Edit: OnlyU
Phảng phất như mấy năm trôi qua, cuối cùng lôi kiếp kết thúc.
“Chúc mừng đại ca tiến giai Tiên Hoàng!” Thấy Lạc Kỳ thanh congg vượt qua lôi kiếp, rốt cuộc Giang Thiếu Bạch thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Lạc Kỳ hơi yếu ớt nói: “Đều nhờ phúc của đệ.”
Tiến giai Tiên Hoàng rất khó, tuy nhiên nhiều người không tiến giai được là do vấn đề tài nguyên. Lạc Kỳ thì khác, trên con đường tu luyện từ trước đến nay luôn được cung cấp đầy đủ thiên tài địa bảo các loại, do đó tiến lên Tiên Hoàng dễ hơn người khác rất nhiều.
Mặc dù anh thành công lên cấp nhưng vẫn bị thương nhẹ dưới lôi kiếp, cần phải điều dưỡng một lúc. Nhưng so với việc đã tiến cấp thành công thì vài vết thương nhỏ đó không có gì đáng ngại.
“Có phải huyết mạch của đại ca đã thay đổi?”
“Ta cũng không biết, có điều dường như thể chất của ta mạnh lên.”
Ngao Dạ vui vẻ nói: “Huyết khí trong người ngươi rất nồng, không hề thua kém Yêu tộc cao cấp.”
“Vậy thì tốt.” Lạc Kỳ thử vận chuyển nguyên lực, cảm thụ được nguyên lực mênh mông phun trào trong kinh mạch, anh mừng rỡ không thôi.
Từ khi em trai và Đình Vân bộc lộ tài năng, địa vị của anh tại Long tộc được nâng cao rất nhiều, nhưng nói cho cùng vẫn là dựa hơi người khác, bây giờ anh đã tiến giai Tiên Hoàng, không còn phải sầu lo tương lai sau này nữa.
Lạc Kỳ nhìn xung quanh, cảm thấy đất trời hoàn toàn thay đổi.
“Thiếu Bạch, linh hồn lực của đệ thật mạnh!” Khi còn là Tiên Tôn anh không cảm nhận được gì, bây giờ đã tiến giai Tiên Hoàng, tầm mắt lập tức thay đổi. Cùng là Tiên Hoàng, Lạc Kỳ nhận thấy rõ linh hồn lực của anh không cùng đẳng cấp với em trai.
Ngao Dạ liếc nhìn Giang Thiếu Bạch nói: “Tháng trước linh hồn lực của hắn không mạnh như vậy. Có phải ngươi lén ăn cái gì rồi không?”
Hắn lắc đầu đáp: “Không có, chẳng qua ta lý giải linh hồn lực sâu hơn.”
Tu luyện từ trước đến nay, hắn đã hấp thu linh hồn lực của rất nhiều người, nên linh hồn lực của hắn rất hỗn tạp.
Mặc dù nghiên cứu của tộc Thiên Cơ hơi hoang đường nhưng không thể không thừa nhận về phương diện linh hồn lực, nghiên cứu của bọn họ có điểm độc đáo.
Gần đây Giang Thiếu Bạch luôn thuần hóa linh hồn lực của mình, dung luyện hồn thể lắng đọng trong người, nhờ vậy mấy ngày nay hắn cảm giác linh hồn lực càng ngày càng tinh khiết. Sau khi linh hồn lực tinh khiết hơn, nó có khuynh hướng giống ám hồn thể trong ký ức của Liên Nguyệt.
Đại khái vì linh hồn lực thay đổi nên đan thuật của hắn mới tiến bộ vượt bậc như vậy.
Ngao Dạ đảo mắt nhìn quanh: “Hình như vừa nãy có bảo tàng bị sét đánh lộ ra phải không?”
Vừa nãy khi Lạc Kỳ tiến giai, Ngao Dạ tập trung chú ý vào anh, không để ý đến động tĩnh trong bí cảnh, đến khi anh tiến giai kết thúc, lúc này y mới phát hiện bí cảnh có thay đổi.
“Một không gian bí ẩn bị đánh lộ ra, còn có phải là bảo tàng hay không thì chưa biết được.”
Ngao Dạ hào hứng nói: “Đi xem là biết ngay thôi.”
Có điều y phấn khởi không được bao lâu, nét mặt dần dần sa sầm.
Giang Thiếu Bạch thấy thế khó hiểu hỏi: “Sao vậy?”
“Không có gì, chỉ là ta chợt nghĩ có khả năng tộc Thiên Cơ không để lại bảo vật gì đâu, không chừng toàn là mấy thứ kỳ kỳ quái quái.”
Giang Thiếu Bạch ngẫm nghĩ, thấy suy đoán này có khả năng rất cao.
Ngao Dạ nói tiếp: “Thôi kệ đi, cứ đi xem sao.”
Hắn đồng ý: “Ừ, dù sao cũng đến rồi, không đi xem thế nào thì uổng lắm.”
“Chính là chỗ này.” Giang Thiếu Bạch lên tiếng.
Ngao Dạ nhìn cung điện hiện ra: “Nhìn cấu tạo nơi này, xem ra đây là phòng thí nghiệm.”
Vừa đi vào trong cung điện, Giang Thiếu Bạch lập tức cảm nhận được khí huyết cuồn cuộn, hắn thầm đoán có người từng tiến hành nghiên cứu huyết mạch ở đây.
Ngao Dạ bước vào, trông thấy bản vẽ kinh mạch cực đại. Trên tường treo đầy bản vẽ kinh mạch các chủng tộc, loại nào cũng có.
Y cau mày nói: “Có khả năng ở đây giấu huyết dịch cùng loại với máu Tổ long, ta cảm nhận được huyết khí dâng trào.”
Giang Thiếu Bạch lắc đầu nói: “Không hẳn là đế huyết mà là dung hợp mấy trăm loại huyết dịch.”
Tuy hắn cảm nhận được được huyết khí dồi dào, nhưng huyết khí này như được hòa trộn từ nhiều loại khác nhau, có chút không hài hòa.
Trong đại sảnh trưng bày tiêu bản các khung xương đủ loại chủng tộc, khiến hắn có cảm giác như đang đi trong viện bảo tàng.
Ngao Dạ đi một vòng đại sảnh rộng lớn trang trọng rồi lắc đầu nói: “Tộc Thiên Cơ không chỉ có hứng thú với linh hồn lực và huyết mạch mà còn có hứng thú với xương cốt.”
Lạc Kỳ đọc vài bản vẽ kinh mạch, sau đó thu tất cả vào nhẫn không gian.
Ngao Dạ nhìn động tác của anh, nhíu mày nói: “Ngươi đang làm gì đó?”
“Mấy thứ này khá thú vị.”
Y bất đắc dĩ nghĩ Lạc Kỳ bị Giang Thiếu Bạch làm hư rồi.
“Tùy tiện xem là được rồi, đừng nghiên cứu quá sâu.” Ngao Dạ dặn dò.
Lạc Kỳ quay đầu nhìn y: “Ta biết nặng nhẹ.”
Bốn người lục soát khắp cung điện, phá vỡ từng cánh cửa đi vào trong trung tâm phòng thí nghiệm.
Lạc Kỳ nhìn trung tâm đại sảnh, kinh ngạc nói: “Có quan tài kìa!”
Ngao Dạ: “Tộc Thiên Cơ biến thái quá, xây dựng một nơi bí ẩn như vậy chỉ để giấu quan tài.”
Quan tài có chất lượng cực tốt, nếu dùng để luyện chế pháp khí phỏng chừng sẽ luyện ra được pháp khí chất lượng cao, thế mà lại dùng làm quan tài, đúng là phung phí của trời. Người tộc Thiên Cơ thật lãng phí! Không biết đây là lần thứ mấy Ngao Dạ cảm thán tộc Thiên Cơ phá của rồi.
Diệp Đình Vân hiếu kỳ hỏi: “Trong quan tài là nhân vật quan trọng của tộc Thiên Cơ sao?”
“Huyết khí truyền ra từ trong quan tài này.”
Ngao Dạ đến gần quan tài nhìn kỹ: “Người bên trong… đúng là…” Ngoại hình không tồi!
Trong quan tài là một người có dáng người cân xứng, mặt mày sáng sủa thông minh, từng tấc từng tấc trên cơ thể như được mài giũa tỉ mỉ mà thành.
Ngao Dạ nghiêng đầu, đây là vị Tiên Hoàng nào đó của tộc Thiên Cơ sao? Không nghe nói bọn họ có ai như thế này.
Giang Thiếu Bạch cũng đến gần quan tài quan sát, sau đó hắn cau mày, hít sâu một hơi: “Thế mà… làm đến bước này sao?”
Ngao Dạ tò mò hỏi: “Ngươi biết cái gì hả?”
“Kế hoạch tạo thần chính là muốn tạo ra một cơ thể thần thánh, sau đó dung nhập thần hồn mạnh nhất vào đó, trực tiếp thành thần.”
“Ý của người đây chính là cơ thể thần thánh tộc Thiên Cơ sáng tạo ra?”
Nếu như đây chính là cơ thể tộc Thiên Cơ tốn công tốn sức bao năm tạo ra thì có thể hiểu được tại sao họ dùng quan tài cao cấp như thế.
Giang Thiếu Bạch gật đầu nói: “Ừ, nhưng không trọn vẹn.”
Ngao Dạ mở to mắt: “Nếu đúng là cơ thể thần thánh thì chắc chắn nó vô cùng rắn chắn.”
Y nói xong tung chiêu đánh lên cơ thể trong quan tài, cơ thể không hề bị tổn thương trầy xướt gì.
Ngao Dạ khẽ ồ một tiếng: “Cứng rắn lắm nha.”
Giang Thiếu Bạch nói tiếp: “Tộc Thiên Cơ dốc hết sức tạo ra cơ thể thần thánh, đương nhiên phải rắn chắc mạnh mẽ rồi, bọn họ đã tốn hao không ít để tạo ra cơ thể này mà.”
“Có nguyên thạch làm gì không được, khi không lại đi tạo ra cơ thể kỳ quái.”
“Dựa theo kế hoạch của tộc Thiên Cơ, có được cơ thể mạnh nhất rồi, bọn họ sẽ dung hợp linh hồn lực, tạo ra người đứng đầu Tiên giới.”
“Mơ hay quá nhỉ!” Ngao Dạ nhịn không được nói.
Lạc Kỳ suy nghĩ rồi nói: “Vừa nghe thì thấy rất khó khăn nhưng đúng là vẫn có khả năng thành công.”
Ngao Dạ liếc nhìn cậu em vợ hỏi: “Thiếu Bạch, ngươi thấy bọn họ có thành công không?”
Hắn lắc đầu: “Không biết.” Có lẽ không thành công, nếu thành công thì cơ thể này đã không nằm ở đây.
Ngao Dạ quan sát cơ thể trong quan tài: “Huyết mạch trong cơ thể này không tồi.”
Y cảm giác huyết dịch từ cơ thể có phần giống máu Tổ long, y thầm hoài nghi nó có mang dòng máu Tổ long trong người. Có điều dù có hay không, không có linh hồn thì đây chỉ như con rối gỗ không thể cử động mà thôi.
Giang Thiếu Bạch nhìn chằm chằm cơ thể trong quan tài, quan sát một hồi rồi kết luận: “Máu trong cơ thể này là thành quả nghiên cứu của tộc Thiên Cơ.”
Ngao Dạ cau mày nói: “Ta cứ có cảm giác máu này có vấn đề.”
“Vấn đề gì?” Hắn hỏi lại.
Y lắc đầu: “Không nói rõ được, máu này rất mạnh nhưng lại có gì đó bất thường.”
Giang Thiếu Bạch khoanh tay suy nghĩ, đây là trực giác của Ngao Dạ sao? Tuy thỉnh thoảng y không đáng tin nhưng trực giác lại khá đúng.
Diệp Đình Vân nhìn xung quanh: “Đừng đoán mò, tìm xem ở đây có quả cầu thủy tinh truyền thừa không?” Nếu tìm được quả cầu thủy tinh truyền thừa sẽ biết được năm xưa tộc Thiên Cơ đã làm những chuyện gì.
Ngao Dạ quay đầu hỏi: “Lại tìm nó hả, tiếp xúc nhiều có bị tẩy não không đây?”
Diệp Đình Vân: “Dù sao cũng tiếp xúc nhiều rồi, thêm một chút cũng không sao.”
Y gật gù: “Nói cũng đúng.” Ngao Dạ thầm nghĩ nếu Giang Thiếu Bạch bị điên thì sớm muộn gì cũng sẽ phát điên thôi.
Bốn người lục soát khắp phòng thí nghiệm, quả thật tìm được một quả cầu thủy tinh truyền thừa. Giang Thiếu Bạch đặt tay lên quả cầu, các tài liệu về nghiên cứu huyết mạch lập tức truyền vào thức hải hắn. Thình lình tiếp nhập quá nhiều truyền thừa các loại khiến thức hải Giang Thiếu Bạch căng ra đau đớn.
Truyền thừa bên trong quả cầu này còn cao cấp hơn và phong phú hơn cái lần trước. Giang Thiếu Bạch từ từ nhắm hai mắt, cảm thụ truyền thừa trong quả cầu truyền vào thức hải, hơn nửa canh giờ sau, quả cầu thủy tinh dưới tay hắn hóa thành bột phấn.
Hắn mở mắt ra, Ngao Dạ đến gần hỏi: “Thế nào rồi?”
“Cơ thể ngoài kia chính là tộc Thiên Cơ tạo ra, bọn họ thử nghiệm hòa các loại huyết mạch khác nhau vào làm một, dựa theo kế hoạch của họ thì người được tạo ra sẽ sở hữu tất cả các loại võ hồn.”
“Vậy kết quả thế nào?” Ngao Dạ tò mò hỏi.
Giang Thiếu Bạch thở dài, lắc đầu nói: “Kết quả tạo ra một tu sĩ không có võ hồn?”
Y cau mày: “Không có võ hồn?”
Ngao Dạ hít một hơi lạnh, không có võ hồn thì không thể nào tu luyện, tuy có thể đi theo con đường luyện thể nhưng tu luyện vô cùng khó khăn. Tại Tiên giới, tu sĩ không có võ hồn tương đương phế thể.
Giang Thiếu Bạch nói tiếp: “Phải biết muốn dung hợp huyết mạch các tộc làm một không phải chuyện dễ. Các cao thủ tộc Thiên Cơ dùng mọi biện pháp mới cân bằng được các huyết mạch khác nhau, khiến chúng hòa tan vào nhau. Có lẽ chính vì thế đã hình thành một loại phong tỏa nào đó, tạo nên cơ thể không có võ hồn.”
Ngao Dạ liếc mắt: “Người quá thông minh cũng không tốt.”
Người quá thông minh sẽ có nhiều suy nghĩ thiếu thực tế, tốn quá nhiều công sức chỉ nghiên cứu ra được một cơ thể không võ hồn, đây chẳng phải là uổng công vô ích sao?
Giang Thiếu Bạch tán thành: “Đúng vậy.”
Y lắc đầu nói tiếp: “Không chừng chính vì vậy mà người nghiên cứu kia phát điên.”
Tốn công tốn sức bao năm, kết cuộc nghiên cứu ra một thứ như vậy, chắc chắn trong lòng không dễ chịu gì, không chừng vì vậy mà bị đả kích mạnh, cảm xúc không bình thường.
“Cơ thể ngoài kia cứ bỏ phế vậy sao?” Ngao Dạ hỏi.
“Kỳ thật cơ thể đó rất rắn chắc, có thể luyện chế thành con rối.”
Ngao Dạ trợn mắt, tộc Thiên Cơ tốn công sức nhiều như vậy không phải vì một con rối.
Giang Thiếu Bạch cười cười: “Không nói chuyện này nữa. Ở đây có mấy bảo tàng đó.”
Y nghe thế lập tức mừng rỡ: “Thật sao? Có bảo tàng, không phải trống không đó chứ?”
“Chắc không đâu.” Mấy nhà nghiên cứu năm xưa rời đi vội vã không kịp thu thập đồ đạc, còn một đi không trở lại.
“Vậy còn chờ gì nữa, đi thôi.” Ngao Dạ hào hứng nói.
Giang Thiếu Bạch dẫn mọi người đi đến một mật thất, hắn đẩy cửa ra, đập vào mắt là đủ loại tinh huyết.
“Sao lại là thứ này nữa?” Ngao Dạ chán ghét liếc mắt.
Giang Thiếu Bạch thì ngược lại, hăng hái lướt mắt nhìn các kệ: “Tinh huyết bên này còn đầy đủ hơn mật thất bên kia.”
Y khó chịu nói: “Đám điên tộc Thiên Cơ không cất giữ thứ gì khác ngoài tinh huyết hả?”
Lạc Kỳ nhìn y nói: “Trong này có mấy loại tinh huyết cực kỳ quý giá, có cả tinh huyết yêu thú gần như tuyệt chủng, giá trị không tầm thường, mang đến nhà đấu giá càng bán được nhiều tiền hơn.”
Ngao Dạ trợn mắt: “Phiền phức.”
Giang Thiếu Bạch phất tay thu hết tất cả tinh huyết vào nhẫn không gian: “Ngươi không cần thì ta lấy, ta không sợ phiền phức.”
“Ngươi định hấp thu hết tinh huyết này sao? Coi chừng võ hồn biến mất.” Ngao Dạ lo lắng nói.
“Ta biết cân nhắc.”
Giang Thiếu Bạch đã hấp thu tinh huyết của Diệp Đình Vân và Ngao Dạ, kết quả không xảy ra vấn đề gì, thậm chí nhờ vậy thái cổ thánh huyết còn tiến hóa, xem ra việc hấp thu tinh huyết không thành vấn đề.
Đồ đạc trong phòng thí nghiệm này phong phú hơn lần trước, Ngao Dạ còn phát hiện không ít tài nguyên tu luyện cổ quái kỳ lạ. Vì các thí nghiệm của tộc Thiên Cơ, y không có hứng thú với tinh huyết, chỉ thích các loại tài nguyên tu luyện của bọn họ thôi.
Bốn người tiếp tục lục soát, coi như thu hoạch không nhỏ.
Sau đó bọn họ lại tìm kiếm một vòng khắp bí cảnh, xác nhận không bỏ sót thứ gì mới rời đi.
Hết chương