Bàn tay nho nhỏ của Tế Tu giấu trong chăn vốn đang bất an túm chặt áo, nhưng khi cảm giác được sự ấm áp trên trán, liền an tâm buông lỏng.
Tới khi Lý Phá Tinh đứng thẳng dậy, tắt đèn, rón rén ra ngoài, đóng cửa lại, Tế Tu vẫn không mở mắt.
Sáng hôm sau, Lý Phá Tinh đưa Lý Vũ Trụ đến trường mẫu giáo, sau đó dẫn đứa bé đến đồn công an.
Lý Phá Tinh kể sơ qua tình hình hiện tại với cảnh sát, cảnh sát liền ngồi xổm xuống hỏi đứa bé.
Đứa bé không chịu phối hợp, cảnh sát hỏi vài câu như địa chỉ nhà cháu là gì, cháu có bị ngược đãi hay không, đứa bé chỉ yên lặng cúi đầu, không nói một câu.
Cảnh sát thở dài, nói với Lý Phá Tinh: “Anh Lý, đứa bé này không chịu nói gì, chúng tôi không biết bất cứ thông tin gì của bé, không cách nào giải quyết chuyện này.”
Lý Phá Tinh: “…Tôi biết thằng nhỏ tên là Lý Tiểu Hữu.”
Cảnh sát lắc đầu: “Chúng tôi không nhận được trình báo mất tích có liên quan đến Lý Tiểu Hữu, chờ khi nào có tin tức chúng tôi sẽ liên lạc với anh, được chứ, trong thời gian này anh thử trò chuyện với bé, xem xem có hỏi được gì không.”
Tường trình xong, Lý Phá Tinh bế đứa bé ra khỏi đồn cảnh sát. Hắn nhìn thằng nhỏ cúi đầu thấp thật là thấp, không nỡ trách nó, chỉ thở dài. Thấy bên cạnh có quán kem, Lý Phá Tinh hỏi: “Có muốn ăn kem không?”
Đứa bé lắc đầu, ngoan ngoãn trả lời: “Em không ăn.”
…Đứa bé này bình thường không có vấn đề gì, tại sao vừa vào đồn cảnh sát lại im thin thít như vậy.
Thôi, trước cứ đem về nhà nuôi, nếu mấy hôm nữa vẫn không chịu nói gì thì đi tìm bác sĩ tâm lý cố vấn vậy.
Lý Phá Tinh đặt đứa bé lên con xe gắn máy phân khối lớn ngầu bá cháy của mình: “Ôm eo anh.”
Tế Tu vươn tay, khẽ khàng ôm Lý Phá Tinh, dè dặt dán mặt lên lưng hắn. Cách lớp áo sơ mi mỏng manh, Tế Tu có thể cảm nhận rõ rệt nhiệt độ cơ thể anh Tinh. Y nhắm hai mắt, gió thổi bên tai y, động cơ xe gắn máy phát ra tiếng nổ ầm vang. Tế Tu ôm chặt anh Tinh thêm chút nữa.
Trong nháy mắt, y bỗng có cảm giác tất cả tựa như một giấc mộng.
“Anh Tinh! Ai, ai đây?” Bạch tuộc hoảng sợ hỏi.
Hà Tiểu Hoa: “Đúng đấy anh Tinh, đứa bé này là ai? Sao trông giống Vũ Trụ thế? Không đúng! Sao giống tên khốn kiếp Tế Tu kia thế?”
Nhóc mập cầm đầu cuối lên, tình cảm dạt dào cất giọng đọc: “Một buổi sáng sau chín tháng mười ngày, cậu sinh con, y dẫn người xông vào phòng đẻ, cướp đi đứa con của cậu, ai ngờ trong bụng cậu vẫn còn một đứa bé nữa. Nhiều năm về sau —-“
“Bốp!” Lý Phá Tinh vỗ lên lưng Nhóc mập: “Xông vào phòng đẻ cái cục kít! Lúc ông sinh Vũ Trụ, mấy đứa không ở bên ngoài chắc!”
Đá tảng ngơ ngác: “Chuyện gì đây, nó nó nó là con riêng của Tế Tu sao?”
Hà Tiểu Hoa hùng hổ xắn tay áo: “Nhìn nó tầm tuổi Vũ Trụ, nhất định là Tế Tu đã cặp bồ từ lúc anh Tinh mang thai Vũ Trụ rồi! Tế Tu quá khốn nạn! Đừng để em bắt được thằng đó, bắt được lần nào em đánh lần đấy!”
Tế Tu:…
Lý Phá Tinh thấy đứa bé sợ rụt về sau, tay túm chặt vạt áo mình, tim hắn mềm nhũn, bế nó vào lòng.
“Nghĩ linh tinh gì thế? Đừng dọa trẻ con, đứa bé này không liên quan gì đến Tế Tu!”
Lý Phá Tinh kể rõ tình trạng của đứa bé, rồi nói: “Chuyện giống ai đó chắc chỉ là trùng hợp thôi, thế giới nhiều người như thế, thỉnh thoảng có một hai người giống nhau cũng đâu kỳ lạ gì.”
Đúng lúc này, một đám trẻ con tuổi tác chênh lệch, có lớn có bé mở cửa vào, cung kính chào các huấn luyện viên.
Lý Phá Tinh gật đầu với tụi nhỏ, đặt đứa bé xuống ghế: “Anh phải làm việc rồi, em ngồi ngoan ở đây nhé.”
Đứa bé gật đầu.
Lý Phá Tinh đứng dậy, cân nhắc một chút, đặt thùng đồ chơi và đồ ăn vặt của Lý Vũ Trụ xuống trước mặt đứa bé, xoa đầu nó: “Ngoan nhé.”
Lý Phá Tinh và Hà Tiểu Hoa hiện đang làm huấn luyện viên ở võ đường, võ đường này chính là nơi bọn họ học tán đả khi còn nhỏ, trưởng võ đường đã dạy bọn họ gần mười năm, quan hệ rất tốt.
Sau khi tốt nghiệp, Lý Phá Tinh và Hà Tiểu Hoa tới đây hỗ trợ, sau đó trưởng võ đường chuyển khu, chuyển nhượng lại võ đường cho Lý Phá Tinh với giá thấp, thế là Lý Phá Tinh trở thành trưởng võ đường mới. Kế đến, Bạch tuộc và Đá tảng cũng đi học võ chuyên nghiệp, thi lấy giấy hành nghề võ sư, làm huấn luyện viên ở võ đường của Lý Phá Tinh, còn Nhóc mập thì mở một quán lẩu ở đối diện.
Nhóc mập nhìn đồng hồ: “Anh Tinh, mọi người làm việc đi, quán em cũng tới giờ mở cửa rồi.”
Lý Phá Tinh gật đầu: “Ừ.”
Nhóc mập đang định ra cửa thì chợt nhớ ra, nhắc Lý Phá Tinh: “Đừng quên chín giờ tối nay livestream đấy!”
Lý Phá Tinh: “Không quên được đâu.”
Lý Phá Tinh thích chơi game giả lập, ban đầu chỉ rảnh rỗi nhàm chán phát sóng trực tiếp mấy lần, chủ yếu là muốn khoe kỹ thuật chơi, ai ngờ lại nổi tiếng vì ngoại hình. Nhân vật game giả lập dùng số liệu thay đổi thực tế sẽ ảnh hưởng đến độ linh hoạt khi thao tác, vì vậy các đại thần trong game đều ra trận bằng ngoại hình thật. Lý Phá Tinh có khuôn mặt hạng nhất, dáng người hạng nhất, kỹ năng hạng nhất, ngoại hình còn vượt trội hơn hình tượng giả lập, cực kỳ chói mắt trong đám streamer.
Vì vậy, dù chẳng nói gì lúc livestream thì fan của hắn cũng tăng lên vèo vèo.
Sau đó, có đài phát sóng trực tiếp muốn ký hợp đồng với Lý Phá Tinh để hắn làm streamer chuyên nghiệp, nhưng Lý Phá Tinh đã từ chối vì võ đường và Lý Vũ Trụ, thế nên nhà đài đã ký hợp đồng A+ linh hoạt về thời gian nhất với hắn.
Tế Tu kinh ngạc, livestream?
Anh Tinh còn livestream sao?
Tế Tu ảo não cúi đầu, vậy mà y không biết.
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
Kết thúc công việc ở võ đường, Lý Phá Tinh đến trường mẫu giáo đón Lý Vũ Trụ, dẫn hai đứa bé về nhà.
Tế Tu sửng sốt nhìn cửa sổ, hỏi Lý Phá Tinh: “Anh ơi, cửa mở, có người đến sao?” Y nhớ rõ trước khi đi cửa đã khóa.
Lý Phá Tinh bế từng người xuống xe: “Không có gì, là bạn anh.”
Lý Vũ Trụ chọt chọt Tế Tu: “Lý Tiểu Hữu cậu gọi sai rồi! Như tuổi của tụi mình thì cậu phải gọi bố mình là chú đó!”
Tế Tu ấn tay Lý Vũ Trụ: “Tớ lớn hơn cậu.”
Lý Vũ Trụ giậm chân: “Cậu mà gọi như thế thì tụi mình sẽ lệch vai vế mất!”
Tế Tu thờ ơ ừm một tiếng, dắt Lý Vũ Trụ vào nhà.
Bạn? Là ai? Anh Tinh vừa tạm biệt đám Bạch tuộc, vậy còn người bạn nào lại có thể cầm chìa khóa nhà anh Tinh… tùy ý bước vào nhà anh Tinh đây?
Lý Vũ Trụ hất tay Tế Tu: “Thôi bỏ đi! Lệch vai vế thì lệch vai vế, dù sao tớ cũng chẳng thèm lấy cậu nữa!”
Nhóc bị dáng vẻ phụ đạo mình học của Tế Tu dọa sinh ra bóng ma trong lòng, triệt để mất tâm tư với Lý Tiểu Hữu.
Lý Vụ Trụ hất cằm: “Nhưng tớ sẽ không gọi cậu là chú đâu đó!”
Tế Tu: “…Tớ cũng không muốn cậu gọi tớ là chú.”
Lý Vũ Trụ: “Sao cơ?”
Tế Tu vào sân, bước chân bỗng ngừng lại.
Một người đàn ông đang ngồi giữa sân chơi với Điêu Điêu.
Tuy hiện tại Tế Tu còn nhỏ, không đủ khả năng phân biệt tín tức tố, nhưng y tin chắc, người đàn ông này là một Alpha.
Nhìn thấy Lý Phá Tinh, người đàn ông đứng dậy. Hắn rất cao, thậm chí còn nhỉnh hơn Lý Phá Tinh một chút. Hắn đi đôi bốt cao cổ, nhét ống quần rằn ri vào giày, hiển hiện vóc dáng ưu việt, thân trên là áo sơ mi đen, ống tay áo được xắn lên vài nấc, để lộ hình xăm trên cánh tay.
Những ký hiệu không biết tên và hoa văn lộn xộn được xăm kín cánh tay, chỉ chừa ra một khoảng trống đặc biệt, tạo thành một từ đơn.
Tế Tu nhìn chòng chọc cánh tay hắn, hỏi Lý Vũ Trụ: “Người đó là ai?”
Cánh tay người đàn ông xăm thành từ ‘Stern’, là tiếng Đức.
Nó có nghĩa là – Tinh Tinh.
Lý Vũ Trụ: “Đó là chú Triệu, bạn của bố tớ, chú ấy là chủ bệnh viện thú y, mấy hôm trước Điêu Điêu bị ốm, bố đưa Điêu Điêu đến bệnh viện của chú ấy đấy.”
Tế Tu ngửa đầu nhìn khuôn mặt người đàn ông. Cằm hắn lấm chấm xanh, miệng ngậm điếu thuốc, nở nụ cười với Lý Phá Tinh: “Về rồi à.”
Lý Phá Tinh thò tay dập điếu thuốc của hắn: “Đừng hút, có trẻ con.”
Người đàn ông nhíu mày, oán trách: “Đây là điếu thuốc ước nguyện mà.”
Lý Phá Tinh ngượng ngùng: “…Ước nguyện cái gì cơ chứ.”
Người đàn ông nheo mắt: “Cậu sẽ hiện thực hóa nó giúp tôi chứ?”
Lý Phá Tinh: “Xem tình hình đã, nếu anh muốn hái trăng xuống thì đúng là tôi không làm được.”
Người đàn ông phủ nhận: “Tôi không muốn hái trăng.”
Hắn ngừng lại, ánh mắt sâu thẳm: “…Tôi muốn hái sao.”
Tế Tu nghẹt thở, siết chặt tay.
Lý Phá Tinh cười đập người đàn ông một cái: “Mịa nó Triệu Hiến Trọng anh chẳng thay đổi tí nào, bao nhiêu năm rồi sao anh vẫn mang trái tim thiếu nữ thế? Lại còn hái sao nữa chứ, sao anh không ước có gậy phép thuật đi ha ha ha Triệu Hiến Trọng anh còn nhớ không có lần anh lôi mười mấy đàn em tụ tập trước cổng trường tôi, tỏ vẻ ngầu lòi muốn cho tụi tôi mở mang cái món bảo bối súng gỗ mô phỏng của anh, cuối cùng lại lôi ra gậy phép thuật của nàng tiên Balala, mấy đàn em của anh đều tưởng anh điên rồi ha ha ha làm ông đây cười vỡ bụng!”
Tế Tu: “…”
Triệu Hiến Trọng: “…”
Lý Vũ Trụ ôm bụng cười khằng khặc: “Ha ha ha ha, chú Triệu là con gái à? Sao chú lại thích gậy phép thuật của nàng tiên Balala?”
Triệu Hiến Trọng đen mặt, gắng gượng cứu vãn hình tượng: “Chú cầm nhầm balo của em gái.”
Em gái hắn muốn khoe với các bạn cây gậy phép thuật của mình, cuối cùng lại móc ra một cây súng gỗ… Em gái khổ sở kể lại rằng các chị em tốt của em ấy đều khóc nức nở chạy mất.
Để bớt xấu hổ, Triệu Hiến Trọng đưa thuốc ức chế trong túi cho Lý Phá Tinh: “Kỳ phát tình của cậu sắp tới rồi đúng không?”
Lý Phá Tinh gật đầu, nhận thuốc.
Mỗi tháng Lý Phá Tinh sẽ tới kỳ phát tình một lần, song vì phải dùng tên thật mới được phép mua thuốc ức chế, mỗi tháng hắn chỉ có thể mua một liều thuốc này. Tuy nhiên, có lẽ do Lý Phá Tinh đã cố chịu các đợt nhiệt phát tình trong thời gian mang thai Lý Vũ Trụ, cho nên thuốc ức chế không có tác dụng với hắn mạnh như những người khác. Kể từ nửa năm trước, nếu muốn vượt qua kỳ phát tình, Lý Phá Tinh buộc phải sử dụng hai liều thuốc ức chế. Vì vậy, hắn chỉ còn cách nhờ em gái Omega của Triệu Hiến Trọng mua hộ mình.
Tính toán thời gian, hai ngày nữa lại đến kỳ phát tình rồi.
Triệu Hiến Trọng cảm giác có người nhìn mình chằm chằm, tưởng là Lý Vũ Trụ, quay đầu lại mới phát hiện có một đứa bé đang đứng cạnh nhóc.
Triệu Hiến Trọng nhíu mày: “Đứa bé kia là ai?”
Lý Vũ Trụ dắt Tế Tu đến chỗ bọn họ: “Đây là bạn thân của cháu, Lý Tiểu Hữu!”
Triệu Hiến Trọng biết chồng cũ của Lý Phá Tinh tên là Tế Tu, hắn nhìn đứa bé xa lạ có khuôn mặt tương đồng Lý Vũ Trụ, đôi mắt nheo lại đầy thâm ý.
Đúng lúc này, Điêu Điêu đang ăn bỗng ngẩng phắt đầu, nhào về phía Tế Tu như phát điên.
Nếu là Tế Tu trước kia, Điêu Điêu nhào lên xong cũng chỉ có thể xoay vòng vòng quanh chân y, nhưng giờ Tế Tu bé xíu, Điêu Điêu vừa nhào tới đã làm Tế Tu ngã cái rầm.
Lý Phá Tinh quát Điêu Điêu, cuống quýt nâng đứa bé dậy. Chợt, hắn ngây ngẩn cả người.
Đứa bé đeo một sợi dây đỏ trên cổ, ban đầu hắn tưởng đó là mặt dây chuyền cầu bình an nên không để ý, nào ngờ vì Tế Tu bị ngã mà mặt dây chuyền bị bắn ra ngoài.
Đó là một chiếc nhẫn.
Một chiếc nhẫn quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn.
Ngón tay Lý Phá Tinh run rẩy chạm vào chiếc nhẫn, nhìn thấy mặt trong chiếc nhẫn khắc chữ cái đầu tên của mình và Tế Tu – lj.