công sức xuyên qua các tinh hạch. Đoạn đường từ tinh vực cấp sáu đến tinh vực cấp bảy thỉnh thoảng sẽ gặp phải gió lốc sao trời, vì thế phi thuyền luôn bật vòng bảo hộ.
Tính năng của vòng bảo hộ cực tốt, thiên thạch va vào mà phi thuyền vẫn di chuyển ổn định, nhưng duy trì vòng bảo hộ phải tiêu tốn rất rất nhiều nguyên thạch. Có điều Thảo Đan Môn giàu nứt đố đổ vách, không hề để tâm nguyên thạch tiêu tốn trên đường.
Giang Thiếu Bạch nói: “Hơi nhàm chán.”
Tinh thuyền di chuyển trong tinh hải, hắn còn tưởng tinh võ hồn của hắn sẽ có đất dụng võ, nhưng Thảo Đan Môn giàu sụ, cả đoạn đường đều bật vòng phòng hộ né tránh mảnh vỡ ngôi sao, không cần hắn nhọc lòng.
Diệp Đình Vân như nhìn thấu suy nghĩ của hắn, cậu lên tiếng: “Bớt việc cho ngươi còn không tốt.”
“Nói cũng đúng. Mà hình như chúng ta bị bỏ quên rồi.”
Trước đó Giang Thiếu Bạch khá bận tâm không biết Diệp Đình Vân có bị Âu Dương Tuyết để mắt tới không. Thế nhưng đã nhiều ngày trôi qua, Âu Dương Tuyết ngay cả cái mặt cũng không lộ, tựa hồ không để ý đến bọn họ. Giang Thiếu Bạch thở dài một hơi, lại mơ hồ có cảm giác ấm ức bị người khác khinh thường.
Diệp Đình Vân lắc đầu: “Như vậy không tốt sao? Vừa khéo được vui vẻ hưởng thụ sự yên tĩnh.”
“Ừ.”
Thời gian trên phi thuyền rất nhàm chán, Giang Thiếu Bạch có đi tìm mấy đan sư khác trò chuyện, nhưng Diệp Đình Vân và bọn họ lại là quan hệ cạnh tranh. Lúc hắn tìm đến, thái độ hai đan sư kia vô cùng lạnh lùng, thế nên hắn không tiếp tục tiếp xúc với bọn họ nữa.
Tinh hải mênh mông lại yên tĩnh, khiến người ta có cảm giác trống vắng.
Thấy không có việc gì làm, Giang Thiếu Bạch bèn tập trung vào tu luyện. Hắn lấy một viên đan dược ra dùng, sau đó bắt đầu luyện hóa dược lực.
Diệp Đình Vân luyện chế rất nhiều đan dược trong Vạn Phương Cốc, khi quay lại Đan Đỉnh Các còn tiếp tục luyện chế thêm một số, thế nên hiện tại hai người có không ít đan dược và nguyên thạch.
Dược lực trong đan dược rất mạnh, nhưng Giang Thiếu Bạch lại cảm thấy thôn phệ võ hồn của hắn như cái động không đáy, đan dược vừa vào bụng rất nhanh đã tiêu tán.
Hắn phát hiện thôn phệ võ hồn có một điểm tốt, người thường dùng một loại đan dược, sau một hai viên sẽ phát sinh kháng tính, còn hắn thì khác, dù dùng bảy tám viên vẫn có thể hấp thu đầy đủ dược lực. Ở trình độ nào đó, thể chất của hắn đã giảm độ khó tiến giai.
Giang Thiếu Bạch vận chuyển nguyên lực, sau ba canh giờ, dược lực được hấp thu hoàn toàn. Hắn lại lấy thêm một viên đan dược ra.
Giang Thiếu Bạch nhìn viên thuốc trong tay, như đang suy nghĩ gì đó, Diệp Đình Vân thấy thế bèn hỏi: “Làm sao vậy?”
Hắn lắc lắc đầu: “Không có gì.”
Chẳng qua hắn nhớ lại chuyện xảy ra trong buổi đấu giá, biết bao nhiêu Tiên Vương vì một viên đan dược mà vung tiền như rác, đan dược hắn dùng chính là nguyên thạch. Ở tinh vực cấp sáu không có mấy người dùng đan dược như hắn, nếu tiếp tục không biết đủ như vậy thì có lẽ thiên lý khó dung.
“Đình Vân, trình độ luyện đan của ngươi lại tiến bộ nữa rồi.” Giang Thiếu Bạch lên tiếng.
Diệp Đình Vân lắc lắc đầu: “Ngươi quá khen rồi, vẫn như cũ thôi.”
“Đan dược ngươi luyện chế mấy tháng gần đây chứa nguyên khí nhiều hơn trước kia không ít đâu.”
Cậu nghiêng đầu nói: “Đại khái là quen tay hay việc.”
Giang Thiếu Bạch nhìn cậu nói: “Ta thấy hai đan sư kia tựa hồ tránh trong khoang thuyền luyện đan. Ngươi không cần luyện tay nghề sao?”
Mấy ngày nay thỉnh thoảng hắn ngửi được đan hương, là do mấy đan sư luyện đan trong phòng. Nếu thiết lập trận phòng hộ thì đan hương sẽ không nồng như vậy, thế nên việc thỉnh thoảng hắn ngửi được là có người cố ý.
Còn chưa đến Thảo Đan Môn mà đã bắt đầu cạnh tranh trong bóng tối rồi.
Diệp Đình Vân lắc đầu nói: “Không cần đâu, dù sao mấy ngày nay trải qua không tồi.”
Điều kiện trên phi thuyền không quá tốt, sẽ ảnh hưởng đến xác suất luyện đan thành công, vả lại cậu không mấy hứng thú với việc “lâm thời ôm chân Phật” thế này.
Giang Thiếu Bạch ngồi bên cạnh thở dài, tuy có được cơ hội đi đến tinh vực cấp bảy nhưng hắn luôn có cảm giác ăn nhờ ở đậu.
Bất cứ lúc nào đều là vạn sự khởi đầu nan! Có lẽ sau khi đến Thảo Đan Môn, tình hình sẽ từ từ tốt lên.
“Hình như phi thuyền dừng lại rồi.” Giang Thiếu Bạch không chắc nói.
Diệp Đình Vân gật đầu: “Ừ. Chẳng lẽ gặp rắc rồi gì rồi?” Cậu thầm cảm thán, quả nhiên là tinh thuyền cao cấp, đột ngột dừng lại mà thân thuyền không hề rung lắc.
Giang Thiếu Bạch phóng linh hồn lực ra, trông thấy vô số điểm sáng màu xanh, mấy điểm huỳnh quang giống như huỳnh hỏa trùng trong đêm tối.
“Hư không lưu huỳnh, thì ra là thứ này, thảo nào phi thuyền dừng lại.”
Giang Thiếu Bạch híp mắt, hư không lưu huỳnh không phải là sinh linh mà là một loại dược liệu tồn tại ở hư không. Loại dược liệu này có thể dùng để luyện chế linh đan hỗ trợ tu sĩ Tiên Vương trở thành Tiên Tôn. Tốc độ di chuyển của hư không lưu huỳnh cực nhanh, đến vô ảnh đi vô tung, có thể gặp được hay không hoàn toàn dựa vào vận may. Gặp được hư không lưu huỳnh ở đây là chuyện cực kỳ may mắn.
Giang Thiếu Bạch nhìn Diệp Đình Vân, hơi kích động nói: “Ta ra ngoài bắt lấy nó.”
Hắn híp mắt, hình như hư không lưu huỳnh có giá trị không nhỏ, nhân cơ hội này kiếm thêm một mớ cũng tốt. Thời gian gần đây hắn luôn xài tiền của Đình Vân, ngẫm lại cũng thấy xấu hổ.
“Ta cũng đi.” Diệp Đình Vân lên tiếng.
Giang Thiếu Bạch khẽ gật đầu: “Được.”
Hai người ra đến nơi hơi trễ, đã có rất đông người trên phi thuyền chạy ra bắt lấy hư không lưu huỳnh, ai ai cũng bộc lộ tài năng.
Phương pháp dễ nhất để bắt được hư không lưu huỳnh chính là dùng thần thức, mà cường độ thần thức là một trong những tiêu chuẩn quan trọng đánh giá thực lực luyện đan sư. Hiện tại có cơ hội trước mắt, các đan sư ra sức biểu hiện.
Giang Thiếu Bạch phóng linh hồn lực ra, lợi dụng thôn phệ võ hồn tập trung hư không lưu huỳnh lại một chỗ, sau đó một lưới bắt hết.
Hư không lưu huỳnh nhìn từ xa giống huỳnh hỏa hrùng, nhìn gần lại giống hoa tuyết, có hình lục giác, giống như bông hoa.
