Gì Con Của Cậu Ấy Là Con Của Tôi

chương 30: tai nạn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Tô

꧁LẠC CẨU TEAM꧂

______________________________

Đối với chuyện sinh con Trình Ương không hỏi tới, Liễu Sùng cũng không dám chủ động nhắc tới.

Dù sao thì bây giờ anh vẫn chưa tìm được bác sĩ thích hợp có thể giúp bọn họ, muốn anh nói dối Trình Ương anh cũng cảm thấy không ổn, nên dứt khoát ngậm miệng không đề cập tới.

Nhân lúc rảnh rỗi anh sẽ lên mạng tìm bác sĩ tư, dù sao bây giờ anh có thể kiếm tiền, có đủ khả năng thuê một bác sĩ tư.

Anh vừa buôn bán vừa lên mạng tìm bác sĩ tư, sau đó dành chút thời gian đi gặp người ta, gặp nhau xong lại không vừa lòng.

Không phải lời nói và hành động của người ta cho người khác cảm giác thô tục, thì chính là mèo khen mèo đuôi dài tự cho mình là giỏi, còn có người rất thích treo trên miệng một đống từ ngữ chuyên môn, luôn mồm nói mà anh nghe không hiểu cũng không hữu ích.

Những người này đừng nói là đỡ đẻ cho Trình Ương, đụng một chút anh cũng không chấp nhận.

Liễu Sùng không muốn để đám người tạp nham này biết chuyện Trình Ương có thể mang thai, cũng không đồng ý giao người mình yêu cho một người không đáng tin cậy chút nào.

Tìm từ giữa tháng mười đến tháng mười một vẫn không tìm được người đáng tin cậy, Liễu Sùng dần dần mất lòng tin vào bác sĩ tư trên mạng, mà lại không thể không tiếp tục lựa chọn tìm bác sĩ trên mạng.

Sau khi bước vào tháng mười một, thời tiết càng ngày càng lạnh, khí hậu cũng có nhiều biến động, buổi sáng vẫn còn nắng nhưng giữa trưa lại có gió lạnh thổi qua, Liễu Sùng đã sớm mua một cái máy sưởi nhỏ để tránh cho Trình Ương bị cảm.

Buôn bán một khoảng thời gian, Liễu Sùng dần dần yêu thích công việc này, từ đó cũng ngộ ra được một chút đạo lý.

Giá bán có thể nâng cao hơn nhưng tuyệt đối không thể cân thiếu, nếu không làm mất lòng người còn dễ dẫn tới phiền toái.

Cách đây không lâu khi đang bán đồ ăn ở chợ rau quận Đông Dương, nhìn thấy không ít phiền phức vì cân thiếu.

Vì vậy Liễu Sùng thường sẽ chọn cân cho người khác nhiều hơn chứ không muốn ăn bớt chút tiền, mặc dù làm vậy mình hơi thiệt một chút nhưng dần dần tạo được danh tiếng, khách cũ quay lại là một trong những lực lượng tiêu thụ chính của anh.

Làm việc này thì dễ kiếm tiền mà còn tự do, nhưng khó cái là quá cực khổ, ngày ngày phải dãi nắng dầm mưa, dù thời tiết thế nào Liễu Sùng cũng không bao giờ dừng lại.

Lúc trước dậy sớm vào mùa thu không cảm thấy cực gì, nhưng một khi vào đông hơn nửa đêm bò ra từ trong giường êm nệm ấm là một cực hình.

Nhưng mà Liễu Sùng dậy chưa bao giờ mè nheo, dù sao vẫn còn gánh nặng nuôi cả gia đình trên vai, anh không thể nào lười biếng được.

Trải qua quãng thời gian dày vò ma quỷ này, da của Liễu Sùng đã chuyển sang màu đen, trong lòng bàn tay đều là vết chai sần.

Mái tóc đen được cắt đặc biệt để kinh doanh thì phóng túng và giản dị, toàn thân toát lên một hơi thở lão luyện trầm ổn mê người, đã không còn là dáng vẻ thiếu niên trẻ chưa trải đời.

Nhìn lại Trình Ương, trừ cái bụng biến hoá rõ ràng ra thì cậu vẫn là bộ dáng thanh niên trẻ trung kia.

Tuy nhiên chính sự biến hoá này lại khiến Liễu Sùng ngày càng lo lắng, vừa đi xe ba gác vừa âm thầm tính toán ngày dự sinh của Trình Ương.

Theo thời gian ước tính thì Trình Ương đã mang thai vào đầu tháng tư, hiện tại là giữa tháng mười một.

Tính tính thì đã hơn bảy tháng, còn hai ba tháng nữa con trai sẽ ra ngoài, nhưng bác sĩ có thể giúp Trình Ương vẫn chưa tìm thấy.

Liễu Sùng vì chuyện này mà mất tập trung mấy ngày, hôm nay đến chợ sáng thì bên cạnh là một chú bán thuốc bắc, Liễu Sùng ngửi thấy mùi thuốc nồng nặng đột nhiên nhớ đến người có thể giúp đỡ.

Đang tính đóng cửa quầy sớm đi xem thử nhưng hôm nay quản lý đô thị đuổi gắt quá, chợ sáng buôn bán không được bao nhiêu nên lúc dọn quầy vẫn còn nhiều, còn dư gần mười cân đậu hà lan và cà rốt, nếu không phải anh nhân dịp quản lý chợ không có ở đây mà bày bán một trận thì đoán chừng sẽ còn lại nhiều hơn.

Xem ra hôm nay đi không được, ngày mai nghỉ ngơi một ngày, vừa hay ngày mai đi làm chuyện này.

Anh gánh thúng trở về, đến bên ngoài tiểu khu thì phát hiện Trình Ương đang bọc mình thành một cục lẻ loi đứng chờ ở dưới tiểu khu.

Cậu thấy anh về lập tức đi tới đón, đi theo sát anh vừa đi vừa nhìn trong thúng hỏi "Hôm nay sao về trễ vậy, đây là cái gì, bán còn dư lại sao?"

Liễu Sùng đưa tay vén mũ áo khoác lên đầu cậu, dịu dàng nhìn cậu nói "Chút đậu hà lan, cà rốt bán không được, sao không mặc nhiều chút rồi ra ngoài, em không sợ bị lạnh chết sao."

Trình Ương đã quen với cách quan tâm tỉ mỉ của đối phương, khẽ cười nhẹ: "Không có yếu ớt vây đâu, bây giờ cũng không quá lạnh, nếu đến tháng chạp trời đông giá rét thì không lẽ anh để em trùm mền ra ngoài à?"

Tháng Chạp còn gọi là "tháng củ mật" là từ để chỉ tháng cuối cùng của năm âm lịch – tháng thứ mười hai () đối với các năm âm lịch thường hoặc tháng thứ mười ba () trong những năm âm lịch nhuận.

Liễu Sùng nắm tay cậu nâng đến bên môi hà hơi sưởi ấm, ngón tay anh dịu dàng vuốt ve ngón tay lạnh như băng của cậu, ánh mắt ôn nhu nhìn chăm chú cậu nhỏ giọng nói "Tháng chạp giá rét bên ngoài vừa lạnh vừa trơn, em mang con chúng ta ra ngoài làm gì, đừng chạy loạn khắp nơi làm anh lo lắng.

Ráng chịu đựng một khoảng thời gian nữa thôi nha em."

Trình Ương gật đầu, từ từ siết chặt các ngón tay Liễu Sùng, hai người cùng nhau vào tiểu khu về nhà.

Theo thường lệ, sau khi ăn xong Liễu Sùng thu dọn bát đĩa rửa sạch sẽ rồi đi tắm sau đó cùng Trình Ương đánh cờ một hồi, sờ sờ cậu con trai càng hoạt bát trong bụng Trình Ương, đến chín giờ liền đi tắm rửa đi ngủ.

Hôm sau Liễu Sùng không đi bán, ngủ một giấc đến bảy giờ mới dậy, làm đồ ăn sáng cho Trình Ương xong mới ra khỏi nhà.

Sau khi băng qua những con đường đầy lá khô, Liễu Sùng đi thẳng đến con hẻm nhỏ yên tĩnh, sau khi đi nhầm mấy hẻm cuối cùng cũng tìm được một nơi mà anh chỉ mới đến một lần.

Nhìn phòng khám đông như trẩy hội, Liễu Sùng chần chừ một lúc, cuối cùng cũng nhấc chân đi vào.

Đón tiếp anh vẫn là người phụ nữ lần trước, dẫn anh vào phía sau liền rời đi.

Liễu Sùng liếc mắt nhìn rèm cửa, sau đó quay đầu nhìn về phía vị bác sĩ Trung y già, trong lòng đột nhiên có chút khẩn trương, chỉ thấy đối phương không hoảng hốt vội vàng tháo kính ra cất kỹ, lúc này mới ngẩng đầu nhìn anh.

Lão Trung y vừa nhìn đã sắc bén nhận ra Liễu Sùng, trong mắt ông hiền hoà không có một tia kỳ quái, ân cần nói: "Cậu nhóc, có gì từ từ ngồi xuống nói chuyện."

Liễu Sùng nhìn thấy trong mắt ông không có sự khác thường nào, anh im lặng gật đầu ngồi xuống, thả lỏng người đồng thời cũng có hơi mất mát, xem ra đối phương hẳn không nhớ ra anh, cái này đồng nghĩa với việc anh phải nói lại tình huống của Trình Ương.

Thật sự không biết phải mở miệng từ đâu, Liễu Sùng nhìn về phía lão Trung y, mặt ông đầy hiền hoà nhìn anh, không chờ anh mở miệng đã chủ động hỏi "Tình hình bạn cậu thế nào rồi?"

Liễu Sùng không đoán được ông vẫn nhớ bọn họ, hơn nữa cũng không hỏi điều gì, anh liền thành khẩn trả lời "....Mọi mặt vẫn bình thường, nhưng sắp đến lúc rồi, con không biết phải giải quyết thế nào mà cũng không tìm được người đáng tin cậy.

Nếu ông đã phát hiện ra hoàn cảnh của em ấy nên con nghĩ ông hẳn có cách, xin ngài hãy giúp đỡ bọn con một tay."

Lão Trung y bát đắc dĩ nói "Tình huống của cậu ấy ông cũng không có biện pháp, ông chỉ là một Trung y, đối với việc sinh đẻ này không quen thuộc."

Liễu Sùng trong nháy mắt có chút tuyệt vọng, nhưng cũng không muốn tuỳ tiện từ bỏ cái phao cứu mạng này, anh nhỏ giọng năn nỉ "Xin ngài hỗ trợ một chút, con có thể đưa tiền! Bao nhiêu cũng được!"

Lão Trung y nặng nề thở dài, sau khi cẩn thận suy nghĩ nói "Ông có một ông bạn mở phòng khám phụ khoa ở đường Duyên An, chỗ lão có khoa chuyên đỡ đẻ.

Nếu cậu tin ông thì qua chỗ ông ấy xem thử đi.

Đến lúc đó ông đánh tiếng với lão, để cho lão tìm một người kín miệng đặc biệt đón tiếp cậu ấy, mấy cậu hẳn sẽ chưa đi bệnh viện làm kiểm tra đâu nhỉ?"

Liễu Sùng nghe vậy mừng rỡ không thôi, mặc dù anh cùng với vị lão Trung y trước mắt này mới tiếp xúc có một lần, nhưng từ hành động và lời nói vẫn có thể nhìn ra y đức của đối phương.

Có thể được ông thấu hiểu và đề cử, cho dù có nguy cơ bị tiết lộ Liễu Sùng vẫn muốn đi thử một lần "Không tiện đến bệnh viện khám ạ.

Người ông đề cử tất nhiên tin được, làm phiền ông ạ."

"Được rồi." Lão Trung y cười lấy điện thoại từ trong áo blu trắng, chậm chạm nhấn vài cái rồi để bên tai, đầu bên kia rất nhanh đã bắt máy.

Lão Trung y đầu tiên cười ha ha nói đôi chuyện từ chuyện nhà rồi mới đến chính sự, ông cũng không nói dứt khoát cho người ta biết bệnh nhân là ai, mà vòng vo nói tình huống bệnh có hơi đặc thù, phải xử lý thế nào cùng với tiếp đãi thế nào vân vân.

Nhắn nhủ một đống vấn đề Liễu Sùng cũng nghĩ đến xong mới cúp điện thoại.

Liễu Sùng không ngờ ông lại chu đáo đến vậy, cảm kích nói trước "Cảm ơn ngài."

Lão Trung y cẩn thận cất điện thoại lại, cười nói "Có gì mà cảm ơn, mấy cậu tìm Vương Hoa báo tên ông là được.

Ông đã nói với lão rồi."

Liễu Sùng gật đầu, lại hàn huyên với ông một lúc.

Lão Trung y từ đầu đến cuối không nói một câu đề cập đến việc đàn ông có thể mang thai, thay vào đó dặn dò một số điều cần chú ý.

Mãi cho đến khi bên ngoài có bệnh nhân cần xem bệnh mới viết một địa chỉ đưa cho Liễu Sùng, tiền cũng không cho anh trả.

Hai người bởi vì tiền khám bệnh mà giằng co nửa ngày, Liễu Sùng dứt khoát thả tiền xuống bước nhanh ra ngoài.

Chuyện có bước ngoặt, Liễu Sùng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, định đi chợ mua chút sườn với cà rốt về nấu canh cho Trình Ương uống.

Trình Ương ở nhà cả ngày vô cùng nhàm chán, Liễu Sùng khó khi được nghỉ một ngày, cậu như con gấu bám dính theo sau lưng Liễu Sùng ra ra vào vào, đứng bên cạnh nhìn anh cẩn thận rửa sườn, nhưng cậu nhạy cảm phát hiện đối phương có vẻ rất vui vẻ, liền hỏi "Gặp chuyện tốt gì sao?"

Khóe miệng Liễu Sùng nhếch lên cười cười, cũng không giấu giếm "Chờ anh hầm xương xong chúng ta đi bệnh viện khám một chút nhé."

Liễu Sùng mím môi, biết chuyện mình mang thai sẽ có người thứ tư biết đột nhiên có chút nặng nề, nhưng vẫn lựa chọn tin tưởng Liễu Sùng có thể bảo vệ tốt mình nên ừ đồng ý.

Trước khi ra ngoài, Liễu Sùng liên tục bảo Trình Ương đã mặc đủ ấm, sau đó khóa cửa dẫn cậu đi tìm phòng khám trên đường Duyên An theo địa chỉ mà vị lão Trung y đưa cho.

Tuy là phòng khám tư nhân nhưng điều kiện lại hết sức xa hoa, không thua gì các bệnh viện lớn, cơ sở vật chất bên trong còn hiện đại hơn rất nhiều các bệnh viện lớn.

Liễu Sùng nói rõ ý định, dưới sự dẫn đường nhân viên y tế đến phòng làm việc của viện trưởng.

Vị viện trưởng trung niên đang ngồi đường hoàng trên ghế lật tài liệu thấy có bệnh nhân liền lập tức đứng dậy chào hỏi.

Liễu Sùng khách sáo đôi câu, sau đó dẫn Liễu Sùng thân thể cồng kềnh ngồi lên ghế sofa, Anh lấy từ trong túi ra tờ giấy giới thiệu do vị lão Trung y viết, đứng dậy đưa cho người đang pha trà cho hai người "Con được Trung y Chu giới thiệu tới, muốn xin ngài giúp đỡ ạ."

Viện trưởng hai tay nhận lấy tờ giấy mở ra nhìn, sau đó ánh mắt có chút bất ngờ đưa mắt nhìn bụng Liễu Sùng rồi lại chuyển nhanh đến bụng Trình Ương đang cẩn trọng ngồi trên ghế sofa.

Chỉ liếc mắt một cái liền lịch sự dời tầm mắt đi, mặt mày cẩn thận tiếp tục đọc kỹ thư giới thiệu, nhưng tay khẽ run rẩy, đàn ông mang thai, đây quả thực là kỳ tích trong y học! Hắn không khỏi âm thầm xúc động trước sự kỳ diệu của tạo hóa, chợt hiểu ra sự thận trọng và dặn dò của sư huynh hắn khi gọi điện tới, phản ứng đầu tiên là phải sinh đứa trẻ ra thật tốt, mà không phải thất đức tranh thủ dùng thủ đoạn mà gây sự chú ý.

Nhận ra mình có chút thất thố, chắc đã hù đến hai người.

Viện trưởng cố gắng cố gắng mới kiềm chế lại tâm tình, nhìn về phía Trình Ương cười cười "Nguyên lai vị bệnh nhân đặc biệt kia là bảo cậu, quả thật là rất đặc biệt.

Mấy tháng rồi?"

Liễu Sùng khẩn trương đồng thời không tránh khỏi sự mâu thuẫn, liền đơn giản đáp lại "Bảy tháng ạ."

Viện trưởng ừ một tiếng, nhìn về phía Liễu Sùng chân thành nói "Vậy đi, tôi cho cậu ấy làm kiểm tra trước, xem tình hình của đứa bé.

Nếu không có vấn đề gì cứ yên tâm ở nhà dưỡng thai, đến thời gian thì nhớ tới chỗ tôi nhập viện, tôi sẽ đích thân xử lý chuyện này."

Liễu Sùng nghe lời này an tâm không ít, nhưng vẫn lo lắng xác nhận lại "Toàn bộ quá trình do một mình ngài làm sao ạ? Con không muốn có quá nhiều người biết chuyện này."

Viện trưởng rất hiểu nỗi băn khoăn của Liễu Sùng, đảm bảo nói "Tôi sẽ xử lý toàn bộ quá trình một mình.

Tôi sẽ giữ bí mật chuyện này cho mấy cậu.

Yên tâm đi."

Liễu Sùng thành khẩn cảm ơn, viện trưởng khách khí đôi câu, để hai người nghỉ ngơi ở chỗ này một chút, cũng không nóng nảy bảo Liễu Sùng đi nộp tiền trước mà đi sắp xếp các hạng mục kiểm tra.

Mấy phút sau trở lại mang hai người đến phòng siêu âm Doppler làm kiểm tra.

Trình Ương nằm trên bàn khám khẩn trương đến cứng người, không muốn vén áo lên.

Viện trưởng thấy chân mày Trình Ương nhíu thật chặt, cũng không thúc giục mà hết sức có kiên nhẫn loay hoay mở máy.

Chờ bản thân cậu thích ứng rồi, Liễu Sùng đứng một bên đi tới bên cạnh vươn tay sờ đầu Trình Ương, nắm lấy tay cậu cũng không thúc giục cậu, yên lặng chờ cậu chuẩn bị.

Mấy phút sau, Trình Ương thở ra một ngụm trọc khí, vén quần áo làm kiểm tra.

Không biết thay từ trọc khí là gì cả mọi người ạ QAQ, ai tìm được từ thay hay hay cmt chỉ Tô nhé~

Đầu dò đang trượt từ từ theo hỗn hợp nước thuốc hoạt động, trên màn hình xuất hiện hình ảnh hơi mơ hồ, một lúc sau hình ảnh đó dần trở nên rõ ràng.

Viện trưởng tỏ ra vô cùng kích động như thể đang nhìn con trai của mình vậy, chỉ vào bóng mờ trên màn hình giới thiệu "Thực sự là một đứa trẻ kìa! Có một cái đuôi nhỏ! Rất khỏe mạnh, đây là đầu, đây là chân, đây là bàn tay nhỏ..."

Thái độ của viện trưởng làm hai người có chút dở khóc dở cười, cũng không chú ý đến ông nói cái gì.

Nhưng bởi vì thái độ vui vẻ của ông mà triệt để thả lỏng, xong liền chăm chú nhìn kỹ màn hình.

Dưới sự chỉ điểm của viện trưởng mà nhìn hiểu bóng mờ kia, nhìn bóng người cuộn tròn nhỏ nhỏ kia, hai người đều không khỏi vui vẻ nở một nụ cười.

Đứa trẻ rất khoẻ mạnh, kiểm tra làm rất nhanh, viện trưởng vô cùng tận tình dặn dò nhiều vấn đề và dấu hiệu khi em bé sắp chào đời.

Nói xong lại không nhịn được dặn dò một lần nữa, lặp đi lặp lại mấy lần mới không yên lòng đi theo y tá tìm ông.

Nhìn ông như vậy, nếu không phải có y tá tới gọi ông đi mấy lần thì đoán chừng còn không chịu đi.

Lúc viện trưởng đi vẫn không nói chuyện tiền phí kiểm tra, Liễu Sùng tìm một chỗ cho Trình Ương ngồi xuống chờ, còn anh đi nộp tiền.

Trình Ương đưa mắt nhìn Liễu Sùng rời đi theo bản năng che bụng, nghĩ đến hình ảnh mới nhìn thấy kia không khỏi giơ tay sờ sờ bụng cười khẽ.

Đang lúc vui vẻ thì nghe trước mặt có tiếng khóc chói tai của con nít đang gào khóc gọi mẹ.

Trình Ương ngẩng đầu lên nhìn thì thấy một người đàn ông đội mũ lưỡi trai ôm một đứa bé chừng hai tuổi, thằng bé được ôm không ngừng giãy dụa đấm đá lung tung vội vã đi tới.

Tiếng khóc gây sự chú ý của mọi người, Trình Ương kỳ quái cau mày lại, trong lòng mơ hồ cảm thấy kỳ lạ liền nhìn thêm hai lần.

Thằng bé không ngừng giãy dụa, đá rơi một chiếc giày, có người nhiệt tình lập tức nhắc nhở, nhưng người đàn ông chẳng ngó ngàng gì tới, ôm đứa bé đi càng lúc càng nhanh.

Trình Ương trong nháy mắt đoán được gì đó, không chút nghĩ ngợi đứng dậy bước tới cản đối phương lại.

Trình Ương nhìn chằm chằm tên thấp hơn mình một chút, chỉ có thể nhìn thấy mũ lưỡi trai gã đội, cậu sắc bén hỏi "Giày của đứa nhỏ bị rớt không thấy sao?"

Người đàn ông túm lấy đứa trẻ đang giãy dụa, bước sang một bên tránh Trình Ương mà đi tiếp, không thèm ngẩng đầu nhìn lên mắng "Đéo phải chuyện của mày, cút ngay!"

Trình Ương nhanh nhẹn nhích sang một bên tiếp tục chặn đường gã, cười lạnh nói "Đứa bé có phải con anh không thì anh tự biết, bỏ thằng nhỏ xuống rồi anh tự đi của anh."

Âm lượng của lời này không cao không thấp nhưng cũng đủ để người khác nghe thấy, mọi người nghe được rằng người này có thể là một kẻ buôn người, lập tức nghiêm túc tiến lên, nhanh chóng bao vây tên kia.

"Thằng bé khóc như vậy mà cậu không dỗ, giày rớt cũng không lo, cậu không phải cha đứa bé rồi, tìm mẹ thằng bé tới đây, còn không thì cậu đừng hòng mang thằng bé đi!"

"Con cậu tên gì, cậu là gì của bé!"

"Mẹ thằng bé đâu! Không nói nữa chúng tôi kêu bảo vệ tới đó!"

Mọi người liên hợp dồn hắn, người đàn ông từ đầu tới cuối không đáp lại, trong lòng lại bắt đầu tính toán, biết thằng nhỏ này không thể nào mang đi được nữa, dĩ nhiên cũng căm ghét trình giảo kim nửa đường nhảy ra.

Giằng co với mọi người một lúc lâu, đột nhiên hắn ném đứa bé sang một bên, mọi người vội vàng tiếp thằng bé, ngay cả Trình Ương cũng bị thằng bé thu hút sự chú ý.

Người đàn ông nhân lúc này rút con dao găm từ thắt lưng ra, nhanh và quyết liệt đâm thẳng vào bụng Trình Ương!

"Cẩn thậnnn!!"

Không biết là ai hét lên, Trình Ương trong nháy mắt phản ứng kịp vội vàng né nhưng đã muộn, hình như cậu nghe được tiếng vải vóc bị rách, tiếp đó chỉ trong chớp mắt cảm thấy dưới xương sườn đau nhói lên.

Sau đó tên kia nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt, hai tay cậu ôm chặt lấy bụng cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy một con dao găm cắm vào áo khoác.

Trình Ương ngơ ra, vừa hít vào liền cảm nhận được xương sườn càng ngày càng đau, đứa bé....!Trình Ương nhất thời luống cuống ngẩng đầu nhìn đám người, sợ đến mức choáng váng thở dốc, vội vàng hoảng loạn tìm Liễu Sùng trong đám người, hai mắt vì hoảng sợ mà rơm rớm nước mắt, hai tay càng ra sức ôm chặt, bụng chợt nhói đau.

"Giết người! Mau bắt người!

"Chính là hắn chính là hắn! Mau bắt lại..."

Xung quanh huyên náo vô cùng, Trình Ương đã không còn nghe rõ, hai chân cậu mềm nhũn quỳ sụp xuống đất, trên trán túa ra mồ hôi lạnh nhưng vẫn kiên trì nhìn xung quanh.

Cuối cùng trước khi ý thức mơ hồ nhìn thấy bóng dáng Liễu Sùng chạy như điên tới thì bất tỉnh ngã ra đất...!

————————

Tác giả có lời muốn nói:

Ahahahaha tiểu thụ không có chuyện gì đâu~ Nhưng mà các bạn biết đó hm hm~

————————

Tô: Méo tin:)

À sau chương Tô cắt chương lại nhé~~ Có gì qua wp hóng sớm nhất nha.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio