“Đừng. . . Uh. . .”
Vừa mở mắt ra, ánh vào mi mắt, là một nơi xa lạ mà y chưa từng thấy.
“Ngươi cuối cùng cũng tỉnh rồi! Trẫm còn nghĩ không biết ngươi còn muốn ngủ tới lúc nào đây!”
Mới từ Thái bình cung trở về phòng, Tôn Dật Thiên đóng kỹ cửa mới quay người lại, nhìn thấy Vương Ngự Phong đã tỉnh, bước nhanh đi tới bên giường, trên vẻ mặt đầy vẻ khoái trá.
“Hoàng. . . Hoàng thượng. . . Ah – Ta. . . Ta sao lại không mặc quần áo. . .”
Vừa thấy Tôn Dật Thiên đến bên cạnh, Vương Ngự Phong hoảng hốt vội vàng ngồi dậy, nhưng lại phát hiện trên người chỉ đắp mỗi chiếc chăn bông, còn lại hoàn toàn không mặc gì.
“Đương nhiên! Tất cả quần áo của ngươi đều để ở dục phòng, ta đã sai người đi giặt rồi!”
Nghe vĩ âm có điểm cao một chút, có thể thấy Tôn Dật Thiên giờ phút này tâm tình thật sự rất tốt.
“Hoàng. . . Hoàng thượng, không có quần áo, nô tài sao có thể trở về phòng. . .”
Cuộn mình lại trong chăn bông, vẻ mặt vô tội cùng đôi mắt to ngấn nước nhìn chăm chú đến Tôn Dật Thiên.
“Ai cho phép ngươi trở về phòng? Đêm nay. . . Ngươi ngủ cùng Trẫm. . .”
Vẻ mặt cười ôn hòa, chờ xem phản ứng đáng yêu của Vương Ngự Phong.
“Cái gì! Ngươi. . . Ngươi ngươi ngươi. . . Ngươi muốn ta thị tẩm?”
Vô lễ chỉ thẳng vào gương mặt đang cười vô cùng sáng lạn của Tôn Dật Thiên, hai tay nắm chặt chăn bông thối lui đến góc giường, bộ dáng thật đúng là như một thiếu nữ.
(Tiểu Cầm: Chỗ này thật đúng là không biết ghi như thế nào ╭(๑¯д¯๑)╮ không có từ nào nam tính hơn sao??? щ(ಠ益ಠщ) )
“Đúng vậy! Trẫm chính là muốn ngươi thị tẩm, chẳng lẽ ngươi đã quên ngươi đáp ứng Trẫm chuyện gì sao?”
Cố ý từng bước một đến gần y, ép Vương Ngự Phong đến không còn đường thối lui.
“Cái này. . . Nô tài. . .”
Vẻ mặt thất sắc nhìn Tôn Dật Thiên, Vương Ngự Phong thật không ngờ, y thân là một nam nhân, sao lại có một ngày được Hoàng thượng thị tẩm, cũng khó trách sắc mặt y khó coi như vậy.
“Thân thiết với Trẫm thật sự làm khó ngươi đến thế sao? Ngươi ghét Trẫm lắm ư?”
Thấy sắc mặt Vương Ngự Phong lúc trắng lúc xanh, dường như thân thiết với hắn thật sự rất đáng sợ, thừa nhận như vậy, làm cho Tôn Dật Thiên cảm giác được tâm lý rất không thoải mái, cặp mày kiếm nhíu lại, vẻ mặt tịch mịch, Vương Ngự Phong vừa nhìn thấy không khỏi đau lòng.
“. . .”
“Ngươi không biết rằng đối với Trẫm mà nói, ngươi rất quan trọng sao?”
Nhẹ nâng cằm Vương Ngự Phong, ánh mắt tràn ngập yêu thương nhìn con ngươi sáng ngời của y, ngữ khí mang theo một chút ái ân.
“Ta. . . Ta. . .”
Cảm giác được khuôn mặt Tôn Dật Thiên càng ngày càng gần, nhưng Vương Ngự Phong lại hoàn toàn không có ý muốn ly khai, tựa hồ là bị lạc trong ánh mắt thâm tình, lạc trong sự ôn nhu của hắn.
“Không được ly khai. . . ở bên Trẫm. . . Có được hay không?. . .”
“. . .”
Còn chưa kịp trả lời, đôi môi đỏ mọng đã sớm bị Tôn Dật Thiên phong tỏa.
Chiếc lưỡi nóng bỏng không ngừng dùng hết mọi cách câu quấn lưỡi Vương Ngự Phong, không ngừng hút hết mọi thứ ngọt ngào trong miệng y, cảm giác hô hấp ấm áp phả vào mặt lẫn nhau, còn giống như ảo giác nghe được trống ngực bản thân đập loạn xạ không thể kiềm chế.
Chăn bông trong tay bị Tôn Dật Thiên giật lấy lúc nào, Vương Ngự Phong giật mình, liếc mắt nhìn hắn, vẫn là đôi mắt thâm tình đó, mà bây giờ thứ đang điều khiển tâm trí y, lại là cảm giác mơ màng.
“Ngự Phong. . .”
Rời đôi môi Vương Ngự Phong, nhìn y giờ phút này khuôn mặt vô cùng hồng nhuận, đôi mắt thấm nước đầy mê muội, nhưng lại ẩn giấu đôi ngươi lấp lánh, căn phòng vang lên tiếng thở dốc của y, mặc kệ là xem hay là nghe, cũng khiến Tôn Dật Thiên khó có thể khống chế tâm lý rung động, không chút nghĩ ngợi hôn lên chiếc cổ trắng tích của y, ôn nhu khẽ cắn.
“Uh hả. . . Hoàng. . . Hoàng thượng. . . Không nên. . .”
Cần cổ truyền đến cảm giác kích thích, còn có bàn tay nóng bỏng của Tôn Dật Thiên, đang ở bụng y vuốt ve cọ xát, hai bên đồng thời giáp công khiêu khích mang đến khoái cảm, làm cho Vương Ngự Phong không biết nên làm gì, lại không cách nào kháng cự, đối với chính mình như vậy, y lo lắng nhỏ giọng khước từ, nhưng lại một điểm dừng cũng không có.
“Đừng lo. . . Tin tưởng ta. . . Không sao đâu. . .”
Bạc môi tại bên tai Vương Ngự Phong thấp giọng trấn an, tay không biết từ lúc nào đã đi tới nơi bí ẩn giữa song mông Ngự Phong, ngón tay mang theo dược màu trắng sữa dò xét ở phía sau.
“Đừng uh. . . Ha. . . Hoàng thượng. . . Cái. . . Cái gì vậy. . .”
Cảm giác được dị vật chui vào, một trận lạnh lẽo kích thích trong nội bích, Vương Ngự Phong vô thức ôm chặt vai Tôn Dật Thiên, đôi môi đỏ mọng hoảng sợ hỏi.
“Không có việc gì. . . Đây là nhuận dược (thuốc… bôi trơn đó ( ≧Д≦)( ≧Д≦)) trong cung, không bôi cái này, sẽ rất đau. . .”
Trấn an Vương Ngự Phong, ngón tay xâm nhập, không ngừng trong cúc huyệt bịt kín của y đông ấn tây đè, làm cho những ý nghĩ trong đầu càng lúc càng rời xa, từng tiếng rên rỉ không ngừng từ miệng Ngự Phong truyền ra.
“Đừng uh. . . Không. . . Ha. . . Không nên. . . Hoàng thượng. . . Này. . . Hả uh. . . Như vậy hảo quái. . . Cầu ngài mau dừng tay. . . Ha hả. . .”
Hai tay khẽ run ôm chặt vai Tôn Dật Thiên, bởi vì dị vật không ngừng tại trong bí huyệt di chuyển va chạm liên tục, cảm giác mặc dù quái nhưng nhận được khoái cảm kẻ khác truyền tới cũng là chuyện không thể tránh.
“Sẽ không. . . Sẽ rất thoải mái. . .”
Gắt gao đem Vương Ngự Phong ôm vào trong lòng, tràn ngập tự tin mỉm cười, ngón tay xâm nhập lại gia tăng một ngón, cũng đổi thành hữu lực trừu tống, gây cho Vương Ngự Phong một loại sung sướng không cách nào thoát khỏi.
“Không. . . Uh đừng. . . Ha. . . Hoàng thượng. . . Hả. . .”
Bí huyệt phía sau không ngừng bị dị vật trở mình chà đạp tạo ra khoái cảm, giống như dòng điện tiến vào cơ thể gây cảm giác tê dại, cảm giác chưa từng có bao giờ, thật sự rất dễ dàng làm kẻ khác mê võng.
“Ngươi sẽ thích. . .”
Nhìn thân hình Vương Ngự Phong tùy theo chính mình khiêu khích phiếm ra màu hồng phấn, yêu mị rên rỉ, không ngừng lắc lư thân ảnh, làm cho Tôn Dật Thiên chịu không nổi hạ phúc trướng đến phát đau, động thủ làm cho y thuận thế khóa ngồi ở bên mình, áo quần trên người Tôn Dật Thiên sớm đã nằm trên mặt đất lạnh lẽo.
Rút tay ra, làm cho u huyệt của Vương Ngự Phong chưa kịp thích ứng với cảm giác trống rỗng, đem phân thân chính mình đã nhịn đến phát đau để tại huyệt khẩu đang đỏ lên của y, thong thả từng chút xâm nhập. . .
“Hả hả – đau. . . Đau quá. . . Hoàng thượng. . . Không. . . Không nên. . .”
Hạ thể đột nhiên bị xâm nhập vô cùng đau đớn, làm cho Vương Ngự Phong thất thanh kêu lên, trên trán trong nháy mắt toát ra không ít mồ hôi lạnh.
“Đừng lo . . Buông lỏng thân thể, nếu không sẽ càng đau. . .”
Nhìn Vương Ngự Phong cau mày thống khổ cầu khẩn, Tôn Dật Thiên mặc dù không đành lòng, nhưng tiễn đã lên dây, muốn hắn giữa đường dừng tay, tựa hồ là không có khả năng.
“Đau. . . Đau quá. . . Hoàng thượng. . .”
Mặc dù miệng vẫn kêu đau, nhưng thân thể Vương Ngự Phong vẫn chậm rãi tự động buông lỏng, thích ứng với việc cúc huyệt đang từng chút từng chút bị xâm nhập.
Da tay bị xé rách đau đớn, làm cho Vương Ngự Phong sớm đã trào nước mắt.
“Tốt lắm. . . Phong nhi đừng khóc. . . Nhịn một chút nữa. . .”
Lau đi nước nơi khóe mắt Vương Ngự Phong, nhẹ an ủi hôn lên môi y.
Đầu lưỡi ôn nhu giao quấn theo Vương Ngự Phong, bàn tay nhàn rỗi đi tới phân thân Ngự Phong lục lọi kích thích, hy vọng khoái cảm có thể áp chế được sự đau đớn của y.
“Đừng uh. . . Uh uh. . .”
Mày dần dần giãn ra không ít, bởi vì giờ phút này Tôn Dật Thiên chuyên chú khiêu khích phân thân mẫn cảm của y, đã tạm thời dừng lại việc tiếp tục động tác xâm nhập.
Rời đi đầu lưỡi không muốn xa rời của Vương Ngự Phong, bạc môi tiến công hướng đến hai quả anh đào trước ngực, vừa liếm duyện vừa gặm cắn, làm cho khoái cảm từng trận từng trận đánh ập vào gáy Vương Ngự Phong.
“Uh hả. . . Hoàng. . . Hoàng thượng. . . Hả à. . .”
Cảm giác được thân thể tràn ngập đau đớn xen lẫn khoái cảm không ngừng, cảm giác phức tạp cứ lần lượt thay đổi, làm cho Vương Ngự Phong vô thức nhẹ ngẩng đầu rên rỉ.
Nhìn y, mái tóc đen nhánh rơi lả tả trên bờ vai trắng nõn, trên trán lấm tấm mồ hôi
Thấy bộ dáng động tình quyến rũ của y, câu dẫn làm Tôn Dật Thiên càng thêm cuồng dã.
“Ngự Phong. . . Ngươi đẹp quá. . .”
Dục vọng đã tăng vọt không cách nào nhẫn nại, bạc môi lần nữa vững vàng phong tỏa môi Vương Ngự Phong, phần eo có chút dùng sức đỉnh một chút, đem phân thân mang đầy lửa nóng lại một lần nữa toàn bộ xâm nhập vào cúc huyệt.
“Uh đừng ── “
Phân thân cực đại đột nhiên xâm nhập, khiến bí huyệt gắt gao thoáng cái tràn đầy đau đớn, làm cho Vương Ngự Phong rơi lệ, hai tay vô thức liều mình đánh mạnh vào vai Tôn Dật Thiên, ngũ quan thanh tú thoáng cái vặn vẹo không ít.
Nắm chặt hai tay Vương Ngự Phong, đầu lưỡi càng thêm nóng bỏng truy đuổi phấn lưỡi y, bắt đầu chậm rãi đong đưa phần eo, tại trong bí huyệt mê người cắm vào rút ra.
“Đừng. . . Uh đừng. . . Uh uh. . .”
Bên tai nghe tiếng rên rỉ của y, mồ hôi thấm ướt hai thân thể đang cọ xát lẫn nhau, cảm giác được Vương Ngự Phong tựa hồ đã tại mật động buông lỏng thân thể, rời đôi môi y, tại bên tai nhẹ giọng nói:
“Hãy để Trẫm nghe thanh âm của ngươi. . .”
“Uh hả. . . Không. . . Nô tài. . . Ha. . . Đừng uh. . .”
Nghe thấy chính mình lại phát ra thanh âm câu nhân như vậy, Vương Ngự Phong vội vàng cắn chặt môi dưới, nói cái gì cũng không làm cho thanh âm dọa người ấy từ miệng mình truyền ra.
“Không nên tận lực kiềm chế. . . Đối với thân thể không tốt đâu. . .”
Đầu lưỡi khẽ liếm theo vành tai mẫn cảm của Vương Ngự Phong, lại ngậm mút mát.
“Ha hả. . . Hoàng. . . Hoàng thượng. . . Uh đừng. . . Cầu ngài. . . Ha. . . Dừng tay. . .”
Vành tai truyền đến cảm giác ấm áp ẩm ướt, làm cho Vương Ngự Phong không chịu được run rẩy thân thể, bị tình ái mãnh liệt làm cho nhiễm hồng khuôn mặt, càng lộ vẻ yêu mị.
“Không được. . .”
Đơn giản trả lời, nhìn cặp mắt to của Vương Ngự Phong sớm đã mê loạn, hai tay ôm chặt thắt lưng y, trong cơ thể mê người dục vọng bắt đầu từng chút một hiện hình.
Động tác ra vào không theo quy luật, từ chậm rãi biến thành cuồng dã trừu tống, đem tình cảm say đắm đối với Vương Ngự Phong hóa thành một lần cường lực công kích.
“Uh hả. . . Ha. . . Hoàng. . . Hoàng thượng. . . Đừng uh. . . Cảm giác. . . Hảo trướng. . . Ha hả. . . Hả. . .”
Động tác của Tôn Dật Thiên cường lực xâm nhập, lửa nóng không ngừng gia tăng khoái cảm, dần dần làm cho Vương Ngự Phong mất đi lý trí.
Bây giờ có thể nói là tiến vào giai đoạn tràn ngập sung sướng, từng đợt sóng từ trong cơ thể đánh ập đến dâng lên khoái cảm, làm cho Vương Ngự Phong đã quên chính mình vừa mới kịch liệt cự tuyệt.
“Đừng uh. . . Hoàng thượng. . . Ha hả. . . nhanh lên một chút. . . Đừng hả. . . Cảm giác thật thoải mái. . . Hảo thích. . .”
Không biết vì sao trong nội tâm dục vọng càng ngày càng mạnh, làm cho y hướng Tôn Dật Thiên yêu cầu càng nhiều thỏa mãn, ngay cả thắt lưng cứng ngắc cũng không tự giác nhuyễn ra, tùy theo động tác của hắn mà lay động.
“Thật sự dễ chịu? Trẫm sẽ làm ngươi càng thoải mái. . .”
Nghe được yêu cầu của Vương Ngự Phong, đối với Tôn Dật Thiên mà nói là muốn tìm cũng không thấy, lập tức tại bên tai y nói ra ái ngữ, nắm chặt thắt lưng y, động tác ra vào càng lúc càng nhanh chóng hữu lực.
Như ngựa hoang thoát khỏi dây cương, động tác mãnh liệt chạy nước rút mang đến khoái cảm, làm cho Vương Ngự Phong không thể chống đỡ được không ngừng lâm vào sung sướng, chỉ có thể tùy theo bản năng phát ra âm thanh đầy mê lực.
“Ha hả. . . Hoàng thượng. . . Đừng uh. . . Hả hả. . . Hảo trướng. . . Đừng uh. . . Hình như. . . Có cái gì. . . Ha hả. . . Muốn đi ra. . . Uh.. . .”
Đối với Vương Ngự Phong chưa bao giờ trải qua hoan ái mà nói, cảm giác hình như có cái gì muốn từ thân thể chính mình lao ra, có thể nói là rất không thích ứng.
“Đừng khẩn trương, việc này rất bình thường. . . Trẫm cũng. . .. . . Uh. . .”
Thuận thế đem Vương Ngự Phong đè lên long sàn, thắt lưng đong đưa ngày càng không thể khống chế, khoái cảm sắp phóng xuất, đã làm cho động tác Tôn Dật Thiên trong vô thức thô lỗ không ít.
“Đừng uh hả. . . Ha hả. . . Chịu không nổi rồi. . . Uh hả. . . Hoàng thượng. . . Ha. . . Hả – “
Còn chưa nói rõ ràng, khoái cảm đã sớm tràn ngập đầu óc, cho tới bây giờ chưa hề nghiệm qua loại sung sướng này, tinh lực toàn thân như là bị một đạo bạch quang ập tới, làm cho Vương Ngự Phong cảm giác được thân thể thoáng cái thoải mái muốn chết.
“Uh ── “
Sau khi Vương Ngự Phong đạt tới đỉnh khoái cảm, tại trong cơ thể y lưu lại chứng cớ yêu thương.
“Ha hả. . . Hô. . . Hoàng. . . Hoàng thượng. . . Ha. . .”
Cảm giác được toàn thân vừa lại mệt vừa lại hư nhuyễn, tầm mắt càng ngày càng mơ hồ.
Nhìn Vương Ngự Phong dưới thân, trên mặt dư vị tình cảm mãnh liệt chưa lui, vẻ hồng thuận chưa tán đi, mồ hôi trên trán rõ ràng, tất cả sự tình mệt mỏi rõ ràng viết hết trên mặt y.
“Làm khổ ngươi rồi. . . Trước tiên ngủ đi!”
Lau đi mồ hôi trên trán Vương Ngự Phong, cúi đầu hôn lên, ý tứ rõ ràng sủng ái hàm xúc.
“Uh. . .”
Có lẽ là quá mệt mỏi, hay do sự ôn nhu của Tôn Dật Thiên làm cho người ta không thể kháng cự, không tự giác nhắm mắt lại, nằm trong lòng hắn an ổn thiếp đi.
“Ngươi. . . Vĩnh viễn là người của Trẫm, mà Trẫm, cũng nhất định vĩnh viễn là người của ngươi. . . Không có ngươi sẽ không có Trẫm, không có Trẫm sẽ không có ngươi. . . Chúng ta vĩnh viễn sẽ không rời xa. . .”
(Hạo: sến quá, nổi hết cả da gà, da vịt
Tiểu Cầm : Tềnh êu à ~ đằng nào thì mi cũng sến sẵn rồi ~ nổi gì nữa =)))
Đem cặp nhẫn long phượng trên ngón tay cái bên tay trái tách ra thành chiếc, trở thành nhẫn đôi, đem phượng nhẫn đeo vào ngón tay cái tay phải của Vương Ngự Phong, tại trên mặt nhẫn y hôn một cái, đem Vương Ngự Phong ôm vào trong lòng tìm gặp chu công.
__END __