Edit by Bếp Tô Lam
Beta by anh Cún
______________________________
Vị trí cửa tiệm khá ưng ý, diện tích khoảng m, ngay lối đi chính vào chợ rau, gần đó có hai quán bán đồ kho, ngày nào cũng đông khách. Chợ rau Đông Dương có bốn lối ra vào, chỉ riêng lối này là lượng người ra vào nhiều nhất. Bởi vì nhờ người quen tìm, ông chủ cửa hàng rất dễ nói chuyện, chuyện đặt cọc rất nhanh đã xong, giá cả cũng thích hợp. Bọn họ ký hợp đồng, thanh toán một lần nửa năm tiền thuê là coi như hoàn thành.
Vì cảm ơn Trương Hạo cùng với chúc mừng tìm được mặt bằng, Trình Ương cố ý đặt tiệc rượu trong khách sạn, gọi anh em Trương Hạo với thêm đám Trương Uyên, cộng thêm một Phó Dương mới tới. Một đám người cuồn cuộn kéo nhau đi ăn, Triệu Giác nghe cần sửa sang cửa tiệm thì giới thiệu cho bọn họ một người bạn đang làm nghề này, cứ vậy thì không cần lo về giá cả, về chất lượng cũng có thể yên tâm.
Hai người Trương Hoa có chút hâm mộ, không nghĩ tới rau nhà nông của bọn họ lại có thể đi xa như vậy, vừa nghe nói muốn làm một chuỗi cửa hàng thì lại liên tục bội phục bọn họ tinh mắt, có năng lực, còn nói nếu có chỗ cần hỗ trợ thì cứ tìm bọn họ vân vân.
Sau khi dùng bữa một cách vui vẻ, khi trở về nhà, Hoàng Thừa với sự giúp đỡ của Trình Ương dọn giường của Phó Dương vào rồi lần lượt đi ngủ.
Ngày hôm sau, Liễu Sùng vẫn đi bán sỉ như cũ, còn ba người Trình Ương, Hoàng Thừa với Phó Dương thì làm chuyện bài trí, còn chú ý gửi lên vòng bạn bè. Cả nhà chia việc bận rộn làm, cũng không chậm trễ việc kiếm tiền cũng như làm việc.
Việc trang trí mặt bằng rất nhanh chóng bàn bạc xong, buổi sáng bọn họ đi bán, buổi trưa đến cửa hàng phụ giúp. Bạn của Triệu Giác rất nhiệt tình và rất có trách nhiệm, không chỉ chịu trách nhiệm trang trí mà còn có thể giúp bọn Trình Ương tham khảo thông số kỹ thuật của kệ hàng cũng như vấn đề lắp đặt, giúp họ tiết kiệm rất nhiều công sức. Với tốc độ này, ước tính giữa tháng năm cửa hàng sẽ được khai trương.
Công việc càng ngày càng bận rộn hơn, ba người từ bán sỉ đến bản lẻ bên kia cũng không nỡ bỏ, dứt khoát cứ làm tiếp. Mặc dù hơi mệt, nhưng kiếm được tiền chính là động lực lớn nhất.
Sau khoảng thời gian rèn luyện này, Hoàng Thừa ngày càng trở nên có trách nhiệm hơn, cho dù bận sứt đầu bể trán vẫn không quên thêm người. Tài khoản WeChat của Trình Ương hiện có hơn hai ngàn người, còn Hoàng Thừa có hơn một ngàn người. Tất cả đều là khách hàng tiềm năng bọn họ nhắm đến, mỗi ngày lượng đơn của hai người gộp lại có thể lên đến hai ba trăm đơn, có đơn ít đơn nhiều, ít đều là trả tiền đặt cọc trước ngày hôm sau đến chợ sáng lấy hàng, nhiều là do Phó Dương đi giao hàng.
Người này mới tới chưa tới mấy ngày đã vào trạng thái xông pha, mà rất nhiều đường không nhận ra. Giai đoạn trước chỉ có thể đạp xe đạp với một một thúng hàng chuẩn bị đầy đủ ở phía sau vừa đi vừa hỏi đường. Mặc dù tốc độ chậm một chút nhưng không mắc sai lầm gì, để tiện liên lạc với khách, Trình Ương còn cung cấp cho hắn một cái điện thoại thông minh. Chờ sau khi khối lượng yêu cầu dần tăng lên thì dứt khoát mua một chiếc xe điện. Bình thường trừ lúc giao hàng, Liễu Sùng còn dùng nó chở Trình Ương với Màn Thầu, còn Hoàng Thừa với Phó Dương đạp xe theo phía sau đi công viên chơi.
Nhưng cuộc sống thanh nhàn như vậy không còn nhiều, cửa tiệm đã sửa sang xong hết rồi, bọn họ phải cho cửa hàng một cái tên trước, còn phải báo với bên cung cấp muốn hàng hoá gì, mà hàng còn phải là cái thịt muối, trứng gà địa phương với những thứ thức ăn ướp gì đó. Những sản phẩm này mới có thể chống đỡ sản phẩm của cửa hàng mình được, nhìn qua công việc khác nhau lại đơn giản, nhưng lại kẹt ở khâu đặt tên.
Tên cả đám đặt đều rất dở, mà hết lần này đến lần khác còn định phát triển thành chuỗi cửa hàng nữa, tên tuyệt đối không thể qua loa. Chỉ một cái tên khiến cả đám lật từ điển, còn mò trên Baidu cả buổi, cuối cùng tên cũng do Trình Ương quyết định—— Đại lý hàng đầu chuyên cung cấp các sản phẩm hữu cơ Lục Nguyên.
Vào giữa tháng năm, cửa hàng cuối cùng đã được hoàn thành.
Ngày khai trương cửa hàng rau được định vào ngày tháng , và họ vẫn còn sáu ngày để làm việc.
Bọn họ đầu tiên là chú trọng tuyên truyền trên Wechat một phen, xong đi in tờ rơi quảng cáo phân phát từng đợt ở ngoài chợ rau. Dĩ nhiên chuyện phát tờ rơi này Trình Ương cũng chú ý hơn, cậu không trông mong người ở khu khác lặn lội chạy đến chợ khu Đông Dương mua đồ. Vì vậy phía trên tờ rơi in số Wechat để cho khách thêm, cứ như vậy thu được không ít khách hàng.
Chờ lúc phát xong tờ rơi đã đến hôm trước ngày khai trương. Bọn Liễu Sùng thuê một chiếc xe van chạy xuống làng quê nhận hàng, thời tiết này gần như không ai tích trữ thịt muối, nhưng mọi người vẫn tìm được rất nhiều tài nguyên cho bọn họ, giá cả cũng vừa phải. Lại nói nếu như Liễu Sùng đồng ý thì liền giết heo xông thịt muối cho anh, đến nỗi những thứ như trứng gà địa phương lại có rất nhiều, vô cùng dễ dàng tìm được nhiều nguồn hàng.
Bọn Liễu Sùng bận bịu nhận hàng, Trình Ương liền cầm điện thoại chụp hình, bất luận là gà vườn vịt nhà, hay là cải thìa đang thu hoạch, hoặc cần tây dại đang mọc um ùm dưới ruộng nước, cậu đều cẩn thận dùng filter chụp hình. Những thứ này đều muốn in ra giữ lại dán trong tiệm, để cho người khác biết bọn họ không chỉ bán rau cải, mà còn có thể thay mặt mua tất cả các nông sản khác.
Ngày tháng , cửa tiệm khai trương.
Ngày này nhóm bốn người Liễu Sùng đã dậy lúc bốn giờ, Liễu Sùng hôm nay không đi bán sỉ, mà là đi kéo rau cải đến tiệm trưng bày. Mới vừa làm xong chưa kịp ăn cơm, bạn bè của bọn họ đã lần lượt đến, còn mang đến không ít lẵng hoa, lẵng hoa xếp một hàng dài ở ngoài cửa tiệm. Không nói được mấy câu, thậm chí bữa sáng cũng chưa kịp ăn, khách hàng đã dần đến cửa, chỉ chốc lát sau khách quen cũ trên Wechat vẫn thường xuyên liên lạc cũng chạy đến cổ vũ, thuận tiện mau chút rau cải về nhà.
Trước mỗi một kệ hàng đều đầy ắp người, mặt tiền cửa hàng không lớn trong nháy mắt đã biến thành chợ rau bản thu nhỏ, muốn nói chuyện phải hò hét gào to mới được.
Phó Dương lần đầu tiên thấy loại trận chiến này, căn bản không biết phải làm cái gì. Trình Ương thấy vậy trực tiếp giao Màn Thầu cho hắn, để hắn giữ Màn Thầu ở một bên học hỏi.
Cân điện tử trong tiệm chưa được nghỉ ngơi một giây nào, hai người Trương Hoa vất vả giành ra một ngày không mở cửa cũng tham gia vào, lúc này cũng chỉ như đổi chỗ bán tiếp tục bán hàng. Hai vợ chồng Trương Hạo cũng vội vàng qua lại trong đám người, mà hai người Trương Uyên Triệu Giác, thân là ông chủ mười ngón tay không đụng nước xuân, lúc này mặc âu phục mang giày da, đẹp trai phi thường nhưng cũng đi theo sau quét dọn rác, bận đến độ không còn hình tượng gì.
Ngày thứ nhất khai trương, Trình Ương dùng mấy hoạt động nhỏ để mọi người tự giác thêm Wechat, khiến cậu thêm được không ít người.
Bận một lần này là hết mấy tiếng, chờ khách trong tiệm dần ít đi, Liễu Sùng mới nhận ra thời gian trôi qua nhanh một chút.
Cả đám mệt mỏi dựa vào quầy, Liễu Sùng thấy vậy vội vàng chạy đến siêu thị nhỏ kế bên mua một túi đồ ăn thức uống phân phát cho mọi người, có hơi áy náy cười nói: “Tới uống nước đi, cực khổ rồi cực khổ rồi. Hôm nay nếu không có mọi người giúp đỡ, chỉ dựa vào mấy người bọn em thì không biết thành cái dạng gì rồi. Ương Nhi, em có số điện thoại quán ăn ở phía sau không, gọi điện mua chút đồ ăn về ăn.”
“Được.” Trình Ương lập tức lấy điện thoại mở danh bạ ra tìm số gọi.
Trương Uyên không chút khách khí nói: “Tiểu Ương à, nên cứng rắn siết tiền bạc lại chứ.”
Trình Ương cười đáp: “Không thành vấn đề.”
“Anh, cho em con đường sống đi, đó là Tiểu Ương của em mà.” Liễu Sùng dở khóc dở cười vỗ vai Trương Uyên đùa: “Em không có gọi anh Triệu là Tiểu Giác, sẽ bị đánh mất.”
“Không sao, cậu cứ gọi, để thể hiện thành ý, anh cũng quyết định gọi cậu là Tiểu Sùng mà.” Triệu Giác cười liếc Trương Uyên: “Nhìn xem ai chết trước, đúng không đồng chí Trương Uyên.”
Trương Uyên: “….”
Trương Uyên chưa trả lời, Trương Hạo liền giả bộ làm vẻ mặt đầy ghét bỏ nói: “Anh đây thì sắp bị mấy cậu thồn cơm chó tới chết rồi, khi dễ chúng ta da mặt mỏng không dám ân ái hả. Chuyện nhà thì về nhà giải quyết, không giải quyết được thì quỳ sầu riêng quỳ bàn giặt, quỳ một lúc là đàng hoàng liền.”
Hai người Trương Hoa ha ha cười một tiếng, còn Hoàng Thừa thì chua xót chậc chậc, dẫn Phó Dương với Màn Thầu đi sắp xếp hàng hóa.
Đùa giỡn một lúc, Trương Uyên đánh giá hàng hoá trong tiệm, nói: “Hôm nay làm ăn rất tốt, cơ bản là bán gần hết rồi, buổi chiều còn hàng không.”
“Không có.” Liễu Sùng nói: “Phần còn dư lại chính là hàng hôm qua người ta đặt, xế chiều còn phải đi giao hàng.”
“Nhanh như vậy đã hết rồi? Mấy thứ trứng gà thịt muối cũng không còn?” Trương Uyên có chút kinh ngạc, thấy Liễu Sùng gật đầu mới nghiêm túc bảo: “Buôn bán mỗi ngày trong cửa hàng đều như vậy đó, nguồn hàng cung cấp đoán chừng sẽ là vấn đề, không thu được những thứ như thịt muối này thì để cho bọn họ xông khói. Anh nhìn mấy cậu còn phải lên những trấn trên đi dạo một chuyến, bắt lấy những nguồn cung cấp mới để không bị chậm trễ việc kinh doanh.”
Liễu Sùng cũng cân nhắc về chuyện này, liền đáp: “Ừ, em ngược lại không nghĩ tới lại bán tốt như vậy, xem ra hai ngày này phải đi lên những trấn trên tìm nguồn hàng mới.”
“Ừ, chờ khi nào ổn định thuận đường đi qua nông thôn vùng khác xem thử, anh chuẩn bị cùng người khác hợp tác làm phân phối liên tỉnh, đến lúc đó cậu tiếp tục chọn phân phối nhà anh.”
“Được ạ.” Liễu Sùng nói: “Xem ra em phải nịnh nọt anh nhiều một chút.”
“Có giác ngộ.”
Cửa hàng rau khai trương rất thành công, mỗi ngày trên WeChat liên tục có đơn hàng không ngừng, rau của cửa hàng hầu như không thừa lại, đầu cung cấp của Phó Nhị Hữu miễn cưỡng có thể thỏa mãn nhu cầu bây giờ. Mọi người đều thấy nhiều loại mặt hàng trong cửa hàng của họ, thêm cải thìa đang bán trên thị trường, đây là thời điểm thích hợp để làm dầu thực vật, vì vậy họ đến hỏi xem họ có thể giúp gì về dầu thực vật hay không. Trình Ương tất nhiên đồng ý, sau khi thêm vào WeChat của đối phương, cậu ngay lập tức đến hỏi Phó Nhị Hữu.
Phó Nhị Hữu lúc này cho cậu một câu trả lời khẳng định, nhưng mà phải chờ một thời gian nữa, còn phải phơi khô trước mới có thể làm dầu được.
Vì vậy Trình Ương lại thêm hạng mục quan trọng, đó chính là tuyên truyền dầu thực vật do dân trong vùng làm trên vòng bạn bè Wechat, phát huy hết khả năng cây hoa màu trồng theo mùa mang đến.
Mặc dù họ đã mở cửa hàng, thì phải trả tiền điện nước, nhưng so với đến chợ sáng bán thì có lời nhiều hơn, hơn nữa còn có thể bán ra bán vô cả ngày, lấy nhiều hàng một chút cũng không sao, đến cuối cùng thế nào cũng bán xong, cộng thêm lợi nhuận trên Wechat, một ngày có thể kiếm tới bốn con số. Cộng thêm qua mấy ngày sau sự nhiệt tình giảm bớt, cũng không còn bận rộn như vậy nữa, Liễu Sùng tiếp tục quay về chuyện bán sỉ của anh, kiếm tiền ở hai đầu.
Mà Phó Dương là một người làm người ta ít lo nhất. Hắn rất hiểu chuyện, hết sức cần cù chăm chỉ, chưa bao giờ than khổ hoặc mệt mỏi, còn trầm ổn hơn Hoàng Thừa nhiều. Lại thêm còn rất thích Màn Thầu, không nói nhiều, chỉ im lặng làm việc, vô cùng khiến bọn họ yêu mến. Bình thường vẫn xem hắn là người một nhà mà quan tâm, tình cảm đổi lấy tình cảm, Phó Dương cũng coi chuyện của bọn họ là chuyện của mình.
Công việc kinh doanh và cuộc sống đang dần đi đúng hướng, Liễu Sùng không còn hài lòng với việc xúc hàng hóa trong nhà kính nữa, anh bắt đầu chú ý đến tình hình hàng hoá vùng khác, chuẩn bị tự mình kéo rau về bán, như vậy mới có thể kiếm nhiều tiền hơn để đặt cọc một căn nhà.