Mấy tu sĩ nhao nhao đuổi theo hư không lưu huỳnh, mỗi lần bỏ lỡ cơ hội, trông dáng vẻ bọn họ không được tốt cho lắm.
Giang Thiếu Bạch đứng ở một bên, hư không lưu huỳnh nhận chỉ dẫn của thôn phệ võ hồn, ào ào đâm về phía hắn. Trong thời gian ngắn mà hắn đã thu hoạch được mấy trăm mảnh hư không lưu huỳnh.
Hư không lưu huỳnh cứ như yến về tổ, nhào vào lòng hắn.
Các tu sĩ chú ý thấy tình hình bên phía Giang Thiếu Bạch, bọn họ vừa kinh ngạc lại vừa ghen tỵ.
Tốc độ của hư không lưu huỳnh rất nhanh, không lâu sau, đợt sóng hư không lưu huỳnh trôi qua, hư không lưu huỳnh vốn kết thành đội biến mất không còn thấy tăm hơi. Mọi người nhộn nhịp trở lại khoang thuyền, phi thuyền tiếp tục lao đi vun vút.
Giang Thiếu Bạch vuốt ve một mảnh vỡ một mảnh hư không, như có điều suy nghĩ.
“Một mảnh vỡ nho nhỏ đã ẩn chứa nguyên khí dồi dào. Không biết ăn trực tiếp vào người sẽ ra sao?”
Diệp Đình Vân nhắc nhở hắn: “Ngươi đừng làm bậy. Hư không lưu huỳnh ẩn chứa nguyên lực mênh mông, nhưng nguyên lực này vô cùng hung bạo, nhất định phải dùng linh dược điều hòa. Dùng trực tiếp sẽ bị thương ngũ tạng lục phủ.”
Giang Thiếu Bạch nheo mắt nhìn mảnh vỡ hư không lưu huỳnh trong tay, hắn vẫn có chút lòng tin vào thể chất của hắn. Giang Thiếu Bạch có trực giác nếu hắn dùng trực tiếp cũng không có vấn đề gì, có điều e là lãng phí dược lực.
Một tràng tiếng gõ cửa vang lên. Giang Thiếu Bạch đi ra mở cửa, mời Âu Dương Tuyết vào phòng.
“Sao Âu Dương tiểu thư lại đến đây?” Hắn cười hỏi.
Tinh thuyền đã lên đường gần một tháng, đây là lần đầu tiên Âu Dương Tuyết đến phòng bọn họ. Giang Thiếu Bạch vừa thấy nàng ta đến, tâm trạng hơi khác thường.
“Vừa nãy gặp được một đợt hư không lưu huỳnh, Giang đạo hữu đại hiển thần uy, tựa hồ bắt được rất nhiều mảnh vỡ hư không lưu huỳnh. Linh hồn lực của các hạ không tầm thường.”
Giang Thiếu Bạch cười cười: “Nào có, Âu Dương tiểu thư quá khen.”
Âu Dương Tuyết nhìn hắn nói: “Giang đạo hữu cũng là luyện đan sư sao?”
“Không phải.”
“Linh hồn lực của các hạ rất cao thâm, có linh hồn lực mạnh như vậy lại không phải là đan sư, quá lãng phí.”
“Tiểu thư quá khen.”
Thiên phú luyện đan của hắn rất khá, nhưng Diệp Đình Vân là đan sư, hắn không cần phải phí tâm nữa.
Âu Dương Tuyết nhìn sang Diệp Đình Vân, tựa hồ hiểu ra.
“Vừa rồi các hạ thu hoạch được không ít hư không lưu huỳnh đúng không?”
Giang Thiếu Bạch khẽ gật đầu: “Có thể nói vậy.”
Nàng cười nói: “Hư không lưu huỳnh có tác dụng rất lớn đối với ta, không biết Giang đạo hữu có thể chia sẻ yêu thích.”
“Tiểu thư nói quá lời rồi.” Giang Thiếu Bạch lấy một hộp ngọc ra, trong hộp đựng một trăm mảnh vỡ hư không lưu huỳnh.
Âu Dương Tuyết nhận hộp ngọc, ánh mắt phức tạp lướt nhìn hắn, sau đó cười nói: “Ta không chiếm lợi của ngươi, cái này cho ngươi.”
“Đa tạ tiểu thư.” Giang Thiếu Bạch nhận nhẫn không gian, thăm dò sơ qua bên trong, phát hiện là một đống nguyên thạch, có điều nguyên thạch này khác với loại nguyên thạch mà hắn từng tiếp xúc, chỉ một viên nguyên thạch đã ẩn chứa nguyên lực gấp mấy chục lần nguyên thạch trước kia.
Giang Thiếu Bạch ngẫm nghĩ, đây hẳn là nguyên thạch trung phẩm, tinh vực cấp sáu có nguyên khí mỏng mnah, không sản xuất được nguyên thạch cao cấp.
Âu Dương Tuyết cười cười: “Ta đi trước đây.”
Giang Thiếu Bạch chờ nàng đi rồi mới cẩn thận xem xét nguyên thạch trong nhẫn không gian.
Âu Dương Tuyết ra tay hào phóng, đưa ba ngàn vạn nguyên thạch trung phẩm, linh lực trong đống nguyên thạch này phải bằng vài tỷ nguyên thạch hạ phẩm.
Giang Thiếu Bạch phát hiện nguyên thạch thu được từ việc bán hư không lưu huỳnh còn nhiều hơn số nguyên thạch Diệp Đình Vân bán đấu giá đan dược.
“Hư không lưu huỳnh đúng là rất có giá.”
Vừa nãy hắn bắt được gần mảnh hư không lưu huỳnh, chỉ mới lấy ra một phần ba, mà Âu Dương Tuyết hào phóng như vậy, Giang Thiếu Bạch nghĩ giá trị thật sự của hư không lưu huỳnh có lẽ còn vượt xa dự đoán của hắn.
Diệp Đình Vân nói: “Ta đã thấy cổ tịch ghi chép về thứ này, có điều ta không hiểu rõ lắm.”
Giang Thiếu Bạch đảo mắt: “Đến Thảo Đan Môn rồi từ từ sẽ biết.”
Hắn phỏng đoán hư không lưu huỳnh có thể luyện chế đan dược, mà không phải chỉ một hai loại, nếu không thì Âu Dương Tuyết đã không mua nhiều như vậy.
“Sư muội về rồi?” Mặc Đình cười nói với Âu Dương Tuyết.
Nàng khẽ gật đầu: “Vận may không tồi.”
“Nhìn dáng vẻ sư muội như vậy, xem ra đã lấy được hư không lưu huỳnh rồi đúng không?”
“Không sai. Một trăm mảnh, đúng là ngoài dự kiến.”
Mặc Đình cau mày: “Nhắc đến tên kia lại thấy kỳ quái, hư không lưu huỳnh đều hướng về phía hắn, đúng là may mắn.”
Âu Dương Tuyết lắc đầu: “Không phải do may mắn đâu, hắn dùng thủ đoạn đặc biệt thì có. Giang Thiếu Bạch khá kỳ quái, không phải luyện đan sư mà linh hồn lực lại mạnh như vậy, đúng là hiếm thấy.”
Mặc Đình lành lạnh nói: “Huynh đã nghe nói về Giang Thiếu Bạch, hắn chỉ là một tên ăn bám, có đạo lữ là đan sư, chuyện luyện đan đều do Diệp Đình Vân gánh, hắn không phải nhọc lòng bất cứ chuyện gì.”
Âu Dương Tuyết nhìn ra thái độ của Mặc Đình đối với đan sư từ tinh vực cấp sáu không hề tốt đẹp, nhưng nàng không khuyên nhiều.
“Sư muội trả cho Giang Thiếu Bạch bao nhiêu?”
Âu Dương Tuyết thản nhiên nói: “Không nhiều, ba ngàn vạn nguyên thạch.”
“Sư muội quá hào phóng rồi, mấy tên từ tinh vực cấp sáu chưa từng thấy nguyên thạch trung phẩm, tầm mắt vô cùng hạn hẹp, sư muội trả hắn một ngàn vạn nguyên thạch đã quá phúc hậu.”
Âu Dương Tuyết nhàn nhạt nói: “Bọn họ ở tinh vực cấp sáu nên tầm mắt hạn hẹp, đợi đến Thảo Đan Môn rồi sẽ dần dần mở rộng tầm mắt thôi.”
Giang Thiếu Bạch tựa hồ không đơn giản, bán một phần ân tình từ trước cũng tốt, nếu chèn ép quá ác khó bảo đảm đối phương không có oán hận.
Hết chương