Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn

chương 68: cấp trên chiêu mộ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: OnlyU

Tuy khá nhiều sinh viên trong học viện cho rằng mấy người đánh nhau với Giang Thiếu Bạch là diễn viên quần chúng, nhưng vẫn có vài người biết được chân tướng.

Sau khi Doãn Hạ Võ thảm bại dưới tay Giang Thiếu Bạch, có vài người hỏi Doãn Hạ Y có phải anh trai cô là thành viên của đội đặc biệt hay không, Doãn Hạ Y ở nhà cũng không yên đành phải tắt hết các thiết bị liên lạc.

“Hạ Y, chuyện này là sao, tùy tiện bảo anh trai ra mặt cho con là sao hả?” Sắc mặt bà Doãn rất khó coi.

Doãn Hạ Võ được vào bộ đội đặc chủng không phải là chuyện dễ dàng, mắt thấy sắp được lên chức đến nơi thì xảy ra chuyện, hoàn toàn dập tắt hy vọng thăng chức, không bị khai trừ đã là rất may mắn lắm rồi.

Doãn Hạ Y cũng có chút ấm ức, anh trai từng giúp cô ra mặt vài lần rồi, từ đó đến giờ chưa từng xảy ra chuyện tương tự, kết quả lần này…

Ngay cả mấy cô bạn cùng phòng của cô cũng bắt đầu thành fan của Giang Thiếu Bạch.

Trước đây vài người còn thảo luận nói Giang Thiếu Bạch vô liêm sỉ bám Diệp Đình Vân, bây giờ họ đều nghĩ Giang Thiếu Bạch là cao nhân thâm tàng bất lộ, sức hấp dẫn bạn trai tăng vọt, Doãn Hạ Y suýt nữa tức đến ói máu.

Chuyện anh trai cô bị quật ngã ba lần cũng bị nhiều người nhắc đi nhắc lại, có một nữ sinh đối đầu với cô còn nói ngay trước mặt Doãn Hạ Y, gì mà Gia Cát Lượng thất cầm Mạnh Hoạch, Tôn Ngộ Không ba lần đánh Bạch Cốt Tinh…

Chiến dịch Nam Trung hay còn gọi là Gia Cát Nam chinh hay Thất cầm Mạnh Hoạch là tên gọi của chiến dịch tấn công vào vùng Nam Trung do Gia Cát Lượng chỉ huy vào năm trong thời kỳ Tam Quốc trong lịch sử Trung Quốc. Chiến dịch này nhằm dập tắt những mầm móng phản loạn gây hại đến nhà Thục Hán và cũng chuẩn bị một bước cho các chiến dịch Bắc phạt.

Thất cầm Mạnh Hoạch:

Nhận thấy uy tín và ảnh hưởng sâu rộng của Mạnh Hoạch ở vùng Nam Trung và vì muốn giải quyết thật tốt mối quan hệ giữa các dân tộc thiểu số vùng này với triều đình Thục Hán nên Gia Cát Lượng quyết định đánh vào lòng người của Mạnh Hoạch, coi đó là chiến thuật chủ đạo. Ông ta hạ lệnh khi đánh nhau với Mạnh Hoạch, quân Thục chỉ được phép bắt sống, không được giết chế hoặc làm họ bị thương

Trong trận đầu giao tranh, Mạnh Hoạch bị quân Thục bắt sống, Gia Cát Lượng không giết, không làm nhục mà còn bày tiệc khoản đãi, nhằm làm cho Mạnh Hoạch chịu hàng phục, Gia Cát Lượng còn cho quân bày trận thế, dẫn Mạnh Hoạch tham quan rồi hỏi Mạnh Hoạch: “Với một đội quân như thế, liệu ông có đánh thắng được không?. Mạnh Hoạch trả lời rằng: Trước đây tôi chưa biết thực hư về quân đội của ông, chẳng qua tôi thất bại vì mắc phải mưu kế của ông. Bây giờ tôi thấy được trận thế, biết rõ thực tình, bất quá cũng chỉ có vậy thôi. Nếu ông dám thả cho tôi về, đánh lại thì chắc là tôi thắng”.

Gia Cát Lượng tha cho Mạnh Hoạch trở về, Mạnh Hoạch tập hợp lại lực lượng giao tranh lần nữa nhưng vẫn bị thua và bị quân Thục bắt sống. Lần này Mạnh Hoạch vẫn chưa chịu phục. Gia Cát Lượng lại thả ông ta ra, cứ như vậy lặp đi lặp lại đến lần. Đến lần thứ , khi Gia Cát Lượng định thả Mạnh Hoạch thì Mạnh Hoạch không chịu về vì ông ta nhận thấy Gia Cát Lượng quả thật là con người phi thường và trong thâm tâm không có ý thù địch với mình. Mạnh Hoach thành tâm nói với Gia Cát Lượng rằng: “Thiên uy của Thừa tướng như vậy thì người miền Nam không bao giờ làm phản nữa”.

Cánh cửa vang lên một tiếng động, Doãn Hạ Võ bước vào phòng.

Mẹ Doãn đứng lên nói: “A Võ, con có sao không? Cấp trên nói thế nào?”

Doãn Hạ Võ lắc đầu nói: “Cấp trên chỉ bảo bọn con không được đến tìm Giang Thiếu Bạch nữa.”

Cấp trên vốn rất tức giận vì anh thua “người thường”, kết quả mấy đồng đội của anh cũng thua thảm, còn bị coi là diễn viên quần chúng mà quay video đăng lên mạng, trái lại làm giảm bớt sự việc của anh. Cấp trên suy đoán có thể Giang Thiếu Bạch là người trong môn phái cổ võ, người bình thường như họ không thể so được.

Doãn Hạ Võ tập luyện gian khổ mấy năm mới đạt được trình độ như ngày hôm nay, anh cũng từng tham gia vài nhiệm vụ cơ mật, thái độ đối nhân xử thế hơi kiêu ngạo nên lần này nghe cấp trên nói vậy, anh không khỏi buồn bã suy sụp.

Cấp trên nói người trong phái cổ võ phần lớn khá thần bí, nhưng có họ bản lĩnh, thực lực cao cường, lấy địch cũng không thành vấn đề. Cấp trên còn nói người như vậy rất hiếm gặp, nay gặp được một người trong học viện thì thật bất ngờ.

“Hạ Y, rốt cuộc em va chạm gì với Giang Thiếu Bạch?” Doãn Hạ Võ lên tiếng hỏi em gái.

Doãn Hạ Y cúi đầu không nói.

Doãn Hạ Võ nhíu mày, em gái khóc lóc nói với anh bị người ta bắt nạt trong trường, anh không hỏi rõ đã đi tìm người. Giang Thiếu Bạch khó đối phó, nhưng nếu hắn thật sự làm chuyện gì quá đáng với em gái anh thì anh vẫn phải tìm cách ra mặt cho Doãn Hạ Y.

Doãn Hạ Võ thấy nét mặt tránh né của em gái bèn hỏi: “Là em chủ động tìm người ta gây chuyện?”

Doãn Hạ Y buồn bực nói: “Giang Thiếu Bạch, hắn và Diệp Đình Vân dây dưa không rõ, bọn họ đều là đàn ông mà.”

Sắc mặt Doãn Hạ Võ lập tức trầm xuống: “Thì ra là vậy, sớm biết vì chuyện này thì anh đã không xúc động như vậy.”

Lần này lớn chuyện rồi, không chỉ anh bị phê bình mà mấy đồng đội của anh cũng bị liên lụy. Chỉ sợ trong vòng mấy năm sẽ không được thăng chức. Tuy mấy đồng đội không nói gì nhưng bản thân Doãn Hạ Võ lại áy náy không thôi.

Anh cũng biết chuyện Doãn Hạ Y thích Diệp Đình Vân, nhưng nhà họ Diệp gia thế hiển hách, người thích Diệp Đình Vân rất nhiều, mà chuyện tình cảm là ngươi tình ta nguyện, tuy anh không quá tán thành Diệp Đình Vân ở bên một người đàn ông nhưng nếu đó là lựa chọn của người ta thì anh cũng không có biện pháp.

Mẹ Doãn hơi bực mình nói: “Con đó, tại sao lại kéo anh trai vào chuyện này?” Lần này thì hay rồi, mặt trong mặt ngoài đều mất hết.

Nếu con gái bà có thể thành đôi với Diệp Đình Vân thì đương nhiên bà vô cùng tán thành, nhưng điều kiện tiên quyết phải là Diệp Đình Vân để ý con gái bà mới được.

Tại nhà họ Diệp.

“Anh hai, thân thủ của Giang Thiếu Bạch đúng là không tồi.” Diệp Diểu lên tiếng.

Video trên mạng đã bị xóa bỏ, nhưng Diệp Đình Vân ra tay rất nhanh, trước đó đã download, thế nên hiện tại cậu vẫn có video.

Diệp Đình Vân gật đầu nói: “Rất khá, có chút giống cổ võ.”

Diệp Diểu chống cằm: “Tên háo sắc còn là thuật sư nha.”

Cổ võ và thuật pháp là hai môn phái khác nhau, cổ võ chú trọng gia tăng sức mạnh bản thân, người tu cổ võ cao siêu tựa hồ có thể luyện võ nghệ cao cường, có thể lấy đầu một người trong thiên quân vạn mã. Về phần kỹ thuật thì có thể vô hình giết người. Rất nhiều thuật sư có nhiều thủ đoạn, nhưng cận chiến lại không được tốt lắm.

Cũng có người tu hai phái, nhưng nếu không phải là thiên tài thì dễ được cái này mất cái kia, chẳng làm nên trò trống gì.

Diệp Đình Vân bỗng giơ tay: “Đi!”

Một tia sáng màu xanh từ đầu ngón tay cậu bay ra, đánh trúng đồ sứ đặt trên bàn dài, cái bình sứ lập tức vỡ thành trăm mảnh.

“Bình tiết kiệm của emmmm!” Diệp Diểu kêu lên.

Diệp Đình Vân bình thản nhìn đầu ngón tay nói: “Tốt lắm.”

Sau khi giải quyết xong vụ hầm đậu xe, sinh linh trong long mạch chỉ điểm cho cậu, thế nên hiện tại cậu đã có thể khống chế luồng khí trong người, không chỉ vậy còn bắt đầu biết cách vận dụng sức mạnh này. Tuy nhiên cậu chưa thuần thục lắm, lúc được lúc không.

“Anh hai, sao lại ra tay với bình tiết kiệm của em?”

Diệp Đình Vân đáp: “Không phải nó không đáng giá sao?”

Hai cái bình bên cạnh đều là đồ cổ đó!

Diệp Diểu: “…” Y nhìn anh trai nói: “Anh biến thành cao thủ tuyệt thế rồi à?”

Diệp Đình Vân liếc nhìn em trai: “Em nghĩ cái gì vậy hả?” Chỉ cần cậu không bị biến thành cây đã là tốt lắm rồi, cao thủ tuyệt thế gì đó thì cậu không dám mơ mộng hão huyền.

Tuy đã khống chế được cơ thể, nhưng tạm thời cậu vẫn không dám lơ là.

Tại nhà của Diệp Tinh.

“Hây hây hây…” Diệp Tinh nhảy tới nhảy lui, hưng phấn quơ tay múa chân.

Diệp Thâm nhìn cậu bé, vui mừng nói: “Gần đây Tinh Tinh rất hoạt bát.”

Trịnh Ly bất đắc dĩ nói: “Do video của Giang Thiếu Bạch đó.” Con trai cô luôn không muốn tiếp xúc với người lạ, lần này cậu bé lại chủ động muốn cô mời thầy về dạy võ.

Diệp Tinh vốn đã phục Giang Thiếu Bạch đến sát đất rồi, nay lại xem được video kia thì càng sùng bái hơn, trực tiếp la hét thầy là cao thủ tuyệt thế, đánh bay đám người như ruồi bọ.

Trịnh Ly thấy con trai tôn sùng một người như thế, cô vui vẻ vì con trai trở nên hoạt bát sáng sủa, nhưng cũng có chút ghen tỵ.

Còn về video Giang Thiếu Bạch đánh bay đám người kia thì cô đã xem nhiều lần rồi, trong đó vừa khéo có hai người cô quen biết, mà không biết cũng có thể suy đoán ra thân phận.

“Thân phận của Giang Thiếu Bạch quả thật bất phàm, không biết cậu ta luyện thế nào?”

Trịnh Ly thở dài, lại âm thầm hối hận lúc ấy như bị quỷ ám mà sa thải Giang Thiếu Bạch. Với năng lực của đối phương, trước kia làm gia sư ở nhà cô rõ ràng là rồng bơi chỗ cạn.

“Lần này nhà họ Doãn mất hết thể diện.” Diệp Thâm lắc đầu nói.

Trịnh Ly dễ dàng biết rõ đầu đuôi chuyện này bèn hỏi: “Đình Vân thật sự đang hẹn hò với Giang Thiếu Bạch sao?”

Diệp Thâm hơi do dự: “Anh cũng không biết. Chuyện của thanh niên trẻ mà, anh không rõ lắm.”

Cô nghiêng đầu, không khỏi nhớ lại chuyện mười mấy năm trước: “Không phải năm đó thuật sĩ kia đã định thân cho Đình Vân rồi sao?”

Diệp Thâm lắc lắc đầu: “Chắc là không cần giữ lời đi, nghe nói năm đó thuật sư kia gây chuyện rồi trốn đi.”

Cô tò mò hỏi lại: “Gây chuyện?”

“Anh cũng không rõ lắm, nghe nói là chọc phải rắc rối to.”

Yên Đại.

“Cậu Giang.”

Giang Thiếu Bạch vừa bước ra khỏi phòng học thì bị hai người đàn ông ngăn lại. Hắn nheo nheo mắt nhìn hai người trước mặt.

“Lão tứ, lại có người tới gây chuyện à?” Quách Phạn kinh ngạc trong lòng, hắn không ngờ sự kiện video đã qua đi mà vẫn còn người đến gây chuyện.

“Cậu Giang, có thể nói chuyện riêng một chút được không?” Đối phương lên tiếng hỏi.

Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Được thôi.”

“Lão tứ…” Quách Phạn do dự, lén nói với bạn: “Cần báo cảnh sát không?”

Giang Thiếu Bạch nghĩ có lẽ do Quách Phạn có quá nhiều nhà cửa nên đầu bị kẹp cửa rồi, báo cảnh sát? Chỉ sợ người này tới để quan sát, sợ là người của cấp trên, báo cảnh sát có tác dụng sao?

Hắn phất tay nói: “Mấy cậu đi trước đi, chắc hai vị này chỉ muốn mời cơm tôi mà thôi.”

Quách Phạn: “…”

Bắc Đấu nhìn Giang Thiếu Bạch, khóe miệng hơi nhếch lên: “Đúng vậy, mấy cậu không cần lo lắng, chúng tôi chỉ muốn mời cậu Giang một bữa mà thôi.”

Hắn nghe thế phất tay đi theo hai người. Sau khi quan sát hai người kia một lúc, hắn hoài nghi đối phương là người của môn phái cổ võ, thân thủ không tệ, so với đám người mấy ngày trước thì giỏi hơn rất nhiều.

Giang Thiếu Bạch đàm luận với hai người một lúc rồi rời đi. Hắn vừa bước ra khỏi phòng riêng trong nhà hàng thì thấy Diệp Đình Vân.

“Sao cậu lại ở đây?”

Diệp Đình Vân nhún vai đáp: “Tôi gặp mấy cậu bạn cùng ký túc xá với cậu trong trường. Quách Phạn nói cậu bị người ta dẫn đi, lo lắng không biết có nên báo cảnh sát hay không. Tôi nói để tôi lo liệu thì cậu ta vui vẻ giao việc này lại cho tôi…”

Giang Thiếu Bạch: “…” Quách Phạn ngố này, Diệp Đình Vân xách không nổi hai lạng thì có thể làm được gì chứ?!

“Cậu đang nghĩ gì đấy?” Diệp Đình Vân tiến lên một bước, Giang Thiếu Bạch hơi ngượng ngùng lùi ra sau một bước.

Cậu cứ bước lên một bước thì hắn lại lùi một bước.

Mùi hương trên người Diệp Đình Vân bỗng tỏa ra nồng nặc, hắn cảm nhận được trong không khí đang trôi nổi một loại nguyên tố đặc thù nào đó, chỉ cần hắn hít một hơi là có thể hấp thu nguyên tố kia vào người. Nhưng tại sao lại như vậy, rõ ràng lần trước hút không được mà?

Diệp Đình Vân đã có thể chủ động khống chế năng lượng bản thân, vậy là cậu đang khảo nghiệm hắn sao? Lúc này chỉ cần hắn hít một hơi là cậu có thể xác định hắn chính là “tên háo sắc” kia. Nếu sự tình bị bại lộ thì ngượng ngùng lắm

Để dời sự chú ý, Giang Thiếu Bạch bắt đầu suy nghĩ miên man. Nghe nói có vài cô gái vì khảo nghiệm lòng chung thủy của bạn trai mà tìm một cô gái đẹp đến quyến rũ bạn trai của mình, đúng là một phép thử ngu ngốc… Dù kết quả có thế nào đi nữa thì một khi sự việc bị bại lộ, kết quả sẽ giống nhau là chia tay mà thôi.

Giang Thiếu Bạch cố gắng kiềm chế không hấp thu mùi hương kia, thật sự rất thơm, rõ ràng hắn vừa ăn cơm xong nhưng lại có cảm giác như bị đói vài ngày vậy.

Diệp Đình Vân dám quyến rũ hắn, nếu hắn bị sắc đẹp mê hoặc, trước mặt tất cả mọi người mà nhào lên đè cậu thì Diệp Đình Vân – nhà giàu ngốc nghếch này sẽ biết cái gì gọi là vui quá hóa buồn.

Dường như Diệp Đình Vân cũng đã nhận ra được gì đó nên thu khí tức lại.

Ngoài mặt Giang Thiếu Bạch vẫn thản nhiên không có biểu hiện gì, nhưng trong lòng hắn thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi. Nếu cậu không thu luồng khí đó lại thì e là hắn không khống chế nổi nữa.

Giang Thiếu Bạch chắc chắn Diệp Đình Vân đã có thể chủ động thu phóng luồng khí trong người, sau này hẳn sẽ không còn cơ hội Diệp Diểu khóc cầu xin hắn đến hôn cậu nữa.

Diệp Đình Vân nghiêng đầu nói: “Hai người kia tìm cậu có chuyện gì?”

“Họ nghĩ tôi có tài, có thể đào tạo nên đến chiêu mộ tôi.” Giang Thiếu Bạch đáp.

“Cậu đồng ý chưa?”

Hắn lắc đầu: “Không đồng ý, hai người kia lai lịch không rõ, sao tôi có thể tùy tiện đồng ý.” Dường như đối phương rất xem trọng hắn, còn để lại danh thiếp, bảo là khi nào hắn đổi ý thì có thể liên hệ với họ bất cứ lúc nào.

Diệp Đình Vân khá nghiêm túc nói: “Lai lịch của hai người kia không đơn giản…”

Giang Thiếu Bạch cười cười: “Tôi cũng có lai lịch không đơn giản mà!”

Diệp Đình Vân nhích tới: “Ồ, cậu có lai lịch gì?”

Giang Thiếu Bạch: “…” Hình như hắn vừa sơ ý tự đắc một chút rồi. “Tôi ấy à, mới từ trên núi xuống, chẳng có lai lịch gì cả, tôi đùa thôi, giỡn tý ấy mà.”

Diệp Đình Vân: “…”

Hết chương

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio