Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn

chương 482: con rối thỏ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: OnlyU

Bốn người ra khỏi cung điện không lâu thì gặp vài tu sĩ đồng đạo cũng đến thăm dò Thiên Cơ Thành. Bọn họ mặc áo trắng toàn thân, người dẫn đầu có tu vi trung kỳ Tiên Hoàng, nguyên lực cực mạnh.

“Chào Giang đạo hữu, Diệp đan sư, Ngao đạo hữu, hân hạnh được gặp!” Tiên Hoàng áo trắng đi đầu đến gần, thân thiện chào hỏi.

Giang Thiếu Bạch chắp tay: “Bạch Ngự đạo hữu, hân hạnh gặp mặt.”

Từ sau khi tiến giai Tiên Hoàng, Giang Thiếu Bạch đã dành chút thời gian “bổ sung kiến thức”, nghiên cứu danh sách các tu sĩ Tiên Hoàng ở Tiên giới, nhờ vậy hiện giờ hắn biết đại khái về các Tiên Hoàng.

Bạch Ngự xuất thân từ tộc Bạch Hổ, tinh vực Thiên Yêu do các Yêu tộc huyết thống cao quý cùng nhau quản lý, tộc Bạch Hổ là một trong số đó, đồng thời còn có địa vị cực cao tại tinh vực Thiên Yêu.

Những tu sĩ Tiên Tôn đi theo sau Bạch Ngự có lẽ là hậu bối tộc Bạch Hổ.

Ngao Dạ cắn răng, trong lòng hơi buồn bực. Các tu sĩ đồng đạo thường chào hỏi từ người có địa vị cao nhất, y phát hiện bản thân thế mà bị đặt cuối cùng.

Giang Thiếu Bạch có tu vi cao nhất, còn Diệp Đình Vân ngoại trừ là Tiên Hoàng thì cậu còn là đan sư cấp tám, y xếp chót cũng hợp tình hợp lý. Có điều dù sao y vẫn là thiên chi kiêu tử của Long tộc, thế mà xếp y hạng chót, Ngao Dạ vẫn thấy khó chịu trong lòng.

Lạc Kỳ giật giật tay áo y, nhỏ giọng nói: “Nghĩ gì vậy?”

Ngao Dạ không vui nói: “Không có gì.”

Dường như nhận ra y đang nghĩ gì, Lạc Kỳ chỉ cười khẽ. Ngao Dạ nhìn nét mặt anh như vậy càng bực bội mà không có chỗ xả.

Bạch Ngự nói với Giang Thiếu Bạch: “Giang đạo hữu đến lâu chưa, có thu hoạch được gì không?”

Hắn cười đáp: “Tộc Thiên Cơ rút lui triệt để, không thu hoạch được gì.”

Bạch Ngự cười khổ: “Thiên Cơ Thành có rất nhiều trận truyền tống, đến giờ vẫn còn vài trận truyền tống chưa bị phát hiện, có thể đoán được năm xưa khi thực hiện kế hoạch tạo thần rợn người, chúng đã đoán được sẽ có ngày bị bại lộ nên đã chuẩn bị đường lui từ trước.”

Giang Thiếu Bạch khẽ gật đầu: “Có lẽ vậy.”

Bạch Ngự quay qua Diệp Đình Vân: “Chúc mừng Diệp đan sư trở thành đan sư cấp tám, lần trước Diệp đan sư tổ chức đấu giá, ta có nghe được nhưng tiếc là khi nhận được tin thì buổi đấu giá đã kết thúc rồi.”

Diệp Đình Vân cười khẽ: “Lúc đó kinh tế eo hẹp, vội vã kiếm chút đỉnh tiêu xài nên buổi đấu giá tổ chức hơi vội vàng.”

“Không biết Diệp đan sư còn Minh Hoàng Đan không?” Bạch Ngự hỏi.

Ánh mắt cậu hơi dao động: “Tạm thời không còn, nhưng nếu có cơ hội thì ta có thể mở lò luyện chế hai lô đan dược.”

Diệp Đình Vân đảo mắt nhìn bốn phía, Minh Hoàng Đan quý hiếm ngoài dự đoán của cậu. Mấy năm qua, Tiên giới không nhiều người tiến giai Tiên Hoàng, nhưng số lượng tu sĩ kẹt ở đỉnh Tiên Tôn lại không ít.

Bạch Ngự lấy một cái hộp ngọc ra: “Lễ vật nhỏ không đủ thành ý, mong Diệp đan sư vui lòng nhận lấy, mừng đạo hữu tiến giai đan sư cấp tám.”

Diệp Đình Vân quét sơ vào trong hộp ngọc, phát hiện bên trong là năm phần dược liệu bào chế Minh Hoàng Đan, còn có cả vài loại dược liệu khác. Cậu thầm đoán Bạch Ngự đến đây chính là vì cậu, tộc Bạch Hổ coi như là thổ địa ở đây, phỏng chừng đã đến Thiên Cơ Thành vô số lần rồi. Nếu chỉ là tình cờ đến đây thì sẽ không mang theo những dược liệu này.

“Đạo hữu quá khách sáo rồi, nếu ta luyện ra Minh Hoàng Đan sẽ đưa cho đạo hữu một viên trước.” Diệp Đình Vân lên tiếng.

Bạch Ngự cười cười, chắp tay nói: “Vậy đa tạ Diệp đan sư.”

Diệp Đình Vân cười khẽ: “Chúng ta đi trước.”

“Các vị cứ tự nhiên.”

Ngao Dạ nhìn cậu, hâm mộ nói: “Không ngờ Bạch Ngự ra tay rất hào phóng, đưa cho ngươi nhiều linh dược cấp tám mà không sợ bị ngươi lật lọng.”

Diệp Đình Vân cười cười: “Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm. Luyện chế được đan dược chia cho hắn một viên cũng không sao.”

”Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm” là một câu tục ngữ, ý là cầm chỗ tốt của người khác thườngphải ráng nhượng bộ, người khác có khuyết điểm, có sai lầm cũng không dám nói ra, nhận lợi ích từ người khác sẽ làm việc cho người đó.

Diệp Đình Vân vốn đang lo lắng không đủ linh thảo sử dụng, vừa khéo đối phương đưa một số linh dược, cậu càng nắm chắc thêm vài phần.

“Làm đan sư cấp tám ngon lành quá nhỉ, có linh thảo miễn phí tự đưa tới luôn.” Ngao Dạ hâm mộ nói.

Giang Thiếu Bạch: “Vậy nên ai cũng muốn trở thành đan sư cấp tám, nhưng muốn luyện đan phải xem tư chất, không thể cưỡng cầu được đâu.”

Ngao Dạ: “…” Y khoanh tay hỏi: “Bây giờ chúng ta đi đâu? Vẫn tiếp tục tìm kiếm?”

“Tìm tiếp thôi.”

“Hy vọng không gặp phải địa phương như lần trước.”

Giang Thiếu Bạch: “Chắc là không đâu.”

Phòng thí nghiệm dưới lòng đất như cái trước không dễ xây dựng, phỏng chừng cả tộc Thiên Cơ không có mấy cái, theo tác phong làm việc gian xảo thỏ khôn có ba cái hang của tộc Thiên Cơ, dù có phòng thí nghiệm tương tự thì bọn họ sẽ không xây dựng tại Thiên Cơ Thành.

Giang Thiếu Bạch hỏi chuột ngố: “Đa Đa, ngươi có cảm nhận được gì không?”

Chuột ngốc hơi ngập ngừng, sau đó chỉ chỉ về phía đông bắc.

Hắn nhìn theo hướng đó, cau mày nói: “Phía đông bắc? Ở đó có cái gì hả?”

Ngao Dạ nhìn xuống bản đồ: “Hình như là Thánh Hiền Sơn của tộc Thiên Cơ.”

“Thánh Hiền Sơn, có khả năng bảo vật ở đó.”

Thánh Hiền Sơn vốn là nơi ở của các thuật sư cao cấp tộc Thiên Cơ, các đan sư cấp tám, phù sư và trận pháp sư thường cư ngụ ở đó. Đa số các thuật sư đều rất giàu có, vậy nên khi Thiên Cơ Thành bị công phá, Thánh Hiền Sơn chính là nơi bị càn quét nhiều nhất.

Kỳ thật tộc Thiên Cơ chia thành hai phái bảo thủ và cấp tiến, các thuật sư cao cấp phái bảo thủ không tham gia kế hoạch tạo thần, nhưng mấy thí nghiệm hoang đường kia đã chọc các chủng tộc khác tức giận, phái bảo thủ cũng bị liên lụy.

Bốn người đi đến Thánh Hiền Sơn, Giang Thiếu Bạch vừa đáp xuống đất, lập tức ngạc nhiên mở to hai mắt: “Bất ngờ quá vậy!”

Ngao Dạ gật gù: “Ừ, đúng là khá bất ngờ.”

Không ngờ các tòa nhà trên Thánh Hiền Sơn vẫn được bảo tồn hoàn hảo.

Giang Thiếu Bạch nheo mắt, xem ra năm xưa các thuật sư tộc Thiên Cơ có địa vị rất cao, nhân duyên tốt, vì vậy nên vài tòa nhà mới bảo tồn được tới ngày nay.

Ngao Dạ quay đầu nói: “Đêm nay chúng ta có thể ở lại đây.”

“Có thể cân nhắc.”

Thánh Hiền Sơn từng là địa điểm hoàng kim tại tộc Thiên Cơ, đáng tiếc thời thế thay đổi, nơi này không còn một ai.

Ngao Dạ nhìn ba người còn lại nói: “Đi thôi, chúng ta vào trong xem sao.”

Bốn ngươi đi vào từng tòa nhà, các tòa nhà ở đây được xây dựng theo nhiều kiến trúc khác nhau, có vài tòa nhà sơn son thiếp vàng lộng lẫy, có cái lại chỉ được làm bằng trúc. Bọn họ tìm tòi từng tòa nhà, mặc dù các tòa nhà được bảo tồn không tồi nhưng đồ đạc bên trong đều đã bị lấy đi.

Giang Thiếu Bạch quay qua hỏi Đa Đa: “Các phòng trống không, ngươi có cảm giác được bảo vật ở đâu không?”

Đa Đa cố gắng cảm thụ một lúc, sau đó chỉ về hướng tây.

Ngao Dạ bất mãn nói: “Con chuột này có lầm không vậy? Chẳng phải chúng ta vừa từ đó tới đây sao? Bảo vật ở đó sao không nói sớm?”

Chuột ú ngập ngừng đáp: “Lúc nãy không cảm nhận được.”

“Được rồi, đi thôi.” Giang Thiếu Bạch lên tiếng.

Bốn người đi một hồi, Đa Đa chợt chỉ về hướng đông.

Giang Thiếu Bạch khó hiểu hỏi: “Ngươi có lầm hướng không vậy?”

Đa Đa lắc đầu, trâm ngâm một lúc rồi nói: “Hình như nó cử động.”

Ngao Dạ ngờ vực: “Hay là ngươi cảm nhận được bảo vật trên người Tiên Hoàng nào đó?”

Chuột ngốc lắc đầu: “Không giống lắm.”

Giang Thiếu Bạch đi theo hướng Đa Đa chỉ dẫn, phải đổi hướng mấy lần, rốt cuộc phát hiện bảo vật mà nó nói.

“Một con thỏ! Đây là bảo vật sao? Con rối thú cưng?” Ngao Dạ hô lên.

Trên đồng cỏ có một con rối hình dạng con thỏ, con rối tròn vo có đôi mắt bảo thạch thông thường, cả người lông trắng như tuyết, thoạt nhìn rất đáng yêu.

Đa Đa nhìn con thỏ, gật đầu nói: “Chính là nó.”

Ngao Dạ trợn mắt, thầm nghĩ bọn họ là tu sĩ Tiên Hoàng, truy đuổi lâu như vậy mà lại là đuổi theo một con thỏ ư?

“Này, có phải ngươi muốn tìm đạo lữ không? Muốn tìm đạo lữ thì đuổi theo con chuột, đuổi theo con thỏ có làm được gì đâu?” Y khoanh tay bất mãn nói.

Đa Đa không vui quơ quơ móng vuốt về phía y.

“Không đúng!” Giang Thiếu Bạch chợt nói.

Năm xưa tộc Thiên Cơ chế tác rất nhiều con rối thú cưng để bán ra ngoài, nhưng đó đã là chuyện mấy chục vạn năm về trước, nếu con rối bảo tồn hoàn hảo như vậy thì chất lượng tuyệt đối không thấp. Có điều con rối thú cưng chủ yếu là phát minh với mục đích giúp nữ tu giải sầu, đẳng cấp sẽ bình thường không quá cao. Vả lại con rối đẳng cấp thấp sẽ di chuyển chậm, vậy mà con rối thỏ này lại khác.

Con thỏ như có ý thức, thoắt cái đã không thấy bóng đáng.

“Thuấn di?”

Ngao Dạ lập tức thi triển võ hồn không gian, cản đường con rối thỏ. Lần trước y bị yêu thú bóng da qua mặt, lần này sẽ không tiếp tục bị lừa.

Chứng kiến con rối thỏ va vào vách không gian, y không kiềm được cảm thán: “Tộc Thiên Cơ có nhiều thứ biết thuấn di quá.”

Thuật thuấn di là pháp thuật tương đối cao, vậy mà khi xuất hiện ở đây, dường như thuấn di trở nên mất giá, vì bất cứ sinh linh nào cũng có thể thuấn di.

Ngao Dạ xách hai cái lỗ tai con thỏ lên: “Nhìn giống hệt con rối thú cưng thông thường.”

Con thỏ mở to mắt, bày dáng vẻ ngốc ngốc vô tội đáng yêu.

Giang Thiếu Bạch nhìn nó nói: “Trong con rối này có hồn phách Tiên Tôn.”

Ngao Dạ bất ngờ: “Thật sao?”

“Ừ.”

Giang Thiếu Bạch nhìn kỹ con thỏ, hoài nghi trong lòng nhiều hơn mấy phần. Hắn rất mẫn cảm với hồn thể, theo lý mà nói, hắn phải phát hiện ra từ sớm mới đúng, vậy mà hồn thể và con rối này dung hợp cực kỳ hoàn hảo, có thể qua mặt được hắn.

Ngao Dạ nói tiếp: “Một Tiên Tôn giấu hồn phách vào con rối thú cưng, chắc chắn có âm mưu gì đây.”

Con thỏ thình lình mở miệng: “Không có âm mưu, ta chỉ không muốn linh hồn tan biến nên mới tạm tá túc ở đây.”

Ngao Dạ vừa nghe nó mở miệng nói chuyện lập tức sợ hãi ném nó ra xa.

“Nữ?”

Giang Thiếu Bạch liếc mắt, thầm nghĩ Ngao Dạ thật vô dụng, không phải chỉ là một con thỏ cái thôi sao? Vậy mà bị dọa như vậy, trai gái đực cái gì đều giống nhau thôi. Hắn bèn thi triển thuật giam cầm, trói con thỏ lại.

Ngao Dạ nhìn con thỏ đã bị trói hỏi: “Ngươi là người tộc Thiên Cơ đúng không? Có tham gia nghiên cứu khùng điên kia không?”

Y thầm nghĩ mặc dù thoạt nhìn con thỏ có vẻ vô hại nhưng là người không thể chỉ xét vẻ ngoài, con thỏ cũng vậy, không chừng con thỏ này từng tham gia tạo ra rất nhiều quái vật.

Con rối thỏ vô tội nhìn Ngao Dạ lắc lắc đầu.

Y chống nạnh nói với Giang Thiếu Bạch: “Thiếu Bạch, con thỏ này không thành thật, chi bằng trực tiếp sưu hồn?”

Con thỏ cảnh giác nhìn Giang Thiếu Bạch, vừa lánh mình trốn tránh vừa la hét: “Không muốn sưu hồn, không muốn sưu hồn!”

Hắn bắt đầu hỏi cung: “Ngươi là người tộc Thiên Cơ?”

Con thỏ rụt rụt cơ thể, vô tội nói: “Ta chỉ là khôi lỗi sư con rối tộc Thiên Cơ, mấy chuyện mà bọn họ làm, ta không biết gì hết.”

“Khôi lỗi sư con rối?”

“Đúng vậy, trước kia ta chế tạo con rối thú cưng.”

Lạc Kỳ nhìn con thỏ, tự hỏi chẳng lẽ khôi lỗi sư con rối lại tự biến bản thân thành con rối thú cưng?”

Ngao Dạ hừ một tiếng: “Lừa đảo!”

Giang Thiếu Bạch cùng ý kiến: “Đúng là rất giống đang lừa gạt.”

Sau khi hồn phách Tiên Tôn ly thể, dù có tìm được nơi tá túc khác thì vẫn sẽ dần dần tan biến theo thời gian. Trải qua năm dài tháng rộng mà hồn phách con thỏ này lại giữ nguyên cực kỳ hoàn chỉnh, không bình thường.

Ngao Dạ nói tiếp: “Này, ngươi là ngươi tộc Thiên Cơ, có biết bọn chúng giấu bảo vật ở đâu không? Nếu ngươi đưa cho ta mấy ngàn vạn nguyên thạch cực phẩm thì ta sẽ cân nhắc tha mạng cho ngươi.”

Con thỏ kinh ngạc nói: “Mấy ngàn vạn nguyên thạch cực phẩm?”

Ngao Dạ không vui nói: “Mấy ngàn vạn nguyên thạch cực phẩm có nhiều nhỏi gì đâu, ai mà không biết tộc Thiên Cơ các ngươi giàu có nhất.”

Luận năng lực vơ vét tiền tài thì năm xưa có mấy chủng tộc so được với tộc Thiên Cơ đâu, vì nguyên nhân này mà các đại chủng tộc xem tu sĩ tộc Thiên Cơ là con rể vàng, có điều thế sự vô thường, đột nhiên có một ngày, tất cả mọi chuyện đều thay đổi.

Con thỏ kéo kéo lỗ tai, bày tỏ tu sĩ Tiên Hoàng tộc Thiên Cơ mới có tiền, còn nó khi còn sống chỉ là tu sĩ Tiên Tôn, không có bao nhiêu nguyên thạch.

Ngao Dạ nhìn nói hỏi: “Ngươi nghèo xơ xác, giữ ngươi lại có ích gì?”

Con thỏ bất đắc dĩ nói dù nó không có nguyên thạch nhưng biết nơi nào có, nó có thể dẫn bốn người đi tìm nguyên thạch.

Ngao Dạ quay qua Giang Thiếu Bạch: “Ngươi thấy sao?”

Hắn gật đầu: “Có thể tạm tin.”

Giang Thiếu Bạch mơ hồ cảm giác con rối thỏ có vấn đề, tuy nhiên dù nó có ý đồ xấu gì đi nữa thì hắn vẫn không thèm để ý. Hắn rất có lòng tin vào thực lực của bọn họ, dù có cạm bẫy cũng không thành vấn đề.

Hết chương

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio