Edit: OnlyU
Ban đêm, sơn cốc khá yên tĩnh.
Ngao Dạ nằm bên cạnh Lạc Kỳ, giương mắt nhìn anh.
Lạc Kỳ thấy nét mặt sầu não của y như vậy bèn cười hỏi: “Muốn uống rượu hả?”
Y lắc đầu, rầu rĩ nói: “Không phải, đâu phải lúc nào ta cũng muốn uống rượu.”
“Vậy ngươi làm sao đó?”
Ngao Dạ chợt hỏi: “Ngươi… có buồn không?”
Lạc Kỳ quay đầu qua, khó hiểu hỏi y: “Sao ta lại buồn?”
Ngao Dạ ngập ngừng nói: “Vì chỉ còn ngươi là Tiên Tôn.”
Anh cười khổ: “Không có.”
Trong số bốn người, chỉ có mình Lạc Kỳ là tu vi Tiên Tôn. Nếu không so sánh với Ngao Dạ hay em trai thì anh miễn cưỡng được coi là thiên tài, thế nhưng… Mọi chuyện không nên so sánh, không so sánh không đau thương.
Ngao Dạ nói tiếp: “Yên tâm đi, sớm muộn gì ngươi cũng lên Tiên Hoàng thôi.”
“Tu vi của ta bây giờ cũng đủ dùng rồi.”
Trở thành Tiên Hoàng nào dễ như vậy? Nếu không phải Ngao Dạ có huyết mạch Tổ long giúp y dễ dàng lên Tiên Hoàng thì năm xưa Long tộc đã không coi trọng y như vậy. Tiến cấp Tiên Hoàng vốn không phải là chuyện đơn giản, nhưng cố tình những người bên cạnh anh lại lần lượt tiến giai.
“Yên tâm đi, chờ ta tiến giai hậu kỳ Tiên Hoàng, ngươi sẽ tự động lên Tiên Hoàng.” Ngao Dạ nói tiếp.
Lạc Kỳ hơi đỏ mặt: “Vậy ngươi phải cố gắng.”
Giữa hai người có khế ước đạo lữ, khi song tu, người có tu vi thấp sẽ được lợi hơn. Nếu Ngao Dạ lên hậu kỳ Tiên Hoàng, đến lúc đó bình cảnh Tiên Hoàng của anh sẽ buông lỏng.
Giang Thiếu Bạch từ từ nhắm mắt, vừa đánh tấn vừa giả vờ không nghe thấy đại ca và Ngao Dạ nói chuyện.
Hắn thầm nghĩ ngày thường nhìn Ngao Dạ có vẻ tùy tiện nhưng đôi khi rất quan tâm đến người khác. Hắn sẽ liệt kê việc luyện đan dược cấp tám vào danh sách những chuyện quan trọng cần làm. Với tư chất của đại ca, nếu dùng phương pháp bình thường thì đúng là rất khó tiến giai, có điều nếu dùng nhiều đan dược thì có thể làm liều một phen.
Cho dù không vì anh trai thì luyện chế đan dược cấp tám cũng rất có lợi cho tu vi bọn họ.
“Đình Vân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?” Hắn lên tiếng hỏi.
“Ta cũng không rõ, ta nằm mơ, tỉnh lại đã thấy đang ở trong bí cảnh.”
Trên thế giới này có rất nhiều chuyện quỷ dị, dù hắn đã là tu sĩ trung kỳ Tiên Hoàng cường giả vẫn sơ ý bị qua mặt, Đình Vân biến mất mà hắn không hay biết gì cả.
“Nằm mơ, mơ thấy gì?”
Diệp Đình Vân kể lại chuyện cổ thụ độ kiếp.
“Tia chớp màu đen?” Hắn hỏi lại.
Cậu gật đầu xác nhận: “Đúng vậy.”
Giang Thiếu Bạch cau mày: “Ta chưa từng thấy tia chớp màu đen.”
Hắn nhìn về phía Ngao Dạ: “Cửu hoàng tử có từng nghe nói tia chớp màu đen không?”
Y lắc đầu: “Chưa từng nghe.”
Giang Thiếu Bạch xoa xoa trán: “Vậy sao?”
“Nhưng ta có thấy ghi chép trong cổ tịch, vài Tiên Hoàng khi tiến cấp sẽ gặp phải quỷ dị.”
“Quỷ dị?”
Ngao Dạ gật đầu: “Đúng vậy.”
Hắn khó hiểu hỏi: “Quỷ dị là cái gì?”
“Quỷ dị chính là quỷ dị.”
Giang Thiếu Bạch: “…” Tên ngốc Ngao Dạ nói cũng như không.
Ngao Dạ thấy nét mặt đối phương như vậy, tức giận nói: “Trong sách không có viết rõ ràng.”
Giang Thiếu Bạch: “…”
Xem ra việc lên Tiên Đế càng lúc càng nguy hiểm.
Ngao Dạ hất cằm, an ủi nói: “Không cần gấp gáp, ngươi đã không phải là thiên mệnh chi tử, có lẽ chính là mệnh cả đời này sẽ là trung kỳ Tiên Hoàng, không cần bàn đến Tiên Đế xa vời đâu.”
Giang Thiếu Bạch: “…” Tên ngốc này mới là mệnh cả đời sơ kỳ Tiên Hoàng đó!
Diệp Đình Vân quay qua nói: “Cứ từ từ thôi, đi một bước tính một bước.” Với thực lực của bọn họ hiện tại, chỉ cần liên hợp là có thể tung hoành cả Tiên giới rồi.
Diệp Đình Vân đứng trên núi vận chuyển nguyên lực. Sau khi hấp thu linh mộc tâm, cậu có cảm giác khắp nơi hòa làm một, khiến linh hồn lực trở nên cực kỳ nhạy bén, có thể dễ dàng cảm nhận được vị trí linh thảo xung quanh.
Diệp Đình Vân đảo mắt, thầm nghĩ không tìm được nguyên thạch thì hái một ít linh thảo mang về cũng tốt, tinh vực Thiên Huyền luôn phong bế, các loại linh thảo sinh trưởng không tồi.
Cậu đi một vòng quanh tinh vực Thiên Huyền, tìm được kha khá linh thảo cao cấp. Năng lực nhận biết trở nên cực kỳ nhạy bén, linh thảo trong phạm vi vạn dặm đều không thoát khỏi linh cảm của cậu, vài loại linh thảo ẩn giấu cực sâu cũng bị tìm ra.
Tộc Bất tử để lại tài sản đa số tập trung trong bảo tàng, tương đối dễ thu hoạch, còn linh thảo tại tinh vực Thiên Huyền thì khác, phân bố rải rác bốn phương, muốn tìm được khá phiền phức.
Trong quá trình tìm kiếm linh thảo, bọn họ tìm được vài bí cảnh được giấu rất kín đáo, thu hoạch được không ít thứ tốt trong bí cảnh.
Tìm kiếm mấy trăm năm, Diệp Đình Vân tìm được không ít linh dược quý giá. Ngoài ra bọn họ còn lấy được di vật của tu sĩ cổ xưa trong bí cảnh.
Ngao Dạ không có hứng thú gì lắm đối với linh thảo, y coi trọng mật ong hoàng kim hơn.
Có lẽ do môi trường cảnh vật tại tinh vực Thiên Huyền cực kỳ thích hợp cho ong hoàng kim trưởng thành, thế nên bầy ong tăng thêm không ít, sản xuất ra mật ong chất lượng càng cao, thậm chí có vài con ong hoàng kim đã lên cảnh giới Tiên Tôn, mật của những con ong Tiên Tôn rất hữu dụng đối với tu sĩ Tiên Hoàng.
Ngao Dạ lấy ra một bình rượu: “Lạc Kỳ, tay nghề ủ rượu của ngươi ngày càng cao.”
Anh cười cười: “Ngươi thích là tốt rồi.”
Vì thu hoạch quá nhiều mật ong hoàng kim, ăn không hết nên khi ủ rượu, anh bỏ thêm chút mật ong vào rượu. Lạc Kỳ hoài nghi Ngao Dạ nói anh ủ rượu ngày càng ngon thật ra là do anh bỏ mật ong vào ngày càng nhiều. Linh tửu anh ủ hơi ngọt, có phần giống rượu ngọt của trẻ con, những người mê rượu sẽ chê ngán, trái lại Ngao Dạ rất thích.
Lạc Kỳ tự hỏi Ngao Dạ mê rượu này như vậy, phải chăng vì y vẫn còn là rồng con?
Ngao Dạ lên tiếng hỏi: “Giang Thiếu Bạch dự định luyện chế đan dược cấp tám hả?”
Lạc Kỳ khẽ gật đầu: “Ừ.”
Bọn họ tìm kiếm suốt mấy trăm năm qua, thu hoạch được không ít linh thảo cấp tám, có thể bắt đầu thử luyện chế rồi.
Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân đều có được ký ức của tu sĩ cổ xưa, mấy năm qua hai người cố gắng hấp thu tri thức đan thuật từ các tiền bối, hiện tại đang chuẩn bị thực hành.
Ngao Dạ nói tiếp: “Đan sư cấp tám rất được ngưỡng mộ, chỉ là… thật sự luyện chế được đan dược cấp tám sao?”
Lạc Kỳ đáp: “Dù sao đã tìm được khá nhiều linh thảo cấp tám, có lãng phí một chút cũng không sao đâu.” Luyện chế linh thảo thành đan dược mới có thể phát huy đầy đủ hiệu quả của linh thảo.
Ngao Dạ gật đầu: “Ngươi nói đúng.”
Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân bàn bạc với nhau, sau đó quyết định cậu sẽ là người luyện chế đan dược cấp tám, còn Giang Thiếu Bạch hỗ trợ. Diệp Đình Vân có lực thảo mộc rất cao, tỷ lệ luyện chế thành công sẽ cao hơn một chút.
Kết quả cậu liên tiếp luyện hỏng mười mấy lô đan dược cấp tám, mặc dù có chuẩn bị tinh thần từ trước nhưng vẫn đau lòng quá mức. Tiên giới rất ít đan sư cấp tám, vì ít ai chịu nổi tổn thất trước khi tiến giai đan sư cấp tám.
Liên tục thất bại nhiều lần khiến Diệp Đình Vân ủ rũ.
Trên thực tế, trước khi tiến hành luyện chế đan dược cấp tám, cậu đã mô phỏng hơn vạn lần trong thức hải. Diệp Đình Vân nắm chắc rồi mới bắt đầu thực hành, có điều chân chính luyện chế đan dược vẫn khác biệt rất lớn so với lúc mô phỏng.
Sau vài lần thất bại, cậu bèn bỏ thêm tinh huyết của mình vào quá trình luyện đan, nhờ đó mới thuận lợi luyện chế ra viên đan dược cấp tám đầu tiên.
Giang Thiếu Bạch nói với cậu: “Quả nhiên máu của ngươi rất hiệu nghiệm.”
Diệp Đình Vân khẽ gật đầu: “Ừ.”
Từ sau khi hấp thu một nửa linh mộc tâm, tinh huyết trong người cậu cải biến cực lớn, mỗi một giọt tinh huyết đều chứa thảo mộc lực dồi dào.
Diệp Đình Vân làm thử nghiệm vài lần, cậu nhỏ một giọt tinh huyết lên một gốc linh thảo cấp sáu, linh thảo hấp thu tinh huyết, sau đó nhanh chóng biến thành linh thảo cấp bảy.
Giang Thiếu Bạch đã biết cậu có thể tăng cao tỷ lệ luyện đan thành công từ lâu rồi, thế nhưng hiệu quả xuất chúng thế này vẫn khiến hắn khó mà tin được. Huyết dịch của cậu tựa hồ giảm độ khó luyện đan dược cấp tám xuống một nửa luôn.
Huyết dịch Mộc tộc có công hiệu thần kỳ như thế, thảo nào các tu sĩ Tiên giới săn đuổi Mộc tộc không bỏ.
Có kinh nghiệm lần đầu thành công, lần thứ hai dễ dàng hơn rất nhiều.
Ban đầu, muốn luyện chế đan dược cấp tám thành công nhất định phải bổ sung máu của Diệp Đình Vân, dần dần không cần nữa.
Tinh vực Thiên Huyền nguyên khí đậm đặc, dân cư lại thưa thớt, chính là nơi lý tưởng để luyện đan.
Luyện chế đan dược cấp tám gây động tĩnh không nhỏ, nếu luyện đan ở tinh vực khác sẽ gây chấn động lớn.
Lạc Kỳ dùng một viên đan dược cấp tám, Ngao Dạ đứng gần bên cạnh hỏi: “Thế nào, ăn ngon không?”
“Nếm không ra mùi vị gì, vả lại đan dược không quan trọng mùi vị.”
Anh vừa dùng chính là Kim Bích Cố Nguyên Đan, tác dụng chủ yếu là tăng cường thể chất. Thể chất anh không được tốt lắm, Giang Thiếu Bạch không dám tùy tiện dùng đan dược thúc đẩy tu vi cho anh, nếu không độ được lôi kiếp sẽ thành vui quá hóa buồn.
Ngao Dạ nghiêng đầu nói: “Ta vẫn thích đan dược có mùi vị ngon hơn.”
Giang Thiếu Bạch liếc mắt nhìn y, vị cửu hoàng tử này thật soi mói, có đan dược là tốt lắm rồi, còn đòi hỏi mùi vị.
“Dù mùi vị ngon hay dở đều không có phần của ngươi đâu.” Hắn lên tiếng.
Ngao Dạ bất mãn nhìn cậu em vợ: “Ngươi thật nhỏ mọn!”
Giang Thiếu Bạch khẽ hừ một tiếng, không thèm để ý đến y.
Lạc Kỳ từ từ nhắm hai mắt, luyện hóa dược lực trong người, đan dược cấp tám chứa dược lực khổng lồ, ăn vào không lâu mà anh đã cảm nhận được thể chất tăng cường không ít, tạp chất đang được loại bỏ ra khỏi người.
Ngao Dạ hỏi Giang Thiếu Bạch: “Ngươi không đi hỗ trợ hả?”
Hắn lắc đầu: “Một mình Đình Vân làm được.”
Lúc mới bắt đầu, Diệp Đình Vân cần Giang Thiếu Bạch hỗ trợ linh hồn lực, sau mấy lần quen tay thì cậu không cần nữa.
Giang Thiếu Bạch đang trò chuyện với Ngao Dạ, hắn bỗng nhìn về phía xa.
Y cau mày: “Có cao thủ đến.”
Trên bầu trời nổi lên dao động nguyên lực, sau đó một tu sĩ tóc đỏ xuất hiện trước mặt hai người.
Ngao Dạ nhíu mày nhìn đối phương.
“Là Long tộc?”
Y nhìn người vừa tới, khí tức hỏa diễm từ đối phương rất mạnh, hẳn là Phượng tộc, xét nguyên khí dồi dào từ ông ta, có thể đoán được ông ta có tu vi hậu kỳ Tiên Hoàng. Ngao Dạ thầm đoán ông ta chính là Phượng Thần – trưởng lão Phượng tộc, nghe đồn ẩn cư đã lâu.
Quan hệ giữa Phượng tộc và Long tộc không tốt đẹp cho lắm, lúc Ngao Dạ còn ở Long tộc thường nghe các trưởng lão rủa Phượng Thần đã lâu không thấy tăm hơi, chắc là chết ở đâu đó rồi. Đáng tiếc, tu sĩ Tiên Hoàng không phải tùy tiện nói chết là chết được.
“Chào đạo hữu.” Y thản nhiên nói.
Phượng Thần nhìn Ngao Dạ: “Các hạ là tu sĩ vừa tiến cấp của Long tộc à, không biết là hậu nhân của vị nào?”
Ngao Dạ ngoẹo đầu, có lẽ đối phương bế quan quá lâu, thành ra hiện giờ bị thiếu kiến thức, còn chưa nghe qua đại danh của y, phải biết gần đây y rất nổi tiếng đó.
“Ta là tu sĩ phi thăng.” Ngao Dạ nói.
Phượng Thần hơi bất ngờ: “Tu sĩ phi thăng? Huyết mạch tinh khiết cỡ này mà lại là tu sĩ phi thăng, đúng là hiếm thấy.”
Y chắp tay sau lưng: “Quá khen quá khen.”
Phượng Thần dời mắt nhìn Lạc Kỳ: “Đạo lữ của ngươi?”
“Đúng vậy.”
Ông ta kỳ quái nhìn Ngao Dạ: “Ngươi mang huyết mạch Tổ long, vậy mà Long tộc cho phép ngươi cùng một Nhân tộc.”
“Huyết mạch Tổ long không ghê gớm lắm đâu.”
Phượng Thần bất ngờ nhìn y: “Không ngờ Long tộc lại có một con rồng thông minh như vậy.”
Ngao Dạ cười khẽ: “Không dám.”
Giang Thiếu Bạch thầm nghĩ chẳng lẽ nhận ra huyết mạch Tổ long không phải chuyện gì ghê gớm thì chính là một con rồng thông minh sao?
Phượng Thần dời mắt qua Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân: “Hai vị đạo hữu nhìn lạ lắm, hẳn là tu sĩ Tiên Hoàng vừa tiến cấp mấy năm gần đây.”
“Đúng vậy.” Giang Thiếu Bạch đáp.
Ông ta ngờ vực nói: “Chẳng lẽ ta bế quan quá lâu, không biết hoàn cảnh tu luyện bên ngoài đã chuyển biến tốt đẹp?”
Giang Thiếu Bạch: “…” Hoàn cảnh tu luyện không chuyển biến tốt đẹp, chỉ là tu sĩ Tiên Hoàng vừa xuất hiện mấy vạn năm nay đều đang tập trung ở đây.
“Hoàn cảnh tu luyện ở Tiên giới không tệ.” So sánh với Tu Chân giới thì nơi này tốt lắm rồi.
Ông ta hỏi Diệp Đình Vân: “Khí tức thảo mộc trên người ngươi rất nồng, ngươi là luyện đan sư cấp tám?”
Cậu cười đáp: “Tại hạ chỉ vừa mới bắt đầu.”
“Đã nhiều năm rồi, cuối cùng Tiên giới đã có thêm một đan sư cấp tám, đạo hữu tiền đồ vô hạn.”
Diệp Đình Vân đáp lời: “Đạo hữu quá khen.”
Hết chương