Vào lúc hai giờ sáng.
Tại phòng khách của một căn nhà nào đó thuộc khu K.
Đèn pin bị đặt tùy tiện trên một giá sách cao cao.
Trong đêm đen, đèn pin tỏa ra thứ ánh sáng thảm đạm, kéo dài cái bóng của hai người đàn ông ngồi trên sofa.
Bạch Man Man giấu nửa mặt trong bóng đêm, không để lộ cảm xúc, song cả người đều toát ra vẻ âm u.
Lý Phá Tinh muốn nói gì đó, nhưng lại không dám mở miệng. Hắn cúi đầu, lòng thấp thỏm bất an, lặng lẽ cậy móng tay, cậy cậy cái rồi chuyển qua cào sofa.
Tế Tu nhận ra Lý Phá Tinh đang căng thẳng, đặt tay lên tay hắn.
Lý Phá Tinh ngẩng đầu nhìn y.
Tế Tu vừa ngẩng đầu lên liền thấy Bạch Man Man đang nhìn chòng chọc hai bàn tay đang nắm lấy nhau của hai người, ánh mắt kia như thể muốn chọc một cái lỗ trên người bọn họ.
Tế Tu: “…”
Y cứng đờ, cúi thấp đầu. Dù vậy, y vẫn không buông tay Lý Phá Tinh, thậm chí còn nắm chặt hơn.
“Tế Tu, cậu về từ bao giờ?”
Cuối cùng, Bạch Man Man cũng cất lời, giọng nói lãnh đạm.
Tế Tu: “Một tháng trước ạ.”
Một tháng trước? Bạch Man Man lạnh lùng “Ha” một tiếng trong lòng.
Ha, thì ra trước khi bà đến cậu ta đã có mặt ở đây rồi, hẳn nào lúc bà bảo muốn ở lại đây vẻ mặt Lý Phá Tinh lại kỳ lạ như thế.
Bạch Man Man tựa lưng vào ghế, khoanh hai tay trước ngực, lạnh lùng nhìn Tế Tu: “Tức là một tháng nay cậu đều trốn ở nhà Tinh Tinh hả? Rồi tối nào cũng chạy vào phòng Tinh Tinh ngủ?”
Tế Tu mím môi: “Vâng ạ.”
Bạch Man Man cười lạnh: “Giỏi giỏi! Hai đứa tuổi không lớn lắm, nhưng bản lĩnh thì lớn quá ha!”
Tế Tu: “Xin lỗi cô, bọn con không cố ý gạt cô.”
Bạch Man Man thoáng yên lặng, rồi nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Tế Tu, cậu còn nhớ lúc ở bệnh viện cậu đã hứa với tôi thế nào không?”
Tế Tu ngẩn ra, rũ mắt, khàn giọng trả lời: “Nhớ.”
Lúc ấy Bạch Man Man đã hỏi rằng, nhất định cháu sẽ không tổn thương, không rời khỏi Tinh Tinh đúng không?
Y gật đầu, thưa vâng.
Vậy nhưng cuối cùng, y đã không hoàn thành được lời hứa này.
Bạch Man Man nhếch môi: “Nếu cậu đã không giữ lời, sao còn mặt mũi quay về đây?”
Khuôn mặt Tế Tu tái nhợt.
Bạch Man Man siết chặt tay: “Cậu có biết, lúc mang thai Tinh Tinh đã phải một mình chịu đựng bao nhiêu lần nhiệt phát tình không? Khi mới chào đời, Vũ Trụ bị nhiễm trùng rốn, tôi thì nằm viện, Tinh Tinh vừa sinh con, bị sốt ba mươi chín độ, cậu có biết Tinh Tinh đã phải chịu đựng thế nào không?”
Bạch Man Man hít sâu, mắt ửng hồng, giọng nói run rẩy: “Cuộc sống của Tinh Tinh chỉ vừa đi vào quỹ đạo, cậu lại xuất hiện, có phải cậu định để Tinh Tinh lại trải qua đau khổ lúc ấy một lần nữa không?”
Ánh đèn pin trắng hếu chiếu lên mặt Tế Tu, khiến mặt y nom trắng bệch không chút máu.
Lý Phá Tinh thấy vẻ mặt Tế Tu, lòng hoảng hốt, vội vàng nói đỡ cho y: “Mẹ, chuyện đã qua cả rồi mẹ nhắc lại làm chi, Tiểu Tu cũng không dễ dàng gì, mẹ đừng nói vậy.”
Bạch Man Man nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của con trai mình, đã tức lại càng tức: “Lý Phá Tinh! Con quên hết mấy lời mình nói lúc Tế Tu bỏ đi rồi hả?”
Lý Phá Tinh mím môi, hắn còn nhớ chứ. Hắn đã nói không ít lời hung ác, nhưng mà… Lúc ấy hắn đâu biết Tế Tu bị bệnh.
Tế Tu nhìn Bạch Man Man: “Xin lỗi cô, đều là lỗi của con. Sau này con —“
“Đừng nói sau này với tôi! Tôi không muốn lại bàn chuyện sau này với cậu, cậu đi khỏi đây ngay lập tức đi!” Bạch Man Man hoàn toàn mất kiên nhẫn, lạnh lùng yêu cầu.
“Mẹ!” Lý Phá Tinh cuống quýt đứng bật dậy. “Sao mẹ lại thế, mẹ có thể đứng trên góc độ của con để suy nghĩ được không, nếu bố con còn sống quay trở về, mẹ thực sự nỡ đuổi bố đi sao?”
“Uỳnh!”
Đôi mắt Bạch Man Man bỗng đỏ ngầu, bà đứng dậy, hất mạnh đĩa trái cây xuống đất, giận run người: “Lý Thăng chết mẹ còn kính trọng ông ấy, tưởng nhớ ông ấy, nhưng nếu ông ấy chưa chết, mẹ hận không thể giết ông ấy, ông ấy lừa mẹ nợ mẹ, cả đời này cũng không trả hết được!”
Lý Phá Tinh thấy mẹ đột nhiên kích động, sửng sốt: “Mẹ?”
Bạch Man Man như dần tỉnh táo lại, bà nhìn Lý Phá Tinh bằng đôi mắt lạnh như băng: “Lý Phá Tinh, mẹ nói một lần cuối cùng, bảo cậu ta cút ra ngoài ngay lập tức!”
“Mẹ!”
“Anh Tinh.” Tế Tu cũng đứng dậy, níu tay Lý Phá Tinh, nhẹ nhàng cản: “Bây giờ em ở đây cũng không thích hợp, em dọn ra ngoài, đừng làm cô giận.”
Lý Phá Tinh liếc Bạch Man Man, hắn mím môi, im lặng một lúc, cuối cùng đành nói với Tế Tu: “Anh đi mở cửa cho em.”
Lý Phá Tinh đi cùng Tế Tu ra cổng, lặng lẽ lấy chìa khóa mở cổng cho y.
“Em ở đâu bây giờ, tuổi tác còn chưa khôi phục, không ở khách sạn được.”
Tế Tu: “Anh Tinh còn nhớ em từng nói đã mua một căn hộ cho hai đứa mình không, tối nay em có thể ở tạm đó.”
Lý Phá Tinh ngẩn người: “Nhưng căn hộ ấy ở xa đây lắm mà, lái xe cũng hết một tiếng. Em định sau này ở đó sao?”
…Xa như vậy, sau này hắn có còn được gặp Tiểu Tu mỗi ngày không?
Tế Tu: “Em ở đó tạm một đêm, sáng mai sẽ tới khu này thuê nhà.”
Lý Phá Tinh cười: “Ừ! Nhất định phải thuê nhà gần đây, càng gần càng tốt!”
“Ừ.” Tế Tu nhìn Lý Phá Tinh, bỗng nghĩ tới điều gì, nụ cười trên môi dần nhạt đi.
Y yên lặng một lát, chậm rãi nói: “Xin lỗi anh Tinh, năm năm qua anh đã vất vả rồi.”
Những lời Bạch Man Man nói, dù không hay, nhưng đều là sự thật.
Từng câu từng chữ đều như dao nhọn cắm thẳng vào lòng Tế Tu, cắm cho y máu me đầm đìa, cắm cho y vừa bất an vừa áy náy, vừa khổ sở vừa sợ hãi hoài nghi.
— Y trở về, liệu có phải lại là một sai lầm?
Dưới ánh trăng, Lý Phá Tinh nhìn thấy đôi mắt Tế Tu anh ánh nước, hắn dịu dàng nói: “Tiểu Tu cũng cực khổ mà. Em đừng để trong lòng lời mẹ anh nói, anh sẽ thuyết phục mẹ. Tiểu Tu, anh sẽ không đẩy em ra xa nữa.”
Lý Phá Tinh nâng hai má Tế Tu, nhẹ nhàng hôn lên trán y, thấp giọng nói:
“Tiểu Tu, bây giờ anh rất vui vẻ… rất hạnh phúc. Cảm ơn em đã trở về.”
Tế Tu sửng sốt, bỗng cảm giác trái tim be bét máu thịt của mình đã khôi phục như kỳ tích.
Những bất an lo sợ trong lòng cũng tản đi theo gió.
Anh Tinh nói rằng, cảm ơn y đã trở về.
Đôi mắt Tế Tu cong cong, y ôm Lý Phá Tinh, khẽ tựa cằm lên vai hắn.
“Em sẽ không bỏ đi nữa, anh Tinh.”
Cho dù có chết, em cũng muốn được chết bên cạnh anh.
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
Cuối cùng, Tế Tu không quay về căn hộ kia. Giờ đã là hai rưỡi sáng, tới đó cũng không có thời gian ngủ. Chưa kể, căn hộ kia đã lâu không có người ở, bụi bặm phủ nhiều năm. Y từ tốn rẽ vào một con hẻm, tính ngồi trong xe một đêm, sáng mai tìm chỗ cho thuê.
Lúc đến nơi, Tế Tu kinh ngạc, trước mặt y có hai chiếc Aker màu đen. Y phải nhìn biển số xe mới nhận ra chiếc đằng sau là của mình. Trước khi đến xe, y đi qua con xe Aker kia, nhận ra có người đang ngồi trong xe.
Cửa sổ xe hạ xuống, một người đàn ông khoác tay lên cửa kính, đầu ngón tay kẹp một điếu thuốc, đầu thuốc lóe ánh đỏ trong đêm, tàn thuốc rơi đầy đất.
Khi Tế Tu đi ngang qua, người đàn ông kia ngẩng đầu nhìn y một cái.
Tế Tu hơi ngừng lại.
…Người đàn ông này, nom có hơi giống anh Tinh.
Tuy vậy, Tế Tu không dừng lại quá lâu, y chỉ hơi ngẩn người rồi lại đi tiếp.
Trên thế giới này có quá nhiều người giống nhau, y không thể dựa vào ngoại hình để phỏng đoán quan hệ của người khác.
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
Trời vừa sáng, Tế Tu liền đi tìm nhà.
Y lượn khắp bán kính m quanh khu vực này nhưng không thấy quảng cáo cho thuê nhà, vậy mà tới lúc đến nhà anh Tinh, lại nhận ra có một chiếc xe vận chuyển đang đỗ trước cửa căn nhà vườn ngay cạnh nhà anh.
Cạnh nhà anh Tinh?
Kiễng chân là thấy được sân nhà anh Tinh.
Ở trong nhà cũng nghe được tiếng ồn ào của Lý Vũ Trụ.
Đi đổ rác cũng vô tình bắt gặp được anh Tinh.
Ngoại trừ việc có thể sẽ bị Bạch Man Man gây rắc rối ra, hình như không có bất cứ khuyết điểm gì.
Tế Tu động lòng, bước vội tới nữ chủ nhà đang đứng ở cửa, một người phụ nữ Omega điềm đạm, sau đó mau chóng trao đổi xong điều kiện cho thuê.
“Được rồi, cậu Tế, cậu vào đây, chúng ta có thể ký luôn hợp đồng cho thuê.”
Bà chủ trọ dẫn Tế Tu đến một căn phòng, vén rèm nói với người đàn ông bên trong.
“Ông xã, còn chưa dán thông báo đã có người muốn thuê nhà rồi này.”
Nam Alpha quay đầu nhìn bà chủ: “Ừ, anh đang định ký hợp đồng với ông Lý.”
Bà chủ: “Ông Lý nào?”
Bà dẫn Tế Tu vào phòng, ông chủ trọ và một người đàn ông xa lạ đồng thời quay đầu sang.
Đó là một nam Alpha khoảng hơn bốn mươi, nhưng thời gian đối xử với ông cực kỳ tốt. Sống lưng ông thẳng tắp, bộ âu phục màu đen cao cấp che đi khí thế sắp bén của ông, càng tôn lên sức hấp dẫn và ưu nhã của sự chín chắn, trầm ổn lắng đọng qua bao năm tháng.
Còn ngoại hình, khuôn mặt người đàn ông Alpha này có vài phần giống Lý Phá Tinh.
Không sai.
…Ông Lý đây, chính là người mà Tế Tu gặp đêm qua.
Cơ mà Tế Tu không rảnh để ngẫm nghĩ thêm, bởi vì ông Lý cũng nhận thấy hai chủ nhà đã cùng đồng ý cho cả hai người thuê nhà, ông trầm ngâm trong giây lát, từ tốn đề nghị: “Tôi có thể tăng giá thuê căn nhà này.”
Tế Tu: “Tôi có thể trả gấp đôi.”
Ông Lý: “Gấp ba.”
Tế Tu: “Gấp mười.”
Ông Lý nhìn Tế Tu, ấn tắt điếu thuốc trong tay, giọng nói lạnh đi: “Tôi ra giá gấp hai mươi lần.”
Tế Tu: “Gấp trăm lần.”
Ông Lý nguy hiểm nheo mắt lại, giọng nói bất mãn: “Này cậu, căn nhà này vô cùng quan trọng đối với tôi.”
Tế Tu nhìn ông, giọng nói lãnh đạm: “Tôi cũng vậy.”
Hai người mắt đối mắt, không ai nhường ai.
Bầu không khí tràn ngập khói thuốc súng.
Bà chủ lúng túng nhìn Tế Tu và ông Lý.
Thực ra bọn họ cũng thuê căn nhà này, dù hai người có tăng giá bao nhiêu lần thì tiền cũng không vào túi bọn họ được.
Không khí lúc này… Quả đúng là quá tệ.
“Thực ra nhà vườn này rất lớn, có vài căn phòng, ở một mình hơi lãng phí, hay là hai người cân nhắc… Thuê chung?”