Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn

chương 501: chương kết thúc

Truyện Chữ
Trước
Sau
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: OnlyU

Ngao Hùng xuất hiện trong trạch viện của Ngao Dạ: “Vừa nãy có người đến hả?”

Y lắc đầu đáp: “Không có.”

Ông cau mày: “Không có hả? Ta còn tưởng…” Giang Thiếu Bạch trở về.

Thập Phương Thiên Vực phát sinh động tĩnh rất lớn, mọi người cho rằng có ai đó đang tiến giai Tiên Đế, ngay cả Ngao Hùng cũng nghĩ như vậy. Hiện tại tiếng sấm đã dừng, bọn họ muốn biết người kia có tiến giai thành công hay không.

“Ngao Hùng trưởng lão, chúng ta nên quay về Long tộc.” Ngao Dạ chợt nói.

Ông khó hiểu nhìn y: “Không phải trước giờ ngươi không muốn quay về Long tộc sao?”

“Dù sao nên trở về.”

Ngao Hùng quan sát y một lúc, chợt ông mở to hai mắt: “Giang Thiếu Bạch tiến giai Tiên Đế rồi sao?” Vì Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân nên Ngao Dạ mới ở lại Thập Phương Thành, bây giờ y muốn về Long tộc, chẳng lẽ…

Ngao Dạ phất tay, cáu kỉnh nói: “Ngao Hùng trưởng lão nói bậy bạ gì vậy? Sao có thể dễ dàng tiến giai Tiên Đế như vậy được.”

Ngao Hùng cười gượng: “Nói cũng đúng.”

Ngao Dạ nghĩ bụng cậu em vợ thật tệ, y và Lạc Kỳ lo lắng cho đối phương mấy ngày trời, kết quả hắn vừa ra ngoài đã nói muốn đi du ngoạn bốn phương, còn bảo chỉ muốn hưởng thụ thế giới hai người với Diệp Đình Vân, không muốn dẫn bọn họ theo.

Ngao Hùng nhìn Ngao Dạ, lại nhìn sang Lạc Kỳ, suy nghĩ bay nhanh, cuối cùng không nói gì thêm.

Đã nhiều năm Tiên giới chưa từng xuất hiện Tiên Đế, nếu Giang Thiếu Bạch thật sự thành công lên Tiên Đế, ông thật sự muốn thỉnh giáo bí quyết từ hắn.

Ngao Dạ vốn có hứng thú tiến cấp Tiên Đế, có điều sau khi nghe Giang Thiếu Bạch nói nguyên khí thiên địa thay đổi lớn, Căn Nguyên Chi Khí thiên địa còn lại không đủ, không thể lên Tiên Đế được nữa, y lập tức từ bỏ ý nghĩ này.

Giang Thiếu Bạch rời khỏi Thập Phương Thành không lâu, các Tiên Hoàng lũ lượt chạy ra khỏi Thập Phương Thiên Vực.

Thập Phương Thiên Vực giam giữ rất nhiều tu sĩ Tiên Hoàng, bọn họ bị sinh linh pháp tắc giam cầm. Sau khi nó biến mất, cuối cùng bọn họ đã được tự do, lập tức rời khỏi Thập Phương Thiên Vực.

Thập Phương Thiên Vực tồn tại một sinh linh đặc thù, chính nó giam giữ Tiên Hoàng cường giả làm thí nghiệm, chuyện này nhanh chóng lan truyền khắp nơi. Cả Tiên giới sôi trào vì tin tức này, các tu sĩ vừa kiêng dè lại vừa hiếu kỳ về sinh linh kia.

Trong số những người thoát ra khỏi Thập Phương Thiên Vực có cả Tử Chương Tiên Hoàng từng gặp Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân, chính miệng y chứng thực hai người đã xuất hiện tại Thập Phương Thiên Vực, còn đối mặt với sinh linh ở đó.

Hiện tại hai người không thấy tăm hơi, người có khả năng biết tung tích cả hai chính là Ngao Dạ và Lạc Kỳ. Mọi người cho rằng Giang Thiếu Bạch đã tiến giai Tiên Đế, bằng không Lạc Kỳ sẽ không bình thản rời khỏi Thập Phương Thành như vậy.

Chỉ là, tại sao Giang Thiếu Bạch luôn không lộ diện, không ai biết được.

“Ngao Dạ, trong Thập Phương Thiên Vực có một sinh linh quỷ dị, các Tiên Hoàng đụng độ nó lập tức không còn sức lực phản kháng, ngươi biết nó là cái gì không?” Ngao Hùng hỏi.

Ngao Dạ lắc đầu: “Không biết.”

Ông hơi kích động: “Không biết? Sao ngươi lại không biết chứ?”

Ngao Dạ: “…” Ờ thì y biết đó, nhưng Giang Thiếu Bạch không cho nói.

“Không biết đó là sinh linh gì, nghe rất đáng sợ.”

Ngao Dạ thầm nghĩ đáng sợ thì làm được gì chứ, còn không phải bị Giang Thiếu Bạch ăn vào bụng sao. Quả nhiên có thể ăn mọi vật cũng là một loại bản lĩnh, chỉ cần khẩu vị tốt, không gì là không giải quyết được.

Giang Thiếu Bạch hấp thu sinh linh pháp tắc, nhờ đó có được năng lực điều khiển pháp tắc. Lúc y vận dụng pháp tắc không gian trước mắt hắn, lập tức bị năng lực của hắn khắc chế.

“Xem ra rất đáng sợ.” Giang Thiếu Bạch từng nói với y mùi vị của sinh linh kia chỉ thường thường thôi.

Ngao Hùng không kiềm được hỏi: “Giang Thiếu Bạch không lộ chút tin tức nào cho ngươi sao? Ví dụ như cách thức làm sao tiến giai Tiên Đế?”

Ngao Dạ thầm nghĩ thật ra Giang Thiếu Bạch có nói với y, nguyên khí Tiên giới không đủ, không có khả năng xuất hiện vị Tiên Đế thứ hai.

Cuối cùng chuyện Giang Thiếu Bạch tiến giai Tiên Đế vẫn bị truyền ra, gây sóng gió không nhỏ tại Tiên giới. Thế nhưng hai người rời khỏi Thập Phương Thành đã mai danh ẩn tích, kết quả trở thành truyền kỳ tại Tiên giới.

Sau khi lên Tiên Đế, tâm thái Giang Thiếu Bạch trở nên bình thản hơn rất nhiều, hắn và Diệp Đình Vân du ngoạn bốn phương, đi qua từng tinh vực, cuộc sống trôi qua bình thản thong dong.

Giang Thiếu Bạch càng không muốn lộ diện, các tu sĩ càng tìm trăm phương ngàn kế để gặp được hai người. Có điều hắn đã lên Tiên Đế, có thể dễ dàng che giấu khí tức.

Những năm qua, Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân gặp không ít người, bọn họ hoàn toàn không hay biết bản thân từng tiếp xúc gần trong gang tấc với một vị Tiên Đế.

Hiện tại Giang Thiếu Bạch đang ngồi trong trà lâu, nhàn nhã ăn bánh ngọt.

Đa Đa hì hục gặm một khối bánh ngọt, vừa ăn vừa nói: “Giang lão đại, sở thích của ngươi kỳ cục vậy, khi không thích nghe kể chuyện.”

Hắn cười nói: “Rất thú vị mà.”

Đa Đa trợn mắt: “Chán muốn chết.”

Giang Thiếu Bạch chống cằm, Tiên Đế có tuổi thọ dài đằng đẵng, nên tìm một vài việc làm giết thời gian. Đến trà lâu nghe kể chuyện là một sở thích gần đây của hắn, mỗi lần đến một địa phương khác nhau, hắn và Diệp Đình Vân sẽ đến trà lâu ngồi một lúc.

Năm xưa khi ra khỏi Thập Phương Thiên Vực, Giang Thiếu Bạch quyết định đi du ngoạn bốn phương, tuy hắn đã khiêm tốn hết sức nhưng chuyện hắn tiến giai Tiên Đế vẫn truyền ra. Trong thời gian ngắn, các tinh vực đều lan truyền truyền thuyết về hắn, nhiều trà lâu thích kể các câu chuyện liên quan đến hắn.

Đa Đa nhìn Giang Thiếu Bạch nói: “Giang lão đại, thuyết thư tiên sinh này nói ngươi là con riêng giữa tu sĩ Ma tộc và tộc Bất tử kìa.”

Giang Thiếu Bạch: “…” Phiên bản này coi như hợp lý lắm rồi, các tu sĩ Tiên giới đều biết hắn lấy được di vật của tộc Bất tử, sau đó còn dẫn phát thủy triều ma khí Ma tộc.

Trước đó hắn còn nghe được các câu chuyện nói hắn thật ra là người Lôi tộc, Xà tộc, Điểu tộc v.v… Các chủng tộc cũng nghĩ cách dính líu đến hắn, bằng không thì để mỹ nữ trong tộc có liên quan đến quan.

Người kể chuyện ở trên nói năng dạt dào đầy cảm xúc, được mọi người dưới sảnh lớn tiếng khen hay.

“Lão đại, bọn họ nói ngươi có mười hồng nhan tri kỷ kìa!”

Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Nghe rồi.”

Truyền thuyết anh hùng giai nhân luôn là chủ đề không bao giờ chán tại các trà lâu, hắn hoàn toàn không biết rõ chuyện gì xảy ra đã được an bài vô số diễm ngộ. Mười hồng nhan tri kỷ đã là cách nói dè dặt nhất rồi, chứ người kể chuyện lần trước còn bảo hắn có chừng một trăm hồng nhan tri kỷ. Kỳ thật một trăm không nhiều, hoàng đế còn có hậu cung ba ngàn giai nhân, huống chi hắn là Tiên Đế.

Dù thế nào đi nữa, nghe người ta kể chuyện về mình vẫn là cảm giác rất mới lạ.

“Thiết Khẩu Đạo Nhân, ngươi nói Giang Tiên Đế có mười hồng nhan tri kỷ, nhưng ta nghe nói hắn chỉ có một đạo lữ là Diệp Đình Vân.”

“Các ngươi thì biết cái gì, con người ai mà không ăn vụng? Bây giờ Giang tiền bối là Tiên Đế, vô số người theo đuổi, đương nhiên sẽ muốn thay đổi khẩu vị.”

Đa Đa giơ móng vuốt, một bên đang cầm bánh ngọt màu vàng, bên kia cầm bánh ngọt màu xanh lục, chuột ú lên tiếng hỏi: “Giang lão đại thích khẩu vị gì, cái này hay là cái này, hay là không thích cái nào hết, muốn đổi khẩu vị?”

Giang Thiếu Bạch: “…” Con chuột chết bầm, sớm muộn gì cũng có ngày hắn không kiềm chế được bóp chết con chuột ú này.

“Thiết Khẩu Đạo Nhân, ta nghe nói Diệp Đình Vân – đạo lữ của Giang Tiên Đế cũng không phải kẻ tầm thường. Diệp Đình Vân là Tiên Hoàng, còn là đan sư cao cấp, vả lại Giang Tiên Đế còn là người đội vợ lên đầu.”

“Đúng, đúng! Ta nghe nói Diệp Đình Vân rất lợi hại, dù Giang Tiên Đế muốn ăn vụng cũng chỉ là có lòng mà không có gan.”

Đa Đa trừng mắt: “Vẫn có người sáng suốt kìa!”

Giang Thiếu Bạch: “…” Đám tu sĩ mất nết này, ỷ trời cao hoàng đế xa, cái gì cũng dám nói.

“Xời, Tiên Hoàng là Tiên Hoàng, còn Tiên Đế là Tiên Đế, mặc dù Tiên Hoàng cường giả lợi hại nhưng bây giờ cả Tiên giới chỉ có một vị Tiên Đế mà thôi. Theo tin tức mới nhất thì Giang Tiên Đế và Diệp Đình Vân đã mỗi người mỗi ngả.”

Thiết Khẩu Đạo Nhân vừa dứt lời, phía dưới lập tức ồ lên xôn xao.

Đa Đa liếc nhìn Giang Thiếu Bạch: “Giang lão đại không tức giận hả?”

Hắn nhún vai: “Chẳng đáng.”

Đây không phải lần đầu tiên hắn bị đồn chia tay Diệp Đình Vân, lần đầu nghe người ta nói hắn và Diệp Đình Vân trở mặt, Giang Thiếu Bạch rất tức giận nhưng lười so đo với bọn phàm phu tục tử.

Đa Đa lắc lắc đầu, cứ có cảm giác Giang Thiếu Bạch nghe người ta nói hắn gặp diễm ngộ mà khoan khoái trong lòng.

Giang Thiếu Bạch đang thưởng thức đồ ăn chợt ngừng lại.

Diệp Đình Vân thấy thế hỏi: “Sao vậy?”

“Gần đây có người đánh nhau.”

Cậu tò mò hỏi: “Đánh nhau?” Tu sĩ Tiên giới tranh đấu không ngừng, mấy năm qua bọn họ chứng kiến không ít, mạnh được yếu thua là chuyện bình thường, Giang Thiếu Bạch rất ít khi ra mặt can thiệp. Hiện tại khiến hắn chú ý như vậy chắc hẳn là Tiên Hoàng.

Cậu hỏi tiếp: “Người quen hả?”

Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Không sai.”

“Ai vậy?”

Hắn ngập ngừng nói: “Phi Trần Tiên Hoàng.”

“Là hắn ư.”

Diệp Đình Vân nhớ lại chuyện năm xưa, khi đó hai người đến Bát Trân Lâu dùng bữa, tình cờ gặp được Phi Trần Tiên Hoàng, đối phương ngụy trang thành một người què bề ngoài không hề đẹp mắt.

Giang Thiếu Bạch không kín miệng, nói với Mục Đông tu vi của Phi Trần, sau đó lại đi theo đối phương vào Phong Lôi Cốc, đoạt được khối căn nguyên thạch đầu tiên. Tuy nói người tài mới chiếm được thiên tài địa bảo, nhưng suy cho cùng Giang Thiếu Bạch đã cướp món đồ người ta suy tính nhiều năm.

Diệp Đình Vân hỏi tiếp: “Phi Trần đạo hữu đang giao chiến với ai vậy?”

Giang Thiếu Bạch nheo mắt: “Hình như là một con tinh quỳ ba đầu.”

Cậu cau mày: “Yêu thú này rất khó giải quyết.” Tinh quỳ ba đầu sinh ra giữa hư không, cực kỳ khát máu, đồng thời rất lợi hại.

“Gặp lại chính là hữu duyên, giúp một tay vậy.” Coi như trả nợ cho người ta.

Giang Thiếu Bạch cười nói: “Được thôi.”

Cậu khẽ cong khóe miệng cười nhẹ, trong lòng hơi hiếu kỳ, từ khi Giang Thiếu Bạch lên Tiên Đế, hắn đưa cậu đi ngao du bốn phương, những năm qua chưa từng xuất chiêu, Diệp Đình Vân khá tò mò không biết năng lực hiện tại của hắn lên đến bước nào rồi.

“Đi thôi.”

Giang Thiếu Bạch ôm Diệp Đình Vân im hơi lặng tiếng biến mất khỏi trà lâu, khách bên trong hoàn toàn không chú ý thấy hai người rời đi, càng không biết vị Tiên Đế đại nhân mà họ luôn miệng bàn tán từng ngồi chung một phòng với bọn họ.

Giang Thiếu Bạch ôm Diệp Đình Vân, chớp mắt đã đi xa ngàn dặm, đến gần địa điểm Phi Trần Tiên Hoàng đang giao chiến với tinh quỳ ba đầu.

Lúc Giang Thiếu Bạch tiến giai Tiên Đế, tinh huyết trong người chuyển hóa thành đế huyết, nháy mắt thức tỉnh mấy trăm loại võ hồn, trong đó gồm cả võ hồn thời không. Vả lại những năm qua hắn đã tiêu hóa toàn bộ sinh linh pháp tắc, có thêm hiểu biết về pháp tắc, vì vậy khả năng điều khiển võ hồn thời không đã vượt xa Ngao Dạ.

Phi Trần Tiên Hoàng đang giao chiến kịch liệt với tinh quỳ ba đầu, yêu thú rơi vào trạng thái cuồng bạo không chết không thôi, tình hình của Phi Trần cũng không khá lắm.

Năm xưa khi gặp đối phương, Giang Thiếu Bạch lập tức phát hiện y có ám thương, nhiều năm trôi qua mà ám thương trên người y vẫn chưa khỏi hẳn.

Giang Thiếu Bạch phát tay, vô số xiềng xích pháp tắc bay ra từ bàn tay hắn, trói chặt tinh quỳ ba đầu, yêu thú không còn nhúc nhích được nữa.

Diệp Đình Vân quay đầu nhìn Giang Thiếu Bạch, hắn có được năng lực của sinh linh pháp tắc năm xưa, bản thân còn có nguyên lực hùng hậu đồng thời vận dụng nhiều loại võ hồn, so với sinh linh pháp tắc chỉ có thể điều khiển lực pháp tắc thì Giang Thiếu Bạch lợi hại hơn rất nhiều.

Phi Trần Tiên Hoàng nhìn thấy Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân, sắc mặt hơi thay đổi.

Một lúc sau, y đáp xuống cạnh Giang Thiếu Bạch nói: “Đa tạ tiền bối hỗ trợ.”

Phi Trần nhìn lên, ánh mắt dao động kịch liệt. Có thể dễ dàng chế ngự yêu thú hậu kỳ Tiên Hoàng, năng lực này vượt xa Tiên Hoàng. Y đã nghe được tin tức Giang Thiếu Bạch tiến giai Tiên Đế từ lâu, có điều trong lòng y không tin lắm.

Kỳ thật một số người đã đến Long tộc dò hỏi Ngao Dạ và Lạc Kỳ chuyện Giang Thiếu Bạch, thế nhưng không ai có được câu trả lời chắc chắn.

Giang Thiếu Bạch cười nói: “Phi Trần đạo hữu đừng khách sáo. Mà sao ngươi lại giao chiến với tinh quỳ ba đầu?”

Trong mắt Giang Thiếu Bạch, Phi Trần là người rất cẩn thận, sẽ không vô duyên vô cớ trêu chọc yêu thú lợi hại.

Y cau mày đáp: “Là ta sơ xuất.”

Phi Trần được một người bạn mời đi thám hiểm, kết quả đối phương trộm đồ của tinh quỳ ba đầu rồi bỏ chạy, yêu thú nhận nhầm Phi Trần là hung thủ nên muốn quyết đấu đến cùng với y, Phi Trần không thể thoát thân. Chuyện này khá xấu hổ không nên nói ra.

Tinh quỳ ba đầu tựa hồ ý thức được Giang Thiếu Bạch nguy hiểm, vẻ hung ác ban đầu không còn, nó bỗng nằm xuống đất, ánh mắt hiện vẻ cầu xin. Giang Thiếu Bạch phất tay mở một thông đạo, đưa tinh quỳ ba đầu đi vào hư không.

Phi Trần Tiên Hoàng nhìn hành động của hắn, ánh mắt hiện vẻ khiếp sợ.

Giang Thiếu Bạch lên tiếng: “Đạo hữu, chân của ngươi là do pháp tắc làm bị thương phải không?”

Năm đó kiến thức hắn còn hạn hẹp, chỉ nhìn ra Phi Trần bị thương mà không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hiện tại hắn nhìn ra vài manh mối.

Phi Trần Tiên Hoàng biến sắc, cuối cùng không giấu giếm: “Năm xưa ta từng đi vào Thập Phương Thiên Vực.”

Giang Thiếu Bạch nhíu mày, y đi vào Thập Phương Thiên Vực, chẳng lẽ đã gặp sinh linh pháp tắc? Thảo nào hắn thấy rất quái lạ, dù tu sĩ Tiên Hoàng bị thương thì chỉ cần điều dưỡng một thời gian là sẽ từ từ khôi phục, nhưng vết thương của Phi Trần lại rất ngoan cố, nếu là do sinh linh pháp tắc gây ra thì có thể lý giải rồi.

Giang Thiếu Bạch hỏi tiếp: “Đạo hữu đã đụng độ sinh linh pháp tắc?”

Phi Trần Tiên Hoàng cười gượng: “Thật xấu hổ, lúc đó ta không thấy được hình dạng chân thật của sinh linh pháp tắc, là một người bạn tinh thông tính toán của ta dự đoán có đại nguy cơ nên dứt khoát chạy trốn, ta chạy theo hắn…”

Những đạo hữu khác ỷ có thực lực cao, không nghe lời khuyên, kết quả vĩnh viễn lưu lại Thập Phương Thiên Vực. Phi Trần Tiên Hoàng chạy thoát được, sau đó tò mò không biết bạn bè thế nào rồi, trùng hợp có được máu của một người bạn trong số đó bèn thử cộng tình với đối phương ở cự ly xa, kết quả phát hiện người bạn bị giam trong một nơi tối tăm không thấy ánh mặt trời, tinh huyết và nguyên lực liên tục xói mòn.

Cảnh tưởng quá mức đáng sợ, lần đầu tiên Phi Trần biết Tiên giới có một nơi kinh khủng như vậy, từ đó về sau y hành động cẩn thận hơn rất nhiều.

Gần đây Thập Phương Thiên Vực đại loạn, rất nhiều tu sĩ thoát ra, lúc này Phi Trần mới biết được rốt cuộc là thứ gì đã tính toán bọn họ năm xưa. Vừa nãy Giang Thiếu Bạch xuất chiêu khiến y nhớ lại chuyện năm đó.

Giang Thiếu Bạch phát tay, lấy một mảnh vỡ pháp tắc trong người Phi Trần ra.

“Đa tạ!” Mảnh vỡ pháp tắc vừa được lấy ra, Phi Trần lập tức cảm thấy nhẹ nhõm.

Giang Thiếu Bạch xua tay: “Không cần khách sáo.”

“Giang tiền bối thật khiêm tốn.”

Hắn cười cười: “Không dám.” Hắn nhìn quanh một vòng rồi nói tiếp: “Chúng ta đi trước đây.”

“Xin cứ tự nhiên.”

Trận đại chiến vừa nãy đã thu hút sự chú ý của nhiều người, Giang Thiếu Bạch đoán chừng không lâu nữa, tin tức hắn xuất hiện sẽ truyền đi khắp Tiên giới.

Giang Thiếu Bạch nắm tay Diệp Đình Vân: “Đi thôi.”

Cậu khẽ gật đầu: “Ừ.”

Diệp Đình Vân nhìn xuống hai bàn tay đang nắm lấy nhau, thầm nghĩ lần này Thiếu Bạch lộ diện, tin đồn cậu và Thiếu Bạch mỗi người mỗi ngả hẳn sẽ tự động biến mất, con đường tu tiên dài đằng đẵng, cứ như vậy tiếp tục ngàn vạn năm chính là hạnh phúc lớn nhất của cậu.Hoàn chính văn

Truyện Chữ
Trước
Sau
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio