Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn

chương 460: tiên hoàng giá lâm

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: OnlyU

Đã quyết định sẽ rời đi, Ngao Dạ bèn kiểm kê tài sản trong động phủ, muốn tính xem mấy năm qua đã thu hoạch được những gì.

Y đang kiểm kê thì ngọc giản thông tin bên cạnh bỗng vang lên, Ngao Dạ sửng sốt.

Giang Thiếu Bạch hơi bất ngờ: “Ngọc giản truyền tin của ngươi vang lên kìa.”

“Ừ, thật kỳ quái.”

Tuy ngọc giản thông tin của Ngao Dạ là loại hạng nhất, nhưng chỉ có thể đưa tin trong cùng một tinh vực, hiện tại bốn người đều đang ở trong động phủ, nói cách khác, có người quen khác của y đến đây sao?

“Ai đến vậy?”

“Ngao Hùng Tiên Hoàng.”

Giang Thiếu Bạch cau mày: “Sao lại là ông ta? Ngươi nói cho ông ta biết ngươi đến đây hả?”

Ngao Dạ lắc đầu: “Không có.”

Khi rời khỏi Long tộc, y chỉ nói với trưởng lão là muốn ra ngoài rèn luyện, không nói với bọn họ y sẽ đi đến tinh vực Ly Thiên.

Giang Thiếu Bạch thầm đoán nếu Ngao Hùng đến đây không phải vì Ngao Dạ, vậy chẳng lẽ ông ta đã nghe được phong thanh gì rồi?

“Ngao Hùng trưởng lão đã biết ngươi ở đây rồi sao?” Hắn hỏi tiếp.

Ngao Dạ khẽ gật đầu: “Trước kia chắc là không biết đâu, nhưng bây giờ ngọc giản thông tin có phản ứng, ông ta biết rồi.”

Lạc Kỳ hít sâu một hơi: “Ngao Hùng trưởng lão đã đến, ngày mai ta và Ngao Dạ sẽ đến chào hỏi. Thiếu Bạch, đệ không cần đi.”

Ngao Hùng trưởng lão đã liên hệ với bọn họ, không đến chào hỏi người ta không được phải phép. Ông ta đến rất kỳ lạ, có lẽ do những thay đổi bất thường ở tinh vực Ly Thiên, Lạc Kỳ nghĩ nên đi thăm dò tình hình.

Giang Thiếu Bạch đã lên cảnh giới Tiên Hoàng, trong thời gian ngắn như vậy đã lên Tiên Hoàng, nhìn thế nào cũng thấy vô cùng kỳ quặc.

Hắn hiểu rõ lo lắng của anh trai bèn cười nói: “Đại ca đừng quá lo lắng.”

Từ ký ức của các tiền bối tộc Bất tử, Giang Thiếu Bạch lý giải rất nhiều pháp quyết, trong đó có một loại pháp quyết thu khí tức. Tuy hắn là tu sĩ Tiên Hoàng, nhưng tu vi lộ ra chỉ là hậu kỳ Tiên Tôn.

Lạc Kỳ nhìn em trai nói: “Đệ có thể qua mặt được các tu sĩ Tiên Tôn nhưng chưa chắc giấu được các tu sĩ Tiên Hoàng.”

Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Vậy đại ca cẩn thận một chút.”

Lạc Kỳ nghe vậy khẽ gật đầu.

Ngao Dạ nhìn Giang Thiếu Bạch, thầm nghĩ cậu em vợ không thành thật chút nào, tiến giai Tiên Hoàng cũng che che giấu giấu không để người khác biết. Đến khi y tiến giai Tiên Hoàng chắc chắn sẽ muốn cả Long tộc đều biết. Nếu y trở thành Tiên Hoàng, lúc đó y sẽ ngang cấp với các lão quái vật Long tộc, sau này bọn họ không thể ỷ vào thân phận mà khoa tay múa chân với y được.

Ngao Dạ dùng thuật dịch chuyển không gian đưa Lạc Kỳ đi cùng, Diệp Đình Vân nhìn theo hướng hai người rời đi, như có điều suy nghĩ.

“Hình như dạo này càng lúc càng đông tu sĩ đến tinh vực Ly Thiên.” Cậu lên tiếng.

Giang Thiếu Bạch nói: “Đúng là càng lúc càng nhiều người đến, có cả các Tiên Hoàng đại giá quang lâm.”

Cậu nói tiếp: “Đừng để bọn họ điều tra ra ngươi.”

“Muốn điều tra thì cứ tra.” Hiện tại hắn đã là Tiên Hoàng, dù người khác biết hắn có quan hệ với tộc Bất tử cũng không đáng ngại. Có điều nếu giấu giếm được cũng tốt, chuyện phát tài chỉ nên biết một mình thôi, để người khác biết dễ chọc người ta đỏ mắt.

Ngao Dạ dẫn theo Lạc Kỳ đáp xuống một sơn cốc, bên trong có khí tức vài tu sĩ Tiên Hoàng. Cảm nhận được khí tức của Ngao Dạ và Lạc Kỳ, Ngao Hùng đi ra đón: “Quả nhiên hai ngươi đến tinh vực này. Đến từ lúc nào?”

Ngao Dạ chớp mắt nói: “Vừa mới tới thôi. Sao tiền bối lại đến đây?”

“Ta nghe nói tinh vực Ly Thiên xảy ra biến cố nên đến xem sao.”

Tinh vực Ly Thiên bị bố trí Đoạt Linh Trận trên không trung, linh khí sinh ra trong tinh vực kỳ thật bị dẫn đến mấy tinh vực cấp tám khác. Năm đó Long tộc cũng tham gia diệt trừ tộc Bất tử, được chia một chén canh.

Từ sau khi trận pháp phong ấn bị phá, linh khí ở tinh vực Ly Thiên bắt đầu khôi phục, nguyên khí dâng cao, khiến tám tinh vực hưởng lợi nguyên khí từ Ly Thiên bị giảm nguyên khí. Lúc đầu chưa rõ ràng, dần dần rõ mồn một.

Ngao Hùng nhìn Ngao Dạ nói tiếp: “Ngươi tiến giai đỉnh Tiên Tôn rồi à, tiến cảnh không tồi, có thể thấy mấy năm qua ngươi không lười biếng tu luyện.”

Ngao Dạ nghiêm túc nói: “Mấy năm qua ta luôn khổ tu, ta cảm thấy các trưởng lão nói rất đúng, ta không nên lãng phí thiên phú của mình, phải chăm chỉ khắc khổ tu luyện.”

Ngao Hùng vỗ vỗ vai y: “Ngươi chịu cố gắng hết sức là tốt rồi.”

Lạc Kỳ trợn trắng mắt trong lòng, mấy năm qua, Ngao Dạ tu luyện không tính là khắc khổ, sở dĩ y tiến cảnh nhanh là vì có tài nguyên tu luyện dồi dào.

“Đúng rồi, không phải lúc đó ngươi đi cùng Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân sao? Hai người kia đâu?” Ngao Hùng thắc mắc hỏi.

Ngao Dạ ngẩng đầu nói: “Hai người họ không có chí cầu tiến, cả ngày chỉ biết dính lấy nhau cản trở ta, ta bèn tách ra đi riêng.”

Lạc Kỳ: “…”

Ngao Hùng quay qua nhìn Lạc Kỳ, khá bất ngờ nói: “Tách biệt sao?”

Y khẽ gật đầu: “Đúng vậy.”

Tuy Ngao Hùng hơi nghi ngờ nhưng không truy đến cùng, nói cho cùng Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân chỉ là hai Nhân tộc, nếu không có Ngao Dạ thì ông đã chẳng chú ý đến bọn họ.

“Trưởng lão, xảy ra chuyện gì sao?” Ngao Dạ vô cùng hào hứng hỏi.

“Hình như xuất hiện hậu nhân tộc Bất tử, nhiều kho báu ẩn giấu của tộc Bất tử đã bị mở ra.” Ông đáp.

Ngao Dạ khẽ gật đầu, chỉ “À” một tiếng.

Ngao Hùng lắc đầu nói tiếp: “Không biết ai đã lấy được di sản của tộc Bất tử, hẳn là có không ít thứ tốt.”

Ngao Dạ gật đầu trong lòng nhưng ngoài miệng thì nói: “Có lẽ vậy.”

Mấy năm nay y chỉ biết đại khái Giang Thiếu Bạch đã thu hoạch được gì, xem chừng là rất nhiều tài nguyên quý giá.

Ngao Hùng hít sâu một hơi: “Rất nhiều bảo tàng của tộc Bất tử chỉ có huyết mạch tộc Bất tử vương tộc mới có thể mở ra. Sau khi tộc Bất tử bị diệt, có một vị chiêm bặc sư đã bói rằng tộc Bất tử vương tộc đã chết hết không còn ai, không biết tại sao bây giờ lại xuất hiện.”

Ngao Dạ nghe vậy ngạc nhiên, Giang Thiếu Bạch là tộc Bất tử vương tộc sao? Vừa nghe là biết không đơn giản.

“Không chừng chiêm bặc sư kia bói nhầm, mấy ông già lải nhải đó toàn nói bậy nói bạ. Năm xưa tộc Bất tử nhiều cao thủ như vậy, có khả năng vài người đã chạy thoát.” Ngao Dạ lên tiếng.

Ngao Hùng gật gù: “Ngươi nói có lý. Có điều năm đó có một tu sĩ đỉnh Tiên Hoàng của tộc Bất tử, vì tiến giai Tiên Đế đã huyết tế gần hết tộc Bất tử vương tộc, dù có chạy thoát cũng chỉ là số ít.”

“Tu sĩ đỉnh Tiên Hoàng tộc Bất tử huyết tế tộc Bất tử vương tộc?” Lạc Kỳ kinh ngạc hỏi lại.

Ông gật đầu: “Đúng vậy.”

“Sao lại như vậy?” Anh hít một hơi lạnh.

Tu sĩ đỉnh Tiên Hoàng tộc Bất tử có địa vị cao tương tự thái thượng trưởng lão của Long tộc, người như vậy phải là niềm kiêu hãnh của cả tộc mới đúng, thế mà lại huyết tế tộc Bất tử vương tộc? Ngao Dạ không thể tưởng tượng nổi cảnh tượng nếu thái thượng trưởng lão Long tộc muốn huyết tế dòng chính Long tộc.

“Quá điên cuồng.” Y nhịn không được nói.

Trái tim y đập như nổi trống, y đã biết tộc Bất tử điên cuồng từ lâu nhưng không ngờ lại điên đến cỡ này, Giang Thiếu Bạch đừng phát điên đó nha. Nếu hắn cũng nổi điên như tu sĩ đỉnh Tiên Hoàng thì Lạc Kỳ sẽ gặp nguy hiểm. Phải biết tộc Bất tử đã biết mất từ lâu, ngoại trừ Giang Thiếu Bạch, Lạc Kỳ là người có quan hệ gần nhất với tộc Bất tử.

Ngao Dạ nghĩ kỹ lại thấy cậu em vợ đại khái sẽ không điên như người kia, phỏng chừng ông ta cố chấp theo đuổi cảnh giới Tiên Đế nên mới điên như thế. Với tình trạng hiện giờ tại Tiên giới, Giang Thiếu Bạch tu luyện đến hậu kỳ Tiên Hoàng đã khó, càng khỏi bàn đến Tiên Đế.

Ngao Hùng nói tiếp: “Đúng là rất điên cuồng. Tộc Bất tử vốn khá tà dị, có lời đồn rằng tu sĩ tộc Bất tử đầu tiên là một người cải tử hồi sinh.”

Lạc Kỳ lập tức chấn động: “Cải tử hồi sinh?”

