"Cha quá giỏi! Một chiêu bảo vệ cá lớn, hi sinh tôm nhỏ thật hay!" Hà Khôn vỗ đùi khen hay.
Sài Quá Long rất nhanh báo cáo cho Dương Tử Hiên, mệnh lệnh xử phạt đội phó trung đoàn cảnh sát giao thông Vương Nghĩa Sơn, đã mắc kẹt trong tay Hà Tân Nghi.
Dương Tử Hiên hơi híp lại mắt, nói: "Hắn làm mắc kẹt là chuyện rất bình thường! Hắn không làm mới khác thường! May mắn, tôi đã chuẩn bị, lúc chúng ta bị cảnh sát giao thông thu phí không tuân theo quy định, tạm giam giấy chứng nhận, trưởng cục công an phân khu Tử Dương đã mang người đến lặng yên thu hình và chụp ảnh."
"Hắn muốn chơi lớn, chúng ta đương nhiên phải tiếp chiêu thôi.”
Sau khi họp xong hội nghị ở Ủy ban hoạch định chính sách, Dương Tử Hiên còn phải đến chỗ Trần Chí Ôn báo cáo công tác.
Ủy ban hoạch định chính sách vốn là Hoàng Văn Thanh tự mình nắm giữ, nhưng Trương Á Đông và Trần Chí Ôn không muốn Hoàng Văn Thanh bắt lấy một cái nghành quan trọng như vậy, trên hội nghị thường vụ, đã trực tiếp đào cái Ủy ban hoạch định chính sách này ra khỏi tay Hoàng Văn Thanh.
Hiện tại, hoạt động của Ủy ban hoạch định chính sách là do Trần Chí Ôn điều khiển quyết định.
Trên đỉnh văn phòng đèn treo đèn sáng loáng, trên bàn công tác cắm một lá cờ hồng kỳ đỏ tươi cực lớn, trên tường giắt bức tranh chữ "vì nhân dân phục vụ".
Cả căn phòng đều toát lên sự trang nghiêm.
Nhìn thấy thư ký và Dương Tử Hiên đi đến, Trần Chí Ôn nâng gọng kính mắt lên nhìn, Dương Tử Hiên không dám tự cao tự đại ở trước mặt Trần Chí Ôn, vội vàng đi qua rót chén trà cho Trần Chí Ôn, đợi thư ký đi ra ngoài, mới bắt đầu mở lời.
"Bản án nhà trẻ được xử lý không tệ, Tỉnh ủy và trung ương đều rất hài lòng, đã xử lý hết căn nguyên sự kiện, bình định sự phẫn nộ của quần chúng khu vực ô nhiễm, không tạo thành hiện tượng quan viên địa phương lên án, thủ đoạn rất vừa..."
Trần Chí Ôn nói mấy lời này, ý tứ chính là, trên mặt chiến tích, Dương Tử Hiên đã tăng thêm một dấu chấm son rất lớn.
Dương Tử Hiên cười cười, khiêm tốn vài câu.
"Nghe nói gần đây cậu bị đưa tin tức tố cáo, là mâu thuẫn bên trong Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh, hay là vấn đề gì?"
Trần Chí Ôn tiếp nhận chén trà trong tay Dương Tử Hiên, nhấp một hớp rồi hỏi.
Dương Tử Hiên gật gật đầu, trong nội tâm âm thầm vui vẻ, xem ra hiện tại mình đã đủ tư cách tiến vào trong mắt Trần Chí Ôn, Trần Chí Ôn cũng bắt đầu chú ý đến cử động của mình rồi, đây là một hiện tượng không tệ.
Dương Tử Hiên nói: "Đây là mâu thuẫn bên trong, tin tức tố cáo là sự tình giả dối hư ảo, đều nói về chuyện trước kia tôi ở tại Nam Hồ, nhưng có người muốn cầm những chuyện này làm văn, tôi cũng vậy ngăn cản không được, vậy thì cứ để bọn làm đi...Tôi cũng không muốn ra mặt làm sáng tỏ nhanh như vậy, cũng nên cho bọn hắn ngậm xương khô một lần, sau này bọn hắn mới không biết cắn loạn người ta."
Trần Chí Ôn thả văn bản tài liệu trong tay xuống, nói: "Không tệ, khả năng nhẫn nhịn rất tốt."
Trần Chí Ôn biết rõ Dương Tử Hiên không nói dối, liền không tiếp tục hỏi về chuyện này nữa, lại hỏi sang vấn đề khác: "Đến tìm tôi có chuyện gì à?"
Dương Tử Hiên liền lấy một ít kết quả thảo luận của Ủy ban hoạch định chính sách ra cho Trần Chí Ôn xem qua, Trần Chí Ôn nhìn nhìn, gõ gõ ngón trỏ, một lúc sau mới lên tiếng: "Phương án của cậu rất tốt, những thứ khác không nói, nhưng đưa đến chỗ đồng chí Văn Thanh, có thể sẽ gặp khó dễ..."
Dương Tử Hiên cười cười, hắn cũng biết lần này mình và Hoàng Văn Thanh sẽ đánh võ đài với nhau.
Hoàng Văn Thanh muốn làm ra chút thành tích tại phương diện cải cách xí nghiệp nhà nước, với tư cách điểm sáng chiến tích cho hắn, trước kia, hắn đã đặc biệt phê mấy lần rồi, kể cả chuyện chọn công ty Xuân Huy làm nơi thí điểm thay đổi chế độ xã hội.
Lần này Dương Tử Hiên lại đưa ra hai xí nghiệp "Ích Châu nhà máy chế tạo ô tô" "Đông Nhuộm", với tư cách nơi làm thí điểm thay đổi chế độ xã hội.
Đừng nói là Hoàng Văn Thanh, coi như là người ngoài nhìn vào, đây cũng là chuyện giọng nói Ủy ban hoạch định chính sách và ủy ban tỉnh không nhất trí.
Hoàng Văn Thanh duyệt một đám xí nghiệp thay đổi chế độ xã hội, đã bắt đầu được một khoảng thời gian, hết lần này tới lần khác, Ủy ban hoạch định chính sách lại muốn bắt đầu từ số không, nâng đỡ mấy xí nghiệp khác.
Đừng nói Hoàng Văn Thanh, coi như là người ngoài, cũng không thể không suy đoán, có phải là lực khống chế của Hoàng Văn Thanh đối với Ủy ban hoạch định chính sách đã suy yếu?
Dương Tử Hiên cười cười, nói: "Đối với cải cách xí nghiệp nhà nước, Ủy ban hoạch định chính sách chúng tôi cũng có ý nghĩ của mình, cái này không phải là mâu thuẫn, bản thân cải cách chính là một quá trình thăm dò, trước mắt không có chứng cớ và dấu hiệu chúng tôi nhất định sẽ thất bại.”
“Cũng không có dấu hiệu nào cho thấy, năm xí nghiệp ủy ban tỉnh liệt vào nơi làm thí điểm thay đổi chế độ xã hội kia đã thành công. Đã như vậy, dựa vào cái gì mà Ủy ban hoạch định chính sách chúng tôi không thể chọn xí nghiệp làm nơi thí điểm."
Dương Tử Hiên có thể đoán được tâm tư của Trần Chí Ôn, trong khoảng thời gian này, bởi vì phân chế độ thuế, Trần Chí Ôn bị Hoàng Văn Thanh cản trở, trong lòng vô cùng căm tức, không khí ủy ban tỉnh cũng cực kỳ khẩn trương.
Trần Chí Ôn luôn muốn bắn một phát pháo, làm một sự kiện có thể nã pháo vào Hoàng Văn Thanh.
Thời điểm hắn vừa định tìm Dương Tử Hiên thương lượng, Dương Tử Hiên đã tìm tới cửa.
Trần Chí Ôn không khỏi cảm thấy tán thưởng người trẻ tuổi trước mắt, so với mình thì nhỏ hơn gần hai mươi năm này.
Thời điểm mình tuổi, vẫn chỉ là một cán sự chính phủ hương trấn, nào có trí tuệ chính trị thành thục bằng người trẻ tuổi trước mắt này phần đây?
Nhưng cũng may mắn, người trẻ tuổi này là thân tín dòng chính của mình, mà không phải là quân sư trận doanh đối địch, bằng không thì sẽ cực kỳ đau đầu.
Dương Tử Hiên có thể đo được chuẩn xác tâm tư của Trần Chí Ôn.
Trần Chí Ôn không muốn trực tiếp xung đột cùng Hoàng Văn Thanh, dù sao thì việc phân chế độ thuế vẫn cần Hoàng Văn Thanh ủng hộ, quan hệ quá cương, sẽ khiến hai người đứng đầu ủy ban tỉnh đều xấu hổ.
Nhưng Trần Chí Ôn lại muốn trong tay mình có một công cụ có thể tiến hành ngăn cản bước chân của Hoàng Văn Thanh, lần này Dương Tử Hiên đưa bản thảo tiến cử hai xí nghiệp nhà nước thay đổi chế độ xã hội, chính là một công cụ cực kỳ tốt.
Phỏng đoán ý người trên, cũng là một học vấn.
Rất nhiều người chỉ dựa vào khả năng này để một bước lên mây, cũng có rất nhiều người ngã xuống vì khả năng này.
Mấu chốt là làm sao để đo đạc vừa đúng, vừa đủ.
Lần này Dương Tử Hiên phỏng đoán tâm tư Trần Chí Ôn, xem như là vừa đúng.
Ánh mắt Trần Chí Ôn một lần nữa dừng lại trên bản thảo, một lúc sau mới lên tiếng: "Trên nguyên tắc, tôi đồng ý với phương án của các cậu...nhưng khả năng là vẫn phải để mấy phó chủ tịch tỉnh khác nghiên cứu một chút...ngày mai tôi sẽ cho cậu câu trả lời thuyết phục!"
Trần Chí Ôn không nói chắc chắn, nhưng hắn đã hạ quyết tâm rồi, chuyện này có thể đả kích và hấp dẫn chú ý của Hoàng Văn Thanh, hắn sẽ toàn lực ủng hộ Dương Tử Hiên.
Dương Tử Hiên biết rõ, Trần Chí Ôn nói như vậy, coi như đã xác định rồi, hắn nói thêm vài câu chuyện phiếm với Trần Chí Ôn, sau đó liền nói về Hà Tân Nghi và Thạch Phong Tín.
Trần Chí Ôn cũng đã được nghe nói về mâu thuẫn giữa Dương Tử Hiên và Hà Tân Nghi, Trần Chí Ôn là một người tương đối lý tính, bởi vì hắn là người phụ trách phát triển thế lực cả Đại Danh hệ, hắn sẽ không để ân oán cá nhân Dương Tử Hiên liên lụy đến lợi ích phe phái.