Trung tuần tháng sáu, ban ngày nóng bức dường như có thể làm bỏng cả nhân tâm, không khí trong kinh thành dường như cũng là toát lên một luồng hơi nóng nồng đậm.
Lúc này, trong một biệt thự phía Tây Giao kinh thành, một đám người đang nói chuyện với nhau.
"Đại ca, anh nói những lời của Dương Tử Hiên rốt cuộc có tin tưởng được không?" Đái Mộc Đức vùi đầu hít thuốc, cái gạt tàn thuốc bên cạnh hắn lúc này đã chật ních đầy tàn thuốc, tâm tình có vẻ bực bội dị thường.
"Bất động sản Hải Nam biến thành bong bóng là điều tất nhiên, rất nhiều người đều bị lợi ích cực lớn trước mắt che hai mắt, không để mắt đến vấn đề này, chúng ta nên cảm tạ người trẻ tuổi họ Dương kia." Đái Tự Lập ngồi ở đối diện Đái Mộc Đức, thần sắc bình tĩnh dị thường.
Với tư cách thần tài Bộ tài chính, dự toán tài chính qua tay hắn đều là dùng trăm triệu làm đơn vị, cho nên đã luyện được một bộ tâm tính không quan tâm hơn thua, nhưng nói về chuyện này, trong lòng cũng không có khả năng không lo lắng.
Trong nước lúc này, các loại tài chính từ cơ quan nhà quan nhà nước đều dốc sức liều mạng nện tiền vào bất động sản Hải Nam, kiếm được bàn đầy tiền bạc.
Nhưng hắn lại ra mệnh, rút hết tài chính chủ lực mình khống chế đang đầu tư ở Hải Nam trở về, nhanh chóng rút lui khỏi Hải Nam, loại tâm tính có tiền không lợi nhuận, giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang này, không phải người nào cũng có thể làm được, nói thí dụ như Đái Mộc Đức.
Lúc này Đái Mộc Đức vẫn còn kéo kéo đẩy đẩy, trước mắt mới chỉ động viên được chút ít tài chính xây dựng đầu tư vào Hải Nam lui lại, đại bộ phận chủ lực tài chính vẫn đang ở Hải Nam, đối với chi nhánh ngân hàng xây dựng dang dốc sức liều mạng tiến hành các hành vi cho vay tiền tại Hải Nam, có lẽ vẫn là mở một con mắt nhắm một con mắt.
Trong lòng Đái Mộc Đức vẫn tồn tại hy vọng may mắn.
"Đại ca, bất động sản Hải Nam xác thực là có bong bóng rất lớn, nhưng cái bong bóng này vẫn chưa tới điểm tới hạn xì hơi, chúng ta sớm như vậy đã đem chủ lực tài chính lui từ Hải Nam về, chỉ sợ có chút không ổn đâu." Đái Mộc Đức có chút buồn bực rút thuốc ra, hắn biết rõ đại ca của mình đã có một loại tín nhiệm mù quáng đối với Dương Tử Hiên rồi.
Một bộ phận đầu tư chủ lực tài chính của Bộ tài chính đưa vào Hải Nam, trong lúc nhân viên Bộ tài chính khó hiểu và không tin, đã nhanh chóng chảy từ Hải Nam trở về.
Đái Tự Lập cũng không tìm được đại bộ phận thành viên đảng ủy ủng hộ trên hội nghị đảng và hội nghị thường vụ tại Bộ tài chính.
Rất nhiều người già trong Bộ tài chính đều tỏ vẻ khó hiểu cùng nghi hoặc đối với việc Đái Tự Lập đột nhiên đưa ra đề nghị rút tài chính chủ lực khỏi Hải Nam.
Năm là đêm trước khi phân chế độ thuế, tài chính quốc gia rơi vào chính giữa tình huống cực kỳ khó khăn, xuất hiện cục diện nhược trung ương, cường địa phương, thậm chí tài chính trung ương không đủ tiền để trả tiền lương cơ bản của nhân viên công tác cơ quan nhà nước, loại tình huống này, thật sự là khó có thể tưởng tượng được.
Các đầu lĩnh Bộ tài chính, đều là chăm chăm vào tư tưởng muốn bảo đảm giá trị tiền gửi, tăng giá trị tài sản cho tài chính tài chính, dưới loại áp lực này, Đái Tự Lập lại đưa ra đề nghị lui chủ lực tài chính đầu tư ở Hải Nam lại.
Ở trong mắt các đầu lĩnh Bộ tài chính xem ra, cái đề nghị này của Đái Tự Lập là cực kỳ vớ vẩn buồn cười —— cái này rõ ràng chính là gây khó dễ tiền chui vào túi mình mà.
Rất không dễ dàng mới tìm được Hải Nam, một khối con đường đầu tư tốt như vậy, nếu như lần này lợi nhuận cao, có thể giúp Bộ tài chính có thêm nguồn vốn dồi dào.
Đái Tự Lập vậy mà lại muốn rút chủ lực tài chính từ Hải Nam lại, lập tức làm cho đại bộ phận người trong Bộ tài chính bất mãn.
Trước kia tiếng hô để Đái Tự Lập tiếp nhận vị trí lão bộ trưởng sắp về hưu rất cao, nhưng Đái Tự Lập đưa ra một cái đề nghị như vậy, về sau, cái tiếng hô này lập tức mai danh ẩn tích rồi, chẳng có người nào nhấc lên, lại chuyển biến thành một phó bộ trưởng khác, có quan điểm tích cực, thổi phồng việc đầu tư vào Hải Nam sẽ giải quyết khủng hoảng tài chính, đạt tới quốc dân tài chính, bảo đảm giá trị tiền gửi, tăng giá trị tài sản.
Chính trị chính là thứ tàn khốc như vậy, thời điểm việc anh làm phù hợp với lợi ích đại bộ phận người, bọn hắn sẽ đề cử anh, anh xúc phạm đến lợi ích đại bộ phận người, anh sẽ gặp phải sự tàn khốc trên mặt chính trị.
Lần này trong lòng Đái Tự Lập cũng đổ đầy mồ hôi, có thể nói là hắn được ăn cả, ngã về không, hi vọng Dương Tử Hiên có thể phán đoán chính xác.
"Cái này thì tôi mặc kệ, hiện tại tôi đã rút toàn bộ tài chính chủ lực tôi có thể khống chế về, thượng cấp thật sự muốn làm đột nhiên tập kích, khiến cho Hải Nam hạ nhiệt độ, trách nhiệm cũng sẽ không rơi xuống trên đầu tôi."
Đái Tự Lập cười cười nói: "Trong khoảng thời gian này, vô luận là bên trong cấp bộ chúng ta, hay là các lệ cơ quan thuộc trực tiếp vào trung ương khác, trong ngầm ngoài sáng đều có người mắng tôi là lập dị, không để ý đến đại cục."
"Đại ca, vì cái gì mà anh còn muốn khư khư cố chấp rút chủ lực tài chính từ Hải Nam về vậy?" Đái Mộc Đức có chút nghi hoặc khó hiểu hỏi.
"Đó là tài chính của trung ương, mang đi đầu tư vào Hải Nam, cái thành phố nguy hiểm cao này, vốn chính là không tuân theo quy định, nếu xảy ra chuyện, rất nhiều tài chính bốc hơi tại Hải Nam, chỉ sợ tai nạn như vậy xảy ra, dù là ai cũng không cách nào gánh chịu trách nhiệm." Đái Tự Lập thở dài nói.
Vương Lâm bưng hoa quả vào vỗ vỗ bả vai Đái Mộc Cát, nói: "Mộc Cát, Dương Tử Hiên con giới thiệu này, rốt cuộc đáng tin cậy hay không, có phải là người dụng tâm kín đáo, cố ý đến lừa gạt ba và bác của con hay không?"
Vương Lâm một mực đều có chút thành kiến đối với Dương Tử Hiên, đồ nhà quê đến từ La Phù tỉnh này, nhìn thấy Đái Tự Lập tín nhiệm Dương Tử Hiên như thế, trong lòng hơi có ý kiến.
Đái Mộc Cát chu miệng nhỏ lên, ôm bả vai mẹ, nói: "Con nói rồi mẹ ạ, mẹ không nên có thành kiến gì đối với tiểu Dương người ta như vậy, con cảm thấy hắn không phải là người thích nói chuyện giật gân luôn."
Vương Lâm nhìn thấy thần sắc con gái dường như có chút khác thường, tâm tư cô gái luôn kín đáo, huống chi là con gái của mình, thoáng cái liền nhìn ra con gái dường như mình có chút dấu hiệu ưa thích đồ nhà quê kia, vội nói: "Mẹ nói Mộc Cát này, không phải con có tâm tư nhằm vào cái đồ nhà quê kia chứ? Mẹ cảm thấy hắn không xứng với con đâu."
"Bên trong kinh thành, đàn ông theo đuổi con có thể xếp thành một hàng dài, con tội gì phải đi để ý đến một cán bộ La Phù tỉnh." Vương Lâm tận tình khuyên bảo.
Đái Mộc Cát giữ im lặng, không có ý định tiếp nhận lời của mẹ, Đái Tự Lập lại nhận lấy câu chuyện, cười nói: "Mộc Cát cũng đã lớn rồi, vấn đề hôn nhân, có lẽ là sớm xác định một chút đi, ông ngoại con cũng rất quan tâm đến hôn sự của con, suốt ngày đều ngóng trông muốn ôm cháu ngoại đó."
Đái Mộc Đức rất cưng chiều Đái Mộc Cát, không giống như Vương Lâm, hắn nói: "Mộc Cát, tự con suy nghĩ kỹ càng đi, chỉ cần con ưa thích là được rồi."
Đái Mộc Cát có lẽ là giữ im lặng, không ai đoán ra tâm tư của nàng thế nào.
...
"Lão Phan, nếu muốn Mã Tương Như phối hợp với chúng ta, chúng ta phải có đủ thực lực, ít nhất có thể làm cho Mã Tương Như chứng kiến quyết tâm vặn ngã Đường Đại Minh của chúng ta mới được." Dương Tử Hiên ngồi ở trên ghế sa lon, Phan Bách Văn đốt một điếu thuốc cho Dương Tử Hiên.
"Dương sở, không phải ngài nói ngài đã báo cáo cho Tôn Thanh Vân bí thư rồi sao? Tôn Thanh Vân chắc sẽ nói chuyện cùng bí thư Chu Trì Khôn chứ? Trong tỉnh có thể tăng thêm ủng hộ đối với tổ điều tra chúng ta hay không?" Phan Bách Văn cẩn thận hỏi.
"Lão Phan, cậu không cần phải nghĩ hão huyền nữa, Tôn Thanh Vân phó bí thư, Chu Trì Khôn bí thư, Trương Luân bí thư mặc dù những người này muốn ủng hộ chúng ta, cũng sẽ không trực tiếp ủng hộ chúng ta." Dương Tử Hiên phất phất tay áo nói.
Phan Bách Văn không hiểu rõ về cao tầng chính trị bằng Dương Tử Hiên, nghi hoặc hỏi: "Cái này là vì nguyên nhân gì?"
"Đến cấp bậc như Tôn Thanh Vân, Chu Trì Khôn bí thư, đều sẽ không làm chuyện chưa nắm chắc, để cho người khác bắt lấy nhược điểm."