Ông gật đầu: “Chỉ là lời đồn thôi, người chết nhập Minh giới, tu sĩ tộc Bất tử đầu tiên trời sinh quỷ linh thể, vạn quỷ kiêng kị, sau khi vào Minh giới không chút kiêng kỵ nuốt ăn âm quỷ, khiến Minh giới đại loạn. Minh giới đành đưa hắn quay lại dương gian, dù hắn đã về lại dương gian nhưng lại nhiễm quỷ khí âm phủ, thích ăn tà vật.”

Lạc Kỳ cố hết sức duy trì vẻ bình tĩnh bề ngoài, trái tim lại đập như nổi trống.

Anh không biết rõ tình hình cụ thể khi em trai ra đời, có điều theo ghi chép của bệnh viện thì em trai anh đã chết rồi, vậy có coi là cải tử hồi sinh? Nếu vậy Thiếu Bạch rất có thể đã gặp tình trạng tương tự tu sĩ tộc Bất tử đầu tiên kia. Hiện tại đã có thể giải thích vì sao Thiếu Bạch đến từ hạ giới lại có tố chất đặc biệt của tộc Bất tử vương tộc.

Ngao Hùng nhìn Ngao Dạ đang suy nghĩ bay xa hỏi: “Ngươi đang nghĩ gì thế?”

Y đảo mắt: “Ta đang nghĩ rốt cuộc người tộc Bất tử này là ai, tốt nhất tìm được hắn, cướp lấy đồ tốt.”

Ông lắc đầu nói: “E là hắn đã đi rồi, chiếm được nhiều báu vật như vậy, phỏng chừng hắn đã sớm chạy đến nơi khác lẩn trốn.”

Ngao Dạ nghe vậy thầm nghĩ Giang Thiếu Bạch rất to gan, vẫn còn ở lại đây lắc lư qua lại.

“Tu vi người kia không đơn giản, Hồng Dịch Tiên Hoàng đã chết dưới tay hắn.” Ông nói tiếp.

Ngao Dạ cúi đầu, không ngờ Ngao Hùng tiền bối cũng biết Hồng Dịch đã chết, năm đó bọn họ đã hủy thi diệt tích rồi mà.

“Hồng Dịch lên Tiên Hoàng đã lâu, tu vi trung kỳ Tiên Hoàng, người có thể giết chết ông ta có khả năng cũng là trung kỳ Tiên Hoàng, hoặc có thể là hậu kỳ Tiên Hoàng.”

Ngao Dạ thầm trợn mắt, tài suy đoán của Ngao Hùng tiền bối tệ quá, rõ ràng Giang Thiếu Bạch chỉ mới lên Tiên Hoàng thôi.

“Hai ngươi nhớ làm việc cẩn thận một chút, tránh được thì tránh, tộc Bất tử toàn một đám điên, người tộc Bất tử mới xuất hiện này không chừng cũng là một tên ác độc thích giết chóc.”

Ngao Dạ lại trợn mắt, tiền bối đoán sai lần nữa rồi. Giang Thiếu Bạch hành xử cực kỳ khiêm tốn, hoàn toàn không giống tộc Bất tử thích gây thù khắp nơi, hận không thế biến chủng tộc của họ thành kẻ thù chung của toàn Tiên giới.

“Xác định Hồng Dịch Tiên Hoàng chết thật rồi sao?” Lạc Kỳ thử hỏi.

Ngao Hùng gật đầu: “Chết thật rồi, ngay từ đầu cháu trai ông ta không dám nói, sau đó không thể nào giấu được nữa mới nói ra, hắn nói ra quá muộn màng.”

Lạc Kỳ tự hỏi phải chăng là do thuật huyết mạch cảm ứng? Thuật pháp này có hai chiều, trưởng bối có thể điều tra tình trạng vãn bối, ngược lại vãn bối cũng vậy.

Ngao Hùng chắp tay sau lưng, cảm thán nói: “Sau khi tinh vực Ly Thiên bị phong tỏa, mọi người sắp xếp người giám sát, các tu sĩ Tiên Hoàng thay phiên giám sát tình hình tinh vực Ly Thiên, mỗi người một vạn năm. Hồng Dịch Tiên Hoàng trùng hợp là người giám sát vạn năm nay, đồng thời là người đầu tiên phát hiện Ly Thiên xuất hiện bất thường. Đáng tiếc, khi phát hiện điểm khác thường, ông ta muốn độc chiếm đồ tốt nên đã giấu giếm tình hình, một mình chạy đến nay, vô duyên vô cớ nộp mạng.”

Thì ra đầu đuôi là vậy, thảo nào sau khi Hồng Dịch tử vong, không có ai đến đây. Ngao Dạ thầm cảm thấy may mắn Hồng Dịch Tiên Hoàng bị lợi ích làm mê muội, bọn họ đối phó với một mình ông ta đã phải cố hết sức, nếu lúc ấy ông ta còn tìm giúp đỡ thì e là bọn họ lành ít dữ nhiều.

Lúc này một ông lão ba ba gầy gò từ xa đi tới.

Ngao Dạ vừa nhìn thấy đối phương lập tức nhíu mày, người kia vừa gầy vừa nhỏ, nhìn như đi không nổi, thực tế tốc độ lại cực nhanh, nháy mắt đã đến trước mặt mọi người.

Lạc Kỳ nhìn thấy người vừa đến, trái tim nhảy một cái. Long tộc có người đến thì thôi đi, không ngờ Tiên Hoàng tộc Huyền Vũ cũng đến Ly Thiên.

“Đây chính là Ngao Dạ phải không?” Huyền Khánh nhìn Ngao Dạ hỏi.

Ngao Hùng gật đầu: “Đúng vậy.”

“Quả nhiên là thanh niên tài tuấn, không lâu nữa Long tộc lại có thêm một vị trưởng lão Tiên Hoàng rồi.”

Ngao Hùng cười cười: “Nó còn kém nhiều lắm.”

Ngao Dạ quay đầu đi, còn kém nhiều ư? Kỳ thật không nhiều lắm đâu

Huyền Khánh nhìn Ngao Dạ vài lần rồi dời tầm mắt. Tuy y có tư chất không tồi nhưng vẫn chỉ là đỉnh Tiên Tôn, không đáng để Tiên Hoàng tộc Huyền Vũ xem trọng quá mức.

“Ngao đạo hữu đến đây đã lâu, có thu hoạch gì không?” Huyền Khánh lên tiếng hỏi.

Ngao Hùng xòe tay nói: “Tìm được mấy bảo tàng trống không, đồ đạc bên trong đã không còn.”

Huyền Khánh thở dài nói: “Thật không ngờ, năm xưa các tộc đã xới tung toàn bộ tinh vực Ly Thiên, vậy mà vẫn còn nhiều bảo tàng không bị phát hiện. Nhưng cũng khó trách, bảo tàng của tộc Bất tử, chỉ có chính bọn họ là biết rõ nhất.”

Ngao Hùng không hiểu nói: “Nhắc đến rất kỳ quái, tộc Bất tử đã diệt tuyệt mấy chục vạn năm, dù năm xưa bọn chúng bảo vệ được đời sau, nhưng nhiều đời sinh ra, huyết mạch phải càng ngày càng mỏng manh mới đúng, sao đột nhiên lại xuất hiện một người tộc Bất tử vương tộc?”

Ngao Dạ cũng cảm thấy chuyện này đúng là rất kỳ quái.

Huyền Khánh nói: “Có lẽ phải tìm được người kia thì mới biết rõ được.”

Ngao Dạ liếc nhìn Huyền Khánh, thầm nghĩ lão quái vật này coi chuyện đó là lẽ đương nhiên, dù có tìm được người chưa chắc làm rõ được. Giang Thiếu Bạch khá hồ đồ, tuy hắn có nhiều đặc điểm của tộc Bất tử, thế nhưng đến giờ hắn vẫn không thể xác định bản thân có phải thật sự là người tộc Bất tử hay không.

Hết chương

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio