Lôi Văn, Dương Tử Hiên không có gì kiêng kị, nhìn thân thể hắn bị tửu sắc lấy hết, dùng quả đấm sau khi Dương Tử Hiên sống lại là có thể đối phó.
Nhưng Lý thiếu kia thân thể to lớn, chắc hẳn cũng là người luyện võ, Dương Tử Hiên liền không nắm chắc rồi, hơn nữa, hắn là một cán bộ cấp sở, đánh nhau cùng một đám thiếu gia ăn chơi, truyền đi cũng không dễ nghe.
"Tôi nhổ vào! Thằng nhóc này cũng chỉ là đồ hèn nhát, chưa gì đã lui ra ngoài phòng rồi!"
Lôi Văn quay đầu nhìn nhìn Lý thiếu, rồi tức giận nhìn Dương Tử Hiên, nói: "Tôi cũng không tin hắn thoát được một lần, sẽ trốn thoát cả đời, cho dù hắn trở lại La Phù, tôi cũng có thể kéo một đám anh em Duy Dương đi chém hắn!" Trên người Lôi Văn đậm đặc vẻ tội phạm, làm Lý thiếu nhíu mày.
"Bớt nói đi, khỏi phải nghĩ đến chuyện trong tay có mấy tên lưu manh đầu đường liền cho rằng mình là đệ nhất thiên hạ."
Lý thiếu nhìn thấy Lương Lục Khoái ngồi ở trung ương tiếp đãi khách khứa, liền không để cho Lôi Văn làm càn.
Mặc dù nói là yến hội sinh nhật của Lương Quân Mi, nhưng các quan lại quyền quý trong tỉnh Nam Tô cơ bản đều đến đây, như vậy mặc dù yến hội là bọn thịnh yến của bọn tiểu bối, nhưng cũng là thịnh yến của những lãnh đạo này.
Người trong nước tự cổ đã xem trọng việc hiếu hỉ, trong thể chế lại càng phát huy công năng việc hiếu hỉ này đến mức tận cùng, trở thành con đường để người ta tặng lễ thu lễ.
Khuôn mặt Lý thiếu vốn hẹp dài, không quá dễ nhìn, nhưng lúc hắn nhìn Dương Tử Hiên, vẫn không hề nể mặt, ánh mắt bễ nghễ, giống như Dương Tử Hiên chính là không khí trong mắt hắn, hắn tự giữ thân phận, tự nhiên không thể đánh mất giá trị bản thân, chấp nhặt với Dương Tử Hiên, mà là đi lên cung kính vấn an Lương Lục Khoái.
Lương Quân Mi không biết hiện ra ở bên người Dương Tử Hiên từ lúc nào, thì thầm nói: "Chờ một lát nữa, có một con ruồi, anh cần phải chăm chú trách nhiệm giả làm bạn trai, giúp em đuổi một đám con ruồi thối đi!"
"Còn ngăn cản nữa à? Vừa rồi đã có người tuyên bố muốn kéo một đám anh em từ Duy Dương đến La Phù chém anh đấy!"
Sắc mặt Lương Quân Mi biến hóa: "Ai dám làm càn như vậy?"
Dương Tử Hiên chép miệng về hướng Lôi Văn, Lương Quân Mi muốn đi lên hỏi tội Lôi Văn, Lý thiếu lại đi tới.
"Anh đã giúp em mời thêm nhiều bạn bè, có muốn làm quen với bọn họ không? Những người này đều là tinh anh mới nổi trong nước, trong tay có rất nhiều tài phú..." Lý thiếu đã coi Dương Tử Hiên trở thành không khí, trong ánh mắt hắn chỉ có hình bóng Lương Quân Mi, ở trong mắt hắn, Dương Tử Hiên căn bản không có tư cách bắt hắn động thủ.
Lương Quân Mi chỉ dùng khóe mắt lướt nhìn qua khuôn mặt hắn một chút, liền triệt để không đếm xỉa gì tới hắn, nắm tay Dương Tử Hiên, đi về hướng cái bàn bên trái.
Sắc mặt Lý thiếu lập tức trở nên tái nhợt, vừa rồi ánh mắt Lương Quân Mi mang theo vẻ miệt thị, đã triệt để chọc giận hắn, cho tới bây giờ, hắn chưa từng bị một cô gái đối đãi như không khí, đây là việc sỉ nhục và vô cùng tổn hại đối với lòng tự trọng của một người đàn ông.
"Em cảm giác mình đi theo một tên Hai lúa từ trên núi đến như vậy rất hay sao?" Mặt Lý thiếu kéo dài ra, sắc mặt âm trầm đáng sợ.
Lương Quân Mi không thèm quay đầu về, kéo cánh tay Dương Tử Hiên, khom ngồi xuống bên cạnh Vương Hoa Nhi.
"Đàn ông như vậy, Vương Hoa Nhi tôi cũng không để vào mắt, khỏi phải nói đến Lương đại tiểu thư chúng ta, ai gả cho hắn, chính là gặp phải tai nạn." Giọng nói Vương Hoa Nhi không lớn, nhưng Lý thiếu lại có thể nghe được rõ ràng rành mạch, cảm thấy vô cùng chói tai.
"Em biết anh vì yến hội sinh nhật của em mà hao tốn bao nhiêu công sức sao? Từ đầu tháng năm, tôi đã bắt đầu bố trí và chuẩn bị, xem làm sao có thể cho em một món quà mừng rỡ!" Sắc mặt Lý thiếu đỏ bừng, muốn đưa cánh tay lên bắt lấy cánh tay Lương Quân Mi, lại bị Dương Tử Hiên bắt được.
"Mày buông ra!"
Tay Lý thiếu vẫn chưa va chạm vào cánh tay Lương Quân Mi, đã bị tay Dương Tử Hiên kẹp chặt giống như cái kìm, dùng sức giật mấy lần, vậy mà không thể giãy ra nổi, trong lòng cũng cảm thấy rất chấn động.
Dương Tử Hiên cố tình để cho thanh niên kiêu ngạo này chút oai phong, cố ý làm ra một bộ dạng cắn răng cắn lợi, bộ dáng cực kỳ dùng sức.
Trình độ tán đả của Lý thiếu không thấp, lực tay cũng không nhỏ, nhưng không nghĩ tới, vậy mà lại không thể thoát ra khỏi bàn tay Dương Tử Hiên.
Dùng tính tình vĩnh viễn không chịu thua, không chịu ăn thiệt thòi của hắn, sao có thể để cho Dương Tử Hiên đắc thế như vậy, hai tay nhất thời dùng sức, định vặn bung bàn tay Dương Tử Hiên đang kìm ở cổ tay của hắn ra.
Chỉ là, thời điểm hắn vừa mới dùng sức nắm chặt, liền biết mình bị Dương Tử Hiên cho lọt hố rồi, Dương Tử Hiên đột nhiên buông lỏng tay ra, cả người hắn liền mất trọng tâm.
Giống như là ngã gục, cả người đổ lên trên sàn nhà, bên cạnh có vài nam nữ đang cầm chén rượu uống, lập tức kinh hãi tránh ra.
Cả phòng khách đều là một khung cảnh yên tĩnh, Lý Khắc An nằm sấp trên sàn nhà, nhìn hai chân của nhiều người đứng yên bốn phía, trong đầu trống rỗng, mờ mịt không nghe được những lời bàn tán nghị luận xì xào bốn phía.
Hắn đột nhiên cảm giác tay mình nhơ nhớp, Lý Khắc An vô ý thức chống đỡ thân thể, mở bàn tay ra, đúng, đúng là nước bọt, không biết là ai nhổ lên trên mặt đất.
Lý Khắc An cũng không nhịn được nữa, ngồi chồm hổm trên mặt đất, bắt đầu nôn ọe một hồi.
Trong đám người xuất hiện tiếng thấp giọng cười trộm, vô cùng chói tai, đây là sự kiện mất mặt nhất của Lý Khắc An từ lúc sinh ra đến nay.
Hình tượng tao nhã của hắn, chỉ sợ đã triệt để bị hủy, hôm nay hắn ngã gục một cái, hơn nữa còn bị người khác nhổ nước bọt trên mặt đất và việc dính tay vào đó, chỉ sợ sẽ trở thành chuyện đàm tiếu trong vòng luẩn quẩn của đám con ông cháu cha.
Trong đám người có hai thanh niên chạy ra rất nhanh, lấy khăn tay giúp hắn lau sạch sẽ bàn tay, vịn hắn rời đi, trước khi đi, Lý Khắc An đột nhiên oán độc liếc nhìn Dương Tử Hiên, sau đó mới nhanh chóng rời đi.
Có mấy cô gái chạy đến trước mặt Lương Quân Mi, hỏi: "Người vừa rồi là ai vậy?"
"Chính là Lý Khắc An, Lý thiếu các cô vẫn muốn quen biết đấy..."
"Cái gì? Thật sự là nghe danh không bằng gặp mặt, tôi còn tưởng rằng anh ta là người phong độ nhẹ nhàng, không nghĩ tới, dĩ nhiên lại là một người hung ác nham hiểm như vậy, thời điểm hắn bỏ đi, ánh mắt giống như là muốn ăn thịt người vậy." Vẻ mặt mấy cô gái hiện lên đầy vẻ thất vọng.
Dương Tử Hiên nhún nhún vai, vẻ mặt vô tội nhìn Vương Hoa Nhi và Lương Quân Mi, miệng nhếch lên, một bộ dáng cả người lẫn vật đều vô hại.
"Dương sở, cậu dạy dỗ thật tốt, tôi buồn nôn nhất là loại người này, so với Hà Khôn còn làm cho người chán ghét hơn, rõ ràng xấu đến bên trong đầu rồi, còn muốn bày ra một tư thế đơn thuần ở trước mặt trưởng bối, đồ ngụquân Iraq tử, so với tiểu nhân, còn đáng ghê tởm hơn nhiều..." Dường như Vương Hoa Nhi cực kỳ chán ghét đối với Lý Khắc An, thè lưỡi về phương hướng Lý Khắc An rời đi.
Dường như Vương Hoa Nhi từng có quan hệ cùng Lý Khắc An, thời gian nàng và Lương Quân Mi quen biết cũng không ngắn, tiếp xúc rất nhiều người bên cạnh Lương Quân Mi, nên biết càng nhiều chuyện, nhưng Vương Hoa Nhi không có ý nói rõ chi tiết, Dương Tử Hiên cũng sẽ không cố ý hỏi.
"Tử Hiên, cậu phải cẩn thận, thế lực trong nhà hắn rất lớn, thế gia quân nhân, tuy cha hắn không phải đặc biệt trâu bò, nhưng luận thế lực gia tộc, thật sự là rất lớn, các mối quan hệ rất rộng." Lương Quân Mi có chút lo lắng nói.
Dương Tử Hiên nhún nhún vai, từ trước đến nay, hắn đều là binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn.
Kiếp trước chỉ là chủ một xí nghiệp nhỏ, liền dám đối kháng với thị ủy, đời này được địa vị cao, không thể nào sống càng thêm uất ức so với đời trước, hắn không thể nào hạ thấp sĩ diện, kết giao với những loại người này.
Dương Tử Hiên không biết hôm nay mình đắc tội với bao nhiêu người, nhưng đắc tội thì đắc tội, không có gì đáng để hối hận.
"Bên trong đám hộ hoa sứ giả của cậu, hắn là người khó chơi nhất rồi, bị Dương sở trêu chọc một phen như vậy, chắc chắn hắn cũng không còn mặt mũi trở về dây dưa cậu." Vương Hoa Nhi nâng cằm lên, nói.
"Làm phiền hà cho anh, xin lỗi."
Đợi cho Vương Hoa Nhi một lần nữa chạy vào trong đám người trò chuyện, về sau, Lương Quân Mi mới nắm tay Dương Tử Hiên, xuyên qua trong đám người, đến bên người Lương Lục Khoái, trong giọng nói đầy vẻ có lỗi.
"Em cần phải đền bù tổn thất cho anh!" Dương Tử Hiên cười xấu xa nói.
"Đền bù tổn thất cái gì?"
"Vụng trộm hôn anh một cái."
"Đi tìm chết đi."
Lương Quân Mi thẹn thùng bỏ tay Dương Tử Hiên ra, đi tới bên người Lương Lục Khoái, cúi đầu vân vê góc áo.
Lương Lục Khoái đang bàn luận chiến tranh vùng vịnh cùng mấy người bạn bè, người trẻ tuổi đều chơi đùa ở phía xa, Lương Quân Mi rất nhanh cũng bị kéo qua cùng nhau chơi đùa rồi, Dương Tử Hiên lại đàng hoàng ngồi ở chỗ này.
"Tham mưu trưởng quân khu Nam Hồ Tống Vân Nam phát biểu một bài văn về cách nghĩ đối với chiến tranh vùng vịnh, về sau tại công bố ra ngoài, ảnh hưởng rất lớn đối với tầng quyết sách cao nhất trong bộ đội."
Lương Lục Khoái thở dài nói: "Khả năng là hai năm sau sẽ đưa ra biện pháp cụ thể, tăng mạnh cường độ trang bị đối với khoa học kỹ thuật và tin tức."
Dương Tử Hiên ngắt lời nói: "Chiến tranh vùng vịnh nhanh chóng tan tác và lý luận quân sự bản thân Saddam có quan hệ rất lớn, hắn tổng kết kinh nghiệm từ chiến tranh Việt Nam, cho rằng không chiến không thể có tác dụng quyết định, hay là quyết định thắng bại sau cùng, muốn dựa vào chiến tranh trận địa để giành phần thắng...”
“Đây là chỗ thiếu hụt lớn nhất bên trong chiến lược hệ thống phòng không hắn thành lập dựa theo hình thức Liên Xô."
"Tư tưởng chỉ đạo quân sự xảy ra lỗi, là nguyên nhân căn bản khiến quân đội của hắn bị tiêu diệt."
Vài quân nhân nhất thời đều quay đầu, nhìn thằng nhóc Dương Tử Hiên đột ngột xuất hiện này, trong ánh mắt cất giấu một tia kinh ngạc.
"Không có ý tứ, không phải cháu cố ý nghe các ngài nói chuyện, cháu xin đi trước." Dương Tử Hiên thấy ánh mắt mấquân Iraq nhân nhìn hắn không đúng, liền nghĩ đến chuyện chuồn đi.
"Cậu ngồi xuống đã." Trong ánh mắt Lương Lục Khoái cũng có thêm một tia kinh ngạc, nói: "Cậu nói tiếp đi."
Chiến tranh vùng vịnh là việc xảy ra từ hai năm trước, hai năm qua, bộ đội trong nước nghiên cứu cực kỳ nhiều lần đối với chiến tranh vùng vịnh, thẳng đến năm trước, văn vẻ Tống Vân Nam ngang trời xuất thế, mới có một sự tiến triển mang tính tổng kết.
"Chiến tranh vùng vịnh, ngoại trừ nghiên cứu từ kỹ thuật chiến tranh vượt trội ra, cũng không thể xem nhẹ tác dụng áp chế của không quân Mỹ.”
“Tại " hành động bão táp sa mạc ", chiến đấu cơ f- của quân Mỹ và tàu tuần tra đạn đạo xâm nhập vào nội địa Iraq, tiến hành đả kích hủy diệt đối với trung tâm chỉ huy phòng không Iraq, sau đó các chiến đấu cơ tạo thành đội hình, phóng ra đạn đạo, áp chế quân Iraq.”
“Nằm dưới sự áp chế đả kích hoàn toàn mới của không quân quân Mỹ, hệ thống phòng không quân Iraq xuất hiện trăm ngàn vết lở loét, trận này được xưng là trận toàn thắng quy mô lớn nhất, nhanh nhất của lực lượng không quân trên đất trống, cuộc đối kháng cơ hồ trong vòng một ngày đã chấm dứt."
Các quân nhân đứng đó đều là hai mặt nhìn nhau, rất nhiều tư liệu quân sự trong chiến tranh vùng vịnh đều chưa công khai đối với dân gian, nhưng người hữu tâm vẫn có thể sưu tập được không ít tin tức.
Tuy nhiên, có thể từ chính giữa những tin tức này, phân tích ra một con đường riêng chỉnh thể, vẫn rất ít.
"Cao tầng bộ đội chắc chắn cũng ý thức được điểm này, bác trai dùng thân phận tư lệnh quân đội không quân nhậm chức phó tư lệnh đại quân khu, chính là một cái dấu hiệu cho thấy, cao tầng bộ đội đã coi trọng quân chủng không quân."
Có một số việc nên đến điểm là dừng.
Dương Tử Hiên đương nhiên không tiếp tục nói quá mức kỹ càng, nói quá mức, lại dễ dàng làm cho đám quân nhân già đời này nghi thần nghi quỷ.
Dương Tử Hiên muốn làm, chỉ là cho Lương Lục Khoái, tướng lãnh lớn lên từ hệ thống không quân này một cái phương hướng để tự hỏi mà thôi.
Đương nhiên, mục đích của Dương Tử Hiên cũng sẽ không thuần túy là muốn để cho đám quân này biết kiến thức của mình, hắn hi vọng Lương Lục Khoái có thể tiếp tục đi lên trên, như vậy thì có thể ứng phó Lý Khắc An, loại tiểu nhân này tấn công theo đuổi Lương Quân Mi.
Yến hội sinh nhật bị biến thành hình thức tiệc rượu và vũ hội, cái hình thức này là Lý Khắc An bày ra, đáng tiếc, người sắp đặt tất cả đã sớm bị Dương Tử Hiên trêu đùa, xẩu hổ chạy ra bên ngoài, chỉ là, chuyện bất ngờ này cũng không ảnh hưởng đến sự hào hứng của một đám nam nữ trẻ tuổi.
Tham gia yến hội đều là con cái một ít nhân vật có uy tín danh dự trong tỉnh Nam Tô, cách ăn mặc cực kỳ tinh sảo động lòng người, nhưng có rất ít người có thể vượt Lương Quân Mi.
Tuy không ít cô gái danh môn đến mời khiêu vũ, nhưng Dương Tử Hiên thiếu hào hứng, không tiếp nhận lời mời của ai, một mực tìm tòi trong đám người, xem có thể chứng kiến thân ảnh người Dương gia hay không.
Lương Quân Mi vẻ đẹp bức người, tự nhiên là nhân vật chủ yếu yến hội lần này, không ít người tự nhận mình xuất thân danh môn đến gần Lương Quân Mi, lấy hết can đảm và dũng khí mời nàng khiêu vũ, nhưng đều bị cự tuyệt.
"...Em là nhân vật chính đêm nay, cũng có thể nhảy một điệu mà, tại sao không lưu tình, thẳng thừng cự tuyệt những học trò danh môn này vậy?" Dương Tử Hiên dựa vào tường, khóe môi nhếch lên dáng tươi cười nhàn nhạt.
Dáng tươi cười đầy khí độ thong dong này, đã hấp dẫn không ít cô gái đêm nay, tất cả đều bị Dương Tử Hiên cự tuyệt.
"Chẳng phải anh cũng không nhận lời mời sao?" Lương Quân Mi cười nói, nhã nhặn lịch sự đứng ở bên người Dương Tử Hiên, trong nháy mắt này, nàng có một tia ảo giác, dường như mình thật sự là bạn gái của Dương Tử Hiên, liền cứ yên tĩnh như vậy đứng ở bên cạnh hắn.
"Chắc chắn những học trò danh môn kia đều hận anh, bọn hắn nhất định đã cho rằng anh chiếm lấy em, cho nên em mới không ngừng cự tuyệt người khác, làm cho bọn hắn mất hết dũng khí." Dương Tử Hiên cười nói.
Bỗng nhiên, ngoài cửa truyền đến một hồi kinh hô, cùng với tiếng mấy nữ sinh thét chói tai: "Là Thái gia công tử! Thái gia công tử cũng tới..."
Vừa rồi, các cô gái đứng tụ tập cách Dương Tử Hiên không xa, nói chuyện phiếm, khiêu vũ, uống rượu, chỉ thoáng một tý đều đứng lên, vây ở cửa ra vào, lờ mờ có thể chứng kiến một thanh niên bị các cô gái vây quanh.
"Là công tử của phó bí thư Tỉnh ủy Thái Phẩm Hoa, cũng là cán bộ nhân tài kiệt xuất trẻ tuổi trong tỉnh chúng tôi, bây giờ là bí thư khu ủy khu Thái Tâm Chấn sát thành phố Kim Kinh!”
“Nếu như không có ngoài ý muốn mà nói, chắc chắn năm nay sẽ nhậm chức thị trưởng thành phố, bước tiến bộ không chậm hơn bao nhiêu so với mỹ nữ thị trưởng Tô thành phố, Dương Tự Âm, người xuất thân từ Dương gia kia." Lương Quân Mi không biết về nhân sự tỉnh La Phù, nhưng đối với tỉnh Nam Tô, nơi nàng sinh ra, mưa dầm thấm đất, cũng có chút quen thuộc.
"Như vậy, em nhờ anh đến, chỉ sợ còn có thế lực chánh trị ở phía sau thôi động à? Chẳng lẽ thế lực sau lưng Thái Phẩm Hoa này không cùng đường với Dương gia?" Dương Tử Hiên nghi hoặc hỏi.
Các tỉnh luốn có thế lực chính trị khác nhau, mỗi thế lực có một hai người phát ngôn, với tư cách cán bộ hậu bị, La Phù tỉnh có Dương Tử Hiên, Trang Lộ Lộ, Lô Phúc Tân, Lục Phi Bằng, Lâm Nhược Thủy, những người cán bộ quật khởi mới chuẩn bị kế tục thế lực chính trị đi trước.
Tại tỉnh Nam Tô, tỉnh kinh tế lớn đứng top trong nước, cũng có Thái Tâm Chấn, Dương Tự Âm, những học trò danh môn, phân biệt đại biểu cho các thế lực bất đồng.