Mấy lần không công mà lui như thế, trong nội tâm Hồ Tự Lập dần dần hình thành một cục tức, tăng thêm quan hệ giữa Hồ Tự Lập và Hà Tân Nghi càng lúc càng ác liệt, trong đầu Hồ Tự Lập liền nổi lên ý niệm, muốn cho Hà Tân Nghi một bài học.
Bây giờ hắn làm ra hành động tập kích này, lấy cớ là giải cứu những phụ nữ bị bán đến chỗ ăn chơi.
…..
Vài ngày này Hà Khôn này ngủ không ngon, đêm khuya còn nhận được một cuộc điện thoại của đàn em, liền ngồi bật dậy giống như cá chép, cả giận nói: "Cục công an thành phố Tử Kim sao có thể một mình hành động?"
"Đại ca, hiện tại cảnh sát đã vào trong rồi, đại ca nhanh suy nghĩ biện pháp đi, rất nhiều phòng đã bị cảnh sát khống chế, hiện trường có một đống lớn căn cứ chính xác chúng ta làm trái pháp luật.”
“Những vị khách đang đánh bạc, mua thịt kia đều bị bắt gọn, đại ca ngài mà không ra tay, bọn em không thể thoát được đâu, chút ít cảnh sát đều mang dáng vẻ hung thần ác sát, xem ra lần này không đạt được mục tiêu, bọn chúng quyết không bỏ qua." Tên đàn em này khóc lóc mếu máo, báo cáo cho Hà Khôn.
Không đợi hắn nói xong, Hà Khôn liền gầm lên: "Tình huống khẩn cấp như vậy, mày còn dám gọi điện thoại cho tao hả, nếu để cho cảnh sát tra được tao và mày có liên hệ với nhau, chỉ sợ bản thân tao cũng khó bảo toàn.”
“Mày hãy nghe tao nói, mày không cần phải sợ, mày lập tức thông báo cho những người phụ trách khác, ai cũng không thể gọi điện thoại cho tao, tao sẽ nghĩ biện pháp cứu bọn mày ra, nhưng ngàn vạn lần không thể gọi điện thoại cho tao.”
“Còn có một việc, sau khi trò chuyện xong với tao, tao lập tức ném điện thoại vào trong toa-lét hoặc rãnh sông nào đó, tóm lại là ném vào chỗ cảnh sát không chú ý tới..."
Cúp điện thoại xuống, Hà Khôn bị đánh một đòn quá bất ngờ, không thể suy nghĩ được gì, vội vàng đánh thức ông bố dậy thương lượng đối sách.
Hà Khôn cười khổ nói: "Thật sự là phòng dột mà trời mưa cả đêm, cái tên Hồ Tự Lập này làm gì thế, vậy mà lại đột nhiên làm một cuộc tập kích, trước đó không hề để lộ tiếng gió nào, hắn muốn đối nghịch cùng sở công an tỉnh sao?"
Hà Tân Nghi rốt cuộc vẫn là người đàn ông vài thập niên không đổ, quơ quơ tay, bình tĩnh nói: "Con đừng vội, chờ cha hỏi rõ tình huống, sẽ có kết luận sau."
Nói xong, hắn liền cầm lấy điện thoại, tự mình gọi điện thoại cho Hồ Tự Lập.
Hồ Tự Lập một mực ngồi trong xe cảnh sát, vẫn đang chờ cú điện thoại này, của Hà Tân Nghi hắn chờ mong có thể thông qua điện thoại, từ từ phản bác Hà Tân Nghi một phen, khiến cho Hà Tân Nghi tức giận mà không thể làm gì hắn.
"Hồ Tự Lập!"
Hà Tân Nghi vừa thấy điện thoại thông, liền lấy uy nghiêm bí thư chính pháp ủy của mình ra, hỏi: "Cậu đang giở trò quỷ gì thế hả? Dân chúng toàn thành phố đều bị tiếng xe cảnh sát của cục cảnh sát đánh thức, ngay cả Tỉnh ủy cũng có lãnh đạo gọi điện thoại tới, hỏi tôi có phải là có hành động gì lớn không đấy!”
“Cậu cảm thấy làm loại việc mờ ám này rất phong cách, đúng không? Có phải là mang theo nhiều nhân viên cảnh sát đi bắt người, rất có uy phong của bá vương?"
Hồ Tự Lập chậm rãi cười cười, nói: "Hà bí thư, xin anh bớt giận, nghe tôi nói từ đầu đã!"
"Không cần giải thích nhiều làm gì, hành động lớn như vậy, vậy mà cậu không thực hiện việc nói chuyện cùng tôi, cũng không thông báo Tỉnh ủy, cậu không có tổ chức kỷ luật."
Hà Tân Nghi hơi làm ra vẻ thở hổn hển, nói: "Đối với loại cán bộ mắt không tổ chức như cậu, tôi sẽ đề nghị với Tỉnh ủy, loại bỏ chức vụ cục trưởng của cậu."
Cục trưởng cục công an thành phố Tử Kim là cán bộ tỉnh quản, mặc dù nói thị ủy Tử Kim có quyền nói chuyện thật lớn đối với việc ai làm cục trưởng, nhưng không có nghĩa là Tỉnh ủy không có quyền lực bỏ cũ thay mới.
Nhưng Hồ Tự Lập không hề sợ hãi, nói: "Tùy tiện đi, dù sao tôi cũng chỉ có thể nói, lần này là việc ngoài ý muốn!"
"Hừ! Vậy cậu cứ chậm rãi đợi chuyện ngoài ý muốn đi." Hà Tân Nghi hừ lạnh một tiếng nói.
"Hà bí thư, hiện tại tôi có thể nói rõ ràng cho anh biết, lần này tôi hành động, tuyệt đối phù hợp với chương trình tổ chức!"
Hồ Tự Lập cũng lười nói nhảm cùng Hà Tân Nghi: "Tôi cho anh biết, chúng tôi xuất động nhiều lực lượng cảnh sát như vậy, không phải là vì tảo hoàng (càn quét tệ nạn), chỉ là vì muốn giải cứu một số phụ nữ trượt chân vào bùn đen."
Hồ Tự Lập liền đem bản án lão Thành ra nói một lần, Hà Tân Nghi nghe xong, trên trán càng ngày càng nhiều gân xanh.
Hà Khôn ở bên cạnh nhìn, tuy không biết rốt cuộc Hồ Tự Lập nói gì trong điện thoại, nhưng nhìn sắc mặt cha hắn càng lúc càng lúng túng, liền biết sự tình tương đối khó khăn.
"Cho nên mới nói, ước nguyện ban đầu của chúng tôi là giải cứu những phụ nữ bị buôn bán đến chỗ ăn chơi này, án kiện hình sự bình thường như vậy, vốn chính là nằm trong phạm vi chức trách cục công an thành phố chúng tôi, không cần báo cáo sở công an trên tỉnh trước.”
“Chỉ có điều, không ngờ chúng tôi là có nhiều thu hoạch ngoài ý muốn như vậy, chúng tôi đã phát hiện rất nhiều hành vi phạm tội tại mấy chỗ ăn chơi lớn..."
"Hà bí thư, ngài nói xem, lần này có phải là chúng tôi như chó ngáp phải ruồi không? Bình thường dùng thanh thế to lớn tảo hoàng (càn quét tệ nạn), không thể quét ra được cá lớn gì, đều là một ít cá con tôm nhỏ, chẳng đã nghiện.”
“Lần này hành động ngẫu nhiên, vậy mà lại tìm ra nhiều cá lớn như vậy, thật sự là thật đáng mừng, haahaha."
Tiếng cười của Hồ Tự Lập rất bén nhọn: "Đây chính là thành tích cực lớn của cục công an thành phố Tử Kim chúng tôi, chỉ một lần mà đả kích được nhiều hành vi phạm tội như vậy, coi như là thu hoạch lớn dịp cuối năm, sở công an tỉnh và Tỉnh ủy có phải là nên ban thưởng cái gì đo các cho đồng chí có biểu hiện tốt trong hành động lần này?"
Hà Tân Nghi thiếu chút nữa không bị Hồ Tự Lập nói cho tức đến phun ra máu, Hồ Tự Lập này thật đúng là nhờn chó chó liếm mặt, hắn hừ lạnh một tiếng, nói: "Nói vớ nói vẩn! Cậu cho rằng tôi sẽ tin sao?”
“Giải cứu mấy người phụ nữ, cần nhân viên cảnh sát cả cục công an thành phố Tử Kim cùng xuất động? Ngay cả cậu, cái tên cục trưởng bình thường sống an nhàn sung sướng này cũng tự mình đến, chỉ huy từ đầu đến cuối?."
"Mặc kệ Hà bí thư có tin hay không, tóm lại là chỗ này của tôi có rất nhiều phụ nữ mất tích, còn có cả lời khai thủ phạm cung cấp, cho dù đưa lên trên mặt bàn hội nghị thường ủy Tỉnh ủy để thảo luận, cũng không cách nào nói tôi trái với chương trình tổ chức, đúng không xếp?"
Hồ Tự Lập cười cười, nói: "Hơn nữa, chỉ ra quân lần thứ nhất liền bắt được nhiều cá lớn như vậy, Hà bí thư ngài nên cao hứng mới đúng chứ, năm nay thành phố ta tảo hoàng (càn quét tệ nạn) có thành quả nổi bật, trên mặt của ngài hay trên mặt của Tỉnh ủy, đều có ánh sáng để khoe."
Hà Tân Nghi rốt cuộc cũng không nghe nổi nữa, trực tiếp cắt đứt điện thoại.
Hồ Tự Lập cười ha ha một hồi, mới bấm điện thoại cho Dương Tử Hiên, kể về cuộc nói chuyện.
Dương Tử Hiên đi theo cười to một phen rồi nói: "Ông anh, anh nên rèn sắt khi còn nóng, lần này bắt được nhiều thủ lĩnh thế lực xã hội đen như vậy ở trong các chỗ ăn chơi, có thể lập tức báo cáo cho thị ủy chính phủ thành phố Tử Kim, tiến hành hành động toàn bộ thành phố đánh xã hội đen, chắc chắn sẽ không có người nào trong thị ủy và chính phủ thành phố dám cản trở."
Hồ Tự Lập gật gật đầu, nói: "Tôi đang có ý đó, vừa rồi tôi đã báo cáo quan điện thoại cho Tiết thị trưởng, Tiết thị trưởng toàn lực ủng hộ, Nhậm bí thư không biểu lộ thái độ, chỉ là, dường như phó bí thư Hỷ Lại Thừa có chút ý kiến."
"Tôi sẽ gọi điện thoại cho Hỷ Lại Thừa, anh cứ việc buông tay ra đi, tôi sẽ làm thông công tác tư tưởng cho Hỷ Lại Thừa."
Dương Tử Hiên cười cười, hắn hi vọng lần này Hồ Tự Lập nhổ tận gốc thế lực dưới mặt đất của Hà Khôn: "Nhất định phải kịp thời giết tận sâu vào hang ổ những thế lực xã hội đen kia, tốt nhất là nắm được các khoản ghi chép tiền nong bên trong.”
“Tôi ủng hộ hành động đánh thế lực xã hội đen lần này, là hi vọng dùng chuyện này để đào ra chứng cứ chứng minh quan hệ của tập đoàn Càn Khôn với những thế lực xã hội đen này, thông qua hoạt động phạm tội, lấy được tiền bẩn, sau đó chuyển cho tập đoàn Càn Khôn, là một cơ cấu rửa tiền rất hoàn hảo."
"Tốt! Chúng ta phân công hợp tác! Tôi chỉ huy ở hiện trường, cậu hỗ trợ ngăn cản áp lực bên trên." Hồ Tự Lập gật gật đầu.
…
Chương : Cứ gọi cho tôi()
Hỷ Lại Thừa thở hổn hển, mắng chửi Hồ Tự Lập không đếm xỉa đến sự tồn tại của tổ chức, tự ý hành động, đang muốn tố cáo với bí thư thị ủy Nhậm Đoàn, lại bị một cuộc điện thoại của Dương Tử Hiên cắt ngang.
Nhận được điện thoại của Dương Tử Hiên, Hỷ Lại Thừa cảm thấy rất ngoài ý muốn.
Hắn và Dương Tử Hiên thật sự chưa nói tới giao tình gì, thậm chí giữa hai người còn có thù hận, nếu như không phải hắn cơ linh, vấn đề ngân hàng tư nhân dưới mặt đất lần trước kia, thiếu chút nữa đã chôn vùi tiền đồ chính trị của hắn.
Dương Tử Hiên vốn là hoà thuận vui vẻ hàn huyên một phen, lúc sau mới lên tiếng nói vào đề tài chính: "Nghe nói Hỷ bí thư có ý kiến khá lớn đối với hành động xử lý án của Hồ cục lần này..."
Hỷ Lại Thừa cực kỳ không thích nhìn loại hành vi nhúng tay loạn của Dương Tử Hiên, cười lạnh nói: "Tôi có ý kiến lớn hay nhỏ, dường như không quan hệ gì đến đồng chí Dương Tử Hiên, sự tình thành phố Tử Kim, còn chưa tới phiên đồng chí Dương Tử Hiên khoa tay múa chân."
"Tôi cũng từng nghe nói trước đây không lâu, đồng chí Tử Hiên bị viện kiểm sát dùng danh nghĩa không làm tròn trách nhiệm giam giữ vài ngày, có phải là vết sẹo vừa lành đã quên đau nhức không."
Hỷ Lại Thừa cực kỳ không thích Dương Tử Hiên, nghĩ đến chuyện Dương Tử Hiên không có liên lạc nghiệp vụ gì với hắn, nếu luận cấp bậc, hắn cũng cao hơn Dương Tử Hiên nhiều, liền mở miệng nói đều, châm chọc một phen.
Lông mi Dương Tử Hiên nhảy lên, hỏi: "Hỷ bí thư nói lời này là có ý gì? Ý của ngài là, thành phố Tử Kim là vương quốc độc lập, không cần nghê tỉnh ủy lãnh đạo?"
"Nghe khẩu khí của cậu, dường như cậu có thể đại biểu Tỉnh ủy?" Hỷ Lại Thừa mỉa mai một tiếng.
"Tôi không đại biểu được Tỉnh ủy!"
"Cậu không đại biểu được Tỉnh ủy, vậy thì đừng có cầm cái mũ Tỉnh ủy ra đội loạn, sẽ làm cho những người không hiểu chuyện nghĩ cậu là Bí thư tỉnh ủy!"
Quả nhiên là con nào cha nấy, Dương Tử Hiên thở dài một hơi, Hỷ Chí Đặc như là thằng đầu bòi, suốt ngày chơi bời, thì ra là bởi vì có ông già hãm như vậy.
"Nhưng hành động lần này của Hồ cục, là do có chỉ thị phê tôi!" Giọng điệu rất Dương Tử Hiên bình tĩnh.
"Đây là sự vụ bên trong hệ thống chính pháp thị ủy Tử Kim, lúc nào đến phiên thường ủy Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh làm ra chỉ thị phê rồi? Chẳng lẽ cậu lại là bí thư chính pháp ủy?" Hỷ Lại Thừa thiếu chút nữa bật cười.
Trong lòng nghĩ, Dương Tử Hiên này thật đúng là không biết trời cao đất rộng, mang một mũ cái thường ủy Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh, một tên cán bộ cấp phó sở, liền cho rằng mình có thể đi ngang trong tỉnh rồi.
Trong tỉnh không thiếu cán bộ như mày! Bố mày là người thứ nhất không thèm để cho mày mặt mũi.
Lời nói của Hỷ Lại Thừa cực kỳ bén nhọn chói tai.
Thái độ quá kích động này của Hỷ Lại Thừa, thật sự là làm cho Dương Tử Hiên sinh ra hoài nghi, nói không chừng Hỷ Lại Thừa cũng đã khống chế một bộ phận thế lực dưới mặt đất thành phố Tử Kim, lần này Hồ Tự Lập hành động đánh thế lực xã hội đen, hắn đã bị hao tổn lợi ích, hơn nữa còn gặp phải nguy hiểm chính trị, nên mới nói khó nghe như vậy.
Bằng không thì vì sao Hỷ Lại Thừa lại nửa đêm rời khỏi giường, chạy đến cản trở đây?
"Tôi chẳng phân được quản chính pháp ủy, công tác chính pháp ủy, cũng không tới phiên tôi nhúng tay vào." Dương Tử Hiên chậm rãi nói.
"Tốt, cậu vẫn tự hiểu lấy mình, bằng không thì người khác còn tưởng rằng Dương Tử Hiên cậu cái gì cũng có thể quản đấy?" Hỷ Lại Thừa thấy Dương Tử Hiên chịu thua rồi, âm điệu cũng hạ xuống, hắn không sợ Dương Tử Hiên, nhưng vẫn có chút kiêng kị bối cảnh cứng rắn sau lưng Dương Tử Hiên.
Bị viện kiểm sát dùng tội không làm tròn trách nhiệm trực tiếp mang đi, không qua vài ngày, đã lật lại bản án ngay trên hội nghị thường ủy Tỉnh ủy, hơn nữa còn làm cho bí thư chính pháp ủy Hà Tân Nghi ăn phải thiệt thòi lớn, nhân vật như vậy, Hỷ Lại Thừa thật sự không muốn trêu chọc.
Bối cảnh của Hỷ Lại Thừa trong tỉnh không tính là thâm hậu, bằng không thì cũng sẽ không phải nhịn ở vị tríp bí thư nhiều năm, lúc khen thưởng, vẫn chỉ là một phó bí thư thâm niên.
Tại thời điểm hắn nhậm chức phó bí thư, thị trưởng đã thay đổi vài người rồi, nhưng không tới phiên hắn.
Hỷ Lại Thừa biết mình kém phận, không hiểu kinh tế, các mối quan hệ cũng không đủ thâm hậu.
Tỉnh ủy đã từng kiến nghị để cho hắn đi bên ngoài đảm nhậm chức bí thư thị ủy, Hỷ Lại Thừa lại không muốn, nguyên nhân chính là, hắn đã kinh doanh ở thành phố Tử Kim nhiều năm, đã có một phần sản nghiệp kha khá, tuổi tác của hắn cũng lớn rồi, không trông cậy vào việc có thể tiến bộ, cũng không muốn đi đến những chốn xa xôi kia làm địa ủy bí thư hoặc là bí thư thị ủy.
Nhưng, từ sau án ngân hàng tư nhân, Hỷ Lại Thừa cảm thấy phần thế lực mình kinh doanh nhiều năm cũng bắt đầu khó giữ được rồi.
Lần này Hồ Tự Lập tự ý hành động, ở trên trình độ nhất định, đã chạm đến ích lợi của hắn.
"Tôi chẳng được quản chiến tuyến chính pháp, nhưng vấn đề cán bộ, tôi vẫn phải hỏi đến, tôi làm ra mấy cái chỉ thị phê, chẳng lẽ đã vượt quá quyền hạn sao?"
"Vấn đề cán bộ? Cái vấn đề cán bộ gì? Bây giờ là cục công an đánh thế lực xã hội đen, cũng đã chuyển sang vấn đề cán bộ? Chẳng lẽ những thủ lĩnh thế lực xã hội đen kia là cán bộ?”
“Tôi nói đồng chí Dương Tử Hiên này, cậu tưởng tôi già rồi, hồ đồ rồi, đầu óc không dùng được nữa rồi, hay là cậu đang choáng váng hả?" Hỷ Lại Thừa hỏi, dường như hắn đang nghe chuyện đáng chê cười nhất trên đời.
"Ngài không già, tôi cũng không ngốc, những thế lực xã hội đen kia không phải cán bộ, nhưng sau lưng bọn hắn chắc chắn có cán bộ làm chỗ dựa, bằng không thì cũng không thể tồn tại ở thành phố Tử Kim nhiều năm như vậy, trị an nhiều năm như vậy, hành động chuyên nhằm vào bọn hắn cũng không thể bắt được, rất rõ ràng, sau lưng bọn hắn có ô dù!"
Dương Tử Hiên mỉm cười, hơi dừng lại một chút rồi mới hỏi: "Cái này, chẳng lẽ không phải vấn đề cán bộ sao?"
Hỷ Lại Thừa không nói thêm câu nào nữa.
"Không biết Hỷ bí thư có chăm chú xem qua văn bản tài liệu của trung ương hay không, dựa theo tinh thần văn bản tài liệu trung ương, mấy năm này các nơi đều phải đả kích một ít thế lực xã hội đen gây nguy hại đến quần chúng, nhất là đánh tan thế lực bảo vệ sau lưng bọn hắn, cái ô dù này, chính là vấn đề cán bộ!”
“Hành động đánh thế lực xã hội đen, từ rất lâu rồi, Hồ cục trưởng đã đề cập qua, báo cáo cho Tỉnh ủy, trong đó có một phần rơi vào trong tay của tôi, tôi đã làm ra chỉ thị phê quan trọng, Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh sẽ toàn lực ủng hộ công tác của cục công an thành phố Tử Kim, phối hợp với hành động cục công an thành phố Tử Kim."
Giọng nói Dương Tử Hiên âm vang hữu lực, hỏi: "Hỷ bí thư, ngài cảm thấy tôi đang lao qua giới hạn, hay nhúng tay loạn đây?"
Nửa ngày sau, Hỷ Lại Thừa vẫn không nói nên lời, Dương Tử Hiên nói như vậy, lại làm cho hắn không thể nào phản bác, nếu như hắn phản bác, không chừng Dương Tử Hiên sẽ liệt hắn vào đối tượng làm "ô dù" cho thế lực xã hội đen, cầm hắn ra khai đao.
"Tốt rồi, tôi nói đến đây thôi, hi vọng Hỷ bí thư không cần phải gia tăng lực cản cho công tác của Hồ cục, có cái gì, cứ hướng về phía tôi!" Dương Tử Hiên nói.
"Cậu đang uy hiếp tôi sao?"
"Ngài là phó bí thư thường trực, tôi nào dám uy hiếp ngài, ngài quá nhạy cảm rồi!" Dương Tử Hiên chẳng muốn nói chuyện phiếm cùng Hỷ Lại Thừa, trực tiếp cúp điện thoại.
Hỷ Lại Thừa nghe được bên kia điện thoại treo máy, trong lòng buồn vô cớ, có chút phẫn nộ, lại có chút ít bi ai, cho tới bây giờ hắn vẫn chưa từng nghĩ đến chuyện có một ngày, chính mình lại bị một thằng nhóc bắt nạt đến tận cửa, nhưng là hiện thực luôn tàn khốc, hiện tại Dương Tử Hiên đang cưỡi lên trên đầu hắn.